Sau khi cúp điện thoại, Tào Chấn Khởi giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, quay lại ghế sofa, tiếp tục chủ trì hội nghị. Mọi người trong lòng nghi hoặc nhưng Tào Chấn Khởi đã không nói thì cũng không thể tùy tiện hỏi han.
Hội nghị rất nhanh chóng chấm dứt, mọi người đứng dậy chào Tào Chấn Khởi. Tào Chấn Khởi mỉm cười nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng, mời cậu ở lại một chút. Tôi còn một số công việc cần trao đổi với cậu.
- Vâng, Bí thư Tào!
Lưu Vĩ Hồng lại ngồi xuống.
Sau khi đám người Chu Kiến Quốc đi khỏi, sắc mặt Tào Chấn Khởi trở nên nghiêm túc, rút ra một điếu thuốc nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng, vừa rồi Chủ tịch hội đồng nhân dân thị xã Cửu An Tân Minh Lượng gọi điện thoại thông báo cho tôi biết một sự việc, nói là đồng chí ở Cục công an thị xã Hạo Dương không hề thông báo cho cục Công an Cửu An, trực tiếp ở Cửu An bắt vài người đi. Sự việc đó cậu có biết không?
Lưu Vĩ Hồng dựng thẳng thân người nói:
- Bí thư Tào, chính là do tôi an bài.
Tào Chấn Khởi hai hàng lông mày giương lên. Vừa rồi nhận được điện thoại của Tân Minh Lượng, trong lòng của Tào Chấn Khởi đã chấn động. Chuyện một thương nhân ở thị xã Hạo Dương bị người đánh trọng thương ở Cửu An thì Tào Chấn Khởi cũng có nghe báo cáo, nhưng không để ý. Ông ta vốn là Bí thư Địa ủy, một thị xã, bốn huyện có rất nhiều công việc cần ông ta xử lý. Một vụ án trị an, phát sinh tại thị xã Cửu An, Tào Chấn Khởi làm sao mà chú ý được. Nhưng Tân Minh Lượng gọi điện thoại đến, Tào Chấn Khởi liền cảm thấy có phải hay không lại liên quan đến Lưu Vĩ Hồng?
Cảnh sát của Hạo Dương đến thành phố khác để bắt người, lại không thèm thông báo cho cảnh sát địa phương. Loại tình huống này phỏng chừng toàn bộ địa khu Hạo Dương chỉ có cục Công an thị xã mới làm ra được. Cái tên Cục trưởng cục Công an Hạ Hàn chính là một cái tên không có đầu óc. Nhưng Hạ Hàn cho dù có ngốc cũng không thể tự tiện làm ra một động tác lớn như vậy. Trước đó nhất định là đã báo cáo qua với Lưu Vĩ Hồng và được hắn ngầm đồng ý.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại trực tiếp nói cho ông ta biết chính hắn là người đã an bài.
Tào Chấn Khởi trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.
Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu không thể yên tĩnh một chút sao? Ở Hạo Dương gây sức ép long trời lở đất còn chưa đủ, lại còn muốn đến Cửu An để gây sự.
Tuy nhiên, Tào Chấn Khởi cũng không có làm ra vẻ ta đây. Hiện tại đối mặt với Lưu Vĩ Hồng, Tào Chấn Khởi cũng đều đặc biệt cẩn thận. Vị “thái tử gia” này không phải là kẻ lương thiện gì. Nếu không cần thiết gây sự với hắn thì không nên gây sự với hắn.
Tào Chấn Khởi cũng không muốn đùa giỡn với tiền đồ chính trị của mình.
- Tình huống cụ thể như thế nào?
Tào Chấn Khởi hỏi, giọng điệu vẫn khá bình tĩnh.
- Bí thư Tào, tình huống là như vầy...
Lưu Vĩ Hồng ngồi nghiêm chỉnh, báo cáo lại sự việc từ đầu đến cuối cho Tào Chấn Khởi.
Tào Chấn Khởi lập tức lộ ra nét mặt không hài lòng:
- Tình hình trị an Cửu An như vậy là không ổn rồi. Ngành công an của bọn họ làm ăn cái gì không biết.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Tôi đã gọi điện thoại cho Bí thư Bành Tông Minh, cũng là kết quả như vậy. Cho nên tôi cho rằng, vấn đề này rất nghiêm trọng, nhất định phải lập tức xử lý. Nếu đồng chí ở Cửu An bận quá, chúng ta nên trợ giúp cho bọn họ, xử lý vụ án này.
Tào Chấn Khởi trong lòng cười khổ.
Lời nói quả thật rất đường hoàng!
Nhưng đây đúng là tác phong của Lưu Vĩ Hồng. Đồng chí này kiên nhẫn quả thật không được tốt. Thành phố Cửu An của người ta đầy người ra đó, đâu cần đến sự trợ giúp của hắn đâu.
Đồng chí Lưu Vĩ Hồng cho đến tận bây giờ vẫn còn không sợ phiền toái.
Mặc dù chuyện này rất là phạm húy kiêng kị nhưng nếu Lưu Vĩ Hồng đã tự mình an bài thì Tào Chấn Khởi trong khoảng thời gian ngắn cũng không tiện trực tiếp tỏ thái độ. Ông ta trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng, giao địa khu phá án, hết thảy đều phải chú ý. Nhất là phương pháp làm việc, càng phải chú ý đúng mực.
Tạm thời, Tào Chấn Khởi chỉ có thể nói như vậy. Rốt cuộc phải đối phó với tình huống này như thế nào thì Tào Chấn Khởi còn cần phải cẩn thận suy xét một chút.
- Xin Bí thư Tào cứ yên tâm. Cơ quan chính pháp của chúng ta đều là chấp pháp văn minh cả.
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự đáp.
Tào Chấn Khởi âm thầm lắc đầu.
Ngay cả Cục trưởng cục công an, thậm chí Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị pháp luật từ tỉnh xuống đây cũng chưa dám ở trước mặt tôi nói chuyện gì là “chấp pháp văn minh” cả. Chỉ có điều hai gã lãnh đạo ngốc nghếch này quả thật đã làm cho nền trị an Hạo Dương trở nên tốt đẹp. Ban đêm không cần đóng cửa, của rơi ngoài đường cũng không tham. Ít nhất thì quần chúng rất hài lòng.
Tào Chấn Khởi đối với việc này cũng rất yêu thích.
Thân là Bí thư Địa ủy, cũng không muốn thành thị do mình quản lý lại đầy bọn lưu manh, du cô hoành hành.
Ông ta chỉ khó chịu khi Lưu Vĩ Hồng nói đến “văn minh chấp pháp” mà thôi.
Tuy nhiên, đây chỉ là tiểu tiết nên Bí thư Tào cũng không để ý đến.
Thấy Tào Chấn Khởi không có chỉ thị nào khác, Lưu Vĩ Hồng lập tức đứng dậy xin phép ra ngoài. Nhìn theo bóng dáng cao ngất của Lưu Vĩ Hồng dần dần biến mất, trong mắt Tào Chấn Khởi lộ ra thần sắc thoáng chút suy nghĩ.
Lưu Vĩ Hồng đến phòng làm việc của mình, gọi điện thoại cho Hạ Hàn. Để thuận tiện cho công việc, Lưu Vĩ Hồng đặc biệt phê duyệt, cấp cho Long Vũ Hiên và Hạ Hàn, hai người phụ trách cơ quan chính pháp điện thoại di động. Toàn bộ thị xã Hạo Dương, chỉ có hai người này được đãi ngộ đó mà thôi. Còn từ Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã đều không được phân phối.
Khi đó, điện thoại di động thật sự rất quý, chi phí chi ra lại càng quý hơn. Thị xã Hạo Dương không giàu có gì lắm. Thu nhập tài chính lại hữu hạn. Chủ tịch thị xã không muốn quá phung phí cho vấn đề này.
- Hạ Hàn, bắt được người chưa?
Lưu Vĩ Hồng trong điện thoại trầm giọng hỏi.
- Được rồi, bắt được bốn tên. Vừa mới về đến nhà!
Hạ Hàn nói trong điện thoại giọng rất là hưng phấn. Lần công tác này, sự việc vô cùng trọng đại. Hạ Hàn tự mình mang đội đi bắt người ở Cửu An. Bọn họ đầu tiên đến Đại Ninh tìm được Ngũ Bách Đạt, từ Ngũ Bách Đạt tìm được vài người liên quan đến vụ án. Sau đó phái nhân viên mặc thường phục đến thị xã Cửu An để tiến hành điều tra, tập trung vào tung tích của một số người bị tình nghi phạm tội. Căn cứ vào những tin tức mà nhân viên mang về, Long Vũ Hiên đã đích thân tổ chức một cuộc họp bí mật, triệu tập những cán bộ công an và cảnh sát trị an, cảnh sát nhân dân có kinh nghiệm nghiên cứu, đưa ra phương án bắt giữ chu đáo, chặt chẽ, nắm chắc 80%. Sau đó Hạ Hàn tự mình dẫn đầu đi Cửu An bắt những phần tử phạm tội.
Đừng nhìn Long Vũ Hiên và Hạ Hàn đều là những người tính tình nóng nảy. Nhưng trong những thời điểm phá án đều vô cùng tinh tế, tuyệt không khinh suất.
Lưu Vĩ Hồng quan tâm hỏi han:
- Có nhân viên bị thương không?
- Không có, Nhị Ca. Anh cứ yên tâm, chúng tôi đi đến mười mấy người với ba xe, đều là tay già đời. Bắt vài tên lưu manh mà để cho bị thương thì còn nói cái gì nữa? Chỉ là có một tên, trong lúc bắt nó, nó nhảy từ lầu ba xuống chạy mất.
Nói đến đây, Hạ Hàn dường như rất là tiếc nuối.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Không sao, chạy trốn một hai tên râu ria cũng không quan trọng gì. Mọi người vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi.
- Nghỉ ngơi làm gì, em ở trên xe cũng chợp mắt được chút, hiện tại tinh thần đã phấn chấn hơn. Đối với bọn khốn kiếp này, em cũng muốn dạy cho chúng biết thế nào là một cảnh sát nhân dân chân chính.
Lời nói này thật hoành tráng!
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Được, lập tức triển khai ngay. Anh hiện tại cũng muốn gặp mặt một chút đó là nhân vật to gan lớn mật như thế nào.
- Haha, thật tốt quá, nhiệt liệt hoan nghênh Bí thư Lưu thị sát cục Công an.
Hạ Hàn cao hứng kêu lên!
Lưu Vĩ Hồng cúp điện thoại, rời khỏi văn phòng đến cục Công an.
Long Vũ Hiên và Hạ Hàn đứng song song ở cửa cục Công an chờ đón Bí thư Lưu. Vừa nhìn thấy mặt, Hạ Hàn đã tiến lên, kính cẩn chào hỏi:
- Báo cáo Bí thư Lưu, đã gọi Ngũ Kiến Vinh đến nhận người rồi.
Ngũ Kiến Vinh chính là cháu của Ngũ Bách Đạt, trước đó không lâu bị người ta đánh trọng thượng, đang nằm điều trị tại bệnh viện nhân dân thị xã Hạo Dương. Khi bắt được kẻ tình nghi, cũng muốn anh ta đến nhận diện một chút.
- Được, mọi người vất vả rồi. Đi, cùng nhau vào xem đi.
- Bí thư Lưu, xin mời!
Trước mặt mọi người, Hạ Hàn rất tuân theo quy củ.
Lập tức Long Vũ Hiên và Hạ Hàn một trái một phải vây quanh Lưu Vĩ Hồng, bước vào phòng thẩm vấn của cục Công an. Vừa mới đến trước cửa, chợt nghe một giọng nam khàn khàn, vô cùng phẫn nộ rống lên.
- Chính là nó, chính là tên khốn kiếp này đã dẫn người đến hại tôi. Khốn kiếp, tao giết chết mày.
Sau đó là một trận âm thanh vang lên. Những tiếng người khuyên can người đàn ông này hạ bớt cơn giận.
- Là Ngũ Kiến Vinh!
Hạ Hàn nhướng mày, trầm giọng nói.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi gật đầu.
Hắn cũng có thể hiểu được vì sao Ngũ Kiến Vinh lại phẫn uất như vậy. Làm ăn kinh doanh lại bị họa trời giáng. Bị người khác đánh trọng thương, vợ thì bị cưỡng dâm. Nếu đổi lại là một người khác, khi kẻ thù đứng ngay trước mắt, chỉ sợ cũng sẽ giống như Ngũ Kiến Vinh thôi, lập tức muốn đem tên đó ra băm thành nghìn mảnh để thỏa mối hận trong lòng.
Long Vũ Hiên nói:
- Chỉ cần không bắt sai người, vậy là làm tốt rồi.
Đám người Lưu Vĩ Hồng bước vào, chỉ thấy ba gã cảnh sát nhân dân đang ôm chặt một chàng thanh niên cả người quấn băng vải, dùng lời khuyên giải y. Người này chính là Ngũ Kiến Vinh.
Ngũ Kiến Vinh bị thương chưa lành, bị ba gã cảnh sát ôm chặt, tất nhiên là không thể giãy dụa được. Hơn nữa, tâm trạng cực kỳ kích động, hơi thở hồng hộc phát không ra tiếng. Nhưng ánh mắt y nhìn tên tội phạm lửa giận hừng hực, hận không thể giết chết tên đó.
Hạ Hàn bước nhanh lên, nói với Ngũ Kiến Vinh:
- Ngũ Kiến Vinh, tôi là Cục trưởng cục Công an Hạo Dương Hạ Hàn. Anh không cần phải kích động như vậy, cần phải phân biệt cho rõ ràng, những người này có phải đã hại anh hay không. Ngàn vạn lần không thể lầm lẫn.
- Không, không sai đâu. Bọn chúng có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra mà.
- Được, vết thương của anh vẫn còn chưa bình phục, về lại bệnh viện nghỉ ngơi đi. Những tên này là do tôi đích thân đến Cửu An bắt về, anh cứ yên tâm, tôi khẳng định sẽ không tha cho bọn chúng đâu.
Hạ Hàn vô cùng khẳng định nói.
- Cục trưởng Hạ, anh…anh là người tốt. Tôi cả đời sẽ không quên ơn anh. Anh nhất định không thể buông tha cho những tên khốn kiếp này.
Ngũ Kiến Vinh gầm lên.
Hạ Hàn vỗ nhẹ bả vai của y, vẻ mặt kiên định gật đầu.