Quan Gia

Chương 606: Chương 606: Tính khí Đồn trưởng Hạ, anh còn không biết?




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 606: Tính khí Đồn trưởng Hạ, anh còn không biết? 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

hòng xử trí của bệnh viện Nhân dân thị xã, Cao Thần và Tô Mộc mỗi người ngồi một bên, mặt mũi bầm dập, mấy y tá đang xử lý vết thương cho họ. 

Vết thương ở miệng đều đã khô lại. 

Một bác sĩ trẻ vừa điều trị vết thương ở miệng cho Tô Mộc, vừa nhíu mày hỏi: 

- Sao bây giờ mới tới? Phải mấy tiếng rồi chăng? 

Sắc mặt Tô Mộc tái nhợt, đau đến nhe răng nhếch miệng, cười mếu một cái, cũng khó nói được câu gì. 

Cao Thần dù sao cũng xuất thân từ quân nhân, có thể chịu đựng được. Mà lúc đánh nhau, cho dù tất cả các tên côn đồ đều xông vào đánh y, nhưng y luôn ở thế phòng, cho nên chỉ bị xây xát nhẹ, vết thương ngoài da. Tuy nhiên, xem ra, y vẫn thảm hơn Tô Mộc, trên mặt thành một khối bầm tím. Thiếu chút nữa thành đầu heo. 

- Tô Mộc, xin lỗi, liên lụy cậu rồi. 

Cao Thần không hề để ý những vết thương trên người mình, chỉ cảm thấy ngượng ngùng, nói ngay với Tô Mộc. 

Tô Mộc lắc đầu, nói: 

- Là bọn chúng không biết lý lẽ. 

- Con mẹ nó, ngày mai tôi sẽ đi tố cáo bọn chúng, coi trời bằng vung thế à. 

Cao Thần phẫn nộ nói. 

Đời này, chưa từng chịu thiệt như vậy, trong lòng thấy rất hận. 

Tô Mộc lắc đầu, nói: 

- Tôi thấy không cần thiết. 

Cao Thần tức giận nói: 

- Lẽ nào lại thôi như vậy? Khó mà làm được. 

Tô Mộc nói: 

- Cậu không thấy vừa rồi ĐồnTrưởng Hạ nổi giận đùng đùng đó sao? Chắc chắn là đi bắt người rồi. Tính tình anh ấy như vậy, cậu còn không biết sao? 

Hạ Hàn cho dù là Phó cục trưởng cục Hạo Dương, Tô Mộc vẫn quen gọi y là Đồn trưởng. 

Cao Thần nghĩ lại, nói: 

- Bắt mấy tên đó lại như vậy, rẻ mạt bọn chúng. Tôi thật sự muốn đánh cho cái tên Tôn Hoành kia một trận, ra vẻ à, con mẹ nó, cả đời này chưa từng chịu thiệt như vậy. 

Tô Mộc miễn cưỡng mỉm cười, nói: 

- Thôi đi, vậy chẳng phải giống bọn họ. 

Cao Thần nghe vậy ngẩn ra, suy nghĩ một lát rồi nói: 

- Tô Mộc, cậu nói có đạo lý, không ngờ tiểu tử như cậu mà cũng là triết học gia. 

Vốn Cao Thần thỉnh thoảng sẽ gọi một tiếng ‘quản đốc Tô’, sau khi trải qua chuyện như vậy, quan hệ giữa hai người gần như thắt chặt thêm một nút, càng thêm thân thiết, Cao Thần không ngăn được cái miệng, ngay cả ‘tiểu tử cậu’ cũng thốt ra được. 

Tô Mộc lắc đầu, không nói thêm gì, dường như tinh thần không được tốt lắm 

Hôm nay quả thực gây sức ép thế là đủ rồi. Từ Lâm Khánh xa xôi chạy tới đây, Lưu Vĩ Hồng thì chưa gặp, bị một đám người xông vào đánh rồi tống giam mấy tiếng đồng hồ, lo lắng hãi hùng, tinh thần không phấn chấn cũng là lẽ đương nhiên. 

- Tô Mộc, có phải cậu thấy khó chịu không? Hay là kiểm tra toàn diện một chút? Bác sĩ, phiền ông kiểm tra cẩn thận cho cậu ấy, mười mấy người vây quanh đánh, không chừng bị nội thương. 

Cao Thần lo lắng nói luôn với bác sĩ. 

Bác sĩ trẻ nhìn Tô Mộc một cái, nói: 

- Không được, bây giờ tối rồi, mọi người đều hết giờ làm rồi, muốn kiểm tra thì phải đợi sáng mai. Tối nay, hai người ở đây theo dõi trước, ngày mai sẽ kiểm tra. 

Cao Thần liền mất hứng nói: 

- Thế nếu nửa đêm có bệnh nhân nặng được đưa đến thì làm thế nào? 

Bác sĩ trẻ trừng mắt, tức giận nói: 

- Đó là việc của chúng tôi, không cần anh quan tâm. 

Tô Mộc cười, nói: 

- Cao Thần, đừng tức giận vậy. 

Tên Cao Thần này cũng thật là, không khách khí với ai hết, giống hệt như Đồn trưởng Hạ. 

Cao Thần đành ngậm miệng không hé răng. Tô Mộc trẻ tuổi hơn y, lại rất độ lượng, kiềm chế rất tốt, bị người ta đánh cho một trận, trước sau vẫn giữ nguyên tâm tính. Cao Thần cũng ngại làm ầm ĩ 

Bên này đang xử lý vết thương, ngoài cửa dồn dập tiếng bước chân vang lên, cùng một người phụ nữ lo lắng gọi ầm lên. 

- Tô Mộc… Tô Mộc… 

Tô Mộc cả người rung lên, cao giọng đáp: 

- Mẹ, con ở đây. 

Từ bên ngoài một đám người bước vào. Mông Khả đi đầu, xông vào nhìn thấy Tô Mộc, nước mắt lưng chừng, giống như vỡ đê, rơi ra mãnh liệt, xông vào, ôm lấy Tô Mộc 

Giờ phút đó, Mông Khả cũng bất chấp cái gọi là phong độ tao nhã. 

Nhìn thấy Tô Mộc, Tào Chấn Khởi tựa như sấm đánh, đứng im trố mắt nhìn. 

Không còn nói gì nữa, Tô Mộc chính xác là con trai ông. Cho dù bây giờ, mặt mũi bầm dập, nhưng khuôn mặt kia, hình dáng kia, không khác gì so với năm nào của ông. Chỉ có điều khí chất có chút không giống. Tào Chấn Khởi hồi trẻ, thanh niên sớm phát, đường làm quan rộng mở, luôn có khí độ lấy thiên hạ là nhiệm vụ của mình. 

Mà trước mắt Tô Mộc, càng có nhiều hơn một cỗ phong độ của người trí thức. Có lẽ cũng là chịu ảnh hưởng của Mông Khả. Khi Mông Khả còn trẻ, là vai chính của đoàn văn công Mông Thành, không những là mỹ nữ, mà còn là tài nữ, trình độ văn hóa không hề thấp. 

- Mẹ, đừng khóc nữa, con không sao đâu. 

Tô Mộc bị mẹ ôm trước mặt mọi người, không khỏi cảm thấy ngại ngùng, trong mắt mẹ, anh mãi là một đứa trẻ. Nhưng Tô Mộc lại cảm thấy mình sớm đã trưởng thành, Phó quản đốc, thuộc hạ cấp dưới có đến mười người. 

Mông Khả chỉ là khóc mãi không ngớt. 

Tô Mộc không ngừng vừa an ủi mẹ, vừa nhìn Tào Chấn Khởi, luôn cảm thấy có đôi mắt đang theo dõi mình. 

Cái nhìn lần này, Tô Mộc cũng giật mình 

Người này là ai vậy? 

Rất là quen mặt. 

Tào Chấn Khởi tuổi đã lớn, thân là Bí thư Địa ủy mang khí chất của một người uy nghiêm. Vẻ mặt cũng xuất hiện cảm giác tang thương, Nếu Tào Chấn Khởi trẻ lại hai mấy tuổi, Tô Mộc sẽ tưởng rằng mình đang soi gương. 

- Tô Mộc, bị thương ở đâu? Hả? Bị thương ở đâu? Để mẹ xem. 

Mông Khả khóc một trận, lại luống cuống cầm tay Tô Mộc, quan sát khắp nơi. Thấy trên mặt Tô Mộc khắp nơi bầm tím, không kìm chế nổi nghiến răng nghiến lợi. Tức giận nhìn Tào Chấn Khởi. 

- Tào Chấn Khởi, tự anh xem đi, A, tên lưu manh ác bá trong nhà anh, đánh người ta đến mức này sao? Tôi phải đi kiện hắn! Bắt hắn ngồi tù. 

Cháu của Quách Lệ Ngọc, ỷ vào thế của Tào Chấn Khởi, đánh con của mình ra thành như thế này, Mông Khả quả thực rất đau lòng, cũng bực bội. 

Quách Lệ Ngọc vẫn đi theo sau Tào Chấn Khởi, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng. Không hé răng câu nào, giờ đây cô ta biết thân phận của Tô Mộc, nhìn bộ dạng như vậy, trăm phần trăm là con trai của Tào Chấn Khởi, di truyền này không thể làm giả được. Lão Tào bỗng nhiên lại có con trai, trong lòng không biết kích động thế nào, lúc này nếu nói lời quá đáng, chỉ có thể chọc giận Tào Chấn Khởi, thật quá không khôn ngoan. 

Việc này nên xử lý thế nào, cần phải bàn bạc lâu dài, cân nhắc thật kĩ, ngàn vạn lần không thể lỗ mãng. 

Tào Chấn Khởi cũng vô cùng kích động. Chỉ muốn đi lên phía trước, an ủi Tô Mộc. 

Hơn hai mươi năm rồi, lần đầu tiên ông được nhìn thấy con trai mình. 

Nhưng thân phận Bí thư Địa uỷ trong tích tắc lại nhắc nhở ông. Đây là nơi công cộng, nhất định không thể thất lễ. Không thể để người ta chê cười. 

Mông Khả quát to một tiếng, khiến rất nhiều người ngây ra. 

Tào Chấn Khởi! 

Người thoáng có chút trí thức, nhất là người trong thể chế, ai mà không biết, đây là Bí thư Địa ủy, lại không biết Mông Khả và Tào Chấn Khởi có quan hệ như thế nào, lại dám lớn tiếng quát lớn ở Địa khu Hạo Dương 

- Bác sĩ, ừ, vết thương của người bệnh thế nào? Nặng không? 

Tào Chấn Khởi cố gắng trấn tĩnh tinh thần, quay sang nhìn vị bác sĩ trẻ đang ngồi điều trị cho Tô Mộc, ôn hòa hỏi. 

Cục trưởng Thái Tuyết Phong theo sát phía sau lập tức giải thích: 

- Bác sĩ, đây là Bí thư Địa ủy của chúng ta! Nhân vật số một!. 

Chỉ lo bác sĩ trẻ này chưa từng nghe đến đại danh của Bí thư Địa ủy. Không biết trời cao đất dày, chống đối Tào Chấn Khởi. 

Vị bác sĩ trẻ có chút căng thẳng, nhưng dù sao y cũng không phải cán bộ nòng cốt. Đối với Bí thư Địa ủy không phải là quá sợ hãi, gật đầu, nói: 

- Bí thư Tào, bây giờ chỉ có thể điều trị vết thương ngoài da, còn chưa tiến hành kiểm tra toàn diện, không dễ xác định. 

- Vậy tiến hành kiểm tra toàn diện ngay đi. 

Tào Chấn Khởi vung tay, quả quyết nói. 

Bác sĩ trẻ tỏ ra khó xử, nói: 

- Bí thư Tào, việc này tôi cũng không có cách nào, bây giờ là buổi tối, rất nhiều phòng ban không làm việc, không kiểm tra được, phải đợi đến ngày mai. 

Tào Chấn Khởi còn chưa nói gì, Thái Tuyết Phong đã nổi trận lôi đình, kêu lên: 

- Gọi ngay viện trưởng của các anh tới đây, nói là Bí thư Địa ủy đang đợi ở đây. 

Nghĩ gì vậy? 

Thật là! 

Bí thư Địa ủy đến rồi, không ngờ cậu lại nói buổi tối không thể kiểm tra. 

Buồn cười. 

Thái Tuyết Phong còn không dám xác định quan hệ giữa Tào Chấn Khởi và Tô Mộc như thế nào, nhưng giữa hai người diện mạo giống nhau, hơn nữa Mông Khả lại không nể tình chút nào ‘quát lớn’ với Tào Chấn Khởi. Khiến Thái Tuyết Phong có chút dự cảm không tốt Tô Mộc là hậu bối của Tào Chấn Khởi. 

Tự mình lại đem tống giam Tô Mộc. 

Cho dù là do Tôn Hoành nhờ vả, Tôn Hoành cũng là thân thích của Bí thư Tào, nhưng không có tác dụng. Cái gọi là ‘sơ bất gian thân’ nếu thật sự hai bên đều có quan hệ với Tào Chấn Khởi, lúc bất bình, không chừng Tào Chấn Khởi sẽ trút hết giận lên đầu của ông. 

Lúc này vẫn không dễ tỏ thái độ gì, tùy cơ ứng biến 

Vị bác sĩ trẻ hơi khinh bỉ trừng mắt nhìn Thái Tuyết Phong. Người này là ai, lại gào thét ở đây. Nhưng đối diện với Bí thư Địa ủy, vị bác sĩ trẻ cũng không dám ngỗ ngược, nhấc điện thoại trên bàn làm việc, gọi điện cho Viện trưởng Trương. 

Đúng lúc Viện trưởng Trương ở nhà. Vị bác sĩ trẻ chỉ nói qua điện thoại một câu: “Bí thư Địa uỷ Tào đang đợi ở văn phòng”, đầu dây liền loạng xoạng treo điện thoại. Đối diện với ống nghe vang lên tiếng tút tút, bác sĩ trẻ quả thực không hiểu ra sao cả, lại trố mắt nhìn 

Tô Mộc vẫn luôn nhìn Tào Chấn Khởi, sự hoài nghi trong lòng càng ngày càng sâu sắc, ánh mắt của Tào Chấn Khởi, nhìn thế nào cũng thấy không đúng 

- Mẹ. 

Tô Mộc gọi Mông Khả, Tào Chấn Khởi lải nhải. 

Sắc mặt Mông Khả bỗng trở lên xấu hổ, không biết có nên nói với Tô Mộc chân tướng hay không, hơn hai mươi năm nay, Tô Mộc luôn coi cha dượng Tô Đại Khanh là cha ruột của mình. Tô Đại Khanh cho dù năm đó ở phái tạo phản, hành vi không thể chấp nhận được, chiếm lấy Mông Khả, nhưng sau khi kết hôn, lại đối xử rất tốt với hai mẹ con bà, trong lòng hoài nghi Tô Mộc không phải con trai mình, nhiều năm qua cũng luôn không nói gì. Giữa hai cha con, tình cảm vẫn rất tốt. Nếu Tô Mộc đột nhiên biết chân tướng, không biết sẽ phản ứng như thế nào. 

Trước mắt mọi thứ đều rối tung, vẫn là không muốn nói cho Tô Mộc. 

Việc này không cần phải gấp, phải từ từ nghĩ cách. 

biglove 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.