Quan Gia

Chương 1038: Chương 1038: Không hài lòng




Tuy rằng Trịnh Hiểu Yến vừa rồi cũng đã nói thầm, lần thăm hỏi này, là vì việc riêng không phải việc công. Nhưng lúc nói chuyện, vẫn không thể tránh khỏi đề cập đến nội dung công tác. Trịnh Quảng Nghĩa có thái độ này, thật ra cũng trong dự đoán của Lưu Vĩ Hồng. Trước đó vài ngày ở khách sạn Côn Luân trên Bắc Kinh, thái độ Trịnh Quảng Nghĩa đã không hữu nghị cho lắm. Chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng bây giờ còn cần phán đoán, sự “không hữu nghị” của Trịnh Quảng Nghĩa là nhằm vào Lưu Vĩ Hồng hắn, hay là nhằm vào cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện!

Nếu chỉ là Trịnh Quảng Nghĩa không có thiện cảm với cá nhân Lưu Vĩ Hồng hắn thôi, cũng là không sao cả. Phó Cục trưởng Lưu trong lòng cũng không xem là loại “Công tử bột” siêu cấp được người gặp người thích. Cảm nhận cá nhân, có thể từ từ thay đổi. Nếu Trịnh Quảng Nghĩa là có ý kiến đối với cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, không vui khi bọn họ đến nhúng tay công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ Liêu Trung, vậy nhất định phải thận trọng đối đãi.

Các nơi đều có “chủ nghĩa bảo hộ địa phương”, điểm này Lưu Vĩ Hồng rất rõ, cũng biết khó có thể thay đổi. Nhưng bất cứ chủ nghĩa bảo hộ địa phương nào, đều hẳn là có một giới hạn, có một điểm mấu chốt. Nếu chủ nghĩa bảo hộ địa phương của tỉnh Liêu Trung, là vì làm tốt hơn công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, chỉ là phương pháp thay đổi chế độ của hai bên có chút khác biệt, vậy thì còn dễ nói, mọi người cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, tận lực tới gần, áp dụng phương thức điều hoà để xử lý. Nếu chủ nghĩa bảo hộ địa phương này, có tư lợi trong đó, là vì bảo hộ ích lợi giai tầng có được mà chia nhỏ quốc hữu tài sản, vậy thì không được

Phó thủ tướng Hồng thành lập Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, lại thiết kế thêm cục Giám sát, chính là muốn giảm bớt thậm chí là ngăn chặn thất thoát tài sản quốc hữu, khiến công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ chính quy hóa, tiến hành quy phạm hoá. Thời điểm tất yếu, cần phải nắm bắt một hai điển hình tiêu cực, khai đao chém đầu, nghiêm túc mà trừng trị

Lưu Vĩ Hồng tin tưởng, Trịnh Quảng Nghĩa khẳng định cũng hiểu được điểm này.

Tâm tính và hình thức quản lý của kẻ bề trên, rất nhiều thời điểm đều là không khác gì mấy

Trịnh Hiểu Yến hiển nhiên sợ hai người họ không thoải mái, ngắt lời hỏi:

- Mẹ, Tiểu Bân đâu? Nó không phải nghỉ hè sao?

Người được gọi là Tiểu Bân, chính là em trai Trịnh Hiểu Yến - Trịnh Hiểu Bân.

- Nó hả, con cũng không phải không biết tính cách của em nó, nói là muốn đi khu bảo tồn thiên nhiên ở Thanh Hải điều tra nghiên cứu. Nghỉ hè cái là chạy mất tăm. Hôm trước còn ở Cao Nguyên gọi điện cho mẹ, nói cái gì không khí trong lành, trời trong xanh, mây trắng ngần, khiến mẹ nghe đến hồ đồ…

Quách Lan vừa nói vừa lắc đầu. Khóe miệng hiện lên một vẻ tươi cười tia yêu thương hơn người

Mỗi một người làm cha làm mẹ, đối với con út, luôn là yêu thương nhiều hơn chút

Trịnh Hiểu Yến bật cười, nói:

- Hay cho câu trời trong xanh, mây trắng ngần! Nó sao không làm thi sĩ cho rồi?

Quách Lan cười nói:

- Con đừng nói thế, em nó cũng đã viết rất nhiều thơ ca, trên báo chí cũng phát biểu vài bài, rảnh rỗi mẹ lấy cho con đọc thử… Linh Linh, không phải mẹ nói con, em con nó không phức tạp như con đâu

Trịnh Hiểu Yến liền bĩu môi. Nói:

- Đương nhiên, ai không có một thời tuổi trẻ? Khi con còn trẻ, con còn muốn làm Marguerite Duras (tiểu thuyết gia, biên kịch gia người Pháp)

Quách Lan lập tức trừng mắt, giáo huấn nói:

- Khi con còn trẻ? Con năm nay nhiêu tuổi?

Trịnh Hiểu Yến liền hì hì mà cười.

Ở trong mắt mẹ, dù mình có 80 tuổi, cũng vẫn là con nít

Lưu Vĩ Hồng đã có chút lo lắng nói:

- Cô Quách, Tiểu Bân đến khu bảo tồn thiên nhiên ở Thanh Hải? Vậy phải gọi điện thoại nhắc nhở em ấy, điều kiện địa lý ở đó rất phức tạp, hơn nữa bọn săn trộm rất hung hăng ngang ngược, đều có súng ống, bảo em nó nhất định chú ý, ngàn vạn lần không thể hành động một mình

Quách Lan lập tức liền khẩn trương nói:

- Phải không? Vậy chờ lần sau nó gọi điện thoại đến, mẹ phải nhắc nhở nó

- Mẹ, sao không gọi bây giờ luôn đi

Trịnh Hiểu Yến cũng lo lắng, dù gì đó cũng là em ruột của cô mà

Quách lan cười khổ nói:

- Mẹ cũng muốn bây giờ gọi liền cho nó. Khu bảo tồn thiên nhiên ở Thanh Hải không thể dùng điện thoại di động, căn bản không có tín hiệu. Nó phải về doanh trại, mới có thể gọi điện thoại cho chúng ta, bình thường cho dù mẹ muốn tìm nó, cũng không có biện pháp

Nghe Quách Lan vừa nói như thế, Trịnh Hiểu Yến cũng không có cách

Điện thoại di động mô phỏng (analog) năm 94, không thể đánh đồng với điện thoại di động số (digital) đời sau

Trịnh Quảng Nghĩa phất tay, nói:

- Cũng không cần khẩn trương, bọn họ là một tổ nghiên cứu khoa học, mười mấy người, đã cùng chính phủ địa phương đánh tiếng. Đàn ông, thì phải trải qua chút mưa gió

Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:

- Bí thư Trịnh dạy bảo rất phải

Trịnh Quảng Nghĩa liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Phó Cục trưởng Lưu, bên cậu tính khai triển công tác thế nào?

Lưu Vĩ Hồng vội lập tức thẳng người, đáp:

- Bí thư Trịnh, chúng tôi dự định trước tiên bắt đầu điều tra từ nhà máy cơ giới số 2. Nhà xưởng này, trước mắt đã ngừng sản xuất, nghe nói đang xin toà án bảo hộ phá sản. Hơn năm ngàn công nhân viên chức đều thất nghiệp, trước nhất chúng tôi sẽ tìm công nhân thất nghiệp tìm hiểu để biết thêm chút tình huống

Trịnh Quảng Nghĩa hơi hơi gật đầu, lập tức nói:

- Tình hình có liên quan doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, cần phải cùng Ủy ban nhân dân tỉnh bên kia kết nối nhiều hơn. Đồng chí Thụ Sơn bên kia, có lẽ hiểu biết chi tiết hơn đối với tình hình

Đồng chí Thụ Sơn, chính là chỉ Chủ tịch tỉnh Liêu Trung - Cao Thụ Sơn, cũng chính là ông già của Cao Nguyên, từng bị Lưu Vĩ Hồng tát hai bạt tai, đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Liêu Trung đã được một đoạn thời gian. Trịnh Quảng Nghĩa nói lời này, trong quy củ, hiển nhiên là không muốn để người ta hiểu lầm, ông ta muốn can thiệp công tác hằng ngày của Ủy ban nhân dân tỉnh bên kia

Cao Thụ Sơn còn là cán bộ được Thủ tướng Vương Bỉnh Trung cực kỳ coi trọng

Tuy nhiên ở trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, ở một thế giới khác, vị Chủ tịch tỉnh họ Cao này, sau đó phạm vào sai lầm kinh tế rất lớn, trốn đi Mĩ. Tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt.

Đương nhiên, ở thế giới song song kia, giờ này khắc này, cũng không phải là Trịnh Quảng Nghĩa đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung, mà là một người khác hẳn

Hiệu ứng con bướm sau khi Lưu Vĩ Hồng tái sinh, đã bắt đầu từng bước ảnh hưởng tới rất nhiều bố cục nhân sự cao tầng của nước cộng hoà. Loại ảnh hưởng này, rốt cuộc là tốt hay xấu, Lưu Vĩ Hồng hiện tại cũng không thể phán đoán. Nhưng nếu thân đã ở trong cục, vậy chỉ có thể tiếp tục mà đi, không có đường lui.

- Vâng, Bí thư Trịnh, chúng tôi khẳng định sẽ báo cáo Chủ tịch tỉnh Cao và Ủy ban nhân dân tỉnh

Mắt thấy nói tới việc công, còn có chút ý không vui vẻ, Quách Lan liền cười hỏi:

- Phó Cục trưởng Lưu, tư lệnh Lưu và chủ nhiệm Lâm vẫn khỏe chứ? Không biết chủ nhiệm Lâm ở Kinh Hoa, đã quen chưa?

Lưu Vĩ Hồng vội lập tức đáp:

- Cảm ơn Cô quách quan tâm, ba mẹ cháu vẫn khỏe. Mẹ cháu ở Kinh Hoa còn thấy quen thuộc hơn, bà là cán bộ kỹ thuật, công tác mỗi ngày cũng khá bận rộn

Quách Lan mỉm cười gật đầu, nói:

- Ai nha, tuổi trẻ chính là tốt. Năm đó tôi thường xuyên đến tổng bộ khám bệnh, cùng Mỹ Như nói chuyện rất thân. Bà ấy chính là tính cách chuyên chú cho công tác.

Lưu Thành Gia là một vị tuổi trẻ nhất trong số các Tư lệnh viên đại quân khu nước cộng hoà, cũng chỉ mới đầu 50 tuổi. Lâm Mỹ Như có lẽ nhỏ hơn Quách Lan vài tuổi. Về phần giữa hai người có thật sự nói chuyện rất thân hay không, vậy khó mà nói. Chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng đến nhà thăm hỏi, trên lễ tiết, Quách Lan dù gì cũng phải khách khí vài câu.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Mẹ cháu có chút hối hận, nói là làm bác sĩ ngoại khoa, riết rồi đến thịt thà cũng không dám nuốt

Quách Lan liền cười rộ lên, lắc lắc đầu:

- Mỗi một công việc, đều có chỗ khó của nó

Lại hàn huyên một hồi việc nhà, Lưu Vĩ Hồng liền lập tức đứng dậy cáo từ. Đêm nay, vốn chính là một cuộc thăm hỏi theo lễ tiết, Lưu Vĩ Hồng cũng không định tùy tiện cùng Trịnh Quảng Nghĩa nói sâu vào sự tình có liên quan đến công tác. . Hiện tại mới đến Liêu Trung, vẫn còn mù tịt đường lối, một chút tình huống đều không biết.

Trịnh Hiểu Yến cũng đứng dậy theo.

Quách Lan kinh ngạc hỏi:

- Linh Linh, đêm nay không ở nhà sao?

Không dễ dầu được về nhà một chuyến, ngồi không đến một giờ, thì lập tức ra đi, sao làm con gái ngoan chứ?

Bên trong giọng điệu Quách Lan, liền mang cho một chút ý trách cứ.

Trịnh Hiểu Yến cười hì hì nói:

- Mẹ, mẹ không biết chứ, cục Giám sát chúng con, không thể so với đơn vị khác, tác phong công tác của lãnh đạo, rất nghiêm khắc. Đêm nay còn có rất nhiều công tác phải thương lượng. Hơn nữa, con là Chánh văn phòng cục Giám sát, chức trách chính là phục vụ lãnh đạo, lãnh đạo nếu có việc tìm không được con, con sẽ bị phê bình

Phó trưởng Lưu lập tức đau đầu, chỉ có điều ngay trước mặt Trịnh Quảng Nghĩa và Quách Lan, không thể lớn tiếng răn dạy cấp dưới miệng như tàu hỏa, cho dù là trừng mắt, dường như cũng không thích hợp

Quách Lan sẵng giọng:

- Đâu mà có chuyện như thế? Con bé này, chỉ biết nói hươu nói vượn!

Trịnh Quảng Nghĩa thản nhiên nói:

- Yêu cầu nghiêm khắc đối với công tác cũng tốt. Con trước kia làm ở ủy ban Kế hoạch, quá tự do không tập trung. Nếu con hiện là Chánh văn phòng cục Giám sát, vậy hãy làm tốt công tác trong chức trách của con, công tác con không nên nhúng tay, thì không cần tùy tiện hỏi đến

Trịnh Quảng Nghĩa đây rõ ràng là cảnh cáo Trịnh Hiểu Yến doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ Liêu Trung, nước rất sâu, con đừng nên trộn lẫn vào đó. Đến lúc đó, người khác khó tránh khỏi đem những việc Trịnh Hiểu Yến đã làm liên hệ đến Trịnh Quảng Nghĩa

Lưu Vĩ Hồng lần này đến Liêu Trung điều tra nghiên cứu khảo sát, cũng dẫn theo Trịnh Hiểu Yến tới đây, đúng là nguyên nhân chủ yếu khiến Trịnh Quảng Nghĩa không hài lòng đối với Lưu Vĩ Hồng. Người trẻ tuổi, xử trí sự vụ phức tạp, quả thực vẫn còn thiếu một chút độ lửa. Nếu đổi lại là Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Đông lớn tuổi hơn chút, khẳng định sẽ không lỗ mãng như vậy

Nếu Trịnh Quảng Nghĩa đã mở miệng, Quách Lan cũng sẽ không tiện miễn cưỡng Trịnh Hiểu Yến ở nhà, chỉ lưu luyến không rời đưa đến cửa.

Trịnh Hiểu Yến lại nhẹ nhàng ôm cổ mẹ, tiến đến bên tai bà hạ giọng nói:

- Mẹ, chờ thêm hai ngày, con sẽ qua ở cùng mẹ!

Quách Lan gật gật đầu, tuy nhiên vẫn dặn dò một câu:

- Công tác quan trọng hơn, nhớ kỹ lời ba con nói, việc không nên nhúng tay, thì không cần hỏi đến

- Ưm, con biết rồi. Mẹ cứ yên tâm, kỳ thật, Lưu Vĩ Hồng không là con nít ranh như trong tưởng tượng của cha mẹ đâu

- Cái gì?

Quách Lan trong mắt xẹt qua một vẻ kinh ngạc.

- Tạm biệt mẹ!

Trịnh Hiểu Yến lại buông lỏng tay ra, cười vẫy tay về hướng Quách Lan, bước nhanh lên chiếc Audi.

- Về nhà khách!

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên dặn dò

Trịnh Hiểu Yến liền liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, hạ giọng nói:

- Chủ tịch tỉnh Cao bên kia…

Lưu Vĩ Hồng từ chối cho ý kiến, lưng dựa ra sau, không nói gì nữa.

Trịnh Hiểu Yến cũng không hé răng.

Xe Audi lập tức chạy ra khỏi khu nhà ủy viên thường vụ, thẳng đến nhà khách Hồng Nghi

Lưu Vĩ Hồng vừa mới đi đến cửa phòng mình, điện thoại di động liền chợt rung vang lên, Lưu Vĩ Hồng ấn nút nhận nghe, ừa mới nghe xong hai câu, khóe miệng liền hiện lên một vẻ tươi cười như có như không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.