Lúc màn đêm dần buông xuống, trên đường xuất hiện một chiếc Audi đen mang biển số UBND tỉnh, chậm rãi chạy vào khu biệt thự yên tĩnh của thành phố An Bắc. Nơi đây đề phòng thâm nghiêm, kiểm tra nghiêm ngặt, đúng là Khu Thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung.
Chiến sĩ công an đang phiên trực không do dự đưa tay cản xe Audi, ra hiệu ngừng xe kiểm tra.
Lúc này từ cửa bảo vệ có một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi bước ra, gần như gạt người chiến sĩ công an ra để bước đến trước xe Audi. Người lái xe Audi nhận ra vị này, vội vàng hạ cửa kính xe xuống, cười xuề xòa:
- Chủ nhiệm Lý…
Người đàn ông được gọi là Chủ nhiệm Lý chỉ hơi gật đầu, liền hỏi:
- Là Phó Cục trưởng Lưu và Trưởng phòng Trịnh phải không?
Kính cửa sau xe Audi cũng hạ xuống, Trịnh Hiểu Yến mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy, tôi là Trịnh Hiểu Yến, vị này là Phó Cục trưởng Lưu.
- Xin hỏi anh là Chủ nhiệm Lý Phong sao?
- Đúng đúng, tôi là Lý Phong. Bí thư Trịnh bảo tôi ở đây chờ hai vị.
Vị này đúng là Lý Phong, là phó Chánh văn phòng, Ủy viên Thường vụ văn phòng Tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung, cũng là người phụ trách văn phòng của Trịnh Quảng Nghĩa, được gọi là “thư ký thứ nhất Tỉnh ủy”.
Nếu đã đến tỉnh Liêu Trung, là chỗ của Trịnh Quảng Nghĩa, thì nhất định phải thăm hỏi. Dù thế nào, hai nhà Lưu Trịnh đều là gia thế ở Bắc Kinh, dù hai nhà không có quan hệ chặt chẽ, nhưng cũng không có gì trở ngại. Phó Cục trưởng Lưu không đến gặp Bí thư Trịnh dĩ nhiên là thất lễ, nhưng con gái mà không đến thăm cha mẹ thì còn ra gì nữa.
Trước khi đến, Trịnh Hiểu Yến đã gọi điện thoại về nhà, Trịnh Quảng Nghĩa phái thư ký của ông ta đứng ở cửa Thường vụ Tỉnh ủy đón con gái.
Lý Phong lập tức ngồi vào ghế phụ lái, xe Audi chạy vào trong.
Tất cả các tòa nhà Thường vụ tỉnh ủy đều giống nhau, đều có cây cao bóng cả, chim hót líu lo, không khí trong làng, hoàn cảnh thanh tĩnh.
Chiếc xe Audi ngừng lại trước một ngôi biệt thự mang phong cách Đông Âu. Đây không phải lầu số một của tòa nhà Ủy viên Thường vụ. Bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm tỉnh Liêu Trung vì đến tuổi phải lui về, từ chức Bí thư Tỉnh ủy, nhưng vẫn còn được giữ lại làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, vẫn ở tòa biệt thự số một như trước.
Trịnh Quảng Nghĩa có hai trai một gái. Trịnh Hiểu Yến thì ở Bắc Kinh, anh trai cũng công tác ở Bắc Kinh, em trai lại đi học, nên trong ngôi biệt thự này chỉ có vợ chồng Trịnh Quảng Nghĩa, nhân viên cảnh vệ và người giúp việc thôi.
- Phó Cục trưởng Lưu, trưởng phòng Trịnh, mời!
Lý Phong ân cần mời.
Cửa biệt thự mở ra, một nữ đồng chí khoảng hơn bốn mươi tuổi xuất hiện ở cửa.
- Mẹ!
Trịnh Hiểu Yến kêu lên, chạy tới, ôm lấy cổ người phụ nữ trung niên này, lại nhảy lên, rất vui mừng.
Má Trịnh mặc đồ ở nhà màu trắng rất hợp thời trang, dáng người thon thả, tóc gợn sóng, trẻ hơn tuổi thực rất nhiều. Tuổi thật của bà ít nhất cũng đã đến đầu năm rồi.
- Con nhỏ này, nhiều người như vậy mà làm nũng mẹ, không sợ người ta chê cười sao?
Má Trịnh vuốt ve mái tóc đen dài mềm mại của con gái, khẽ cười nói, rất có phong cách.
Trịnh Hiểu Yến lập tức hét lên:
- Ai dám chê cười con? Ai chê cười con sẽ cho họ biết tay!
Câu này tất nhiên nói cho Lưu Vĩ Hồng nghe. Có vẻ trong những người ở đây, dám chê cười Trịnh đại tiểu thư e chỉ có mỗi mình Phó Cục trưởng Lưu thôi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười bước đến, cúi đầu chào má Trịnh, kính cẩn nói:
- Chào cô Quách!
Tên con gái của má Trịnh là Quách Lan, là diễn viên múa trong Đoàn Ca vũ kịch Tổng cục chính trị, diệm mạo cực kỳ xinh đẹp, năm xưa nổi tiếng là hoa khôi của Đoàn. Giờ tất nhiên đã phai nhạt, ít khi ra sân khấu, chức vụ hiện tại là phó giám đốc Sở Văn hóa tỉnh Liêu Trung, chủ yếu là để dễ dàng chăm sóc cho Trịnh Quảng Nghĩa. Có một người mẹ xuất sắc như vậy, khó trách Trịnh Hiểu Yến kiều diễm mê người.
Quách Lan vội mỉm cười gật đầu:
- Phó Cục trưởng Lưu, xin chào!
- Mẹ, mẹ gọi anh ta bằng tên cũng được, sao lại khách khí như vậy?
Trịnh Hiểu Yến đứng cạnh bĩu môi phản đối.
Quách Lan trừng mắt nhìn Trịnh Hiểu Yến, sẵng giọng:
- Con nhỏ này, không biết quy củ gì cả!
- Không phải đâu mẹ, mẹ khách sáo quá, lần sau anh ta không dám tới nhà. Con muốn tới Kinh Hoa, nhưng dì Lâm cứ khách sáo gọi con là Trưởng phòng Trịnh, con còn không sợ đến mức quay người bỏ chạy sao? Mẹ nói có đúng không?
Trịnh Hiểu Yến cười hì hì nói.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười không nói.
Quách Lan cũng khẽ mỉm cười, nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, con nhỏ Hiểu Yến này có tính như vậy đó, về đến nhà rồi, vui quá nên nói bậy, cháu đừng để ý.
Phu nhân Bí thư Tỉnh ủy, phó giám đốc Sở Văn hóa, tất nhiên không thể “càn quấy” như Trịnh Hiểu Yến.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cô Quách, lúc ở đơn vị, cháu đã đau đầu quá rồi, giờ không tính nữa.
Mọi người đều mỉm cười.
Theo kết quả quan sát, thì cảm giác ban đầu của Quách Lan với Lưu Vĩ Hồng có chút thay đổi. Dường như Lưu nhị tiểu tử vốn luôn kiêu ngạo ương ngạnh trong truyền thuyết này cũng không đáng sợ lắm. Tuổi còn nhỏ hơn cả Trịnh Hiểu Yến đã là cấp phó giám đốc Sở có thực quyền, chắc chắn phải có vài phần bản lĩnh thật sự.
- Phó Cục trưởng Lưu, mời vào!
Quách Lan đích thân mời.
- Cám ơn cô Quách.
Đi vào phòng khách thật to trong biệt thự, Trịnh Quảng Nghĩa đã ngồi ngay ngắn trên đi văng, thần sắc rất oai phong.
Thế gia đại tộc, cách đối nhân xử thế cũng rất có chủ ý. Lưu Vĩ Hồng lần đầu tiên đền thăm nhà, Trịnh Quảng Nghĩa trịnh trọng khác thường, phái thư ký ra cửa tòa nhà Thường vụ Tỉnh ủy đón, Quách Lan lại đích thân đứng ngoài cửa tiếp, thật sự rất nể mặt. Đương nhiên, thể diện này là cho ông Lưu, chứ không cho bản thân Lưu Vĩ Hồng.
Phó Cục trưởng Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, cố nhiên là một nhân vật, nhưng cũng không đến mức Bí thư Tỉnh ủy phải coi trọng đến thế.
- Quảng Nghĩa, Phó Cục trưởng Lưu đến rồi.
Trịnh Quảng Nghĩa xoay qua, nhìn về phía cửa, vẫn ngồi yên như trước.
Lưu Vĩ Hồng bước nhanh tới, đang chuẩn bị cúi đầu chào, không đề phòng Trịnh Hiểu Yến xô hắn một phen, lao vào ôm cổ Trịnh Quảng Nghĩa, hét lên:
- Cha, con nhớ cha quá!
Lần này cũng không kịp đề phòng, Trịnh Quảng Nghĩa không kịp trở tay, vẻ uy nghiêm chuyển thành vẻ trìu mến hơi xấu hổ, miệng lại khiển trách:
- Không biết quy tắc! Lớn rồi, còn ra thể thống gì nữa?
- Con nhớ cha mà…
Trịnh Hiểu Yến ôm cổ cha làm nũng, lại quay sang trừng mắt với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng suýt chút nữa thì phì cười.
Người ta nói con gái hướng ngoại quả không sai. Trịnh Hiểu Yến làm nũng như thế, rõ ràng là muốn “phủ đầu” cha mình, ra vẻ ta đây, “xem ta ầm ĩ thế nào!”
Quả nhiên Trịnh Hiểu Yến làm loạn lên, Trịnh Quảng Nghĩa cũng không nghiêm nghị nữa, mặt tươi cười.
Lúc này Lưu Vĩ Hồng mới cúi người, lên tiếng chào:
- Bác Trịnh, xin chào bác.
Trịnh Quảng Nghĩa cười ha hả, đứng dậy, bắt tay Lưu Vĩ Hồng:
- Phó Cục trưởng Lưu, hoan nghênh, hoan nghênh!
- Sao lại là Phó Cục trưởng Lưu?
Trịnh Hiểu Yến liền trợn mắt lên, rất bất mãn.
Trịnh đại tiểu thư quả là quá yêu cậu hai Lưu rồi. Cha mẹ cô luôn miệng gọi hắn là Phó Cục trưởng Lưu rất khách sáo, khó trách cô không vừa ý.
Trịnh Quảng Nghĩa không để ý đến cô, mỉm cười nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, mời ngồi.
- Dạ, cảm ơn Bí thư Trịnh.
Nếu Trịnh Quảng Nghĩa đã nghiêm trang gọi chức vụ của hắn, thì Lưu Vĩ Hồng cũng không thể nói nhăng nói cuội, đành phải gọi chức vụ của Trịnh Quảng Nghĩa, ngồi xuống sô pha, rất ngay ngắn.
Trịnh Hiểu Yến thầm nói: “Ông cụ, hôm nay đâu phải nói chuyện công vụ, nếu muốn nói chuyện công vụ thì chúng ta phải đi qua tòa nhà Chủ tịch tỉnh Cao kìa.”
Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Tỉnh là cơ quan của tỉnh quản lý việc thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, cũng là phạm trù quản lý của Ủy ban nhân dân tỉnh.
Trịnh Quảng Nghĩa nhìn con gái, nét tươi cười trên mặt đã nén lại bớt, trở nên khá nghiêm túc.
Trịnh Hiểu Yến bị cha nhìn đến, không kìm nổi, co đầu rút cổ, quả nhiên không dám nói lung tung nữa.
Lý Phong vội vàng bưng trà lên cho Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến. Rất nhiều con cái lãnh đạo không ở cùng cha mẹ, còn nhân viên thì lại hơn cả con cháu trong nhà.
Quách Lan mang đĩa trái cây đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, ăn chút hoa quả đi.
- Cảm ơn cô Quách.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, tiện tay lấy một miếng dưa hấu nhỏ, cắn một ngụm.
Bề trên ban thưởng, không dám từ chối.
- Sáng nay mới đến sao?
Quách Lan lại hỏi. Bà thấy Lưu Vĩ Hồng rất thú vị. Cậu hai nhà họ Lưu, không phải người chịu ngồi yên, mấy năm nay rất ầm ĩ, thanh danh vang dội trong giới quý tộc Bắc Kinh. Hiện giờ lại làm “tướng tiên phong” của phó Thủ tướng Hồng, đến Liêu Trung “tìm phiền toái”, còn dẫn theo cả Trịnh Hiểu Yến, khó trách Quách Lan cảm thấy hứng thú với hắn.
Nhìn qua, Lưu Vĩ Hồng cao lớn anh tuấn, nam nhi mười phần, cũng là một người tốt. Nếu không phải thích gây sức ép như vậy, giống như đám người Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Đông, quá kiên định, có lẽ sẽ càng được hoan nghênh chứ?
- Dạ đúng, cô Quách. Sáng nay mới đến, chiều gặp các đồng chí trong tỉnh.
Lưu Vĩ Hồng lại cung kính đáp.
- Vậy lần này định ở An Bắc bao lâu?
Quách Lan hỏi, liếc nhìn Trịnh Hiểu Yến. Đứng ở góc độ người mẹ, tất nhiên bà hy vọng con gái có thể ở nhà thêm một thời gian. Bà còn chưa hết lo cho đứa nhỏ này. Trước đó không lâu đã quậy lên, ly hôn với An Tông Lâm, khiến Quách Lan uất nghẹn. Nhân cơ hội này sẽ tìm cho nó một người thích hợp, gả nó đi mới là đúng đắn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Cô Quách, chuyện này không nhất định. Lần này chúng cháu tới đây chủ yếu là tìm hiểu tình hình cơ bản về việc thay đổi cơ cấu của các doanh nghiệp nhà nước. Cách đây không lâu, chúng cháu nhận được khá nhiều thư, tập trung phản ánh vấn đề các nhà xưởng và nhà máy cơ giới lớn ở An Bắc. Các đồng chí trong Quốc vụ viện chỉ đạo chúng cháu phải tìm hiểu tình hình rõ ràng.
Không đợi Quách Lan trả lời, Trịnh Quảng Nghĩa liền thản nhiên nói:
- Lãnh đạo Quốc vụ viện đối với Liêu Trung chúng ta vẫn rất quan tâm mà.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp:
- Bí thư Trịnh, ba tỉnh miền Đông Bắc là căn cứ công nghiệp nặng lớn nhất của nước ta. Doanh nghiệp nhà nước nhiều, lại nhiều xí nghiệp lớn, công tác thay đổi cơ cấu khá phức tạp. Lãnh đạo Quốc vụ viện thật sự rất quan tâm.