Nhưng bây giờ, Quách Lệ Ngọc thật không muốn cãi nhau với Mông Khả.
Đây là tòa nhà Địa ủy.
Cho dù giữa Mông Khả và Tào Chấn Khởi có quan hệ gì đi nữa, hiện giờ cô mới là vợ chính thức của Tào Chấn Khởi, là “Đệ nhất phu nhân” của Địa khu Hạo Dương. Thật sự nếu làm ầm ĩ lên, trong huyện ai ai cũng biết, Mông Khả là người phủi mông bỏ đi, để lại cục diện rối rắm cho Quách Lệ Ngọc thu dọn.
Thế nhưng, muốn Quách Lệ Ngọc có thể thay thế Mông Khả, điều này cũng rất khó.
Quách Lệ Ngọc không phải là người có tính cách biết co biết duỗi như vậy.
Dựa vào cái gì chứ?
Sắc mặt của Tào Chấn Khởi lúc hồng hào lúc nhợt nhạt, có thể thấy cũng cực kỳ xấu hổ, sau khi sắc mặt thay đổi, Tào Chấn Khởi nói:
- Mông Khả, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ngồi xuống trước rồi nói rõ, anh mới dễ dàng giúp em, được chứ?
- Được, vậy thì tôi ngồi xuống
Dễ thấy Mông Khả cũng là người có tính cách quyết đoán, lúc này đã ngồi xuống ghế sofa.
Tào Chấn Khởi nhìn Quách Lệ Ngọc, rõ ràng là muốn cô rót nước trà cho Mông Khả, Quách Lệ Ngọc lại không để ý, liền ngồi một bên ghế, hai chân vắt chéo, hai tay khoanh vào ngực, rất cảnh giác nhìn Mông Khả.
Muốn tôi ân cần rót nước hỏi thăm sao?
Không có cửa đó đâu.
Tào Chấn Khởi thở dài, tự mình pha một ấm trà cho Mông Khả.
- Mông Khả, rút cuộc là có chuyện gì, em nói đi.
Tào Chấn Khởi ngồi giữa ghế sofa, khoảng cách với Mông Khả và Quách Lệ Ngọc là như nhau.
- Tôi vừa nói rồi, Con trai tôi Tô Mộc, hôm nay tới Hạo Dương công tác, bị một nhóm người ở khu thương mại gì đó của khu nội thành mới các anh vô duyên vô cớ đánh, còn bắt vào phòng tạm giam cục công an. Tôi muốn hỏi, tại sao lại bắt nó?
- Vậy, tại sao lại đánh nhau với họ?
Hai hàng lông mày của Tào Chấn Khởi hơi nhíu xuống, hỏi.
- Tào Chấn Khởi, anh phải nghe cho rõ, không phải là đánh nhau với người ta, mà là bị người ta đánh, kẻ đánh nó tên là Tôn Hoành, là con trai của Quách Lệ Hồng, cháu bên ngoại của Quách Lệ Ngọc, anh nghe rõ rồi chứ?
Mông Khả dằn giọng nói từng tiếng, trong mắt như trực phun ra lửa.
Sắc mặt Tào Chấn Khởi biến đổi, nhìn Quách Lệ Ngọc.
Quách Lệ Ngọc liền nói:
- Mông Khả, chị đừng có nói láo, Tôn Hoành với con trai chị không hề quen biết, làm sao lại đánh nó chứ?
- Vậy thì phải hỏi bản thân cô. Tô Mộc vốn làm việc trong nhà máy Khu Giáp Sơn của huyện Lâm Khánh, là nhân viên kĩ thuật, hôm nay tới Hạo Dương công tác, nó có vài người bạn làm việc ở văn phòng của khu thương mại, nên đến đó tìm bạn. Kết quả Tôn Hoành dẫn một đám người xông vào công trường, nói công trình này phải do cậu ta nhận thầu, người trong văn phòng cũng phân rõ phải trái với Tôn Hoành, liền bị cậu ta đánh. Lúc đó Tô Mộc cũng ở đó, cũng bị đánh luôn. Bí thư Tào cháu của anh hoành hành ngang ngược như vậy, anh không quản được sao? Đánh người không tính, lại còn bắt giam người vô cớ, tôi vừa đến Cục công an của Hạo Dương, bọn họ ngay cả người cũng không cho tôi gặp, Tào Chấn Khởi, anh cai trị Địa Khu Hạo Dương của anh như vậy sao?
- Hiểu lầm? Tôn Hoành là loại người gì, bản thân anh còn không biết sao?
Mông Khả cuối cùng cũng không kìm nổi, cất cao giọng.
- Ái dà, Mông Khả, cô đừng nên nói như vậy. Hiện giờ chúng ta chưa ai hiểu rõ tình hình, cô làm sao có thể chắc chắn là Tôn Hoành đánh con trai cô? Ai biết liệu có phải con trai cô gây chuyện trước?
Gặp phải đề tài liên quan đến cháu ngoại mình, Quách Lệ Ngọc cũng không chịu từ bỏ ý đồ, cũng cao giọng như vậy.
- Bây giờ tôi không tranh luận với cô về chuyện này. Tào Chấn Khởi, Tô Mộc bị thương, bây giờ còn bị nhốt tại Cục công an, anh lập tức hãy gọi điện yêu cầu họ thả người đi, tôi phải đưa nó đến bệnh viện.
Mông Khả lười giằng co với Quách Lệ Ngọc, nhìn chằm chằm Tào Chấn Khởi nói.
- Được, để anh gọi điện.
Tào Chấn Khởi với tay lấy điện thoại.
- Không được gọi. Sự tình còn chưa được làm rõ, tùy tiện thả người, không có đạo lý gì hết.
Quách Lệ Ngọc hét lên.
Tay Tào Chấn Khởi đặt ở đó. Không được. Nếu nói ngày thường Tào Chấn Khởi cũng không sợ vợ. Quách Lệ Ngọc càng không thể tùy tiện kêu lên với ông, càng không cần nói dùng cái giọng điệu ra lệnh đó để hô quát. Mấu chốt bây giờ vợ trước tìm tới tận nhà, Tào Chấn Khởi trong lòng rối loạn, cảm thấy có lỗi với cả hai người phụ nữ, còn có chút không dễ nắm bắt.
Mông Khả hoắc mắt đứng lên, hung hăng nhìn Quách Lệ Ngọc, rồi quay sang nhìn thẳng vào Tào Chấn Khởi, lạnh lùng nói:
- Tào Chấn Khởi, anh thật sự không gọi cú điện thoại này sao? Được, Tùy anh! Bây giờ tôi tới Cục công an, ôm đứa con trai anh cùng chết! Tôi sẽ khiến cho Tào gia các anh tuyệt hậu.
Câu nói này tựa như tiếng sấm rền, Tào Chấn Khởi trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, nói không ra lời.
Mông Khả để lại một “trái bom” như vậy rồi quay đầu bước đi.
- Mông Khả, chờ một chút.
Tào Chấn Khởi phục hồi tinh thần, cũng nhảy dựng lên, chạy tới đuổi theo, kéo cánh tay Mông Khả lại, rất là vội vàng, thậm chí có vài phần lo lắng.
Nếu nói Tào Chấn Khởi cũng là người đã ngoài năm mươi, ngày thường, sống an nhàn sung sướng, có bao giờ từng có động tác “sạch sẽ, nhanh chóng” như thế? Thực ra, câu Mông Khả nói quá mức kinh động, Tào Chấn Khởi cũng bất chấp cả sự rụt rè vững vàng của một Bí thư Địa ủy.
Tô Mộc là con trai của ông.
Sau khi Tào Chấn Khởi và Quách Lệ Ngọc kết hôn, sinh được một người con gái, vốn định đợi con gái lớn lên một chút, lại sinh thêm một đứa, không ngờ mưa nắng thất thường, buồng trứng của Quách Lệ Ngọc xuất hiện bệnh biến, không thể không cắt bỏ, vậy là tuyệt đường mong muốn của Tào Chấn Khởi, bao năm đã trôi qua, tiền đồ của Tào Chấn Khởi từng bước đi lên, chí đắc ý mãn, hàng đêm vào lúc yên tĩnh nhất cảm thấy nỗi tiếc nuối duy nhất của đời mình là không có con trai.
Truyền thống của nước ta, có ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội nặng nhất.
Mà “con nối dõi” trong cảm nhận của rất nhiều người đàn ông, chỉ có thể là đứa con trai, không có con gái.
Tào Chấn Khởi có là Bí thư Địa ủy, cũng khó có thể miễn trừ quan niệm truyền thống thâm căn cố đế
Tại sao trong lịch sử của nước ta, chưa từng có thái giám muốn làm hoàng đế? Bởi vì không có con trai có thể truyền ngôi, nhất thống thiên hạ, lạc thú làm hoàng đế liền bị suy giảm.
Hiện giờ, Mông Khả lại nói với Tào Chấn Khởi, ông có con trai.
Đây đúng là một tin kinh thiên động địa.
Quách Lệ Ngọc cũng khiếp sợ vô cùng, mấy năm nay, không sinh cho Tào Chấn Khởi một thằng con trai, vẫn luôn là tâm bệnh của Quách Lệ Ngọc, Tuy trước giờ Tào Chấn Khởi không nói câu gì, rất yêu thương con gái, nhưng Quách Lệ Ngọc vẫn luôn đa nghi như Tào Tháo, tâm tư của người đàn ông này, bà ta hiểu rất rõ.
Ai mà không muốn có con trai để kế thừa sự nghiệp và vinh lợi của mình chứ.
Huống hồ Tào Chấn Khởi lại là một người đàn ông mạnh mẽ, một lãnh đạo cấp cao.
Càng là đàn ông có sự nghiệp thành công, ý niệm đó trong đầu càng mãnh liệt.
Tào Chấn Khởi thân là Bí thư Địa ủy, chỉ cần ông muốn, thì không biết có bao nhiêu cô gái tình nguyện đến tận nhà. Đây chính là vấn đề mà Quách Lệ Ngọc lo lắng. Khó mà phòng bị được.
Hiện giờ, nỗi lo bao năm ấy, đột nhiên thành hiện thực.
Cho dù đứa con trai này, không phải là Tào Chấn Khởi với một phụ nữ linh tinh nào đó sinh ra, là cùng vợ cũ sinh ra, nhưng chính vì như thế, mới càng có lực sát thương hơn.
Mông Khả lớn hơn Quách Lệ Ngọc vài tuổi, nhưng dáng người vẫn thon thả như trước, dung mạo thanh tú, xinh đẹp, khí chất xuất chúng, một chút cũng không kém hơn Quách Lệ Ngọc tẹo nào. Nghe nói Mông Khả trước đây là diễn viên chính trong đoàn công tác văn nghệ thị xã, quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu Mông Khả “sinh ra quý tử” quay lại gia đình này, Quách Lệ Ngọc thật sự không thể nghĩ ra biện pháp nào để đối phó.
Cho dù Tào Chấn Khởi không ly hôn với Quách Lệ Ngọc, tái hôn với Mông Khả, cũng khó có thể ngăn cản Tào Chấn Khởi đi lại với Mông Khả.
Cô không thể không để người ta nhìn con trai chăng?
Nhìn rồi, ai biết bọn họ sẽ biến thành quan hệ gì?
Chuyện này như thế nào mới tốt?
Trong tích tắc, trong đầu Quách Lệ Ngọc cũng lộn xộn, trở thành một mảng tê dại, để ý thế nào cũng không rõ ràng.
- Mông Khả, đợi chút, em điên rồi, em vừa nói cái gì? Con trai anh, người đó, là con trai anh sao?
Tào Chấn Khởi giờ phút đó không còn chút phong thái của một vị Bí thư Địa ủy, kéo cánh tay Mông Khả, vội vội vàng vàng hỏi, vẻ mặt lo được lo mất, dường như sợ Mông Khả lắc đầu phủ nhận.
Mông Khả khẽ thở dài, nước mắt trào ra.
Nếu không phải vì chuyện hôm nay, thực sự không còn cách nào nữa, cô tuyệt đối sẽ không cho Tào Chấn Khởi biết chân tướng sự thật. Mãi mãi không cần Tô Mộc nhận ông! Người đàn ông phụ lòng này, đáng cả đời không có con trai.
Thấy nước mắt của Mông Khả, Tào Chấn Khởi run lên, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra, đúng là sự thật.
- Anh lập tức gọi điện, gọi ngay đây., à không, bây giờ anh và em tới Cục công an, cùng đi nào, đi ngay thôi.
Tào Chấn Khởi nói năng lộn xộn.
- Đợi đã.
Quách Lệ Ngọc cũng bình tĩnh lại, gào to một tiếng.
- Mông Khả, con trai chị năm nay bao nhiêu tuổi?
Quách Lệ Ngọc với vẻ mặt đề phòng và vẻ không tin, cao giọng nói
Ly hôn hơn hai mươi năm rồi mà không hề hé răng, bây giờ tự nhiên chạy tới đây, nói rằng Tào Chấn Khởi có con trai, Quách Lệ Ngọc không thể thừa nhận chuyện này.
Quách Lệ Ngọc cũng hô to, hai tay nắm chặt, vẻ mặt rất kích động.
Mông Khả lại lạnh lùng cười, rút ra một bức hình từ trong túi, quẳng rất mạnh vào mặt Tào Chấn Khởi, nói:
- Đây là ảnh của Tô Mộc, anh tự xem đi.
Tào Chấn Khởi vội vàng quay người lại nhặt tấm ảnh rơi trên mặt đất, Mông Khả quay người bước đi.
Cầm bức ảnh lên, Tào Chấn Khởi chỉ lướt nhìn, cả người chấn động, tựa như bị sấm đánh.
Người thanh niên trong bức ảnh, tuấn tú phi phàm, sung mãn như ánh mặt trời, giống hệt như Tào Chấn Khởi thời trẻ, chính là phiên bản của ông khi còn trẻ.
Phải nói lúc trước Tào Chấn Khởi còn vài phần nghi ngờ, bây giờ không còn chút nghi ngờ nào nữa.
Người thanh niên trong bức ảnh này, nhất định là con trai ông, không còn nghi ngờ gì nữa.
- Mông Khả, Mông Khả, đợi anh, anh đi cùng em.
Tào Chấn Khởi bình tĩnh lại, gọi lớn, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Quách Lệ Ngọc trố mắt, dậm chân rất mạnh, cũng vội vàng đi theo.
Việc đã đến nước này, Quách Lệ Ngọc chỉ có thể chuẩn bị trước tâm lý, “đấu tranh tới cùng” thôi.