Quan Gia

Chương 394: Chương 394: Lưu bí thư lại bắt đầu rung rinh!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 394: Lưu bí thư lại bắt đầu rung rinh! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Dư Tĩnh Bang bí thư Đảng ủy thị trấn Thành Quan ngồi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng hút thuốc, yên lặng lắng nghe Lưu Vĩ Hồng và Khâu Đức Viễn nói chuyện, khuôn mặt mỉm cười, cho dù Khâu Đức Viễn mới vừa rồi chửi ầm lên Mục Tân Dân “Cái rắm cũng không hiểu”, thần sắc vẫn như thường, nụ cười không giảm bớt. 

Bí thư đảng uỷ thị trấn Thành Quan lâu nay vẫn được tôn là người đứng đầu bảng trong các lãnh đạo khu trấn. Hơn trong lòng Dư Tĩnh Bang cũng mơ hồ tự cho mình là “Đại ca”. Trước mặt Bí thư Khu ủy khác vẫn duy trì phong độ nhất định, thỉnh thoảng mới gây khó dễ một chút. 

Dư Tĩnh Bang khoảng 40 tuổi, làm Bí thư đảng uỷ thị trấn Thành Quan cũng được một thời gian, là thân tín của nguyên huyện ủy Khang bí thư. Hắn vốn có cơ hội lên thường ủy huyện ủy, không ngờ một tai nạn xe cộ đột nhiên xảy ra, Khang bí thư hồn về thiên quốc, đã khiến Dư Tĩnh Bang bị gạt bỏ giữa đường. Sau khi Chu Kiến Quốc đến nhận chức, Dư Tĩnh Bang muốn dựa vào, cũng làm một số động tác áp sát. Tính cách của Dư Tĩnh Bang tương đối trầm ổn, không thích liều lĩnh, vừa áp sát vừa quan sát Chu Kiến Quốc, vì vậy động tác dựa vào, không phải rõ ràng lắm. Cho đến lúc Chu Kiến Quốc bắt Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông, đại tẩy bài ở huyện Lâm Khánh, hoàn toàn tạo uy tín, Dư Tĩnh Bang mới xác định Chu Kiến Quốc là cường nhân đáng giá cho mình dựa vào, lập tức gia tăng độ mạnh “Đầu tư”. Ai ngờ người định không bằng trời định, Chu Kiến Quốc vừa có ý tứ thu nhận hắn, phía trên ra điều lệnh, Chu Kiến Quốc phải tới thành phố Đại Ninh. Dư Tĩnh Bang lại bị gạt bỏ giữa đường. 

Tiên sư bà ngoại nhà nó, hai năm qua thực sự có chút không thuận lợi! 

Tuy nhiên trước mắt, nên đắn đo vẫn phải đắn đo, bất kể như thế nào, không thể bị ngã được? 

Đối với Khâu Đức Viễn, Dư Tĩnh Bang rất không thuận mắt. Loại người hay khoe khoang trên quan trường này, rất dễ bị cho là “Ngu đại pháo”, trong lòng lúc nào cũng dâng lên ý khinh thường như vậy. Đối với Lưu Vĩ Hồng, Dư Tĩnh Bang rất cảnh giác. 

Người thanh niên này không đơn giản! 

Nếu Chu Kiến Quốc vẫn còn ở huyện Lâm Khánh, lúc này Dư Tĩnh Bang khẳng định sẽ không dè dặt như vậy, đã sớm cùng Lưu Vĩ Hồng nói chuyện vui vẻ, “Tài nguyên” tốt như vậy, sao có thể để một mình Khâu Đức Viễn độc bá? 

Mặc dù Chu Kiến Quốc đã đi rồi, Lưu Vĩ Hồng cũng không bị khinh thị. Đừng thấy Mộ Tân Dân có vẻ chĩa mũi nhọn vào Lưu Vĩ Hồng, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào, bây giờ đưa ra kết luận thì hơi sớm. Tuy nhiên Dư Tĩnh Bang muốn không kiêng kỵ điều gì, tiếp tục thân thiết với Lưu Vĩ Hồng cũng khó. Chuyện này vẫn phải xem kĩ rồi mới nói, nếu Lưu Vĩ Hồng có thể ổn định trận cước, khi đó tiếp cận cũng không muộn. Lúc này chỉ cần có thể không gặp trở ngại là được, tiếp cận quá gần hoặc rời đi quá xa, cũng không thích hợp. 

- Dư bí thư, có một chuyện tôi muốn xin chỉ thị của anh! 

Lưu Vĩ Hồng nãy giờ vẫn nói chuyện với Khâu Đức Viễn bỗng nhiên nghiêng đầu sang nói với Dư Tĩnh Bang, vẻ mặt nghiêm túc. 

Dư Tĩnh Bang cười nói: 

- Lưu bí thư, anh đừng nói đùa. Tôi làm gì có tư cách để xin chỉ thị?  

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha nói: 

- Chuyện này thật sự phải xin chỉ thị của anh. Giáp Sơn chúng tôi tính toán mở một công ty quản lý phục vụ nông sản, coi như là bộ phận xây dựng kinh tế trong vùng, báo cáo đã đưa lên huyện, chờ lãnh đạo huyện phê chuẩn.  

- Ha ha, Lưu bí thư thật là đại cao thủ. Chỉ thị của lãnh đạo huyện có liên quan gì đến lão Dư tôi? 

Dư Tĩnh Bang cười nói, nhưng ngay sau đó lại có chút tò mò hỏi: 

- Lưu bí thư, công ty quản lý phục vụ nông sản tên là gì? Công ty quản lý phục vụ này có tác dụng gì? 

Sau khi Lưu Vĩ Hồng đến Giáp Sơn, thực sự đã làm được một số chuyện tiếng tăm như xây dựng nhà máy thu hút đầu tư. Bây giờ lại toát ra “Công ty quản lý phục vụ nông sản” gì đó, Dư Tĩnh Bang thật sự có chút nghe không hiểu. Ai biết trong đầu tiểu oa nhi này còn chứa những thứ gì, lúc nào cũng khác với mọi người. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Là như vậy, ngành nuôi trồng và trồng trọt phía bên đã dần dần mở rộng, tính tích cực của mọi người đối với hai ngành này tương đối cao, nuôi heo nuôi bò gì đó, còn có một số sản phẩm phụ khác, dần dần số lượng nhiều lên, tiêu thụ lại trở thành vấn đề lớn. Anh cũng biết, sản phẩm nông nghiệp không tiện cất giữ, nếu con đường tiêu thụ khó khăn, một khi quá thời gian bảo quản thì phiền phức. Không những không kiếm được tiền, mà còn mất vốn. Khu chúng tôi thành lập Công ty phục vụ quản lý nông sản chính là mở ra con đường tiêu thụ, kịp thời cung cấp phương diện tiêu thụ tiện lợi cho nông dân. Dĩ nhiên, còn có tác dụng thu thập tin tức thị trường. 

Hiện nay sự phát triển của quốc gia dần dần từ kinh tế kế hoạch chuyển sang kinh tế thị trường, không biết nhu cầu thị trường, mù quáng tiến hành sản xuất kinh doanh là phản khoa học. 

Lưu Vĩ Hồng rất kiên nhẫn, giải thích ý nghĩa của công ty quản lý nông sản này. Hiện tại hắn không phải là lãnh đạo huyện, tuy nhiên không ngại thông qua phương thức nói chuyện trình bày một số tư tưởng tiến bộ khác của hắn cho người phụ trách khu trấn khác. Dư Tĩnh Bang, Khâu Đức Viễn đều như nhau, là quan lớn chủ quyền một phương ở huyện Lâm Khánh, nếu có thể tiếp nhận một số tư tưởng mới, làm chút chuyện thiết thực cho mọi người, cũng tốt hơn. Tỷ như Khâu Đức Viễn vừa rồi trình bày vấn đề thức ăn gia súc với hắn, chuẩn bị nuôi trồng đại quy mô, chuyện này chính là chuyện tốt. 

Dư Tĩnh Bang không vội vàng trả lời, tinh tế “thưởng thức” ngôn ngữ của Lưu Vĩ Hồng. 

Nghe ra lời này quả thật có đạo lý nhất định. Trước đó không lâu Mễ Khắc Lương và cục nông nghiệp huyện trồng giống táo “Quang huy số một”, sự thật chứng minh chính là một trò lừa bịp. Dĩ nhiên, chuyện này là anh em Mễ Khắc Lương, Mễ Khắc Lâm tổn hại công tư, lừa gạt tiền mồ hôi nước mắt của nông dân, bỏ vào túi tiền của mình. Tuy nhiên cả huyện Lâm Khánh tin tức bế tắc, không tìm hiểu đủ tin tức bên ngoài, cũng là một trong những nguyên nhân. Bằng không, cũng không trở thành chỉ có một mình Lưu Vĩ Hồng kiên quyết phản đối. 

Dư Tĩnh Bang cười nói: 

- Lưu bí thư, anh quả nhiên là người chặt chẽ, bội phục bội phục...... Tuy nhiên Lưu bí thư, theo tôi thấy chuyện này hình như không có bao nhiêu liên quan đến thị trấn Thành Quan chúng tôi? 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Sao lại không liên quan? Không giấu gì Dư bí thư, công ty nông sản đó của chúng tôi, dự tính sẽ mở một văn phòng nhỏ ở thị trấn Thành Quan, còn dự tính xây dựng mấy kho đông lạnh tương đối lớn ở thị trường thương phẩm. Những chuyện này đều cần Dư bí thư hết sức ủng hộ. 

Dư Tĩnh Bang lập tức đáp ứng: 

- Được, chuyện này khẳng định không thành vấn đề. Anh không nói, tôi cũng sẽ ủng hộ. Tất cả mọi người đều là đơn vị anh em mà. 

Câu nói xin Dư bí thư hết sức ủng hộ, Dư Tĩnh Bang nghe ra chỉ là một câu nói khách khí mà thôi. Thị trường tiểu thương phẩm, mặc dù trên địa bàn thị trấn Thành Quan, tuy nhiên cũng không thuộc về sự quản lý của thị trấn Thành Quan, chính là “Sản nghiệp” trong huyện ủy thác cho cục Công Thương trực tiếp quản lý. Thị trường tiểu thương phẩm này cũng là một đại “Quang cảnh” của huyện thành nội địa mười năm nay, tựa hồ hơn một nửa huyện thành mấy năm này đã tạo ra một thị trường náo nhiệt như vậy. Đây cũng được xem là một thể hiện trực tiếp của kinh tế thị trường ở cơ sở. 

Dĩ nhiên, thị trường tiểu thương phẩm được xây dựng trên địa đầu thị trấn Thành Quan, cũng phải nể mặt Bí thư Đảng ủy thị trấn Thành Quan. Thật sự phải thật sự Dư Tĩnh Bang vì lời nói của hắn quản dụng hơn so với Lưu Vĩ Hồng. 

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng nhắc tới chuyện này với Dư Tĩnh Bang, cũng không phải đơn giản chỉ muốn chào hỏi với hắn. 

Khâu Đức Viễn bỗng nhiên lại hỏi: 

- Lưu bí thư, anh muốn xây kho đông lạnh ở thị trường tiểu thương phẩm? Để làm gì?  

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Thịt đông, một khi hiệu suất nuôi heo lấy thịt tăng cao, nhất định phải cần kho đông lạnh. Đặc biệt khi thời tiết rất nóng, không có số lượng kho đông lạnh nhất định, thật sự là không được. Dĩ nhiên, kho đông lạnh này cũng không chỉ dùng cho thịt đông. Trước cửa ải cuối năm một hai tháng, đông lạnh một số rau củ trái cây gì đó, đến trước đến trước thềm năm mới là có thể bán kiếm tiền. Nếu mở công ty phục vụ quản lý nông sản, không có kho đông lạnh thì không thể làm được. 

Đừng thấy Khâu Đức Viễn khoe khoang lớn miệng, tựa hồ chuyện gì hắn cũng đều suy nghĩ rất nhanh, lập tức nghe ra một số mùi vị liền nói: 

- Chuyện này thật sự là một ý kiến hay. Tuy nhiên Lưu bí thư, Giáp Sơn các anh vừa bắt đầu đã nuôi mấy trăm con heo, còn có thịt bò gì đó, ba bốn kho đông lạnh sợ là không đủ dùng? 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, thật ra đây chính là chuyện hắn muốn thương lượng với Dư Tĩnh Bang. Đừng thấy tình hình lợi nhuận của nhà máy thức ăn gia súc, nhà máy cơ khí rất tốt, dù sao đều là công xưởng vừa mới dựng lên, năng lực sản xuất có hạn. Sản xuất năm nay không thu được nhiều lợi nhuận. Hơn nữa còn phải giữ lại một phần lợi nhuận chuẩn bị mở rộng sản xuất, bắt đầu từ sang năm, còn cần phải trả 80 vạn vay của ngân hầng theo từng giai đoạn, áp lực tài chính rất lớn. Lưu Vĩ Hồng cũng không lấy ra được nhiều tiền để ủng hộ xây dựng công ty phục vụ quản lý nông sản. Xây kho đông lạnh rất tốn tiền, một nhỏ kho đông lạnh, phải tốn mấy vạn đồng. Lưu Vĩ Hồng đã nghĩ đến “Tiến cử viện trợ bên ngoài” 

- Cho nên nói cần phải xem Dư bí thư và Khâu bí thư có hứng thú hay không, nếu không chúng ta hùn vốn làm một chuyến? Tất cả mọi người chuẩn bị ít tiền, xây dựng mấy kho đông lạnh. Kho đông lạnh này mùa hè có thể đóng băng, cái khác Lý lễ có thể thịt đông đông lạnh rau dưa nước trái cây, nhất định có thể tổ phải đi ra ngoài. Một khi dựng lên đến từ [về sau,] duy trì tương đối đơn giản, hàng năm chỉ cần ngồi lấy tiền là được. Rất có lời .- 

Lưu bí thư liền bắt đầu cổ động như hoàng miệng lưỡi, lừa dối hai vị đồng nghiệp. 

Trên thực tế xây này mấy đông lạnh kho, lưu vĩ áp không có tính toán để cho trong vùng bỏ tiền, đánh chính là - Phát động dân gian tài chính- , tá lực đả lực chú ý. Đường Thu Diệp bên kia, cũng chuẩn bị cầm bút tiền đi ra ngoài, ở Lâm Khánh xây hai đông lạnh kho, đến lúc đó thu tổ kim chính là, rất ổn định hiện nay làm ăn môn lộ. 

Khâu Đức Viễn nhất phách ba chưởng, nói: 

- Ai, nghe đi tới thật đúng là có chuyện như vậy, chuyện này cũng là đáng giá suy nghĩ thật kỹ một chút. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Đúng vậy, nếu Khâu bí thư đã tính toán phát triển nghề nuôi trồng, này sau này tục công việc nhất định phải trước làm được vị, nếu không tạm thời nước tới trôn mới nhảy, sợ không còn kịp nữa. Đến lúc đó, cũng chỉ có thể để van cầu ta tổ đông lạnh kho cho ngươi [rồi,] kia rất không mặt mũi?-  

Khâu Đức Viễn cười ha ha nói: 

- Lưu bí thư, anh đừng khích tướng tôi, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi hãy nói.  

Lưu Vĩ Hồng nhìn về phía Dư Tĩnh Bang. 

Dư Tĩnh Bang suy nghĩ một lát nói: 

- Đúng là có đạo lý, Lưu bí thư, tôi cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện này. Chỉ cần chuyện có lợi ích, sẽ luôn có người làm.  

- Đúng vậy.  

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.