Quan Gia

Chương 672: Chương 672: Chu Bằng Cử có một số ý kiến




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 672: Chu Bằng Cử có một số ý kiến 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

Phó Chủ tịch thành phố và các Cục trưởng vừa vào cửa đã cảm thấy rõ ràng không khí trong phòng họp hôm nay có chút khó hiểu. Cụ thể khó hiểu như thế nào, cũng không nói ra được, chỉ là cảm giác tương đối quái lạ. 

Lưu Vĩ Hồng còn chưa tới. Hội nghị thường vụ chính quyền thành phố, Chủ tịch thành phố thường đến cuối cùng, làm như vậy để hiển lộ thân phận rõ ràng. Đối với mấy thủ đoạn nhỏ này, Lưu Vĩ Hồng cũng không bài xích. Thủ đoạn nhỏ dùng tốt cũng sẽ có hiệu quả hữu hiệu. 

Tuy nhiên Phó Chủ tịch thường vụ thành phố Chu Bằng Cử đến trước, đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, ung dung hút thuốc lá. Các cán bộ tham dự hội nghị tựa hồ tìm ra ngọn nguồn không khí cổ quái, hình như là ở trên người Chu Bằng Cử. 

Vẻ mặt Chu Bằng Cử vô cùng thoải mái. 

Hội nghị thường vụ chính quyền thành phố hôm nay chính là thảo luận công việc giải quyết hậu quả của mỏ than Hồng Kỳ. Mặc dù chuyện xảy ra ở khu quặng mỏ đã gần nửa tháng, nhưng sáu người thợ mỏ chết vì tai nạn, vẫn làm cho lòng người rất chua xót. Cho dù có rất nhiều cán bộ, trên thực tế cũng không thèm để ý đến sáu người thợ mỏ chết vì tai nạn này, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ. 

Nếu không cán bộ lãnh đạo, cũng không tránh khỏi quá mất trình độ. 

Chu Bằng Cử ung dung hút thuốc như vậy, có chút không liên quan đến đề tài cần thảo luận của hội nghị sắp tới. Hơn nữa ngày thường bất kể là triệu tập hội nghị thường vụ chính quyền, hay là hội nghị xử lý thường vụ thành phố, Chu Bằng Cử cũng tới tương đối trễ, rất nhiều khi tựa hồ còn sánh vai Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng họp. Chu chủ tịch dùng phương thức này để nhắc nhở mọi người, hắn là nhân vật số hai trong chính quyền thành phố Hạo Dương, không hề thua kém so với Chủ tịch thành phố. 

Bây giờ Chu Bằng Cử có thái độ khác thường, tiến vào hội trường rất sớm, ai đi vào cũng mỉm cười gật đầu thăm hỏi, khó trách làm trong lòng mọi người cảm thấy là lạ. Tuy nhiên mọi người vẫn đi về phía Chu chủ tịch gật đầu đáp lễ, nụ cười trên mặt còn rực rỡ hơn Chu chủ tịch mấy phần. 

Cái này là quy củ nhất định phải tuân thủ. 

Chỉ có Phiền Quốc Sinh và Vương Thụ Quốc là trầm mặt, không làm sao tùy tiện gật đầu bắt chuyện với nụ cười thăm hỏi của Chu Bằng Cử. 

Chuyện này cũng có thể hiểu. Phiền Quốc Sinh và Chu Bằng Cử không hòa thuận vốn không phải là chuyện ngày một ngày hai, kể từ khi Chu Bằng Cử nhậm chức chủ nhiệm Ủy ban xây dựng quy hoạch thành thị, cũng phân quản luôn công tác xây dựng, Phiền Quốc Sinh vẫn đối đầu với Chu Bằng Cử trong hội nghị, nhất là thời gian gần đây, Lưu Vĩ Hồng yêu cầu chính xác công việc xây dựng phải do Chu Bằng Cử và Phiền Quốc Sinh cùng xét duyệt thì tình huống càng trở nên rõ ràng. 

Lưu Vĩ Hồng rõ ràng muốn kéo “Khoảng cách” giữa Chủ tịch thành phố và Phó Chủ tịch thành phố thường vụ, để cho mọi người hiểu chính quyền thành phố Hạo Dương, chỉ có một Chủ tịch thành phố. Những Phó Chủ tịch thành phố khác, bao gồm phó Chủ tịch thường vụ bên trong, đều phối hợp với công việc của Chủ tịch thành phố. 

Phiền Quốc Sinh phối hợp ăn ý, làm cho Chu Bằng Cử vài lần khó chịu, luôn khiến trong lòng Chu Bằng Cử hơi không thoải mái. Bây giờ Phiền Quốc Sinh không thèm nhìn Chu Bằng Cử mỉm cười chào hỏi, cũng là hợp tình lý. 

Về phần Vương Thụ Quốc, kể từ sau chuyện của công ty quản lý nhiên liệu cũng đã công khai “Vạch rõ giới tuyến” với Chu Bằng Cử. Huống chi chuyện xảy ra ở mỏ than Hồng Kỳ, hắn làm Phó Chủ tịch thành phố phân quản công tác nhiên liệu và phó tổng giám đốc thường vụ công ty quản lý nhiên liệu, áp lực tư tưởng to lớn, không cần nghĩ cũng biết, làm gì có tâm tình tươi cười chào hỏi người khác. 

Vì thần thái thoải mái của Chu Bằng Cử, không khí trong phòng họp cũng trở nên tương đối tùy tiện, mọi người mỉm cười nói chuyện với nhau, mời thuốc, giống như đây là một hội nghị thường vụ bình thường. 

Cho đến khi Lưu Vĩ Hồng trầm mặt, chậm rãi bước vào, không khí phòng họp mới trở nên nghiêm túc. 

Chu Bằng Cử cũng vẫn mỉm cười chào hỏi Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng nghiêm mặt, hơi gật đầu, trực tiếp đi tới vị trí chủ tịch ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, hai mắt chậm rãi quét qua khuôn mặt các cán bộ, mọi người bất giác cũng ngồi thẳng người, vẻ mặt chuyên chú nhìn Lưu Vĩ Hồng, đợi Chủ tịch thành phố chỉ thị. 

- Các đồng chí, đề tài thảo luận của hội nghị hôm nay chủ yếu chính là thương lượng giải quyết hậu quả của mỏ than Hồng Kỳ. Trước khi bắt đầu cuộc họp, tôi đề nghị mọi người đứng dậy, dành một phút mặc niệm cho sáu thợ mỏ đã chết trong sự cố khai thác quặng. 

Lưu Vĩ Hồng vừa nói, vừa đứng dậy, cúi đầu. 

Mọi người không khỏi hơi sững sờ. 

Lưu Chủ tịch làm gì vậy? 

Tuy nhiên mắt thấy Lưu Vĩ Hồng đã bắt đầu mặc niệm, mọi người cũng đành đứng dậy, học theo dáng vẻ của Lưu Vĩ Hồng, dành một phút mặc niệm cho các thợ mỏ đã chết vì tai nạn. Chuyện này cũng không trách mọi người ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên “cử hành” lễ nghi mặc niệm người chết vì tai nạn trong hội nghị thường vụ chính quyền thành phố Hạo Dương cho nên mọi người còn có chút không quen. 

- Các đồng chí, đầu tiên, tôi muốn tự kiểm điểm trước mọi người, trước toàn bộ nhân dân thành phố. Sự cố ở mỏ than, chính quyền thành phố Hạo Dương, bao gồm cả Chủ tịch thành phố tôi đều có trách nhiệm lãnh đạo nhất định, không nắm chắc an toàn sản xuất mới đưa đến phát sinh sự cố ở mỏ than lần này. Tôi rất xấu hổ, thật sự xin lỗi sáu anh em thợ mỏ đã chết vì tai nạn. Tôi xin đệ trình báo cáo lên địa ủy Hạo Dương, thành ủy thành phố Hạo Dương thỉnh cầu xử phạt. Đồng thời cũng tiến hành xử phạt tất cả nhân viên có trách nhiệm liên quan. 

Mặc niệm xong, Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, chậm rãi nói, giọng nói hết sức nặng nề. 

Lời nói này vừa ra khỏi miệng, mọi người đều có vẻ mặt khác nhau. Vương Thụ Quốc và Phiền Quốc Sinh nhíu mày, trong mắt Vương Thụ Quốc thậm chí đã hiện lên vẻ không vui. 

Nguyên nhân sự cố vẫn đang trong quá trình điều tra, rốt cuộc là vì sự cố an toàn hay là sự cố ngoài ý muốn, bây giờ vẫn chưa kết luận. Lưu Chủ tịch quả quyết nói như vậy không phải là chủ động đem quyền lực giao cho người khác sao? Bản thân Lưu Vĩ Hồng thừa nhận có trách nhiệm, vậy còn gì để nói? Cho dù không phải là người hoàn toàn chịu trách nhiệm của sự cố, chí ít cũng không phải là người hoàn toàn nằm ngoài sự cố. 

Vương Thụ Quốc thật sự không rõ tại sao Lưu Vĩ Hồng lại chủ động hắt nước bẩn lên người mình! 

Lúc này, không cần thiết đi nghiên cứu những thứ hình thức đó? Rất nhiều người đều chờ đợi xem trò cười của Lưu Chủ tịch. Cho dù anh ngang ngược càn rỡ, ỷ sau lưng có chỗ dựa vững chắc, lần này cũng phải để anh nếm trải đau khổ, mất mặt một phen. 

Trên mặt một số cán bộ đều xẹt qua nụ cười không dễ dàng phát giác. 

Bọn họ quả thật có chút không ưa cường thế của Lưu Vĩ Hồng. 

Một tiểu hậu sinh hai mươi tuổi “Chiếm đoạt” chiếc ghế Chủ tịch thành phố cũng là đủ rồi, cuy củ yên ổn làm Chủ tịch thành phố mấy năm, thời gian vừa đến, thăng quan một cấp chẳng phải là anh tốt, tôi tốt, mọi người cùng tốt sao? Hết lần này tới lần khác cường thế như vậy, ép người như vậy. 

Trong hoàn cảnh theo đuổi đạo trung dung xưa nay, biểu hiện quá mạnh mẽ, quá khác người sẽ khiến người khác phản cảm. 

Còn có một số cán bộ, lại không biểu hiện gì, cũng không giật mình, không cao hứng, giống như lão tăng nhập định. Mặc dù nói trong hội nghị thường vụ bất cứ ai cũng có thể lên tiếng, nhưng chuyện như vậy, đương nhiên cũng không tránh được e sợ, làm gì có ai nguyện ý phá vỡ không khí yên lặng ? Dù sao chuyện này cũng quan hệ không lớn đến mình, tội gì lẫn vào! 

Sau khi kiểm điểm, Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Tiếp theo, chúng ta bàn bạc làm sao giải quyết hậu quả. Đồng chí Thụ Quốc, mời đồng chí phát biểu trước. 

Lưu Vĩ Hồng trực tiếp điểm tên Vương Thụ Quốc. 

Vương Thụ Quốc chịu trách nhiệm khối công việc này, phương án cụ thể dĩ nhiên do hắn lấy ra. 

- Được, Chủ tịch. 

Vương Thụ Quốc gật đầu với Lưu Vĩ Hồng, mở cuốn sổ ghi chép trước mặt, hắng giọng nói: 

- Giải quyết hậu quả sự cố phát sinh ở mỏ than, chủ yếu chia làm hai phương diện. Thứ nhất, là bồi thường cho những thợ mỏ chết vì tai nạn và sắp xếp điều trị cho các thợ mỏ bị thương; Thứ hai là mau chóng khôi phục khu vực số ba mỏ than Hồng Kỳ vào quá trình sản xuất bình thường. Còn về bồi thường trợ cấp cho các thợ mỏ chết vì tai nạn, chúng ta sẽ thương lượng một chút, tiền công chính thức, tiền trợ cấp cộng thêm phí bồi thường, mỗi người ba vạn năm ngàn đồng, tiền công tạm thời hai vạn đồng…  

Hắn vừa nói xong lập tức có mấy người nhướng mày, hiển nhiên số tiền bồi thường Vương Thụ Quốc đề xuất vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ. Tuy nhiên cũng không có ai đưa ra chất vấn, dù sao Vương Thụ Quốc còn chưa kết thúc, vội vàng mở miệng, có vẻ không thích hợp. 

Vương Thụ Quốc dùng giọng nói trầm ổn, giải thích phương án giải quyết hậu quả bước đầu. 

- Mọi người có ý kiến gì với phương án này, xin cứ phát biểu. 

Lưu Vĩ Hồng vẫn theo quy củ, trầm giọng nói. 

Phó Chủ tịch thành phố phân quản công tác nhân sự Chu Kỳ Phượng lập tức nói: 

- Lưu Chủ tịch, tôi muốn nói mấy câu...... 

Liền có ánh mắt kinh ngạc quét qua khuôn mặt Chu Kỳ Phượng. 

Chuyện này cũng không hề liên quan đến Chu Kỳ Phượng, tại sao hắn lại nhảy ra lên tiếng đầu tiên? 

Lưu Vĩ Hồng khẽ vuốt cằm nói: 

- Vậy xin mời đồng chí phát biểu. 

-Vương Chủ tịch, số tiền trợ cấp này có phải thay đổi hay không? Tôi nhớ năm ngoái không phải là số tiền này, hình như còn chưa tới một nửa. Tiền công chính thức một vạn bảy, tiền công tạm thời hơn chín nghìn. Có phải phía trên lại có văn kiện mới hay không? 

Chu Kỳ Phượng nhìn Vương Thụ Quốc, bình thản hỏi. 

Vương Thụ Quốc lập tức đáp: 

-Phía trên cũng không có văn kiện mới, đây là kết quả thương lượng của tiểu tổ lãnh đạo giải quyết hậu quả chúng tôi, cho rằng cần thiết nâng cao hạn ngạch số tiền an ủi và tiền bồi thường, thứ nhất xem như một an ủi đối với gia đình thợ mỏ gặp nạn, thứ hai cũng là nhắc nhở người phụ trách tất cả mỏ than toàn bộ thành phố, nhất định phải hết sức coi trọng an toàn sản xuất. Nếu không, một khi xảy ra sự cố an toàn, bọn họ chẳng những phải gánh chịu trách nhiệm, tổn thất kinh tế cũng rất lớn. 

Chu Kỳ Phượng nhướng mày, kinh ngạc nói: 

- Như vậy thì không ổn? Sự cố phát sinh trong quá trình khai thác quặng, an ủi thế nào bồi thường thế nào, nhà nước đều có quy định rõ ràng, tại sao có thể nói đổi là đổi? Tôi thấy cần phải làm như cũ, tùy tiện sửa đổi quy định văn kiện là không hay. 

- Tôi đồng ý với ý kiến của Phượng Chủ tịch, nên làm theo như cũ, không thể quá tùy ý. 

Chu Kỳ Phượng vừa dứt lời, ở sau bàn hội nghị đã vang lên giọng nữ tương đối bén nhọn của Lý Thanh Mai, dẫn đầu ủng hộ Chu Kỳ Phượng. 

Hội nghị thường vụ chính quyền thành phố, Cục trưởng Cục tài chính dĩ nhiên tham dự hội nghị, đương nhiên cũng có tư cách lên tiếng. Chỉ là trong tình huống bình thường, Lý Thanh Mai sẽ không hành động như vậy. Nhiều Phó Chủ tịch thành phố còn chưa lên tiếng, Cục trưởng Cục tài chính sốt ruột đứng ra làm gì? 

Tuy nhiên nghĩ lại, mọi người tựa hồ ngộ ra chút đạo lý. 

Xem ra Chu Bằng Cử đã có chút ít suy nghĩ. 

Chu Kỳ Phượng là “Bạn bè thân thiết” với Chu Bằng Cử, cùng chung một phe với Chu phó chủ tịch. Chuyện này mọi người đều biết . Về phần quan hệ của Lý Thanh Mai và Chu Bằng Cử thì càng không cần phải nói. Lưu Vĩ Hồng vừa mới trưng cầu ý kiến, hai vị này liền nhảy ra ra một xướng một họa. 

Có vẻ thú vị đây. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.