Quan Gia

Chương 526: Chương 526: Lập tức quay về kinh, tức khắc!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 526: Lập tức quay về kinh, tức khắc! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

Sau khi tan họp, Mộ Tân Dân cũng không quay về văn phòng, không quay về ký túc xá, trực tiếp đi lên xe của hắn, rời khỏi đại viện Huyện ủy. Hắn đi địa phương nào không có ai biết. Mọi người chỉ biết hiện tại khẳng định Mộ bí thư rất buồn bực. Nhưng lại có rất ít người biết, ở một huyện nằm hướng đông xa xôi còn có một vị bí thư Huyện ủy cũng đang rất buồn bực. 

Xe của Mộ Tân Dân rời khỏi đại viện Huyện ủy không bao lâu, Lưu Vĩ Hồng cũng lái xe rời khỏi Huyện ủy. Hắn đã nói với Đặng Trọng Hòa cùng Lý Cương, hội báo với Đặng Trọng Hòa hắn muốn đi lên tỉnh cùng thủ đô chạy một chút hạng mục. Mặt khác phân phó Lý Cương tạm thời chủ trì công tác hàng ngày trong Ban tổ chức. 

Việc này lẽ ra nên nói với Mộ Tân Dân, Mộ Tân Dân mới là bí thư Huyện ủy, xem như thủ trưởng trực tiếp của Lưu Vĩ Hồng. Chẳng qua hắn không tìm thấy Mộ bí thư, đành báo với Đặng Trọng Hòa. 

Đặng Trọng Hòa đương nhiên đồng ý, phỏng chừng Lưu trưởng ban thật sự có rất nhiều chuyện cần giải quyết hiện tại. Về phần có phải là đi chạy hạng mục gì hay không, cần gì phải miệt mài tìm hiểu. 

Trong lòng Đặng Trọng Hòa có một loại dự cảm, chỉ sợ vận mệnh chính trị trong huyện Lâm Khánh sẽ phát sinh biến hóa. 

Lưu Vĩ Hồng vội vã quay về thủ đô cũng vì “bị buộc bất đắc dĩ”. 

Hắn vừa buông điện thoại với Vân Vũ Thường chưa tới một phút đồng hò, Thanh Tùng Viên trực tiếp gọi điện tới bàn làm việc của hắn, bí thư của lão gia tử đích thân gọi điện tới, nói với hắn lão gia tử muốn hắn lập tức quay về thủ đô, tức khắc! 

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên không dám trì hoãn, chỉ đành vội vàng rời đi. 

Ngày hôm sau khoảng mười giờ, Lưu Vĩ Hồng ngồi máy bay dân sự đáp xuống sân bay thủ đô. Lúc Thanh Tùng Viên gọi điện thông tri cho hắn, đã năm giờ chiều, giữa huyện Lâm Khánh cùng Đại Ninh không có đường cao tốc, chạy tới được Đại Ninh nhất định đã là buổi tối. Vào thời đó, Đại Ninh cũng không có chuyến bay đêm tới thủ đô, Lưu Vĩ Hồng đành nghỉ ngơi một buổi tối tại câu lạc bộ Duy Đức, sau đó lên máy bay vào chuyến sáng sớm trực tiếp về thủ đô. 

Ở trong biệt thự nhỏ bên bờ Sở Giang, Lưu Vĩ Hồng gặp mặt Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Lý Dật Phong. 

Kỳ thật Lưu Vĩ Hồng vốn không đến mức nghênh ngang như thế, hắn còn chưa tới mức bị choáng váng đầu óc. Nhưng hắn vừa đi vào câu lạc bộ Duy Đức, còn chưa kịp ăn xong cơm chiều, cha con Lý Dật Phong cùng Lý Hâm đã đi tới biệt thự nhỏ hắn đang ở, Lưu Vĩ Hồng chỉ đành thất lễ. Hắn dự định ăn cơm xong mới đi bái phỏng Lý Dật Phong, Lý Dật Phong lại cười nói không có gì, biết hắn lập tức về thủ đô nên qua thăm hắn. 

Cũng giống như đại đa số người khác, Lý Dật Phong đối với tình hình Liên bang Xô Viết xảy ra chính biến cảm giác sâu sắc khiếp sợ. Đối với người thanh niên trẻ trung khỏe mạnh đứng trước mắt, lần đầu tiên hắn sản sinh cảm giác quái dị nhìn không thấu. 

Phỏng chừng người cảm thấy quái dị không chỉ có một mình Lý Dật Phong. 

Lưu Vĩ Hồng nói chuyện với Lý Dật Phong một lát hắn đã đứng dậy cáo từ. Rất nhiều chuyện vốn không cần nói thấu, đêm nay Lý Dật Phong tự mình đến nhà bái phỏng một hậu sinh vãn bối, chủ yếu là muốn tỏ rõ thái độ. Lưu Vĩ Hồng mới trở về từ thủ đô hai ngày trước, hôm nay lại lập tức quay về thủ đô, nhất định do lão gia tử vội vã muốn gặp hắn, đại cục quốc gia trước mắt, không phải dễ dàng nhúng tay vào, Lý Dật Phong rất cẩn thận xem chừng quy củ. 

Hắn tin tưởng lời nên nói Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ nói. 

Thiên phú về phương diện chính trị của người trẻ tuổi này quả thật đã tới mức “yêu nghiệt”. Cơ hội tốt như vậy làm sao không thể lập tức bắt lấy. 

Sau khi Lý Dật Phong rời đi, Lưu Vĩ Hồng cũng không đi “gây rối” Chu Ngọc Hà, hôm trước mới đem người ta gây sức ép tới chết đi sống lại, lại đi “gây rối”, làm không chuẩn Chu Ngọc Hà lại cắn hắn. 

Lại nói ngày mai phải gặp lão gia tử, Lưu Vĩ Hồng cần bảo trì tinh thần tỉnh táo mới tốt. 

Chiếc máy bay dân dụng thật lớn đáp xuống sân bay thủ đô, Lưu Vĩ Hồng cầm một chiếc túi du lịch đơn giản đi ra cabin. Còn ở trên thang máy bay, Lưu Vĩ Hồng đã nhìn thấy được Tạ Quang Vinh. 

Tạ Quang Vinh đứng bên cạnh máy bay, bên người là một chiếc Hồng Kỳ đại khí, là xe thứ hai của lão gia tử. 

Nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Lưu Vĩ Hồng, Tạ Quang Vinh giơ tay lên vẫy vẫy. 

- Tạ ca! 

Lưu Vĩ Hồng bước nhanh tới bắt tay Tạ Quang Vinh, thật khách khí nói. 

- Đi thôi, chủ tịch đang chờ! 

Tạ Quang Vinh thần tình nghiêm túc, không thích nói cười, bắt tay chào Lưu Vĩ Hồng lại tự mở cửa xe cho hắn. Lưu Vĩ Hồng ngồi lên, chiếc Hồng Kỳ lập tức khởi động chạy nhanh ra sân bay. 

Những hành khách cùng chuyến bay nhìn thấy cảnh này, tự nhiên kinh ngạc vô cùng, nghị luận sôi nổi, không biết người trẻ tuổi kia lại có thân phận gì, thậm chí có cả Hồng Kỳ đưa đón. 

Trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy lão gia tử cho hắn lễ ngộ rất “long trọng”. Hơn một lần sau cuộc phong ba chính trị, lão gia tử cũng phái xe thứ hai tới đón, nhưng còn đỗ bên ngoài sân bay chờ đợi, còn có Lâm Mỹ Như tự mình tới đón, lại nói Lưu Vĩ Hồng dính được mặt mũi của mẹ, nhưng lần này mặt mũi cũng hoàn toàn là dành cho chính bản thân của hắn, trực tiếp đem luôn Hồng Kỳ chạy vào sân bay. 

- Tạ ca, tinh thần lẫn sức khỏe của lão gia tử còn dồi dào chứ? 

Lưu Vĩ Hồng ngồi ngay phía sau hỏi. 

Tạ Quang Vinh ngồi cạnh tài xế, người khác lái xe. Trước mắt Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn hưởng thụ đãi ngộ của một vị thủ trưởng. 

- Vẫn còn dồi dào, nhưng tối qua ngủ tương đối muộn. 

Tạ Quang Vinh khẽ đáp. 

Gọi là ngủ tương đối muộn , Lưu Vĩ Hồng cũng có thể hiểu được. Chính biến Liên bang Xô Viết bất thình lình xảy ra, lão gia tử khẳng định vì chuyện này mà lo lắng, nếu không sẽ không vội vã bảo hắn chạy về thủ đô. Phỏng chừng do tối hôm qua tâm thần không yên, không chỉ có một mình lão gia tử. Liên bang Xô Viết phát sinh kịch biến như thế, chú ý nhất tự nhiên là trong nước, còn chú ý hơn cả nước Mỹ. Dù sao Liên bang Xô Viết là quốc gia xã hội chủ nghĩa đứng đầu, còn là lão đại ca được công nhận trong số những quốc gia xã hội chủ nghĩa. 

Hiện tại xảy ra biến cố lớn như vậy, cao tầng nước cộng hòa làm sao không phá lệ chú ý? 

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên cảm thấy tâm tình trầm trọng. 

Tuy rằng lần này hắn đánh cuộc đúng rồi, nhưng theo Liên bang Xô Viết giải thể, vận mệnh thế giới đại biến, cả nước cộng hòa gặp phải phiêu lưu, nhưng chính vì vậy nỗi khó khăn phóng lớn không ít, con đường sau này càng thêm gian nan. 

Hồng Kỳ có giấy phép đặc thù, thông suốt trong thủ đô, rất nhanh đã chạy vào đại nội, đi thẳng tới Thanh Tùng Viên. 

Mã Quốc Bình tự mình đứng ngay cửa phòng khách chờ đón. 

Lưu Vĩ Hồng thấy thế hoảng sợ, vội vàng bước nhanh tới hướng Mã Quốc Bình chào hỏi: 

- Dượng út, cháu thật không dám. 

Mã Quốc Bình mỉm cười, nói: 

- Nghênh đón quốc sĩ nên có lễ tiết khi nghênh đón quốc sĩ! 

Lưu Vĩ Hồng chợt đỏ mặt, cười nói: 

- Dượng út, sao dượng cũng chê cười vãn bối đây. 

Tâm tình Mã Quốc Bình quả thật rất tốt. Bài xã luận ngày đó của Lưu Vĩ Hồng khiến cho cả nước đều thảo luận bàn cãi, sôi nổi dùng ngòi bút làm vũ khí, rất có khí thế biến thành giông bão đè ép. Hiện giờ Liên bang Xô Viết phát sinh chính biến, đủ chứng minh tự tiên đoán cùng tính chính xác của Lưu Vĩ Hồng. Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, nhưng Mã Quốc Bình là quan lớn của Ban tổ chức trung ương, há có thể không rõ ràng “ích lợi” ẩn chứa bên trong sao? Lần này nếu hoạt động thích đáng, là có thể đạt được lợi ích lớn nhất. 

Lưu Vĩ Hồng là con cháu trực hệ của Lưu gia, nhìn xa hiểu rộng như thế, hoàn toàn có thể xem là công lao của Lưu gia, hơn nữa bản thân lão gia tử có uy vọng thật lớn, tiền cảnh thập phần lạc quan. 

- Ha ha, Vĩ Hồng, đi thôi, lão gia tử đang chờ. 

Mã Quốc Bình vỗ vỗ bả vai Lưu Vĩ Hồng, khẽ cười nói, ánh mắt cực kỳ thân thiết. 

Chỉ có Mã Quốc Bình trong Thanh Tùng Viên, không thấy Lưu Thành Ái xuất hiện. Thế cục trước mắt cực kỳ mẫn cảm, Lưu Thành Thắng thân là bí thư Tỉnh ủy, Lưu Thành Gia lại là quân đoàn trưởng tập đoàn quân, tự nhiên đều phải ở lại tại chức, không thể dễ dàng rời khỏi cương vị trấn thủ của mình lúc này. Mã Quốc Bình bị lão gia tử gấp rút triệu kiến, thương nghị đối sách là chuyện hợp tình lý. 

Lưu Vĩ Hồng đi theo Mã Quốc Bình vào đại sảnh, lão gia tử không ngồi mà đang chống quải trượng chậm rãi dạo bước trong đại sảnh, hai hàng lông mày nhíu lại, tựa hồ đang tự hỏi vấn đề quan trọng. 

- Ông nội! 

Lưu Vĩ Hồng đứng ở cửa, kính cẩn kêu một tiếng. 

Lão gia tử ngẩng đầu lên nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng hiện lên dáng cười, nhìn Lưu Vĩ Hồng vẫy vẫy tay. 

Lưu Vĩ Hồng cùng Mã Quốc Bình vội vàng đi tới. 

Ánh mắt lão gia tử nhấp nháy, nhìn Lưu Vĩ Hồng từ trên xuống dưới, tựa hồ muốn thêm một lần nữa nhận thức đứa cháu này. Hai năm qua, Lưu Vĩ Hồng thật sự mang đến sự ngạc nhiên cho nhiều người, lão gia tử tự nhiên phải thay đổi cách nhìn đối với hắn. 

Trong ánh nhìn chăm chú sáng ngời của lão gia tử, Lưu Vĩ Hồng có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, nhếch môi hắc hắc nở nụ cười. 

- Ha ha… 

Lão gia tử cũng nở nụ cười, ánh mắt lập tức trở nên thập phần từ ái. 

- Ngồi đi! 

- Ai… 

Lưu Vĩ Hồng vội bước lên đỡ lão gia tử, dìu ông ngồi xuống ghế. Mã Quốc Bình tự mình rót trà cho ông, lại rót thêm chén trà nóng cho Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng đưa hai tay nhận lấy, liên tục nói “không dám”. 

Lão gia tử ngồi ở giữa, Mã Quốc Bình bên trái, Lưu Vĩ Hồng bên phải. 

- Vĩ Hồng, chuyện Liên bang Xô Viết bị cháu nói trúng rồi… 

Lão gia tử lại đánh giá Lưu Vĩ Hồng vài lần, chậm rãi nói, ngữ khí bình tĩnh. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không tỏ vẻ khiêm tốn, khom người nói: 

- Ông nội, căn cứ tình huống phân tích, đây là kết quả tất nhiên. 

Mã Quốc Bình nói: 

- Quả thật như thế. Nhưng không nghĩ tới lại phát sinh nhanh như vậy. 

Lão gia tử nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: 

- Kỳ thật đã sớm có người cảnh cáo, nhưng Gorbachev không để trong lòng. 

Nói xong trên mặt lão gia tử lại lộ ra ánh mắt kỳ quái. 

Từ ba bốn ngày trước, ủy viên Cục chính trị Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết, thủ tịch cố vấn tổng thống Liên bang Xô Viết Yakovlev chính thức tuyên bố phát biểu trên “Báo tin tức”, tuyên bố rời khỏi Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết, hơn nữa còn cảnh cáo các giới trong xã hội, một vài vị lãnh đạo Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết đang chuẩn bị phát động một cuộc chính biến. 

Tin tức trọng yếu như vậy, là lãnh đạo tầng cao nhất của nước láng giềng, lão gia tử tự nhiên đã sớm nghe được nhân viên công tác hội báo. 

Ở dưới tình hình như thế, Gorbachev lại không hề có ý cảnh giác, vẫn đi tới Crimea nghỉ phép, làm cho chính biến rốt cục phát sinh, cũng khó trách lão gia tử sẽ cảm thấy kỳ quái. 

Thân là người lãnh đạo tối cao của một quốc gia, cố vấn trưởng của hắn rút lui khỏi Đảng chấp chính, còn công khai cảnh cáo trên báo chí, Gorbachev lại hoàn toàn không hề có chút phòng bị. Tính mẫn cảm chính trị của vị lãnh đạo này cùng những hành vi của hắn chậm chạp tới mức như vậy, thật sự làm kẻ khác khó có thể giải thích. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.