Lưu Vĩ Hồng trở lại Ban tổ chức, những nhân viên gặp hắn tại hành lang đều tự giác nhường đường sang hai bên, lấy một loại thần thái “ngẩng nhìn núi cao” nhìn Lưu trưởng ban.
Tài giỏi, rất thần!
Bên này còn đang liên tục phê phán, phương bắc liền gây sức ép náo động, thật giống như đạo diễn đã bố trí xong, tám vị lãnh đạo Liên bang Xô Viết lại cố ý đặc biệt phối hợp diễn xuất với Lưu Vĩ Hồng, hiển nhiên khi thấy tình thế của Lưu trưởng ban bất lợi, đạo diễn ra lệnh một tiếng, lập tức chính biến!
Lưu trưởng ban vẫn như trước, gương mặt mỉm cười, gật đầu đi qua, chậm rãi đi vào phòng làm việc của mình. Vốn những đồng sự trong Ban tổ chức đều muốn vây quanh hắn, thỉnh Lưu trưởng ban chỉ dạy một chút tri thức chính trị quốc tế thông dụng, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của hắn, đều thật tự giác ngậm miệng lại. Lưu trưởng ban người ta nào có thời gian đây? Người ta còn đang suy nghĩ chuyện đại sự. Đồng chí Gorbachev tiếp theo sẽ làm như thế nào, Lưu trưởng ban phải suy ngẫm lại, nói không chừng lại xuất thêm chiêu số, hiện tại khẳng định không thời gian đến phản ứng những đầu củ cải của Ban tổ chức như họ.
Vì thế mọi người chỉ đành lui mà cầu tiếp theo, phần phật vây quanh Lý Cương cùng Lâm Cách đã tham gia hội nghị, liên thanh hỏi thăm tình hình trong hội nghị vừa rồi, khẳng định sẽ rất phấn khích.
Lý Cương cùng Lâm Cách đều thay đổi tính khí trầm ổn thường ngày, ngồi trong văn phòng, không đóng cửa, cười hắc hắc kể lại.
Một màn kia, thật sự là kích thích, trầm ổn như Lý Cương cùng Lâm Cách cũng không ổn định được, không từ từ kể ra, giấu trong lòng khó chịu biết bao nhiêu? Phỏng chừng các cán bộ đã tham gia hội nghị tâm tình cũng giống như bọn họ, vội vã chạy trở về “kể chuyện xưa” đâu.
Lưu Vĩ Hồng cũng không để ý tới các đồng sự, hắn không có thời gian, không biết hiện tại lại có bao nhiêu người đang vội vã gọi điện thoại cho hắn. Đúng lúc hắn vừa ngồi xuống, ngậm một điếu thuốc ngoài miệng, còn chưa kịp châm lửa, chuông điện thoại đã vội vàng vang lên thúc giục.
- Uy, làm sao anh biết bọn họ sẽ chính biến?
Lưu Vĩ Hồng cầm lấy điện thoại, vừa “Uhm” một tiếng, trong điện thoại lập tức truyền ra thanh âm ồn ào “gấp gáp khó dằn nổi” của Vân Vũ Thường. Chuyện này thật sự quá kinh người, ngay cả giám đốc Vân xưa nay luôn đoan trang thanh lịch cũng bất chấp phong độ mở miệng liền ồn ào. Hơn nữa người ta gọi điện thoại cho bạn trai cũng không có ai quy định nhất định phải giữ phong độ. Giám đốc Vân ngẫu nhiên làm ra vẻ một cô gái nhỏ một phen, không được sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Lão Gorbachev gây sức ép như vậy, người ta không chính biến mới lạ!
Thật sự mà nói, trong một khắc Hướng Vân vọt vào phòng họp, trái tim Lưu Vĩ Hồng mới xem như thật sự an định lại. Hiện tại xem ra, chỉ cần không có ngoại lực ảnh hưởng, chuyện nên xảy ra liền nhất định sẽ phát sinh. Chính mình dự lưu một ít chuẩn bị phía sau, đoán chừng là không cần dùng tới. Nhưng một ít chuẩn bị sau đó sẽ lập tức theo vào, mới có thể đem “hiệu quả và lợi ích đạt tới lớn nhất”.
Bất quá trước mắt cần phải từ từ thả lỏng xuống. Bất kể là ai, thần kinh căng thẳng quá lâu đều sẽ chịu không nổi.
- Đây cũng quá thần kỳ, anh nói hắn sai lầm, hắn lại thật sự sai lầm. Anh nói cần cảnh giác, người ta liền chính biến, anh là đạo diễn sao?
Vân Vũ Thường dị thường hưng phấn kêu lên trong điện thoại. Mấy ngày nay không chỉ Lưu Vĩ Hồng có áp lực lớn, áp lực của Vân Vũ Thường càng lớn hơn nữa. Nàng luôn quá quan tâm cho Lưu Vĩ Hồng!
Lưu Vĩ Hồng liền cười:
- Anh không phải đạo diễn, anh là biên kịch…Được rồi được rồi bà xã, nói chuyện đứng đắn, tiền của đám người kia đã sắp đưa tới, bên này chúng ta đang đợi trang bị máy móc của em để khởi công đây, động tác bên em nhanh thêm một chút.
- Chuyện này anh không cần lo lắng, trang bị đã được vận chuyển ra rồi. Dù là cao tầng của bọn hắn làm chính biến, nhưng nhà xưởng vẫn phải tiếp tục sản xuất đi, chẳng lẽ không định kiếm cơm ăn sao? Em xem, cho dù là nháo thế nào cũng không sao, bọn hắn càng cần sự trợ giúp của chúng ta!
Dù Vân Vũ Thường đang bị vây trong trạng thái hưng phấn, nhưng lúc nhắc tới chuyện kinh doanh, vẫn thập phần thông minh lanh lợi nắm bắt được yếu hại.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả:
- Nói đúng, quá đúng! Bà xã, em càng càng càng giống một nhà tư bản thông minh lanh lợi.
- Thổi phồng em hay là tổn hại em đây?
Tâm tình Vân Vũ Thường thật tốt, cười hì hì nói.
- Khen em khen em, tuyệt đối là khen em, anh nào dám tổn hai em, em là lãnh đạo mà…Ai, vừa rồi em nói đúng, nên trợ giúp bọn hắn một chút. Công nghiệp nặng của bọn hắn thật lợi hại, công nghiệp nhẹ thì không được. Em tính toán lại một chút, có phải nên chuyển cho bọn hắn chút sản phẩm nhẹ qua đó, đem công nghiệp nặng của bọn hắn kiếm một ít trở về, bạn tốt chí thân, tất cả mọi người cần chia sẻ nha, đều được hưởng ngon ngọt.
Lưu Vĩ Hồng cười nói, tiếng cười thật “gian trá”.
Vân Vũ Thường nhất thời bất mãn, nói:
- Ai ai, em nói Lưu trưởng ban, anh đúng là không hiền hậu. Người ta đang trong nước sôi lửa bỏng, quần chúng nhân dân rất bất mãn, anh còn mượn gió bẻ măng, thật quá đáng đi?
- Hắc hắc, chuyện mượn gió bẻ măng, đám người đó còn làm ít sao? Chúng ta bất quá là học chút da lông mà thôi. Quốc gia này, dân tộc này trăm ngàn năm qua truyền thống chính là mượn gió bẻ măng, đây đã trở thành quốc túy của bọn họ. Chúng ta nên tỉ mỉ học tập, lấy thành ưu điểm thôi! Chiếu theo thế cục này phân tích, bọn hắn sẽ rối loạn một thời gian. Bất kỳ một triều đại nào thay đổi, đều sẽ gợi ra xã hội đại loạn một thời gian. Kinh tế Liên bang Xô Viết trời sinh không đủ, trước kia còn ở thời đại kinh tế kế hoach, phân công rất minh xác. Mỗi một nước cộng hòa gia nhập liên minh đều quản một nơi, hợp cùng một chỗ thì không có gì, còn có thể nhịp nhàng qua được. Nhưng nếu như bị phân tách, từng nước cộng hòa gia nhập liên minh đều sẽ xuất hiện tình huống thiếu cân đối. Quốc gia lớn như vậy, không phải nói điều chỉnh liền có thể điều chỉnh được. Ở trong mắt người làm ăn, đây chính là thời cơ tốt nhất, nên nắm cho thật chắc!
Lưu Vĩ Hồng thật nhẹ nhàng nói, nhân tiện phân tích một chút bố cục kinh tế Liên bang Xô Viết.
- Ai, chờ một chút, anh mới vừa nói cái gì…phân tách?
Vân Vũ Thường thật mẫn tuệ, lập tức bắt được tin tức mấu chốt trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng:
- Anh muốn nói, Liên bang Xô Viết sẽ phân tách?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Phải. Cuộc chính biến đã xảy ra, dù cho Gorbachev có trở về được vị trí của hắn, cũng ngồi không vững. Những người như Yanayev, Pavlov đều là nguyên lão, cũng là những nhân vật có thực lực mạnh mẽ, Gorbachev xóa bỏ bọn họ, xem như căn cơ chấp chính cũng đi theo hủy diệt. Nhân vật tân chính như Yeltsin sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này. Trụ cột tồn tại của Liên bang Xô Viết đã tới nguy cơ, bước tiếp theo chính là sự giải thể.
Vân Vũ Thường hít sâu một hơi.
Ngữ khí của Lưu Vĩ Hồng vẫn thật nhẹ nhàng như trước, dùng ngữ khí thoải mái như thế bàn luận về chủ đề trọng đại như vậy, làm cho Vân Vũ Thường sản sinh cảm giác quái dị cực độ.
- Vũ Thường, không có gì đáng giật mình. Có nguyên ắt có quả, đây là tình huống tất nhiên sẽ phát sinh.
Lưu Vĩ Hồng thật chắc chắn nói.
- Vậy…
Trong khoảnh khắc, Vân Vũ Thường có chút cà lăm.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Hoạt động trong chính trị, anh phụ trách. Trong kinh tế, phải xem ở em. Anh có lời đề nghị, em có thể thử xem một chút, làm chút chuẩn bị trước. Chờ khi bọn hắn thật sự suy sụp, nhanh chóng tiến vào. Ánh mắt cũng không nhất định nhìn chằm chằm nước Nga. Tuy nước Nga đất rộng của nhiều, nhưng tình huống khẳng định là phức tạp nhất. Mấy nước cộng hòa liên minh khác, nhất là mấy quốc gia có lãnh thổ nối liền cạnh nước ta, cũng có thể suy nghĩ tới họ. Khoảng thời gian này hăn là thời cơ tốt nhất. Quốc gia phương tây còn đang xem chừng, nhúng tay vào là có thể chiếm trước tiên cơ. Hắc hắc, anh xem cho dù là bên Bộ ngoại giao, chỉ sợ sẽ dành sự ủng hộ mạnh mẽ. Đương nhiên, đừng làm một mình, phiêu lưu quá lớn. Em liên lạc thêm một số người, có thực lực làm một trận. Có lẽ không cần qua vài năm, những quốc gia kia đã đánh lên dấu vết của chúng ta.
Vân Vũ Thường giật mình nói:
- Anh muốn làm kinh tế thực dân sao?
- Đúng! Có gì không thể chứ? Không thể để cho người ta luôn muốn xâm lược kinh tế đối với chúng ta, chúng ta nên chủ động phóng ra, chủ động đi ra ngoài. Mười năm hai mươi năm sau, mảnh đất Trung Á này chính do chúng ta định đoạt. Nước Mỹ cũng tốt, nước Nga cũng tốt, đứng bên ngoài đi thôi!
Lưu Vĩ Hồng quả quyết nói, rất đại khí.
- Chuyện này em phải từ từ ngẫm lại…
Hiện tại Vân Vũ Thường có chút chưa thể tiếp nhận. Nàng gọi cuộc điện thoại này không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn cùng Lưu Vĩ Hồng hưởng lợi khoái hoạt một chút. Không ngờ người này lời nói lại xoay chuyển, nói nói đã nói tới chủ đề “xâm lược kinh tế”. Nghe vào thật ra rất có đạo lý, thật không biết trong đầu óc của hắn có thứ gì, đổi lại một người khác nhất định còn đang đắm chìm trong “lời tiên đoán thành sự thật”, đang cực độ vui mừng thỏa mãn, nhất thời làm sao có tinh thần nghĩ tới việc chính sự, nói không chuẩn đã chạy đi uống rượu chúc mừng.
Lưu Vĩ Hồng lại bình tĩnh như vậy!
Trong đầu thời khắc đều đang nghĩ tới quốc gia đại sự.
- Vũ Thường, ngẫm lại thì có thể nhưng phải thật nhanh. Những công ty lớn phương tây kia, cái mũi rất linh. Bọn hắn cùng chính phủ của bọn hắn, cùng tiến cùng lui, muốn dốc hết sức làm xâm lược kinh tế. Giai đoạn hiện tại luận thực lực chúng ta hoàn toàn không có biện pháp so với người ta, chỉ đành giành tới tay trước. Cơ hội này ngàn năm một thuở, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, trong bất tri bất giác ngữ khí trở nên nghiêm túc.
Vân Vũ Thường không kìm lòng được gật đầu bên kia điện thoại, lập tức cảm thấy buồn cười, còn cách ngàn sông vạn núi, bên kia điện thoại Lưu Vĩ Hồng làm sao nhìn thấy được động tác này?
- Được rồi, em đã biết.
Vân Vũ Thường trả lời khẳng định với Lưu Vĩ Hồng.
- Ai, bà xã, chừng nào em tới Lâm Khánh thăm anh đây? Anh nhớ em!
Ai ngờ Lưu trưởng ban vừa mới đứng đắn được một chút, lập tức liền lộ ra chân tướng, khuôn mặt tươi cười nói.
- Hừ, anh cứ mồm mép láu lỉnh đi. Anh đó, miệng thì nói như vậy, trong lòng đang ước gì em vĩnh viễn đừng đến phải không? Đỡ cho anh không được tự nhiên!
Vân Vũ Thường làm vẻ giận hờn nói.
Lưu trưởng ban đang dương dương tự đắc đột nhiên như bị nghẹn, cổ họng hự một tiếng, không biết nên làm sao trả lời câu hỏi, nín một trận mới nghiêm mặt nói:
- Bà xã, nếu không chúng ta kết hôn đi…
- Tốt.
Vân Vũ Thường đáp ứng thật sảng khoái. Nhưng câu nói kế tiếp của Lưu Vĩ Hồng liền lộ ra chân tướng.
- Thế này, khi chúng ta kết hôn, sinh hai đứa nhóc, mẹ anh cùng bác Dương sẽ vui nha…
Vân Vũ Thường liền phẫn nộ, hung hăng phê bình Lưu trưởng ban vài câu, khóe miệng lại mang theo ý cười, vô cùng xinh đẹp.