Quan Gia

Chương 393: Chương 393: Kiêu ngạo, rắm cũng không hiểu!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 393: Kiêu ngạo, rắm cũng không hiểu!  

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Ngày 20 tháng giêng, tại đại lễ đường Lâm Khánh cờ màu tung bay, hoành phi khổng lồ được treo trên cổng lớn đại lễ đường. Đại hội biểu dương tổng kết huyện Lâm Khánh được long trọng tiến hành. Đại lễ đường có thể dung nạp hơn một ngàn người, có gần một nửa vị trí đều có người ngồi, toàn bộ cán bộ cấp phó phòng các khu, xã, thị trấn trở lên, đại bộ phận nhân viên công tác ở các đơn vị trong huyện đều tham gia Đại hội biểu dương này. 

Công tác tổ chức của đại hội được chuẩn bị đầy đủ. 

Trên đài chủ tịch, bố trí năm hàng ghế ngồi, đây là số ghế được chuẩn bị cho các đồng chí lãnh đạo và cán bộ lão thành về hưu từ cấp phó huyện trở lên. Mấy hàng ghế phía trước dưới đài, đều là số ghế của lãnh đạo Đảng chính các khu trấn và đơn vị trực thuộc huyện. 

Lãnh đạo của mười khu vực, mấy đơn vị trực thuộc huyện cấp quan trọng, như cục Công an, Cục tài chính và thị trấn Thành Quan được sắp xếp ở vị trí chính giữa. Cục trưởng cục Công an Tưởng Đại Chính và Kiểm sát trưởng viện Kiểm sát huyện, Viện trưởng Tòa án huyện, đều là cán bộ cấp phó huyện, có chỗ ngồi trên đài chủ tịch, ngồi ở dưới đài là những cấp phó số một của những bộ phận này, đều là đại nhân vật có uy tín có máu mặt ở huyện Lâm Khánh. 

Lưu Vĩ Hồng được sắp xếp ở vị trí gần chính giữa nhất, gần sát Bí thư Đảng ủy thị trấn Thành Quan. 

Đối với sự sắp xếp vị trí này, có một số người để ý liền cảm thấy rất ý vị sâu xa. 

Tranh luận có liên quan đến khu Giáp Sơn có nhận được khen ngợi hay không, đã sớm lặng lẽ truyền ra ở quan trường huyện Lâm Khánh. Nghe nói Bí thư huyện ủy Mộ Tân Dân đã phê bình vô cùng nghiêm khác đối với khu Giáp Sơn và đề xuất của Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa có lời bình nghiêm trọng “Tiến vào con đường tư bản chủ nghĩa” như vậy. Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa, phí Bí thư huyện ủy Lý Học Trí cho tới đám người Từ Văn Hạo đều không đồng với ý kiến của Mộ bí thư, trong hội nghị xử lý thường vụ đã cãi vã rất hung hăng, nghe nói còn đập bàn. 

Chuyện trên quan trường lúc nào cũng nhạy cảm nhất, cho dù là hội nghị xử lý thường vụ bí thư cũng không giữ bí mật. 

Còn tin đồn “vỗ bàn”, thì có chút ý tứ nghe nhầm đồn bậy. Khi tin tức nho nhỏ truyền bá sẽ không khỏi bị một số người thêm dầu vào lửa khuyếch đại hơn, tựa hồ như vậy sẽ càng thú vị. 

Bất kể có vỗ bàn hay không, chí ít chuyện Bí thư huyện ủy không thích Lưu Vĩ Hồng, xác định là không thể nghi ngờ. Từ bài thông tin trên tờ “Nhật báo Sở Nam” trước đó, đến Đại hội biểu dương lần này đã biểu hiện rõ ràng tâm tư của Mộ bí thư. 

Xem ra, thế gió của huyện Lâm Khánh phải thay đổi rồi. 

Tuy nhiên, làm sao lại nghe nói Đặng chủ tịch huyện lại nói giúp Lưu Vĩ Hồng và khu Giáp Sơn? Chuyện này đúng là làm người ta khó hiểu. 

Đặng chủ tịch huyện lại nói giúp Lưu Vĩ Hồng! 

Còn có Từ Văn Hạo và Lý Học Trí cũng không đồng ý ý kiến của Mộ Tân Dân, nghe nói ngay cả “Tôn Bồ tát” cũng nói giúp mấy câu công đạo cho khu Giáp Sơn. Phải biết rằng Tôn Văn Các cơ hồ hầu như không phát biểu ý kiến. Hôm nay lên tiếng trong hội nghị bí thư xử lý thường vụ quả là hiếm thấy. 

Bốn vị phó Bí thư huyện Lâm Khánh cũng không đồng ý ý kiến của Mộ bí thư. Trong lịch sử quan trường Lâm Khánh, đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra? 

Thế cục này thật sự quỷ dị, 

cần phải suy xét. 

Sau này nên cẩn thận một chút, không nên một bước vô ý, đã bị quấn vào trong vòng nước xoáy. Nếu làm không tốt chính là tai hoạ ngập đầu. Cuộc họp hôm nay, Lưu Vĩ Hồng còn được xếp cạnh vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn Thành Quan, chuyện bên trong cần phải nghiên cứu. Chỗ ngồi của hội nghị này là do chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy Vương Hóa Đồng quyết định, chắc chắn Vương Hóa Đồng dùng phương thức này biểu đạt ủng hộ của hắn đối với Lưu Vĩ Hồng và bất mãn đối với Mộ Tân Dân. 

Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy lại lục đục nội bộ với Bí thư huyện, sau khi Mộ Tân Dân nhậm chức, đối với công việc đoàn kết mọi người rất hiển nhiên cũng không thể xem như thành công . 

Cách thời gian chính thức mở cuộc họp ít thời gian, các lãnh đạo chưa vào bàn, các cán bộ phía dưới đương nhiên sôi nổi trò chuyện với nhau, trong đại lễ đường dặm quanh quẩn tiếng vang “ ong ong” rất náo nhiệt. 

Hôm nay vừa đến hội trường, tình thế có chút “quỷ dị”. Nếu đụng phải người quen, nụ cười trên mặt phần lớn có vẻ cứng ngắc, chỉ vội vã gật đầu chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, sau đó giả vờ nói chuyện với người khác, tránh đi. Mọi người biết hiện giờ hướng gió đã thay đổi, Lưu Vĩ Hồng không còn là người yêu thích của Bí thư huyện ủy mà biến thành “đống cứt thối”, nếu tránh được thì sẽ tốt hơn, tránh biểu hiện thân mật quá mức, bị Mộ Bí thư biết được, chỉ sợ sẽ gặp xui xẻo. 

Đám người Mã Cát Xương cùng đi họp với Lưu Vĩ Hồng đều giận muốn chết, mặt đỏ bừng, chỉ muốn tìm người gây lộn. Lưu Vĩ Hồng trái lại rất bình tĩnh, trên mặt vẫn nở nụ cười, tựa hồ như không phát hiện ra bất kỳ thứ gì khác thường. Thấy Lưu bí thư trấn định như vậy, đám người Mã Cát Xương cũng đành phải cố nén cơn giận, sầm mặt tiến vào đại lễ đường. 

- Lưu bí thư, anh bây giờ là người có máu mặt rồi.  

Ngồi bên bên cạnh Lưu Vĩ Hồng là Bí thư huyện ủy khu Kinh Loan Khâu Đức Viễn. Lão Khâu là người có tính cách như thùng thuốc súng, cũng là thân tín được công nhận của Đặng Chủ tịch huyện, nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng không ngừng nghỉ. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Khâu bí thư, ngài đừng hại tôi! Có người nào không biết Khâu bí thư là người giàu có? Lâm Khánh chúng ta, trừ thị trấn Thành Quan trấn thì đến Kinh Loan các vị là giàu có nhất. Muốn núi có núi, muốn nước có nước, muốn ruộng có ruộng, Thượng Bình cũng không hơn Kinh Loan các vị. Hán tử như ngài đứng nói chuyện không đau thắt lưng. 

Khâu Đức Viễn lắc đầu liên tục nói: 

- Không đúng không đúng, cái này đều là hiện tượng mặt ngoài. Cậu chỉ thấy Kinh Loan có chút ruộng đất, giao thông dễ dàng một chút, liền cho rằng rất giàu có. Thật ra căn bản không phải chuyện như vậy. Ở chỗ tôi, người nhiều lắm, chỉ riêng tiền lương, cũng khiến tôi đau đầu, làm sao giống như cậu, âm thầm mở được hai nhà máy, tất cả đều là con đường kiếm tiền. Nghe nói các cậu biểu dương lần này, một người được bảy tám vạn đồng tiền thưởng, còn tôi là ông chủ lớn thế nào chứ? 

Khâu Đức Viễn than thở. 

Lưu Vĩ Hồng không khỏi có chút buồn cười nói: 

- Ở đâu ra bảy tám vạn đồng? Chính là ba bốn vạn đồng thôi! Cán bộ Giáp Sơn có thể so sánh với cán bộ Kinh Loan các vị sao? Tiền lương của các vị cho tới bây giờ chưa từng khất nợ? Mỗi tháng có bao nhiêu tiền trợ cấp phúc lợi, đừng tưởng rằng mọi người không biết. Cán bộ Giáp Sơn, bao năm qua chỉ sống dựa vào tiền lương, trên căn bản không biết tiền thưởng tiền trợ cấp là vật gì. Bao nhiêu năm vất vả, mấy trăm đồng tiền thưởng ăn tết không tính là quá đáng? Nếu không sang năm, đừng nghĩ có người muốn làm việc?  

- Không quá đáng không quá đáng, ai nói là quá đáng chứ? Nếu là như vậy thì có chút ngu ngốc, ở trên cao, không biết tình huống của cơ sở, cái rắm cũng không hiểu. Trên đài chủ tịch đầy tấm tắc, theo cách giải quyết của hắn, cán bộ phía dưới đều không cần quản, quản được cái gì? Không có một chút lợi ích, ai làm với anh? Có một số người chỉ biết đánh rắm, không để ý đến hắn!  

Khâu Đức Viễn vừa nói liền căm giận bất bình, dáng vẻ rất trượng nghĩa. 

Lưu Vĩ Hồng vẫn giữ nụ cười như cũ, cũng không tiếp tục chủ đề của Khâu Đức Viễn. 

Con người Khâu Đức Viễn, Lưu Vĩ Hồng không định giao tế quá nhiều, chỉ biết là hắn là “Khâu đại pháo” thân tín của Đặng Trọng Hòa. Người này rốt cuộc như thế nào, cũng không biết rõ. Có một số người nhìn qua vô cùng trượng nghĩa, rất có tình anh em, trên thực tế chưa chắc đã như vậy. Khâu Đức Viễn càng giống như một lão quan già dặn kinh nghiệm, nghe thấy trong miệng nói gì, cũng không đáng tin. 

Trong trường hợp như vậy, phụ họa với Khâu Đức Viễn trách mắng Mộ Tân Dân, tuyệt đối không phải là cách hay, ở đây tai vách mạch rừng, huống chi nơi này căn bản cũng không lấp kín tường. 

Về phần Khâu Đức Viễn, thể hiện rõ là thân tín của Đặng Trọng Hòa, trên trán đã sớm khắc một chữ “Đặng” thật to, hơn nữa trước nay vẫn là người lỗ mãng, mắng Mộ Tân Dân, cũng không cần gấp. Dù sao tiền đồ của hắn đã vững vàng cột chặt với Đặng Trọng Hòa, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, cho dù hắn có lấy lòng Mộ Tân Dân nữa, Mộ Tân Dân tuyệt đối cũng không xem hắn là tâm phúc. 

Thấy Lưu Vĩ Hồng không nói tiếp, Khâu Đức Viễn cũng không lúng túng, cười ha ha, đưa ra một chủ đề khác: 

- Lưu bí thư, thương lượng với anh chuyện này..... 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Khâu bí thư, ngài đừng khiêm nhường như vậy, tôi sợ! 

Loại quan già dặn kinh nghiệm này, thật sự cả người là cơ quan tin tức, không cẩn thận, cũng sẽ bị hắn cầm được túi tiền, còn không dễ đổi ý. 

Khâu Đức Viễn cười ha ha nói: 

- Lưu bí thư, ngài cũng quá xem nhẹ lão Khâu tôi rồi, lão Khâu tôi là loại người không nói chuyện nghĩa khí sao? Tôi suy nghĩ phải làm một số chuyện thiết thực cho nhân dân Kinh Loan chúng tôi. Thành thật mà nói, tôi không có bản lĩnh của anh, có thể kiếm được một trăm vạn phía trên, chỉ có thể vịn vách tường bước đi..., nghe nói Giáp Sơn các anh nuôi heo lấy thịt, ba bốn tháng là có thể xuất chuồng, con heo đó có thể dài đến hơn hai trăm cân, thật sự thần kỳ như vậy sao? 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu: 

- Hơn hai trăm cân, thật ra nuôi chưa đến năm tháng là được khoảng một trăm mười cân rồi, béo lên rất nhanh so với chỉ ăn thức ăn tươi.  

- Nuôi năm tháng có thể được một trăm mười cân, vậy thì rất tốt. Ài, Lưu bí thư, chúng ta thương lượng đi, nhà máy thức ăn chỗ anh mỗi tháng cung ứng cho tôi 500 cân thức ăn thì thế nào? Ta cũng nuôi heo ở Kinh Loan, khích lệ nông dân làm giàu. 

Khâu Đức Viễn chân thật ghé sát đầu vào nói. 

Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ một lát, nói: 

- 500 tấn thức ăn, đủ nuôi một vạn con heo một tháng. Khâu bí thư, bỗng chốc làm quy mô lớn như vậy có nóng vội hay không? 

- Cậu đừng lừa rồi. Giáp Sơn các cậu, hai tháng này xuất chuồng heo, có được hơn hai vạn con không?  

Khâu Đức Viễn liền trợn mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, tựa hồ trách hắn không nói nghĩa khí. Không ngờ Khâu Đức Viễn tương đối biết rõ tình huống của Giáp Sơn, còn tìm hiểu tương đối rõ ràng. 

- Khâu bí thư, một tháng 500 tấn là có chút khẩn trương.  

Lưu Vĩ Hồng còn chưa nói hết, Khâu Đức Viễn lại ồn ào đứng lên: 

- Tới rồi, tới rồi, không đủ suy nghĩ sao? Tôi lại không phải không trả tiền. Cậu yên tâm, tôi biết thức ăn gia súc của các vị hiện tại đang náo nhiệt, cung không đủ cầu. Tuy nhiên chúng ta nói thế này đều là một huyện, ngài phải giúp đỡ chúng tôi một tay trước. Nông dân của Giáp Sơn làm giàu, cũng phải cho nhân dân của Kinh Loan uống chút canh!  

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, nói: 

- Khâu bí thư, ngài đem tôi đính lên trên tường đi, nếu tôi không đáp ứng, chính là không quan tâm tới quần chúng Kinh Loan? 

- Cũng không có chuyện như vậy chứ?  

- Được, tôi đây cũng không hàm hồ. Tôi đáp ứng điều kiện của cậu. Tuy nhiên đã nói trước, một tay tiền một tay hàng, bạn tốt chí thân cũng không thể thiếu nợ!  

Lưu Vĩ Hồng vừa cười vừa nghiêm túc nói. 

- Được, một lời đã định! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.