Đám người Lưu Vĩ Hồng cơm nước xong, bước ra khỏi phòng.
Thật đúng lúc, ở một phòng khác cũng có một nhóm người đi ra, đều là thanh niên hai mươi mấy tuổi, tất cả đều uống say khướt, lớn tiếng ồn ào.
- Anh Hoành, lần này anh thật sự không sao chứ?
Một người thanh niên đĩnh đạc kêu lên.
-Dĩ nhiên không có chuyện gì, cậu nhìn tôi có giống như có việc gì không?
Một người trẻ tuổi khác cũng cao giọng ồn ào, mùi rượu nồng nặc từ xa phả tới. Nhìn dáng vẻ bọn họ chắc chắn không chỉ uống bia, mà còn uống không ít rượu trắng.
Lưu Vĩ Hồng nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một người thanh niên bị một đám người trẻ tuổi vây quanh, mặc áo sơ mi hoa, tóc dài, cao gầy . Người này chính là Tôn Hoành, tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng chưa từng gặp hắn nên không nhận ra.
- Anh Hoành, làm sao em nghe nói, lần này anh được phóng thích.
- Hừ! Cậu thì biết cái gì! Phóng thích cái gì? Chính là đám người của cục Công an quá sĩ diện. Chú tôi đã lên tiếng, bọn họ dám không thả tôi?
Tôn Hoành ào ào nói thiếu chút nữa bắn nước bọt lên mặt người đó.
- Đúng vậy đúng vậy, Tào bí thư đã lên tiếng, bọn họ dám không thả anh? Đừng thấy tên Hạ Hàn kia túm chặt không ra, thật ra ở Hạo Dương chúng ta, có ai không sợ Tào bí thư? Hắn dám không thả, chỉ có thiệt hắn!
Mấy tên thanh niên lập tức phụ họa nói theo.
Lưu Vĩ Hồng nhìn kỹ mấy lần, tựa hồ có hai người thanh niên tương đối quen mặt, giống như đã gặp qua trong đại viện thành ủy, có thể là con cháu của vị lãnh đạo nào đó trong thành phố, ở trong đại viện thành ủy, thỉnh thoảng cũng có thể chạm mặt. Bây giờ dĩ nhiên hắn đã biết người thanh niên tóc dài kia chính là Tôn Hoành. Thời gian này thành phố Hạo Dương đang tiến hành chỉnh đốn trị an, bắt bớ những kẻ lưu manh, du thử du thực trên xã hội. Đám thủ hạ của Tôn Hoành đều đã bị bắt giam, còn dư lại mấy người này, có lẽ không phải tiểu côn đồ mà là con cháu của lãnh đạo thành phố hay cục ủy nào đó, nịnh bợ Tôn Hoành.
Không ngờ người thanh niên có vẻ khó chịu với ánh mắt đánh giá của Lưu Vĩ Hồng, kêu lớn:
-Nhìn cái gì? Muốn tìm phiền toái sao!
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười.
Mấy tên thanh niên này, uống chút rượu vào thì không biết phân biệt phương hướng.
Lưu Vĩ Hồng cũng không chấp nhặt với bọn họ, lắc đầu, trực tiếp cùng Vân Vũ Thường, Tương Tuyết Tùng, La Dung Dung rời khỏi phòng ăn khách sạn.
- Này…
Người thanh niên đó nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng không để ý đến hắn, nhất thời phát hỏa, ở phía sau la to, tựa hồ nhất định phải tìm phiền toái với Lưu Chủ tịch .
-Hừ! Tiểu Bảo, nhỏ giọng một chút!
Bỗng nhiên một người thanh niên khác vội vàng ngăn cản, giảm thấp thanh âm, quát lên.
- Cậu làm gì thế!
Tiểu Bảo uống đến mức có chút hồ đồ, hùng hổ quát lên với đồng bạn của mình.
- Cậu im miệng đi! Không muốn sống nữa sao? Đó là Lưu Vĩ Hồng!
- Lưu Vĩ Hồng? Lưu Vĩ Hồng cái gì? Lưu......
Tiểu Bảo còn đang ngước cổ kêu la, bỗng nhiên im bặt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi hoảng sợ, gắt gao nhìn theo bóng lưng Lưu Vĩ Hồng, rượi trong bụng cũng hóa thành mồ hôi lạnh chảy ra, há to miệng, không nói thêm lời nào nữa.
Mấy người thanh niên khác cũng giật nảy mình, sắc mặt đại biến, thấp giọng nói:
- Là Lưu Chủ tịch thật sao?
-Không sai. Tôi đã từng thấy hắn ở đại viện thành ủy, vô cùng chắc chắn. Tiểu Bảo sau này cậu phải chú ý một chút. Người này rất ghê gớm, Hạ Hàn của cục Công an chính là bạn bè thân thiết của hắn, nếu không lần sau cậu sẽ bị bắt đấy.
- Hắn dựa vào cái gì mà bắt tôi? Tôi lại không phạm….
Tiểu Bảo vẫn mạnh miệng, nhưng âm điệu nói ra bất giác thấp hơn mấy lần, hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như sợ Hạ Hàn và đám cảnh sát như lang như hổ dưới tay hắn có thể xông ra bất cứ lúc nào.
Đối với tất cả những kẻ ngang bướng, gây sự của thành phố Hạo Dương mà nói, sự xuất hiện của Lưu Vĩ Hồng chính là bắt đầu cơn ác mộng của bọn họ, không có người nào ngoại lệ.
Ngay cả Tôn Hoành cũng bị giam mất mấy ngày, phải lấy danh nghĩa phóng thích thả ra, người khác thì càng không cần phải nói.
Nhìn thấy thân ảnh của Lưu Vĩ Hồng biến mất ở khúc quanh, mấy người này rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên “cảnh tượng” náo nhiệt ồn ào vừa rồi lại không thấy nữa, tất cả đều giữ vẻ mặt ngượng ngùng, cực kỳ khó coi.
-Đi thôi!
Tôn Hoành vung tay lên, xoay người đi ra ngoài.
Hắn đương nhiên không muốn nói gì giúp gây dựng thanh thế với Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng không dám nói lung tung, vạn nhất truyền tới tai Lưu Vĩ Hồng thì không phải chuyện đùa. Tôn Hoành bị giam lâu như vậy cũng học được gì đó, biết Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý đến núi dựa của hắn.
- Anh Hoành, em nghe nói có người muốn chỉnh đốn anh…
Tiểu Bảo vội vàng đi lên, ghé tai Tôn Hoành hạ giọng nói.
Tôn Hoành nhất thời dừng bước, mở to mắt, cả giận nói:
- Ai muốn chỉnh đối tôi?
Tiểu Bảo vội vàng vươn ra một ngón tay dọc khóe miệng, xuýt xa nói:
- Anh Hoành, nhỏ giọng một chút...... Cái đó, cụ thể là ai muốn làm hại chúng ta em cũng không rõ lắm, em nghe người ta nói, người ta nói, bọn họ nói, bọn họ….
-Tiểu Bảo, cậu cũng thoải mái chút đi, bọn họ nói gì ?
Tôn Hoành thấy dáng vẻ này chợt rùng mình, không nhịn được muốn tát cho hắn một cái. Chẳng qua cha của Tiểu Bảo cũng là Cục trưởng, xem như nhân vật có vai vế, có máu mặt. Tôn Hoành cũng không thể tùy tiện tát tai hắn.
- Anh Hoành, có phải anh đã nói gì không nên nói trong cục Công an không?
Tiểu Bảo dò xét sắc mặt Tôn Hoành, cẩn thận hỏi.
-Tiểu Bảo, cậu làm sao vậy? Ngay cả lời này cũng nói ra?
Tôn Hoành vốn là đồ ngốc, dũng khí như sét đánh bừng bừng, đầu óc cũng không sâu xa, làm sao có thể nghe được lời này của Tiểu Bảo rốt cuộc có hàm nghĩa gì? Giận đến mức thật sự muốn cho hắn một bạt tai.
-Không đúng không đúng, anh Hoành, hiện tại có người nói, nói anh ở trong cục Công an tố giác rất nhiều người. Ví dụ như Đàm Đức Lâm, Lý phó chuyên viên gì đó, anh đều tố giác, nói bọn họ có vấn đề kinh tế, cục Công an xem như anh lập công mới thả anh ra. Những người này sẽ gặp xui xẻo. Bọn họ sẽ phá anh! Anh Hoàng, anh thật sự phải chú ý một chút….
Tiểu Bảo khẽ cắn răng, nói tất cả tin tức mình nghe được ra ngoài.
Tôn Hoành nhất thời giận tím mặt, gân xanh trên cổ cũng hung hãn tăng vọt, giận dữ hét:
- Đồ khốn khiếp! Lão Tử là loại người đó sao? Lão tử không nói gì ở cục Công an! Kẻ khốn khiếp nào dám hủy hoại thanh danh của ta? Nói cho ta biết, là ai nói, Lão tử nhất định tìm hắn tính sổ!
Tôn Hoành thật sự bị chọc tức, trong mắt giống như muốn phun lửa.
Đánh giá của Hạ Hàn đối với Tôn Hoành vô cùng đơn giản: “Chính là thằng ngu!”
Tôn Hoành thật sự là người như vậy, từ nhỏ hắn đã được nuông chiều, làm chuyện gì căn bản đều không dùng đến đầu óc, nhưng để ý nhất là “Danh tiếng”. Dĩ nhiên, danh tiếng mà hắn để ý chính là danh tiếng nghĩa khí trong đám côn đồ.
Anh Hoành là đại ca!
Đại ca dĩ nhiên phải giảng nghĩa khí rồi!
Bây giờ Tiểu Bảo lại nói cho hắn biết, nói hắn vì lập công mà tố giác người khác. Đó không phải nói xấu anh Hoành hắn không nói nghĩa khí sao? Như vậy có thể được sao! Anh Hoành quyết không tha cho tên khốn này!
Tiểu Bảo cười khổ nói:
- Anh Hoành, không chỉ một người nói như vậy.
Lời này, chẳng những truyền đến thành phố, em đoán cũng truyền khắp địa khu rồi.
Tất cả mọi người đều nói như vậy, Tôn Hoành tìm ai tính sổ chứ?
- Nói láo! Nói láo! Toàn là những lời nói láo khốn khiếp! Lão tử không nói gì!
Tôn Hoành giận đến mức kêu to lên, tay run rẩy, chỉ muốn đánh người.
Tiểu Bảo thấy dáng vẻ như vậy, cũng có chút sợ hãi, nhưng giao tình giữa hắn và Tôn Hoành thực sự không tệ, cảm giác mình có nghĩa vụ nhắc nhở anh Hoành, liền mạnh mẽ lấy can đảm nói:
- Anh Hoành, em tin anh không nói, chỉ sợ...... chỉ sợ người khác không tin anh. Anh cũng biết, Đàm Đức Lâm là kẻ nổi tiếng hung tàn. Hắc bạch đều chơi, em nghe nói, nếu hắn được thả ra, hắn sẽ làm thịt anh. Nói anh…nói anh không biết nghĩa khí, còn muốn thọc đao sau lưng hắn. Hắn còn nói, còn nói.....
- Còn nói, anh không để hắn sống yên, hắn cũng sẽ không để anh sống yên, sớm muộn gì cũng sẽ tìm anh tính sổ. Người khác sợ anh chứ hắn không sợ anh!
-Được, được! Đàm Đức Lâm thật sự nói như vậy sao?
Tôn Hoành giận điên cuồng, ngược lại tỉnh táo lại, ít nhất ngoài mặt đã bình tĩnh, lạnh như băng hỏi.
Tiểu Bảo rụt cổ, thấp giọng nói:
- Anh Hoành, anh xem, đây là em nghe người ta nói. Đàm Đức Lâm có phải thật sự nói như vậy hay không, em cũng không biết...... Anh, anh cũng không nên nói là em nói. Em chẳng qua muốn nhắc nhở anh cần phải chú ý một chút, người kia thật sự hung hăng!
- Cậu yên tâm, Tiểu Bảo, tôi sẽ không làm khó cậu. Cậu là hảo huynh đệ của tôi.
Tiểu Bảo liền gật đầu lia lịa, lộ ra vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Anh Hoành thật tốt với huynh đệ. Anh Hoành, em thấy anh phải chú ý một chút.
Tôn Hoành cười lạnh một tiếng nói:
-Tôi phải chú ý cái gì? Tên Đàm Đức Lâm có thể làm gì tôi chứ? Đừng nói tôi không làm gì hắn, cho dù tôi thật sự điểm hắn, hắn có thể cắn tôi sao! Hắn là thứ gì?
Tiểu Bảo nói tiếp:
- Đúng, đúng, anh Hoành nói đúng. Đàm Đức Lâm dù hung hăng, cũng chỉ là giám đốc công ty kiến trúc, có là thứ gì? Chỉ cần một câu nói của Tào bí thư, hắn đã xong đời rồi.
Tiểu Bảo vốn xuất thân từ “nhà quan lại”, ít nhiều hiểu rõ chuyện trong thể chế. Nếu thật sự là kẻ lưu manh chân chính, cho dù biẽt rõ quan hệ lệ thuộc giữa ông chủ công ty kiến trúc và bí thư địa ủy thì làm thế nào? Trong mắt đám côn đồ, tấm bảng bí thư địa ủy vẫn không vang dội bằng cảnh sát. Huyện quan không bằng hiện quan!
Nghe Tiểu Bảo nói như vậy, trong lòng Tôn Hoành mới xem như hơi dễ chịu, trên khuôn mặt lại lộ ra ánh mắt đắc ý nói:
-Đúng vậy! Đàm Đức Lâm chính là một con chó của Chu Bằng Cử. Chu Bằng Cử ở trước mặt chú anh, cũng không dám thở gấp một hơi. Tốt, nếu hắn đã dám nói như vậy, anh sớm muộn cũng phải cho hắn biết, ai mới là lão Đại!
- Đúng đúng, ở Hạo Dương này còn có ai có thể lớn hơn anh Hoành? Anh Hoành, tối nay chúng ta đi đâu chơi?