Cục Công an thị xã Hạo Dương cũng được một phen náo loạn
Bí thư ủy ban chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng cục công an thị xã Thái Tuyết Phong ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt xanh mét, tiếng nói như bị chặn ở cổ họng, không ngừng hút thuốc.
Ông bị Hạ Hàn chọc giận.
Nói ra thì, Thái Tuyết Phong cũng là lãnh đạo cũ của Hạ Hàn. Tên tiểu tử thối Hạ Hàn này, từ bộ đội vừa chuyển nghiệp, được phân tới làm việc tại cục công an huyện Hạo Dương. Khi đó, Thái Tuyết Phong là Phó trưởng phòng công an huyện Hạo Dương, làm công tác trị an, chính thức là ông chủ lớn của Hạ Hàn.
Tuy nhiên quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn rất bình thường.
Tính cách Hạ Hàn đường hoàng, tùy tiện, hay khoe khoang, Thái Tuyết Phong rất không ưa gì tính cách đó. Nhưng nể mặt Hạ Thiên Hữu, Thái Tuyết Phong cũng tự nhủ phải chịu đựng. Cho dù thế nào, Hạ Thiên Hữu thời điểm đó cũng là thủ trưởng cao nhất của quân đội Hạo Dương, là cán bộ cấp Sư đoàn trưởng. Ở khắp địa khu Thanh Phong đều phải coi như ngang hàng, Bí thư Thái và Chủ tịch địa khu Lục của Địa khu Thanh Phong hàng năm đều phải đến khu vực này để đóng quân, thăm hỏi con em của quân binh.
Thái Tuyết Phong không ưa gì Hạ Hàn, Hạ Hàn cũng không thuận mắt nhìn Thái Tuyết Phong.
Trong con mắt của Hạ Hàn, Thái Tuyết Phong là một kẻ dối trá, cáo già, không có chút khí phách nào của một quân nhân, những chuyện nên bắt thì không bắt, đối với những tên côn đồ của xã hội mắt nhắm mắt mở cho qua, đối xử khác nhau. Có chút dựa dẫm vào hậu thuẫn, một mực ‘ưu đãi’, chỉ có những kẻ hoàn toàn không có hậu thuẫn mới hạ độc thủ. Chức vụ Phó cục trưởng Cục công an này nằm trong tay Thái Tuyết Phong trở thành một giàn giáo để kết bạn lấy lòng.
Chỉ là lúc đó, Hạ Hàn không những là một cảnh sát trị an nhỏ bé, không quen nhìn những hành vi của Thái Tuyết Phong, cũng không làm gì khác được.
Mấy năm trôi qua, Thái Tuyết Phong trở thành Cục trưởng của Cục công an thị xã Hạo Dương, tên tiểu tử thối tha năm đó nhảy lên trở thành Phó cục trưởng, phụ trách công tác trị an, là trợ thủ của Thái Tuyết Phong.
Phải nói, biểu hiện của Hạ Hàn sau khi nhậm chức vẫn là rất quy củ, cũng không tùy tiện ngỗ ngược với Thái Tuyết Phong. Xem ra mấy năm nay tên tiểu tử này đã lớn hơn, lại đảm nhiệm cán bộ lãnh đạo, tính cách cũng có chút chuyển biến, trở lên thành thục điềm đạm hơn.
Cái này rất tốt.
Thái Tuyết Phong cũng không muốn xung đột với Hạ Hàn. Tuy Hạ Thiên Hữu đã bị điều đi, lại thăng cấp, nghe nói là cán bộ cao cấp của cấp Phó quân đoàn trưởng. Nếu không cần thiết, Thái Tuyết Phong làm sao phải gây khó dễ cho Hạ Hàn?
Vừa nãy, ngay lúc nãy, Hạ Hàn bỗng ‘điên lên’ tự mình đưa ra chủ trương, đi tới sở tạm giam, muốn thả Cao Thần và Tô Mộc.
Người phụ trách sở tạm giam là thân tín của Thái Tuyết Phong, không nể mặt Hạ Hàn lắm, hi hi ha ha nói vài câu có lệ. Ai dè Hạ Hàn trở mặt, vỗ bàn giáo huấn Đồn trưởng, nói họ làm việc không có quy củ, mặc kệ người tốt kẻ xấu đều tống giam hết vào tù, coi trời bằng vung.
Đồn trưởng bị mắng không biết làm sao, lại cũng thật sự không dám chống đối lại Hạ Hàn. Biết y là kẻ không có đầu óc, nóng nảy hết sức. Hiện giờ, lại chính thức là Phó cục trưởng, thành viên trong tổ Đảng, nếu chọc giận người này, hậu quả khó lường. Nhưng Đồn trưởng thực sự không dám tự thả người. Hai người đó là Cục trưởng Thái điểm danh, phải giam vài ngày, để bọn chúng hết ‘ngu đần’.
Cái gì gọi là ‘ngu đần’?
Ở đất Hạo Dương này, dám đối nghịch với đại thiếu gia Tôn Hoành kia, còn không phải ngu đần sao?
Đồn trưởng chỉ có thể vừa ứng phó với Phó cục trưởng Hạ, vừa vội vàng gọi điện thoại báo cáo tình hình với cục trưởng Thái.
Thái Tuyết Phong vừa nghe thấy cũng đau đầu vô cùng. Trong lòng ông biết, giam giữ Cao Thần và Tô Mộc, thực tế là không đủ lí do. Hai bọn họ đều là người bị hại, bị Tôn Hoành mang theo thuộc hạ tới hung hăng ra tay, cuối cùng lại còn bị bắt vào Đồn tạm giam. Nhưng Tôn Hoành là ai chứ? Thể diện của đại thiếu gia Tôn Hoành, Thái Tuyết Phong có thể không để ý sao?
Không ngờ Hạ Hàn lại làm loạn lên.
Phải rồi, tên Hạ Hàn này chẳng phải đã ở Khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh một hai năm đó sao? Hai người đắc tội với đại thiếu gia Tôn Hoành, có lẽ có liên quan tới Hạ Hàn. Bố Hạ Hàn là cán bộ cấp cao trong quân đội, không sợ thiếu gia Tôn.
Thái Tuyết Phong đành phải ra lệnh Đồn trưởng thả người, còn mời Hạ Hàn tới phòng làm việc, ông có vài lời muốn nói với Hạ Hàn.
Phải nói, Thái Tuyết Phong vẫn còn ‘ý tốt’, muốn phân tích một chút cho Hạ Hàn thấy được mối quan hệ lợi hại bên trong. Tuy Hạ Hàn là con trai của cán bộ cao cấp, nhưng dù sao thì bố y cũng đã bị điều đi rồi, Tào Chấn Khởi vẫn đảm nhiệm Bí thư Địa ủy, cái gọi là huyện quan không bằng hiện quản, y vẫn nên ổn định một chút, đừng nên đắc tội với ông là tốt nhất.
Kỳ thật trong lòng Thái Tuyết Phong thực sự không muốn làm cái công tác tư tưởng này cho Hạ Hàn. Để tên tiểu tử này đắc tội với Tôn Hoành là được. Thái Tuyết Phong tôi trị không nổi cậu, nhưng vẫn có thể trị người của cậu. Thái Tuyết Phong thậm chí còn muốn lợi dụng cơ hội này, để Hạ hàn chọc giận Tào Chấn Khởi, sau đó nhân cơ hội này đá Hạ Hàn ra khỏi Cục thị xã Hạo Dương. Bố cậu chẳng phải là quan lớn ở Bắc Kinh sao? Được, cậu cũng đừng nên vùng vẫy ở cái đất Hạo Dương nhỏ bé này, về Bắc Kinh đi, về với bố của cậu.
Tôi đỡ phải chướng tai gai mắt
Cho dù là ai, trong tay có được một sự bất phục như vậy, vẫn đường hoàng làm Phó cục trưởng, trong lòng sẽ không thoải mái. Có thể rửa sạch đi, đương nhiên không có gì tốt bằng.
Thái Tuyết Phong nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không dám. Chủ ý này tốt thì tốt, nhưng giết người một vạn tổn thất ba ngàn. Hạ Hàn nếu đắc tội với Tào Chấn Khởi, Thái Tuyết Phong ông cũng không được vui vẻ gì. Cho dù thế nào, Hạ Hàn vẫn là thuộc hạ của ông, là quân của ông. Thái Tuyết Phong ông không quản được quân lính của mình, sẽ bị Bí thư Tào đối xử thế nào chứ?
Không thể nào.
Cũng phải làm công tác cho Hạ Hàn, dù sao phải giải quyết tốt hết các phương diện quan hệ.
Nhưng sau khi Hạ Hàn tới phòng làm việc của Thái Tuyết Phong, nói chuyện chưa đầy hai phút, Thái Tuyết Phong đã hối hận ngay. Không biết có phải Hạ Hàn vừa uống nhầm thuốc không mà tức giận đùng đùng. Vừa đến phòng làm việc của ông, cũng không ngồi, cứ thái độ tức giận đó đứng ở giữa phòng, nghiêm mặt, giọng điệu rất xung ‘biện luận’ với lãnh đạo cấp trên của mình.
Không đúng, không phải biện luận, là chất vấn.
Thái Tuyết Phong còn chưa nói được câu nào, Hạ Hàn đã bùng nổ, trực tiếp chất vấn Thái Tuyết Phong, dựa vào cái gì mà dám bắt giam Cao Thần và Tô Mộc? Cao Thần, Tô Mộc rút cuộc là phạm phải lỗi gì? Sở tạm giam là thực hiện theo cái thủ tục chính quy gì? Vô duyên vô cớ bắt người giam vào đồn.
- Tôn Hoành là ai? Là Cục trưởng Cục công an sao? Hắn có quyền gì mà chỉ huy sở cảnh sát bắt người? Công an thị xã Hạo Dương là cảnh sát của nhân dân, không phải chó của nhà ai?
Hạ Hàn gào lên trong văn phòng Cục trưởng, nhìn tư thế đó, y đang rất muốn đánh cho Thái Tuyết Phong một trận.
Thái Tuyết Phong trợn mắt há mồm, nhìn vào mắt Hạ Hàn, giống như một thằng điên.
Hạ Hàn đây là đang chỉ vào mũi ông, và mắng ông là con chó của Tôn Hoành à?
Mắng xong những lời hung tợn này, Hạ Hàn quay người lại, đùng đùng nổi giận bỏ đi, lúc ra khỏi cửa, không biết là dùng bao nhiêu sức để đóng cửa văn phòng Cục trưởng đóng sầm một cái.
Qua một trận, Thái Tuyết Phong mới phục hồi lại tinh thần, tức giận hung hăng lôi mấy cái bàn, ném mấy chén trà quăng xuống đất, vỡ tung.
Láo xược quá.
Xoa xoa.
Rút cuộc ai mới là Cục trưởng Cục công an Hạo Dương?
Thái Tuyết Phong tức giận đến không có cách nào, hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại trong văn phòng, chỉ muốn rút súng ra, bắn nát tất cả mọi thứ trong phòng.
Chó!
Hạ Hàn mắng ông là chó!
Thật buồn cười.
Khinh người quá đáng.
Tên tiểu tử này nhất định phải xử lý y, đuổi ra khỏi cửa. Có một người như vậy ở Cục công an Hạo Dương, Cục trưởng như ông không cần làm nữa. Sau này, trong Cục công an Hạo Dương còn có người coi trọng ông sao?
Đang lúc Thái Tuyết Phong tức giận đến hộc máu, cửa văn phòng ‘ầm’ một tiếng, bị người đẩy ra.
- Làm gì vậy?
Thái Tuyết Phong không hề nghĩ ngợi, liền gào ầm lên
- Thái Tuyết Phong.
Người tới ắt cũng không thể ngờ, liền rống lên một tiếng, trong giọng nói như bùng bùng giận dữ khó mà áp chế
Nghe thấy tiếng này, Thái Tuyết Phong cả người giật mình, vội vàng quay đầu lại, thiếu chút nữa thì ngồi phịch xuống đất.
Đứng trước mặt ông, là Bí thư Địa ủy Tào Chấn Khởi.
Ông vừa mới nói cái gì nhỉ?
Mắng Bí thư Địa ủy khốn khiếp.
- Tào… Bí thư Tào …
Thái Tuyết Phong cố gắng chấn tĩnh lại, bất kể thế nào cũng khó có thể làm được, toàn thân run lên bần bật, ăn nói lắp bắp, nói chuyện cũng không nói ra lời, mồ hôi trên trán rơi xuống, trong giây lát đã thành sông.
Thấy bộ dạng đó của Thái Tuyết Phong, Tào Chấn Khởi cũng đoán ra Thái Tuyết Phong chắc chắn là vừa chịu một đả kích gì đó, mũi không ra mũi, mặt không giống mặt. Nhưng bây giờ Tào Chấn Khởi không còn tâm tư nào mà đi quản chuyện đó, ông phải gặp con trai ông.
Gặp ngay lập tức.
Hơn hai mươi năm rồi, Tào Chấn Khởi không hề biết mình có con trai.
- Lão Thái, tôi hỏi anh, ở đồn các anh có phải đang giam giữ một người thanh niên tên là Tô Mộc không?
Tào Chấn Khởi mặc dù trong lòng rất gấp, vẫn chấn tĩnh lại., bình tĩnh hòa nhã hỏi han. Đây là trường hợp công chúng, ông là lãnh đạo cao nhất của địa khu Hạo Dương, bất luận thế nào cũng phải chú ý tới hình ảnh.
- Tô… Tô Mộc
Thái Tuyết Phong trong óc liền ‘ầm’ một tiếng, càng thêm rối loạn
Tô Mộc này là người thế nào? Ngay cả Bí thư Tào cũng phải đích thân tìm đến., mở miệng hỏi ông. Y rốt cuộc đắc tội tới đại thiếu gia Tôn Hoành đến mức nào?
Mình lại đem y thả ra.
Trong lúc này, Thái Tuyết Phong cho dù đánh vỡ đầu, cũng không tưởng tượng nổi quan hệ thật sự giữa Tô Mộc và Tào Chấn Khởi
- Phải, anh hãy gọi ngay điện thoại, gọi đồng chí của đồn tạm giam, đưa nó đến đây.
- Ngay lập tức.
Tào Chấn Khởi cũng không lằng nhằng với ông, lập tức ra lệnh.
- Nhớ kỹ, không được phép đánh nó, cũng không được hù dọa nó
Tào Chấn Khởi lập tức nói thêm một câu. Gần như sợ cảnh sát sở tạm giam không khách sáo với con trai ông.
- Bí thư Tào… cái này, Tô Mộc đã được thả rồi.
Thái Tuyết Phong cố gắng lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng thẳng người, trả lời. Hai mắt gắt gao nhìn Tào Chấn Khởi. Nghe ra, hình như Bí thư Tào không phải đến tìm Tô Mộc gây phiền phức.
- Thả rồi sao? Thả khi nào?
- Thì, cách đây không lâu ạ.
- Người đâu? Đi đâu rồi?
Tào Chấn Khởi nhìn dán mắt vào Thái Tuyết Phong, vội vàng hỏi, vẻ mặt rất lo âu.
- Cái này, cái này cũng không rõ, là Phó cục trưởng Hạ Hàn đưa đi.
- Hạ Hàn?
Nét mặt Tào Chấn Khởi lộ rõ vẻ kinh ngạc, đối với tên cảnh sát nhỏ này, Tào Chấn Khởi có ấn tượng rất sâu sắc.
- Vâng, vâng, chính là cậu ấy. Cậu ấy đưa Tô Mộc đi rồi… Có thể, có thể là đưa tới bệnh viện Nhân Dân thị xã.
Tào Chấn Khởi không nói thêm lời nào, quay đầu bước đi