Ngồi trong căn phòng nhỏ của khách sạn Hạo Dương, La Dung Dung hơi lo sợ bất an.
Nghỉ hè rồi, La Dung Dung vốn trở về thôn Sa Sơn, nghe nói tai nạn lò 72, trong lòng rất lo lắng, do dự mãi, quyết định đến thị xã thăm Lưu Vĩ Hồng. Tuy rằng cô cũng không làm được cái gì, ít nhất muốn cho Chủ tịch thị xã ca ca biết, cô là toàn tâm toàn ý ủng hộ hắn
Tưởng Tuyết Tùng vô cùng ủng hộ quyết định này của cô ấy, cùng đi với cô
Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy hai người họ, vô cùng vui sướng, liền mời bọn họ đến khách sạn Hạo Dương ăn cơm
- Thầy Tưởng, anh nói, lần này Chủ tịch thị xã Lưu có phải thật sự sẽ chịu xử phạt hay không?
La Dung Dung lo lắng hỏi
Lúc này, trong phòng riêng, chỉ có hai người cô và Tưởng Tuyết Tùng, Lưu Vĩ Hồng đi ra ngoài rồi, nói là còn muốn mời một người đến cùng nhau ăn cơm
Xảy ra tai nạn mỏ, Chủ tịch thị xã sẽ chịu xử phạt, La Dung Dung vốn cũng không biết có chuyện như vậy. Chính là hai ngày trước, bạn học cũ của ba cô giáo viên Vương Tuệ Văn đi thôn Sa Sơn thăm cô, đã nói đến chuyện này với cô, cô mới biết được
Giáo viên Vương Tuệ Văn dạy học ở trung học xã Lương Thủy, vô cùng khâm phục Chủ tịch thị xã Lưu. Lưu Vĩ Hồng chẳng những giải quyết vấn đề đãi ngộ tiền lương cho các giáo viên, còn trích ra chuyên khoản để cải tạo môi trường dạy học và trường trung tiểu học của địa khu xa xôi, thật sự là lãnh đạo tốt trước đây chưa từng gặp. Vương Tuệ Văn và các giáo viên ngày thường ngồi cùng nhau, thỉnh thoảng sẽ nhắc đến Lưu Vĩ Hồng
Nghe nói vì chuyện này, Lưu Vĩ Hồng đã rút lui chức chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục
Thật sự là Chủ tịch thị xã tốt toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ
Hiện tại nghe nói tai nạn lò 72 có khả năng liên lụy đến Chủ tịch thị xã Lưu, chẳng may còn phải bị xử phạt, Vương Tuệ Văn bọn họ liền không kìm lòng nổi lo lắng cho Lưu Vĩ Hồng. Chủ tịch thị xã tốt như vậy, cho dù thế nào cũng không thể bị điều đi
La Dung Dung chỉ càng lo lắng hơn Vương Tuệ Văn bọn họ
Đối với chuyện trong quan trường, Tưởng Tuyết Tùng đương nhiên cũng biết không nhiều lắm, liền an ủi La Dung Dung, nói:
- Dung Dung, cô cũng đừng nghĩ nhiều. Chủ tịch thị xã Lưu là cán bộ tốt như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Lãnh đạo cấp trên cũng không phải không biết nhìn như vậy
Sau khi tiếp xúc với Tưởng Tuyết Tùng một thời gian, La Dung Dung vô cùng kính phục Tưởng Tuyết Tùng. Học sinh giỏi của đại học Bắc Kinh chính là khác, hiểu biết rất nhiều. Mấy ngày này ở thôn Sa Sơn, La Dung Dung thỉnh giáo y vài vấn đề khó về phương diện toán lý hóa, Tưởng Tuyết Tùng thuận miệng thì giải thích cho cô, hơn nữa tự giác làm giáo viên phụ đạo cho cô, trình độ đó, La Dung Dung cảm thấy còn cao hơn trình độ của giáo viên trường trung học số một Hạo Dương. Rất nhiều vấn đề khó nhiều lần quấy nhiễu La Dung Dung, ở trước mặt Tưởng Tuyết Tùng đều không hề phí sức, giải quyết dễ dàng
Hơn nữa Tưởng Tuyết Tùng không kiêu ngạo gì cả, tính cách mãi mãi là hoạt bát cởi mở như vậy, lạc quan hướng về phía trước. La Dung Dung chưa bao giờ tiếp xúc qua chàng trai đô thị rực rỡ như vậy, vô tình cảm thấy ngưỡng mộ dị thường đối với Tưởng Tuyết Tùng, đối với lời y nói tất nhiên là tin phục
Thấy Tưởng Tuyết Tùng nói như vậy, La Dung Dung trong lòng dần dần yên ổn xuống
Thầy Tưởng nói đúng, chủ tịch thị xã Lưu là cán bộ tốt như vậy, lãnh đạo cấp trên hẳn là cũng sẽ nhìn thấy?
Chỉ chốc lát, cửa phòng riêng lại đẩy ra, Lưu Vĩ Hồng và một đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần cùng tiến vào. Cho dù ăn diện vô cùng đơn giản, nhưng tác phong cao quý thanh lịch làm người ta không nhịn được dâng lên ý ngưỡng mộ
Đại mỹ nhân này, tất nhiên là Vân Vũ Thường người vợ mới của Lưu Vĩ Hồng rồi
Mấy ngày nay, Vân Vũ Thường đều ở tại Hạo Dương cùng Lưu Vĩ Hồng.
- Vũ Thường, để anh giới thiệu với em, vị này là Tưởng Tuyết Tùng, học sinh giỏi đại học Bắc Kinh, tình nguyện viên, dạy học ở tiểu học thôn Sa Sơn. Vị này là La Dung Dung, cũng là em gái mà anh đã nhận. Thầy Tưởng, Dung Dung, đây là vợ tôi, Vân Vũ Thường, cũng là người Bắc Kinh
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười giới thiệu cho đôi bên
- Xin chào thầy Tưởng!
Vân Vũ Thường mỉm cười giơ ra bàn tay thon dài nhỏ bé hướng về phía Tưởng Tuyết Tùng
Tưởng Tuyết Tùng lập tức đỏ mặt, chân tay hơi luống cuống, trố mắt một chút, mới nhẹ nhàng cầm tay nhỏ bé của Vân Vũ Thường, lắp bắp nói:
- Xin chào
Đừng thấy Tưởng Tuyết Tùng ở trước mặt Chủ tịch thị xã chậm rãi mà nói, không chút nào luống cuống, nhìn thấy đại mỹ nữ Vân Vũ Thường xinh đẹp đoan trang như vậy, lại cho dù thế nào cũng không thể điềm tĩnh. Mặc kệ nói thế nào, y cũng là một chàng trai trẻ, nói không chừng cũng còn chút “chứng sợ người đẹp”
- Dung Dung, xin chào!
Chào Tưởng Tuyết Tùng xong, Vân Vũ Thường lại chuyển sang La Dung Dung, cầm tay cô, trên mặt tươi cười trở nên vô cùng dịu dàng thân thiết.
La Dung Dung mặt đỏ lên, há hốc mồm, nửa ngày không biết nên nói gì cho tốt. Quan trọng là cô không biết xưng hô Vân Vũ Thường như thế nào
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Dung Dung, gọi chị dâu. Em là em gái của anh, vợ anh chính là chị dâu của em.
- Chào chị dâu…
Thật vất vả, La Dung Dung mở miệng ra, kêu một tiếng
Vân Vũ Thường kéo tay La Dung Dung, ngồi xuống, khẽ cười nói:
- Dung Dung, chuyện của em, anh của em đã nói với chị rồi. Rất giỏi, chị cũng rất thích có một em gái như em
La Dung Dung khuôn mặt nhỏ nhắn như trước đỏ bừng, vội vàng nói:
- Không… không có gì. Em, em không có làm gì…
Vân Vũ Thường cười nói:
- Đừng khẩn trương, đều là người một nhà. Nào, mọi người ăn cơm đi. Uống ít nước trước
Nói xong, Vân Vũ Thường liền tự tay rót một ly nước trái cây cho La Dung Dung
- Để em, để em…
La Dung Dung cuối cùng là phục hồi tinh thần lại, vội vàng tiếp nhận bình nước trái cây từ tay của Vân Vũ Thường, rót một ly cho Lưu Vĩ Hồng và Tưởng Tuyết Tùng. Cô gái vùng núi, cũng biết tôn ti cao thấp
- Nào, mọi người lấy nước trái cây thay rượu, vì hai vị công tác tiên tiến của giới giáo dục Hạo Dương chúng ta, cạn ly
Lưu Vĩ Hồng giơ ly lên, cười ha ha nói, trêu chọc Tưởng Tuyết Tùng và La Dung Dung một câu. Ở cùng với hai người họ, chủ tịch thị xã Lưu là hoàn toàn thoải mái, tạm thời quên đi chuyện phiền lòng trên quan trường
Tưởng Tuyết Tùng đã điềm tĩnh trở lại, cười giơ ly lên, La Dung Dung cũng biết là Chủ tịch thị xã ca ca đang nói đùa với cô, ngượng ngùng cười, cụng ly với mọi người
Uống nước, ăn vài miếng, Lưu Vĩ Hồng lại hỏi:
- Thầy Tưởng, tiểu học Sa Sơn cũng nghỉ hè rồi chăng?
- Đúng vậy, chủ tịch thị xã Lưu. Đã nghỉ hè gần 10 ngày rồi. Thời gian tôi dạy là 1 năm, học kỳ sau của năm nay tôi còn ở lại Sa Sơn, trước mùa xuân trở về Bắc Kinh đi làm
Tưởng Tuyết Tùng vội vàng đáp.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Tốt, cậu học sinh giỏi đại học Bắc Kinh này ở lại vùng núi này, phát huy không được tác dụng nên có. Cậu yên tâm, sau khi cậu đi khỏi, Ủy ban Giáo dục sẽ sắp xếp giáo viên thích hợp khá đến tiểu học Sa Sơn thay cho cậu.
Tưởng Tuyết Tùng cười cười, nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, kỳ thật sản nghiệp giáo dục và sản nghiệp tin tức, ở tương lai đều trở thành sản nghiệp ủng hộ cho quốc gia. Sức cạnh tranh căn bản của một quốc gia, sau này chủ yếu thể hiện ở hai phương diện này. Đương nhiên, sản nghiệp giáo dục càng trọng yếu hơn. Trên thực tế, sản nghiệp giáo dục là căn bản của mọi sức cạnh tranh
- Nói hoàn toàn chính xác
Anh mắt của Lưu Vĩ Hồng nhìn Tưởng Tuyết Tùng càng thêm thưởng thức:
- Nhưng sản nghiệp giáo dục phải phát triển như thế nào, mới phù hợp tình hình trong nước chúng ta, còn cần phải tỉ mỉ châm chước
Tưởng Tuyết Tùng liền liên tục gật đầu.
Vân Vũ Thường rất cẩn thận gắp thức ăn cho La Dung Dung, cười hỏi:
- Dung Dung, tình hình học tập hiện nay của em thế nào?
La Dung Dung vội vàng đáp:
- Em còn đang theo học…Cơ sở của em hơi kém, thành tích bình thường
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Dung Dung, anh chỉ em một chiêu. Nghỉ hè của các em còn hơn 1 tháng phải không, ở đây cũng có sẵn một giáo viên. Một tháng hơn này, thì thỉnh giáo thầy Tưởng nhiều hơn, cậu ấy là học sinh giỏi đại học Bắc Kinh, làm giáo viên của em là có thừa
La Dung Dung trên mặt hơi hơi đỏ lên, nói:
- Mấy ngày nay, thầy Tường đều phụ đạo cho em…
- Vậy thì đúng rồi, có một tài nguyên tốt thế này mà không lợi dụng tốt thì quá đáng tiếc. Thầy Tưởng, nào, tôi kính cậu một ly! Thay em gái tôi cảm ơn cậu!
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, giơ cái ly về hướng Tưởng Tuyết Tùng
Hai người cụng ly một cái, Tưởng Tuyết Tùng mỉm cười nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, có thể kỳ nghỉ hè này, tôi không thể phụ đạo cho Dung Dung. Một người bạn của tôi ở Bắc Kinh, trước đó không lâu viết lá thư cho tôi, hi vọng hè này tôi có thể trở về một chuyến. Ha ha, người bạn này của tôi cũng là làm khai phá phần mềm. Cậu ấy nói, vừa nhận được công việc này, làm thiết kế phần mềm cho công ty internet Tân Triều, thời gian yêu cầu khá gấp, một người sợ không thể hoàn thành, muốn tôi lợi dụng thời gian nghỉ hè giúp cậu ấy. Cho nên, tôi định mai kia liền quay về Bắc Kinh, trước khi khai giảng lại quay về
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, liếc nhìn Vân Vũ Thường một cái.
Công ty hữu hạn kỹ thuật internet Tân Triều, chính là Vương Thiện và Vân Vũ Thường hợp tác làm, chính là ở trong khu khoa học kỹ thuật thành phố Nam Hoa. Tính cách của Vương Thiện và Lưu Vĩ Hồng có rất nhiều chỗ giống nhau, đều thích làm một khoản kinh phí lớn. Công ty hữu hạn kỹ thuật internet Tân Triều này, bắt đầu từ ngày thành lập, chính là công ty internet qui mô lớn nhất của khu khoa học kỹ thuật thành phố Nam Hoa, trước mắt công ty phát triển vô cùng nhanh chóng
La Dung Dung "A" một tiếng, vội vàng hỏi:
- Thầy Tưởng, anh phải về Bắc Kinh?
- Đúng vậy, Dung Dung. Thật có lỗi
Tưởng Tuyết Tùng liền hơi day dứt nói
- Không sao, không sao, việc chính của anh quan trọng…
La Dung Dung vội vàng nói, trên mặt lại có vẻ rất thất vọng
Tưởng Tuyết Tùng nhìn cô một cái, do dự một chút, nói:
- Hay là, như vậy đi, Dung Dung, cô dứt khoát cùng tôi đến Bắc Kinh, giúp chúng tôi một chút, nấu nướng gì đó, chúng ta trả lương cho cô. Bình thường không có việc gì, tự cô học tập, gặp đề khó, tôi giải đáp cho cô. Yên tâm, công ty của người bạn đó của tôi cũng coi như rộng rãi, có chỗ cho cô ở… Chủ tịch thị xã Lưu, anh thấy như vậy được không?
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười. Đối với hành vi thường ngày của Tưởng Tuyết Tùng, hắn rất tin tưởng. Tin rằng y tuyệt đối sẽ không làm gì bất lợi với La Dung Dung. Nhưng chuyện này còn phải hỏi ý kiến của bản thân La Dung Dung.
- Dung Dung, em nói xem? Em có muốn đi Bắc Kinh chơi 1 tháng không?
La Dung Dung hoàn toàn giật mình, sau một lúc lâu mới sợ hãi hỏi:
- Em…Em đi Bắc Kinh? Cái gì em cũng không biết…
Tưởng Tuyết Tùng vội vàng nói:
- Không sao cả, cô chỉ cần nấu ăn cho mấy người chúng tôi là được rồi. Hì hì, chúng tôi làm phần mềm, nhiều khi đều phải ăn mì gói. Cô nấu ăn rất ngon, rất hợp khẩu vị của tôi
La Dung Dung liền cắn cắn môi, nhìn Lưu Vĩ Hồng, hơi lấy không chừng chủ ý, tuy nhiên trong mắt lại toát ra vẻ nóng lòng muốn thử
- Vậy thì đi đi. Tuyết Tùng, Dung Dung giao cho cậu, cậu phải an toàn dẫn về cho tôi
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, vung tay lên, làm quyết định.