Lưu Vĩ Hồng đứng ở cửa phòng dự thẩm nhìn vào mấy nghi phạm bên trong.
Hạ Hàn lần này đi Cửu An, tổng cộng bắt bốn nghi phạm, người lớn nhất khoảng chưa đến ba mươi, trẻ nhất khoảng mười tám. Trong đó tên lớn nhất cắt tóc húi cua, mắt tam giác, mặt lộ vẻ gian trá, vóc người cũng không coi là gầy nhỏ, nhìn qua tương đối có lực. Hai tay bị trói ngược ở sau lưng, cũng không sợ hãi, trừng mắt không ngừng đánh giá mấy người Lưu Vĩ Hồng.
- Bắt đầu thẩm vấn đi!
Lưu Vĩ Hồng nhìn lấy lần rồi nói với Hạ Hàn.
- Được rồi!
Hạ Hàn ngay sau đó bố trí.
Cán bộ điều tra Dân Thùy Cảnh của Cục công an thành phố Hạo Dương đã sớm nhận được điện thoại của Hạ cục trưởng an bài nhân thủ, sau khi nhận được lệnh thì lập tức tách ba tên nghi phạm ra để tra hỏi.
- Bí thư, người này tên là Thiệu Minh Chính, là đầu lĩnh lưu manh nổi danh thành phố Cửu An, bọn lưu manh ở đó đều gọi hắn là lão Đại!-
Hạ Hàn chỉ vào tên mắt tam giác còn lại trong phòng xét hỏi, nói khẽ với Lưu Vĩ Hồng.
- Được rồi, chúng ta xét hỏi hắn. Các cậu chủ thẩm, tôi lắng nghe.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu.
Hạ Hàn bàn bạc với Long Vũ Hiên rồi quyết định để cho Hạ Hàn và hai điều tra viên lưu lại thẩm vấn Thiệu Minh Chính. Long Vũ Hiên đi thẩm vấn một nghi phạm khác. Vụ án này đích thân Lưu Vĩ Hồng sắp xếp, bây giờ Lưu Vĩ Hồng tự mình đến Cục công an thì dĩ nhiên là nghiêm trọng. Bí thư chính pháp và Cục trưởng Cục công an đồng loạt ra tay.
Nghiêm khắc mà nói, Bí thư chính pháp chủ yếu là phối hợp kiểm tra, không ở bên “Tác chiến”. Nhưng Long Vũ Hiên vốn xuất thân từ công an tỉnh, kinh nghiệm vô cùng phong phú, đích thân thẩm vấn cũng không ai thấy ngoài ý muốn.
Bên trong phòng tự thẩm, trừ Thiệu Minh Chính, còn có năm người.
Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn và hai vị điều tra viên, cùng với một cảnh sát đứng bên cạnh Thiệu Minh Chính. Năm người này bao gồm cả Lưu Vĩ Hồng đều oai phong lực lưỡng, xem ra Hạ Hàn không có ý định chơi chiến thuật tâm lý dụ dỗ gì với Thiệu Minh Chính mà đánh đòn phủ đầu.
Căn cứ vào kinh nghiệm giao thiệp nhiều năm với tội phạm của Hạ Hàn, đối với một số tội phạm có “trí tuệ” thì có thể dùng chiến thuật vu hồi để dụ dỗ. Đối với loại côn đồ vô học như Thiệu Minh Chính thì hoàn toàn không cần thiết .
Đám người này bình thường rất hung hăng, chiến thuật hữu hiệu nhất để đối phó với bọn chúng chính là ác hơn bọn chúng!
Những thứ khốn kiếp này vốn chỉ thích cứng không thích mềm. Ngươi đối xử với hắn càng mềm thì hắn càng coi thường.
- Thiệu Minh Chính! Ngẩng đầu lên!
Hạ Hàn nhìn chằm chằm vào Thiệu Minh Chính đang ngồi trên ghế, lớn tiếng quát lên.
- Cán bộ công an, không nên hung dữ như vậy, để tôi ngẩng đầu nhìn anh!
Thiệu Minh Chính nhìn qua cũng có vẻ từng trải, lười biếng dựa vào ghế liếc xéo Hạ Hàn. Bộ điệu của tên cán bộ công an này chắc là học được từ phim truyền hình Hồng Kông.
Thiệu Minh Chính mặc áo ngắn tay, bên trong lộ ra hai hình xăm rồng xanh. Nói chung đám lưu manh thường xăm nhiều thứ bao gồm như diều hâu, cọp, còn có cả mấy chữ kỳ dị. Thiệu Minh Chính chỉ có hai hình xăm như vậy nên cũng không toát ra quá nhiều khí chất lưu manh.
- Thành thật một chút, ngồi thẳng lên!
Hạ Hàn lại quát to một tiếng.
- Oài, thật xin lỗi, Cán bộ công an, ta không ngồi thẳng được, từ nhỏ đã ngồi vậy, cộng thêm tối qua bị các anh đánh thương nên cả người ngồi không được.
Hạ Hàn mới nói mấy chữ, người này đã nói ra một tràng, hoàn toàn không để Hạ Hàn vào mắt.
Lưu Vĩ Hồng khẽ nhướng mày.
Hắn nhìn ra được tên Thiệu Minh Chính này cũng không phải chỉ biết vũ lực như đám “thuần lưu manh”, nghe qua đối đáp thì đúng là phán đoán của hắn tương đối chính xác.
Thiệu Minh Chính nói mấy câu như vậy hiển nhiên là muốn đem tội danh “tra tấn bức cung” áp cho cảnh sát.
- Thiệu Minh Chính, thành thật một chút, đây là Hạ cục trưởng của Cục công an thành phố Hạo Dương chúng tôi!
Một cán bộ điều tra ngồi bên cạnh Hạ Hàn tức giận vỗ bàn nói.
- Ơ, Cục trưởng à? Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn. Bất quá Hạ trưởng cục này, tôi có điểm không rõ tại sao tôi là người Cửu An, chưa từng tới Hạo Dương, cảnh sát Hạo Dương các anh sao phải đến Cửu An bắt người. Các anh làm như vậy có hợp quy củ không?
Tấm biển Cục công an hoàn toàn không làm Thiệu Minh Chính sợ hãi mà gã vẫn nói vẻ khiêu khích. Người này xem ra không chỉ là một tên đầu lĩnh lưu manh mà có vẻ hiểu biết nguyên tắc quản hạt trong thể chế Cục công an. Vừa mở miệng đã đổi khách làm chủ, chỉ trích trình tự làm việc của Cục công an thành phố Hạo Dương.
- Chỉ cần anh là người Hoa Hạ, một khi phạm tội trong nước thì bất luận một cảnh sát nào cũng có thể bắt anh!
Hạ Hàn cười lạnh nói:
- Anh phải thành thật khai báo tội trạng để hưởng khoan hồng. Nếu ngoan cố chống lại rốt cuộc hậu quả, đó là một con đường chết!
Thiệu Minh Chính vẫn không thèm để ý:
- Hạ cục trưởng, đừng dọa tôi. Đừng thấy tôi không phải cảnh sát, những năm này cũng đều là sống trên núi đao quay về đấy, trên người có cả mười vết mổ, đã sớm chết đi sống lại vài lân. Tôi thấy các anh cũng đừng có phí công, tôi không phải người Hạo Dương, các anh không có quyền bắt tôi. Nếu các anh không nhanh chóng thả tôi ra thì tôi sẽ kiện đấy!
- Con mẹ mày, mày phách lối gì, có tin lão tử chỉnh mày không!
Người cảnh sát đứng bên cạnh Thiệu Minh Chính nhịn không được, Hạ Hàn còn chưa lên tiếng tiếp thì đã túm đầu Thiệu Minh Chính quát lớn.
Người cảnh sát này chính là tiểu huynh đệ đã đi theo Hạ Hàn sớm nhất, hiện giờ đã là trung đội trưởng đội trị an. Nếu không phải là Hạ cục trưởng tự mình xuất mã thì hắn cũng không ở đây “Trông chừng”! Vừa rồi hắn đã bị chọc tức định ra tay nhưng lập tức tỉnh táo lại nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Hôm nay không thể so với thường ngày, Bí thư thành ủy tự mình đang ngồi đây!
Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng vẫn bình tĩnh, không hề tỏ biểu hiện gì.
người cảnh sát kia cũng an tâm trở lại.
Thiệu Minh Chính lại rống lên như heo bị chọc tiết:
- Cảnh sát đánh chết người rồi. Cứu mạng, các người tra tấn bức cung, tôi muốn đi kiện các người, bác tôi là Phó bí thư Tỉnh ủy Thiệu Lệnh Hồng.
Mấy lời cuối cùng của hắn cũng khiến mấy cảnh sát ngồi đây hơi cả kinh.
Đại danh của Phó bí thư khối Đảng Thiệu Lệnh Hồng, mọi người tự nhiên cũng nghe nói qua . Thiệu Lệnh Hồng đúng là người Cửu An, công tác ở Cửu An khá lâu. Có lẽ gã Thiệu Minh Chính này thật sự là cháu của Thiệu Lệnh Hồng, hoặc là cháu họ, nếu không hắn cũng không ngang ngạnh như vậy.
- Vương tử phạm pháp không khác thứ dân. Bất kể bác anh là ai, anh đã phạm tội thì phải thành thật khai báo để hưởng khoan hồng.
Lưu bí thư cuối vẫn im lặng cuối cùng đã mở miệng, thanh âm rất bình thản.
- Tôi nhổ vao! Các anh đừng mong hỏi được cái gì. Cảnh sát đánh người, tra tấn bức cung, tôi muối đi kiện!
Thiệu Minh Chính quả thật đúng là tảng đá hầm cầu vừa thối vừa cứng, vẫn một mực la hét.
- Thiệu Minh Chính, cứ kêu đi. Nói cho anh biết, đây đang là Hạo Dương, không phải là ở Cửu An. Anh nói chúng tôi tra tấn bức cung, có chứng cớ gì? Hắc hắc, tốt, rất tốt! Tôi rất thích anh đấy.Lưu manh Hạo Dương bị lão tử bắt hết rồi, đã lâu không có trò để chơi. Cứ hét đi. Thủ đoạn chuyên chính của nhân dân chính là để chuẩn bị cho những người như anh. Hét to vào, xem bên Cửu An có nghe thấy không.
Thiệu Minh Chính nghe vậy thì ngây người.
Hắn bị mấy cảnh sát Hạo Dương tóm khi đang ngủ, nói trong lòng không sợ là giả dối nên muốn tiên phát chế nhân. Nào ngờ hắn đã ngang ngạnh còn gặp phải Hạ Hàn ngang ngạnh hơn.
Bản lĩnh sở trường nhất của Hạ Hàn chính là trị các loại đầu gấu!
- Thiệu Minh Chính, nếu tôi là anh thì đã sảng khoái khai ra để khỏi phải để da thịt chịu khổ. Chủ động khai báo, còn có thể tranh thủ khoan hồng. Đừng bảo là anh, có mấy nhân vật còn ngang bướng hơn, lão tử đã gặp qua tất cả đều trở nên ngoan ngoãn?
Hạ Hàn cười lạnh nói.
- Các anh...... Các anh tra tấn bức cung!
Thiệu Minh Chính không còn cách nào khác lại đành rống lên lần nữa.
- Hạ Hàn, tôi xem người này cứng đầu, nhất thời chưa khai ra gì đâu. Tôi về thành ủy trước, các anh tiếp tục thẩm vấn. Anh nói đúng, thủ đoạn chuyên chính của nhân dân chính là để chuẩn bị cho những hạng người này.
Lưu Vĩ Hồng vừa nói vừa đứng dậy.
- Tốt, xin Lưu bí thư yên tâm, bất kể là ai, chỉ cần phạm vào tội, nhất định sẽ cung khai.
Hạ Hàn cũng cười đứng dậy, hai người cảnh sát đứng nghiêm chào tiễn Bí thư thành ủy ra ngoài.
Hạ Hàn dẫn Lưu Vĩ Hồng cùng nhau rời đi, lúc ra cửa, cánh tay để sau lưng làm một dấu hiệu gì đó. Kết quả Lưu bí thư và Hạ cục trưởng vừa rời đi thì bên trong phòng lập tức truyền đến tiếng gào của Thiệu Minh Chính giống như một con sói bị cắt đứt cột sống.
Lưu Vĩ Hồng vỗ vỗ bả vai Hạ Hàn, lạnh nhạt nói:
- Không nên gấp, từ từ sẽ đến, cẩn thận thẩm vấn. Nhất định nắm được toàn bộ chứng cứ phạm tội của bọn chúng.
Hạ Hàn cười nói:
- Nhị ca, anh yên tâm, mấy thằng khốn này tới số rồi!