ường Đại Nghĩa vào mùa xuân, cây xanh um tươi tốt, cảnh sắc tuyệt hảo.
Chỉ có điều khi đến buổi chiều, bóng cây lắc lư, lay động không ngừng, không khỏi có vài phần thần bí.
Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mặc bộ đồ cổ lật trang nhã, chậm rãi bước đến cửa phòng bảo vệ.
Đường Đại Nghĩa là nơi lãnh đạo địa ủy cư ngụ nên chế độ bảo vệ rất nghiêm ngặt. Nhất là buổi tối, các nhân viên an ninh đều đề cao cảnh giác.
Làm nhân viên bảo an ở nơi này không được biếng nhác, qua loa. Nếu xảy ra điều gì thì không ai có thể tha thứ được.
- Đồng chí, tôi muốn tìm Bí thư địa ủy Tào.
Người phụ nữ trung niên đứng trước cửa phòng bảo vệ, giọng nói rất êm tai, tiếng phổ thông chuẩn vô cùng.
- Cô tìm Bí thư Tào có chuyện gì?
Người bảo vệ lập tức đứng lên, cao thấp đánh giá người phụ nữ trung niên. Mỗi ngày, người đến gặp Bí thư Tào không ít. Tuy nhiên, tuyệt đối đều là lái xe đến. Bình thường đều là các cán bộ lãnh đạo địa khu và các huyện thị ở dưới. Hơn nữa còn có một số cán bộ quan trọng hoặc những giám đốc xí nghiệp nổi tiếng trong địa khu. Tóm lại đều là những người bề trên cả. Cũng có những trường hợp cá biệt muốn tìm Bí thư Tào để phản ánh vấn đề.
Những người như thế, đứng là bảo an cần phải đề phòng. Nếu để một người có ý đồ xấu vào quấy rối Bí thư Tào thì bát cơm này xem như không giữ được nữa.
Tuy nhiên nhìn qua thì người phụ nữ trung niên này không giống hạng người như vậy. Người phụ nữ này ngũ quan đoan chính, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần. Tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp. Khi đứng tại một chỗ thì khí chất điềm tĩnh, không chút hoang mang, nhìn cũng biết là người rất có thân phận.
- Tôi từ địa khu Mông Thành đến. Tôi là đồng nghiệp cũ của Bí thư Tào.
Người phụ nữ trung niên không chút hoang mang nói.
Sắc mặt bảo vệ lập tức thay đổi, có phần tươi cười hơn.
Bí thư Tào trước kia công tác tại địa khu Mông Thành một thời gian rất dài, lời nói này có thể tin được. Hơn nữa, người phụ nữ này nhìn qua giống như một nhân viên công tác tại đơn vị, hơn nữa còn có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng.
- Xin hỏi cô tên gì để chúng tôi đăng ký một chút.
Bảo vệ cổng trên cơ bản đã nhận thức được thân phận “bề trên” của người phụ nữ này nên khách khí nói.
- Tôi gọi là Mông Khả, công tác trong hệ thống văn hóa địa khu Mông Thành.
- Được, mời cô đăng ký vào đây.
Bảo vệ cửa không hề hoài nghi, xuất ra bản đăng ký, khuôn mặt tươi cười.
Mông Khả tất nhiên viết vài hàng chữ vào bản đăng ký, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào cửa chính. Bởi vì là buổi tối, nếu như ban ngày thì bảo vệ có thể nhìn thấy được ánh mắt khác thường của Mông Khả. Ánh mắt đó đỏ lên, giống như là đang khóc.
Tuy nhiên, đây cũng không phải là chuyện của bảo vệ. Nhiệm vụ của y chỉ là không cho những phần tử xấu vào gây rối lãnh đạo. Còn về phần bạn của lãnh đạo gặp chuyện thương tâm, khóc thương một hồi thì y làm sao mà quản được.
Tào Chấn Khởi ở tại biệt thự số 2 đường Đại Nghĩa.
Mông Khả đi bộ hơn mười phút mới đến được phía trước căn biệt thự. Khoảng sân nhỏ đang đậu một chiếc ô tô đen thùi lùi, phỏng chừng là đang có người đến thăm hỏi Bí thư Tào.
Thân là Bí thư Địa ủy, nếu không treo biển “miễn tiếp khách” thì buổi tối muốn được thanh tĩnh thì gần như là không có khả năng. Không biết có bao nhiêu cán bộ, thương nhân đang xếp hàng chờ thăm hỏi Bí thư Tào.
Mông Khả kinh ngạc nhìn căn biệt thự xa hoa một hồi rồi mới bước lên trước, ấn vào chuông cửa.
- Ai vậy?
Bên trong truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, nhưng không dịu dàng cho lắm.
Mông Khả không lên tiếng, chỉ có điều hít sâu một hơi.
Rất nhanh, cửa biệt thự mở ra, một người phụ nữ trung niên cũng hơn bốn mươi tuổi bước ra, nhìn Mông Khả có chút kinh ngạc, hỏi:
- Xin hỏi cô là ai? Đến đây có việc gì?
Mông Khả cũng quan sát người phụ nữ ra mở cửa này. Đó là người phụ nữ có dáng mạo cũng tương đối xinh đẹp, dáng người được chăm sóc nên trông cũng không tồi. Nhưng trên mặt lại mang theo một khí độ âm trầm, dường như nhìn thấy ai cũng cảnh giác. Khí chất thua xa Mông Khả.
- Cô tìm ai?
Nhìn thấy ánh mắt của Mông Khả không tốt, người phụ nữ trung niên lập tức sa sầm nét mặt, lạnh lùng hỏi.
Bà ta chính là vợ của Tào Chấn Khởi, Quách Lệ Ngọc. Sau khi kết hôn với Tào Chấn Khởi, đã rất nhiều năm không có ai nhìn bà ta bằng ánh mắt không hảo ý như vậy nên trong lòng có sự không hài lòng.
Đây là ai vậy?
Ở địa khu Hạo Dương này, không ngờ còn có người dám dùng ánh mắt này để nhìn phu nhân của Bí thư địa ủy.
- Tôi tìm Tào Chấn Khởi!
Mông Khả thản nhiên nói.
Ánh mắt Quách Lệ Ngọc hoàn toàn sa sầm xuống, lạnh lùng hỏi:
- Chị là ai?
Quả thật buồn cười!
Người phụ nữ chẳng những gọi thẳng tên Tào Chấn Khởi, hơn nữa giọng điệu còn rất khinh miệt, dường như còn mang theo một tia khinh thường và phẫn uất. Đó không phải là một bà điên chứ?
- Cô hẳn là vợ của ông ta? Quách Lệ Ngọc?
Mông Khả không trả lời câu hỏi của Quách Lệ Ngọc mà lại hỏi ngược lại.
- Cô rốt cuộc là ai? Nếu cứ ở trong này gây rối thì tôi sẽ gọi người đến.
Quách Lệ Ngọc gần như là bị chọc tức, tức giận nói.
Mông Khả mặc kệ, lập tức lách qua bên người, tiến vào phòng khách.
Quách Lệ Ngọc trố mắt nhìn theo, rồi mới vội vàng bước theo, vẻ mặt nhớn nhác.
Trong phòng khách rộng rãi, Tào Chấn Khởi đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với hai người khách. Hai người khách ước chừng năm mươi tuổi, nhìn qua có thể biết là quyền cao chức trọng. Tuy nhiên, trước mặt Tào Chấn Khởi thì vẻ mặt tươi cười, ngồi ghé mông trên ghế sofa, thỉnh thoảng liên tục hạ thấp người, dường như biểu hiện sự đồng ý với chỉ thị của Bí thư Tào.
- Tào Chấn Khởi!
Mông Khả không vội vàng, không hấp tấp bước lại, thản nhiên kêu một tiếng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Tào Chấn Khởi trở nên vô cùng kinh ngạc, còn mang theo một sự không kìm lòng nổi, nhìn Mông Khả, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói như thế nào cho tốt nữa.
- Mông Khả? Sao cô lại đến đây?
Trố mắt, Tào Chấn Khởi nói bằng giọng rất ngạc nhiên.
- Tôi như thế nào lại đến đây? Bí thư Tào, nơi này của ông có phải là kim loan bảo điện hay là đầm rồng hang hổ mà dân chúng bình dân không thể tới chứ? Hay là ông thẹn trong lòng không dám đối mặt với sự thật?
Mông Khả lãnh đạm nói, trong giọng nói không hề che giấu sự chán ghét.
Vừa nghe lời nói này, hai vị khách đến chơi liền lập tức lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Xem ra thì người phụ nữ này và Bí thư Tào có mối quan hệ đặc biệt, cho nên mới dám nói chuyện với Bí thư Tào như vậy.
Tào Chấn Khởi đến nhận chức tại địa khu Hạo Dương hơn hai năm. Uy vọng dĩ nhiên là khá cao, gần ngang với Bí thư địa ủy Lục Đại Dũng. Người bình thường nào dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Tào Chấn Khởi.
- Bí thư Tào, ngài có chuyện bận thì chúng tôi xin phép ra về.
Người đàn ông vừa nhìn thấy tình hình không ổn thì lập tức xin phép Tào Chấn Khởi ra về. Nếu chẳng may có cái gì bí mật và Bí thư Tào lại không muốn cho người khác biết, mà bọn họ thì cứ ở lỳ mãi trong này cũng chẳng phải là chuyện tốt.
Hai người khách vội vã bước đi, khi đi ngang Quách Lệ Ngọc tất nhiên cũng không quên chào tạm biệt. Quách Lệ Ngọc và Tào Chấn Khởi cũng giống nhau, cũng không xem bọn họ ra gì, chỉ chú ý nhìn Mông Khả như nhìn kẻ địch.
Hai người khách chạy như trối chết.
- Mông Khả, mời ngồi!
Đợi cho hai người khách rời khỏi, Tào Chấn Khởi mới hồi phục tinh thần lại, thở nhẹ nói, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Quách Lệ Ngọc lập tức nhướng mày lên, trừng mắt nhìn Tào Chấn Khởi.
Tại sao lại phải khách khí với người phụ nữ này như vậy?
Tào Chấn Khởi đang nghĩ cái gì?
Tình cũ khó quên sao?
Mông Khả liếc mắt nhìn Quách Lệ Ngọc, rồi nhìn về phía Tào Chấn Khởi, hai tay khoanh trước ngực, vẫn lãnh đạm như trước nói:
- Tào Chấn Khởi, hôm nay tôi lại đây không phải để ôn lại chuyện tình cũ. Quách Lệ Ngọc, cô có thể yên tâm. Người đàn ông này quá mức ghê tởm, tôi không đoạt lại của cô đâu.
Tào Chấn Khởi trên mặt lộ ra sự xấu hổ, nhưng không tức giận, chôn chân một chỗ, tay chân luống cuống.
Vẻ mặt này, nếu để người khác thấy được nhất định sẽ kinh hãi không hiểu được.
Bí thư Tào uy phong lẫm liệt, không ngờ cũng có lúc không biết để tay vào đâu. Thật sự là khó tin.
Quách Lệ Ngọc trên mặt lộ ra sự xấu hổ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vả lại xem Mông Khả có điều gì muốn nói, cho nên không vội mà cãi lộn. Dù sao cũng là người một nhà với Bí thư địa ủy, phải chú ý giữ thể diện một chút.
- Mông Khả, có chuyện gì cứ nói. Mặc kệ là chuyện gì thì đều có thể thương lượng.
Tào Chấn Khởi rốt cuộc cũng là một Bí thư địa ủy, trải qua vô số sóng to gió lớn, rất nhanh chóng đè nén sự xấu hổ, khôi phục lại sự trấn tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng như trước.
Mông Khả cười lạnh một tiếng, nói:
- Tôi không phải đến thương lượng với ông. Con của tôi Tô Mộc, đến Hạo Dương làm việc, vô duyên vô cớ bị người đánh, lại còn bị nhốt tại cục Công an thị xã Hạo Dương. Tôi chính là muốn hỏi một chút, ông là Bí thư địa ủy lại không biết làm cái gì? Tại sao lại là hậu thuẫn của cái loại ác bá đó? Là thủ lĩnh lưu manh sao?
Tào Chấn Khởi sắc mặt ngưng lại, vẫn không trả lời gì cả.
Quách Lệ Ngọc kêu lên:
- Mông Khả, đừng ăn nói quá đáng. Nói chuyện cần phải chú ý một chút.
Cho dù cô là vợ trước của Tào Chấn Khởi cũng không thể ăn nói lung tung như vậy. Bí thư địa ủy có phải là người dễ dàng bị cô mắng như vậy sao? Lại còn cho là thủ lĩnh lưu manh. Đúng là quá đáng!
Nơi này là tòa nhà địa ủy, đâu phải là nơi cho loại đàn bà nông thôn chanh chua chửi đổng đâu.
- Quách Lệ Ngọc, cô cũng đừng có la lớn như vậy. Người đàn ông trước mặt đây, đức hạnh như thế nào thì tôi so với cô hẳn rõ ràng hơn. Ông ta là Bí thư địa ủy thì sao? Nếu không có tôi thì ông ta đã sớm bị người ta đánh chết trên đài đấu võ rồi chứ không có Bí thư địa ủy như bây giờ đâu.
- Cô....!
Quách Lệ Ngọc lập tức tức giận đến không nói ra lời.
Nói thật ra, đối với sự việc phát sinh giữa Tào Chấn Khởi và Mông Khả bà cũng không hiểu rõ lắm. Tào Chấn Khởi cho đến bây giờ cũng không nói đến chuyện này. Thậm chí chỉ cần bà nhắc đến chuyện này thì Tào Chấn Khởi sẽ tức giận ngay.
Sau vài lần như thế, Quách Lệ Ngọc không nhắc đến nữa. Mặc kệ nói như thế nào thì Mông Khả nhiều năm như vậy vẫn không xuất hiện trong cuộc sống của bà. Dường như sớm đã biến mất, chính mình cũng không cần nhớ đến mà nhắc nhở Tào Chấn Khởi rằng ông ta còn có một người vợ cũ.
Không ngờ Mông Khả lại tìm đến cửa, nói năng lỗ mãng.