- Chu chủ tịch điều này cũng không gọi là tùy ý sửa đổi quy định.
Đồng chí của tiểu tổ giải quyết hậu quả chúng tôi cùng nhau thương lượng, xét thấy tình huống thực tế của gia đình thợ mỏ chết vì tai nạn, tiền trợ cấp an ủi ban đầu hơi thấp một chút, cho nên mới đưa ra con số này.
Chu Kỳ Phượng nói:
-Vương Chủ tịch, tôi vẫn giữ ý kiến đó, phải làm việc theo pháp luật.
Phiền Quốc Sinh ho khan một tiếng, lạnh lùng nói:
-Tôi tán thành phương án xử lý này của Vương Chủ tịch.
Chúng ta chẳng những phải làm việc theo pháp luật, còn phải giảng một chút về chủ nghĩa nhân đạo cách mạng. Gia đình của các thợ mỏ chết vì tai nạn có hoàn cảnh thực tế khó khăn, có lẽ nên hỗ trợ thêm về kinh tế. Sáu thợ mỏ chết vì tai nạn cũng là người của Hạo Dương chúng ta, cha mẹ vợ con của họ, sau này đều sinh sống ở Hạo Dương, suy nghĩ từ góc độ ổn định xã hội hỗ trợ thêm một chút tiền, cũng là chuyện nên làm. Xã hội ổn định đoàn kết là phương hướng chủ yếu.
Hiển nhiên Chu Kỳ Phượng và Lý Thanh Mai nhảy ra khai hỏa với Vương Thụ Quốc, Phiền Quốc Sinh đương nhiên phải lên tiếng ủng hộ. Ai cũng biết, hắn và Vương Thụ Quốc bây giờ là thân tín của Lưu Vĩ Hồng, là chiến hữu cùng một chiến hào.
Chu Kỳ Phượng nói:
- Chủ tịch thành phố, chủ nghĩa nhân đạo cách mạng là phải quan tâm đến nhân dân quần chúng, nhưng vẫn là phải dựa theo quy định của pháp luật. Lần này chúng ta đề cao tiêu chuẩn, lần sau sẽ như thế nào? Đề cao tiêu chuẩn hỗ trợ sự cố khai thác quặng, tiêu chuẩn hỗ trợ của các ban ngành khác có cần cũng đề cao hay không?
Tiêu chuẩn tiền an ủi cũng đề cao, vậy lấy tiền từ đâu ra? Những điều này chúng ta phải suy nghĩ kỹ càng, không nên nhất thời vọng động.
Phiền Quốc Sinh lập tức nói:
-Chuyện này làm sao gọi là nhất thời vọng động? Mới vừa rồi Vương Chủ tịch cũng nói rất rõ ràng, nâng cao tiền an ủi và tiêu chuẩn bồi thường, còn có một tác dụng là muốn các ban ngành đoàn thể coi trọng an toàn sản xuất, chứng tỏ nếu ai bỏ qua an toàn sản xuất, người đó sẽ phải bồi thường tiền càng nhiều hơn.
Ngoài thủ đoạn hành chính, thủ đoạn kinh tế thích hợp cũng rất cần thiết . Chúng ta bây giờ đang quá độ từ kinh tế có kế hoạch sang kinh tế thị trường, đề cao tiêu chuẩn này cũng là cần thiết. Chu chủ tịch, nhân mạng do trời, người đã chết rồi, có đưa thêm mấy khối tiền, cũng có gì không nên chứ?
Chu Kỳ Phượng khẽ nhăn mày, đang muốn nói chuyện thì Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Các đồng chí khác có ý kiến gì không, tất cả đều có thể phát biểu.
Lời nói của Chu Kỳ Phượng vừa ra tới khóe miệng lại nuốt ngược trở về.
Đây là Lưu Vĩ Hồng biểu thị thái độ bất mãn với hắn. Anh nói mãi cũng phải để người khác nói vài lời. Hội nghị thường vụ chính quyền thành phố, nhân viên tham dự hội nghị đều có thể lên tiếng, nhưng quyền quyết định cuối cùng lại nằm trong tay Chủ tịch thành phố.
Chu Kỳ Phượng cũng đặc biệt kiêng kỵ vị Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này. Mặc dù hắn và Chu Bằng Cử có quan hệ không tốt, nhưng không đáng đắc tội với Lưu Vĩ Hồng, chỉ cần cho thấy thái độ của mình là được rồi.
Những người khác đều không nói lời nào.
Tình thế rõ ràng có chút không hay, lúc này phát biểu lung tung, làm không tốt sẽ phiền phức.
Bất luận là Lưu Vĩ Hồng hay là Chu Bằng Cử cũng không phải người bọn họ có thể đắc tội.
Ánh mắt Chu Bằng Cử quét qua khuôn mặt của một hai vị cán bộ thân tín tham dự hội nghị, hiển nhiên là muốn bọn họ cũng nói mấy câu. Nhưng mấy vị cán bộ này làm bộ như không nhìn thấy. Thật ra cũng không hoàn toàn vì bọn họ sợ hãi Lưu Vĩ Hồng, mà là trước đó không được Chu Bằng Cử phân phó, nếu xảy ra sai lầm lại đắc tội với Lưu Vĩ Hồng, không chiếm được công nhận của Chu Bằng Cử chẳng phải quá thua thiệt sao?
Lý Thanh Mai cũng nóng lòng muốn thử, lại bị Chu Bằng Cử dùng ánh mắt ngăn cản.
Kể từ sau khi Mao Lăng điều tới Cục tài chính thành phố đảm nhiệm Cục trưởng thường vụ, thành kiến của Lý Thanh Mai đối với Lưu Vĩ Hồng càng lúc càng lớn. Mao Lăng còn trẻ, chừng ba mươi tuổi, tính cách cũng rất khiêm tốn, đối với ai cũng hòa ái, mới đầu Lý Thanh Mai và cái cán bộ chủ yếu khác của Cục tài chính cũng không có chuyện gì với hắn. Ai ngờ người này, thật đúng là tiếu diện hổ, rất có tài năng kéo bè kết phái, đến cục không bao lâu, dĩ nhiên cũng lôi kéo được một “Đội ngũ”.
Bởi vì, Mao Lăng rất biết cách “Xé da hổ làm đại kì”, khi nói chuyện phiếm với ai đó, nhất định phải quanh co lòng vòng nhắc tới trước kia khi hắn công tác ở khu Giáp Sơn có quan hệ mật thiết như thế nào với Lưu Vĩ Hồng, nói tới Lưu Vĩ Hồng, lập tức mặt mày hớn hở, nói Lưu Chủ tịch lợi hại như thế nào, mình đi theo Lưu Chủ tịch, học được rất nhiều thứ. Nói gần nói xa, không khỏi khoe khoang quan hệ thân mật giữa mình và Lưu Chủ tịch.
Lưu Vĩ Hồng đã sớm xây dựng hình tượng cường thế trong thành phố. Cán bộ Cục tài chính, ai cũng biết Lưu Vĩ Hồng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em họ Hôn chủ tịch thường vụ chiếm cứ chiếc ghế Cục trưởng Cục tài chính, vị Cục trưởng Mao Lăng này, không nghi ngờ gì chính là Lưu Vĩ Hồng phái tới tiếp nhận vị trí của Lý Thanh Mai, chỉ cần thời cơ thích hợp, Lý Thanh Mai nên cút đi, Mao Lăng chính vị.
Nói trắng ra, Mao Lăng bây giờ chính là “Cục trưởng dự khuyết” của Cục tài chính.
Cộng thêm Lý Thanh Mai tính cách cường ngạnh, trước kia ở Cục tài chính nói một là một, áp chế các cán bộ khác tương đối lợi hại, cho nên không bao lâu đã có rất nhiều người ủng hộ Mao Lăng, nhất là mấy vị cán bộ thân tín của Cục trưởng tiền nhiệm lưu lại Cục tài chính, lại càng ủng hộ Mao Lăng, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mơ hồ đã tạo thành một luồng thế lực có thể sánh ngang với Lý Thanh Mai.
Ngoài biết “Kéo bè kết phái”, thái độ chân thật của Mao Lăng đối với công việc cũng làm cho Lý Thanh Mai rất căm tức.
Đừng thấy Mao Lăng bình thường đối với ai cũng cười híp mắt, tựa hồ căn bản không có tính tình gì, một khi đối mặt với công việc, lập tức giống như biến thành một người khác, rất nghiêm trang, việc gì cũng nói quy định. Trong hội nghị tổ Đảng cục, thường xuyên đưa ra chất vấn với quyết định của Lý Thanh Mai, dẫn chứng cụ thể, bác bỏ một phen, làm cho công việc của Lý Thanh Mai càng ngày càng bị động, uy vọng rơi xuống rất lớn.
Đây cũng không phải đặc sắc cá nhân của Mao Lăng, phàm là cán bộ mà Lưu Vĩ Hồng nhìn trúng và trọng dụng đều có đặc điểm như vậy. Đối với cán bộ không chân thật làm việc, dù có khả năng, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không xem là thân tín để bồi dưỡng.
Mao Lăng vốn làm công tác Đảng vụ ở Giáp Sơn, là một nhân tài có tâm tư chiếu cố tài chính và công tác kinh tế. Lưu Vĩ Hồng trọng dụng, thả vào Cục tài chính, quả nhiên phát huy công hiệu, thành công chế ước Lý Thanh Mai.
Lý Thanh Mai vô cùng khó chịu, đã muốn trong hội nghị này hung hăng thả mấy quả pháo, giải tỏa uất khí trong lòng.
Tuy nhiên Chu Bằng Cử lại không đồng ý cho cô ta làm như vậy.
Dù nói thế nào, Cục trưởng Cục tài chính là thuộc hạ trực tiếp của Chủ tịch thành phố, trong hội nghị thường vụ chính quyền thành phố mạnh mẽ đối đầu với Chủ tịch, thái độ không đủ đoan chánh, rất dễ để người ta nắm thóp. Chu Bằng Cử hiện tại cũng chưa hoàn toàn quyết định vạch mặt Lưu Vĩ Hồng. Hắn còn muốn xem thái độ của Tống Hiểu Vệ.
Nếu như Tống Hiểu Vệ quyết định xử lý Lưu Vĩ Hồng, Chu Bằng Cử đương nhiên sẽ giúp một tay.
Tuy nhiên chắc chắn sẽ không phải Chu Bằng Cử làm chủ trận đầu.
Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể làm sai .
Tình hình trước mắt người khác không dám nói, Lý Thanh Mai không được cho nói, Chu Kỳ Phượng cũng ngậm miệng lại, vậy thì chỉ có thể dựa vào Chu Bằng Cử. Cũng may hắn là phó Chủ tịch thường vụ thành phố, lên tiếng trong hội nghị thường vụ chính quyền thành phố là chuyện đương nhiên. Cho dù ý kiến không giống với Lưu Vĩ Hồng cũng rất bình thường. Thảo luận cho phép không có cùng ý kiến. Người khác cũng sẽ không cảm thấy hắn đối đầu với Lưu Vĩ Hồng.
Lãnh đạo thứ hai của chính quyền thành phố vẫn có khác biệt rất lớn với thành viên tham dự hội nghị.
- Thụ Quốc Chủ tịch, ý kiến mà tiểu tổ giải quyết hậu quả đưa ra, tôi cho là đáng suy nghĩ. Dĩ nhiên, ý kiến của Phượng chủ tịch cũng có đạo lý của cô ấy, vấn đề này, chúng ta có nên tổng hợp suy nghĩ một chút hay không?
Chu Bằng Cử nâng chén trà lên hớp một ngụm, bình thản nói.
Mọi người chú ý đến, Chu Bằng Cử trước khi lên tiếng, không có theo lệ cũ tỏ vẻ khách khí với Lưu Chủ tịch, có lẽ quên mất, mà cũng có thể hắn cảm thấy không cần thiết.
- Gia đình các thợ mỏ chết vì tai nạn quả thực rất khó khăn, chúng ta đúng là nên quan tâm nhiều hơn. Tuy nhiên, điều Phượng chủ tịch mới vừa rồi lo lắng cũng không phải không có đạo lý. Chúng ta bây giờ thoáng cái đề cao tiêu chuẩn bồi thường và tiền an ủi lên gấp đôi, quả thật phải suy nghĩ đến các mặt khác. Sau này cái ngành nghề khác xảy ra an toàn sự cố, có phải cũng xử lý như vậy hay không? Người chết bồi thường nhiều tiền, vậy người bị thương thì làm thế nào? Có phải cũng muốn đề cao tiêu chuẩn bồi thường hay không? Cứ như vậy, liên lụy rất rộng khắp đến các ngành nghề, cho nên, cần phải thận trọng suy nghĩ.
Chu Bằng Cử bình thản nói, ánh mắt không ngừng quét nhìn toàn hội trường, tựa hồ như hắn mới là người chủ trì hội nghị.
- Đề cao toàn bộ!
Khi Chu Bằng Cử còn chưa nói hết ý, Lưu Vĩ Hồng đã chen vào nói.
Mọi người liền đưa mắt về phía Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng ưỡn thẳng người, nghiêm túc nói:
- Đồng chí Bằng Cử nói rất hay, đây là một vấn đề liên lụy đến rất nhiều ngành nghề. Chính bởi vì như thế, cho nên chúng ta phải đề cao tiêu chuẩn bồi thường. Chẳng những phải đề cao tiêu chuẩn bồi thường tai nạn lao động, sự cố tử vong, mà cũng phải đề cao tiêu chuẩn bồi thường tàn tật/
Bồi thường trợ cấp cho những người tử vong hoặc người tàn tật vì tai nạn lao động, một mặt là để thể hiện tôn trọng sinh mạng đó, thể hiện chủ nghĩa nhân đạo cách mạng, mặt khác cũng là một loại quy phạm. Chúng ta có lẽ đã thấy, bây giờ chúng ta chẳng những có xí nghiệp quốc doanh, xí nghiệp tập thể, cũng có rất nhiều xí nghiệp tư doanh. Theo tiến trình phát triển của thị trường, đủ loại xí nghiệp tư nhân sẽ càng ngày càng nhiều. Tai nạn lao động, bồi thường sự cố sẽ biến thành một vấn đề ý nghĩa. Ở phương diện này, chính phủ phải đưa đi đầu làm giương. Chúng ta bây giờ đề cao tiêu chuẩn bồi thường là rất có lợi đối với ý thức tăng cường an toàn sản xuất ở các xí nghiệp. Đơn vị Nhà nước xảy ra an toàn sự cố, chúng ta còn có thể kỷ luật đảng, xử phạt hành chính đối với người có trách nhiệm tương quan. Xí nghiệp tư doanh vẫn chưa có thủ đoạn này, thủ đoạn kinh tế lại có thêm lực chế ước. Chỉ khi phương diện nào đó có liên quan đến lợi ích thiết thực của các ông chủ thì bọn họ mới có thể chân chính coi trọng an toàn sản xuất. Tôi thấy chuyện này, không cần tranh cãi nữa, cứ quyết định như vậy. Bây giờ chúng ta thảo luận một chút làm thế nào sớm ngày khôi phục sản xuất khu vực số ba của mỏ than Hồng Kỳ!
Lưu Vĩ Hồng “Cậy mạnh võ đoán” như thế Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì nữa.
Chu Bằng Cử thoáng cười lạnh, người khẽ dựa vào phía sau, cũng không nói gì nữa.