Quan Gia

Chương 602: Chương 602: Lập tức bắt Tôn Hoành lại!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 602: Lập tức bắt Tôn Hoành lại! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

rong lúc Tôn Hoành dẫn người đại náo công trường thì Lưu Vĩ Hồng đang ở Đại Ninh đàm phán công việc. 

Đối tượng đàm phán là Trưởng chi nhánh Ngân hàng Công thương tỉnh Hồ. Lý Hâm và Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ quan hệ cũng khá tốt. Vốn lần trước Lý Hâm đã nghĩ đến việc giới thiệu Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ với Lưu Vĩ Hồng. Nhưng do Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ lúc ấy lại đang đi họp tại Bắc Kinh nên đành bỏ lỡ. Lần này, Lưu Vĩ Hồng đặc biệt đến Đại Ninh để gặp gỡ Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ. 

Khó khăn lớn nhất của Lưu Vĩ Hồng là nguồn vốn quá lớn. Cho nên hắn cần phải từng bước nghĩ ra biện pháp mà thôi. 

Vương Thiện đã giải quyết cho hắn được hạng mục lớn nhất. 

Hành trình của Khương Đại Sơn ở Bắc Kinh cũng vô cùng thuận lợi. Sau khi trở lại Hạo Dương đã nhanh chóng trở thành Trưởng chi nhánh ngân hàng Xây Dựng Trung Tâm địa khu Hạo Dương. Lúc đó, Khương Đại Sơn đã giải quyết cho công ty khai thác kim loại màu gần ba mươi triệu. Việc này hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn đàm phán, còn cần một chút thời gian. 

Lưu Vĩ Hồng tìm Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ là muốn ông ta hỗ trợ giải quyết tài chính khởi động cho công ty quản lý năng lượng, mục tiêu là cho vay năm mươi triệu. Máy móc thiết bị của Nga đã bắt đầu vận chuyển, dự tính tháng sau sẽ đến thị xã Hạo Dương. 

Hiện giờ Nga đang rối loạn, Vân Vũ Thường nhân cơ hội này liên lạc với một đám bạn cùng chung chí hướng kinh doanh, quy mô tiến quân vào Nga và các nước Trung Á, “cướp sạch” bốn phía của Nga. Mặc kệ là thiết bị, nhân tài, kỹ thuật, kim loại nặng quý, da lông cùng với đồ cổ châu báu…Chỉ cần có thể dùng được thì cũng đều tìm cách mang ra ngoài. Còn trong các nước Trung Á thì không phải là cướp sạch mà chỉ là giữ vững đầu tư. 

Chiếu theo sự sắp xếp của Lưu Vĩ Hồng thì sách lược đối đãi với các nước Trung Á và với Nga là hoàn toàn khác nhau. Nước Nga dù sao cũng là một đại quốc. Cái gọi là lạc đà gầy dù sao cũng to hơn ngựa. Nếu muốn nắm trong tay lực lượng tư bản là điều không thực tế. Chỉ có thể là thẩm thấu, hơn nữa, thẩm thấu còn phải thận cẩn thận, không thể quá mức cấp tiến, càng không thể tùy tiện bị cuốn vào bên trong sự đấu tranh chính trị. Lưu Vĩ Hồng hiểu rất rõ, bất kể là Tổng thống Yeltsin hay người kế nhiệm thì cũng đều là những người vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, thủ đoạn cao minh. Đi so chiêu với một nhân vật chính trí cao minh của lực lượng tư bản như vậy hiển nhiên là không sáng suốt, làm không tốt sẽ lâm vào bị động. 

Cho nên Lưu Vĩ Hồng bảo Vân Vũ Thường tận khả năng lấy được cái gì thì lấy. 

“Đoạt được bao nhiêu hay bấy nhiêu” 

Đây chính là nguyên văn của Lưu Vĩ Hồng, khi nói thì đằng đằng sát khí. 

Vân Vũ Thường lúc ấy đã bác bỏ hắn. 

Cái gì mà gọi là “đoạt”? Nói thật khó nghe. Chủ tịch Vân bây giờ là một nữ doanh nhân rất có địa vị trong thương trường, việc buôn bán cũng tuân theo quy cũ, tiền trao cháo múc, thuận mua vừa bán. Về phần giá cả thương lượng thì dĩ nhiên phải tận lực giảm xuống. Trong kinh doanh, đã chơi là phải chịu, chứ không được ức hiếp người. 

Thời điểm mở ra cải cách mở cửa, việc đối ngoại với thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả, nửa tỉnh nửa mê, khiến cho người Nhật Bản lợi dụng cơ hội chen vào, chiếm không ít lợi nhuận. Hiện tại lợi dụng ưu thế tư bản và tin tức, chiếm lại lợi nhuận của người khác cũng rất công bằng. Tất cả đều chỉ bằng bản lĩnh, mặc cho ai cũng không phản đối. 

Nhưng đối với các nước Trung Á thì lại không như vậy. 

Sách lược của Lưu Vĩ Hồng chính là hai chữ “thẩm thấu”. 

Tận khả năng thẩm thấu vào bên trong. 

Trung Á là nơi mà nguồn năng lượng rất dồi dào. Mười mấy năm sau, nơi đây trở thành nơi cung cấp nguồn năng lượng mới hết sức quan trọng cho thế giới. Thừa dịp các quốc gia phương Tây vẫn chưa kịp phục hội tinh thần thì đã đi trước một bước, chiếm cứ điểm trên cao, chiếm cứ quyền chủ động. 

Đây là một sự đầu tư trường kỳ, là lĩnh vực buôn bán không có giới hạn. Nói theo một ý nghĩa nào đó thì đây là một hành vi có độ cao chiến lược. Nếu thông qua ngoại giao một cách chính quy để thao tác thì sẽ có rất nhiều kiêng kị, rất dễ khiến cho các quốc gia phương Tây chú ý cao độ. Từ đó sẽ tiến hành trăm phương nghìn kế để phá hư. Đây là mấu chốt quyết định sự cạnh tranh giữa các nước. Hiện tại, thông qua những thương nhân thao tác như Vân Vũ Thường thì sẽ bí ẩn hơn, không dễ dàng phát hiện. 

Bởi vậy, đối với nhiều tổ chức tình báo của quốc gia phương Tây mà nói thì mặc kệ là tổ chức quân sự tình báo hay là tổ chức buôn bán tình báo, thì sự chú ý đối với giai cấp thương nhân của nước cộng hòa vẫn chưa nhiều lắm. Trong mắt bọn họ thì việc một quốc gia chưa hình thành kinh tế thị trường thì sẽ không tồn tại những thương nhân thật sự biết cách buôn bán. Nhiều nhất thì cũng chỉ là nảy sinh tạm thời mà thôi. 

Ví dụ như Vân Vũ Thường, trong mắt tổ chức tình báo phương Tây thì chỉ sợ là sẽ được liệt vào hàng ngũ con ông cháu cha, dựa vào quyền lực của gia tộc để buôn bán kiếm lời. Do đó những động thái buôn bán của cô sẽ không có sự chú ý quá nhiều. Bọn họ chỉ chú ý vào chính phủ và nền chính trị của Trung Quốc mà thôi. 

Một cơ hội tốt như vậy, nếu không bắt lấy thì xem như đã phụ việc tái sinh hai mươi năm của mình. 

Hiện nay đang là giai đoạn lặng lẽ tiến vào các quốc gia Trung Á, im hơi lặng tiếng bồi dưỡng nhân tài ngay tại địa phương chính là một thời cơ tốt nhất. Sau nhiều năm, chẳng những chính trị cũng có lợi thế thật lớn mà nền kinh tế cũng sẽ có thu hoạch. Đến thế kỷ 21, cũng thật ứng với câu nói kia: “Thống trị nguồn năng lượng thì xem như là đã có cả thiên hạ”. 

Hiện tại, máy móc thiết bị mà Vân Vũ Thường cung cấp cho thị xã Hạo Dương sẽ nhanh chóng đến nơi. Nếu tài chính bên này của Lưu Nhị Ca vẫn chưa có tin tức thì tức là đã có điểm không thuận lợi. 

Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ hơn bốn mươi tuổi, cũng được cho là tuổi trẻ khỏe mạnh, đường làm quan mở rộng. 

Lý Hâm ở Đại Ninh giao du rộng lớn, hạng bạn bè nào cũng có. Mặc dù Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ hơn Lý Hâm đến hơn mười tuổi nhưng hai người quan hệ cũng không tồi. Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ lại là khách quen của câu lạc bộ Duy Đức, việc đàm phán tất nhiên cũng diễn ra tại câu lạc bộ này. 

Lưu Nhị Ca tính tình nóng nảy, tính cách mạnh mẽ, cứng rắn nhưng nghệ thuật “gian xảo” thì đã đạt đến trình độ bậc thầy. Vì đã có mối quan hệ tốt với Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ nên sự việc tiến triển rất thuận lợi, xem ra việc vay được năm mươi triệu cũng không phải khó khăn quá lớn. 

Chỉ cần “bắt lấy” Trưởng chi nhánh ngân hàng Hồ, khiến ông ấy ở thị xã Hạo Dương triển khai một vài động tác thì hiệu quả sẽ như mong muốn. Vì vậy, tâm trạng của Chủ tịch thị xã Lưu rất là sung sướng. 

Nhưng sau bữa tối, sự sung sướng của Chủ tịch Lưu đã bị phá hỏng. 

Vẻ mặt của Hướng Vân vô cùng nghiêm túc khi báo cáo với hắn về chuyện đã xảy ra tại công trường. 

Cao Thần và Tô Mộc bị người khác đánh trọng thương, hơn nữa còn bị bắt lên Cục công an. 

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt lập tức sa sầm xuống, hỏi: 

- Tô Mộc sao lại đến công trường? 

Hướng Vân nói: 

- Tình huống cụ thể thì chưa được rõ lắm. Tuy nhiên, Tô Mộc và Cao Thần là bạn bè, có thể là đến công trường để tìm Cao Thần nói chuyện phiếm, vừa lúc thì đụng ngay việc này. 

- Cái công ty Xây dựng và Tôn Hoành đã xảy ra việc gì? 

Lưu Vĩ Hồng cau mày hỏi. 

- Tôn Hoành là con trai của Quách Lệ Hồng, hiện tại đang làm việc cho Ủy ban Xây dựng thị xã. Tổng công ty xây dựng Hoành Đại thực tế là của hắn. Theo như Vương Trác Lập nói, Tổng công ty xây dựng Hoành Đại ở thị xã rất có danh tiếng. Thành phố mới có rất nhiều công trình là do bọn họ nhận thầu. Thậm chí có cái công trình mà công ty xây dựng số 1 thị xã đã nhận thầu cũng phải nhường lại phân nửa cho bọn họ. 

Hướng Vân vẫn như trước, lời ít ý nhiều báo cáo tình huống. 

Về phần Quách Lệ Hồng và Bí thư Địa ủy Tào Chấn Khởi mối quan hệ ra sao thì không cần phải giải thích thì Lưu Vĩ Hồng cũng biết. Quách Lệ Hồng là chị vợ của Tào Chấn Khởi. Tôn Hoành và Tổng công ty xây dựng Hoành Đại sở dĩ cả gan hò hét ở Hạo Dương cũng chính là nguyên nhân này. 

- Cậu nói, hiện tại Cao Thần và Tô Mộc đang bị giam giữ tại cục Công an thị xã? 

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt càng lúc càng sa sầm xuống. 

- Vâng, đang bị nhốt tại nhà giam của cục. 

- Cục công an thị xã Hạo Dương, là bọn họ bắt? 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói, trong mắt phun ra tia lửa giận. 

Mang theo hơn mười tên côn đồ, đại náo công trường khu thương mại, đả thương nhân viên công tác tại văn phòng phối hợp thì không nói, còn công khai bắt Cao Thần và Tô Mộc nhốt vào nhà giam cục Công an thị xã, cái tên con ông cháu cha này quả thật là kiêu ngạo. Ước chừng gã ta muốn chứng minh với người phụ trách văn phòng phối hợp, Tôn Hoành chính là con ông cháu cha số 1 thị xã Hạo Dương. Bất kể là hắc bạch lưỡng đạo gì cũng đều phải nể mặt gã. Nếu ai ngỗ nghịch thì sẽ có kết cục như Cao Thần và Tô Mộc. 

Hướng Vân vẫn im lặng, không hé răng. 

Lúc này, y không thể tùy tiện mở miệng. Bất luận một đề nghị gì cũng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán và quyết định của Lưu Vĩ Hồng, phải suy nghĩ thật kỹ. 

- Đi gọi điện thoại cho Hạ Hàn. 

Trong khoảnh khắc, Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói. 

- Vâng! 

Hướng Vân lập tức đến bên cạnh bàn, cầm điện thoại, gọi cho Hạ Hàn. 

Lưu Vĩ Hồng thì ngồi im trên ghế sofa. 

Trong khi chờ Hạ Hàn có câu trả lời thỏa đáng, Hướng Vân pha cho Lưu Vĩ Hồng một tách trà nóng. 

Lưu Vĩ Hồng nâng tách trà lên, đang chuẩn bị uống thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Lưu Vĩ Hồng lập tức buông tách trà, cầm điện thoại. 

- Xin chào, tôi là Hạ Hàn. 

Trong điện thoại truyền đến âm thanh sang sảng của Hạ Hàn. 

- Hạ Hàn, là tôi! 

- Nhị Ca, có chuyện gì vậy? 

Hạ Hàn hỏi, lúc này từ Đại Ninh có điện thoại tìm y, hơn phân nửa là từ Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng hỏi: 

- Cao Thần và Tô Mộc bị bắt giam tại cục công an thị xã, chuyện này em có biết không? 

Hạ Hàn giật mình kinh hãi, rất ngạc nhiên hỏi: 

- Cao Thần và Tô Mộc? 

Cao Thần và Tô Mộc đều là người mà Hạ Hàn quen biết. Mọi người đã cùng làm việc với nhau một thời gian. Hai người này đối với Hạ Hàn ấn tượng cũng thật tốt. Đối nhân xử thế đứng đắn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Như thế nào lại bị cục công an thị xã Hạo Dương tạm giam? 

Lưu Vĩ Hồng kể lại tình hình sơ qua một lần cho Hạ Hàn biết. 

- Có chuyện này sao? Đúng là coi trời bằng vung mà. 

Hạ Hàn vừa nghe xong liền tức giận rống lên, vô cùng phẫn nộ. Phó cục trưởng Hạ tuy rằng tính tình nóng nảy nhưng đối nhân xử thế vô cùng chính trực, hận nhất chính là hạng người ỷ thế hiếp người. 

Lưu Vĩ Hồng đã tỉnh táo lại nói: 

- Hạ Hàn, hiện tại cần làm hai việc. Thứ nhất, lập tức thả ngay Cao Thần và Tô Mộc, đem bọn họ đi bệnh viện để kiểm tra. Nhất định phải kiểm tra thật cẩn thận, không được sơ sẩy. Thứ hai, em lập tức dẫn người bắt cái tên Tôn Hoành đó lại. Phải lập tức bắt lại ngay. 

Lưu Vĩ Hồng giọng điệu như đinh đóng cột. 

Tôn Hoành là cháu của Tào Chấn Khởi. 

Hướng Vân giật mình, rất muốn nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng một câu, nhưng cuối cùng đành phải nuốt trở vào. 

Y nhìn thấy được sự kiên nghị trên mặt của Lưu Vĩ Hồng. Với sự hiểu biết của Hướng Vân với Lưu Vĩ Hồng thì trong thời điểm này, mọi lời khuyên can đều vô dụng. 

Lưu Vĩ Hồng muốn làm việc gì, bất cứ kẻ nào cũng không được can ngăn. 

Xem ra, cú va chạm này đã bắt đầu mở màn. 

Chỉ có điều thắng bại như thế nào thì khó mà đoán được. 

biglove 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.