Quan Gia

Chương 524: Chương 524: Thua, thua thật hoàn toàn




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 524: Thua, thua thật hoàn toàn 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

- Nghiêm túc một chút! 

Bên trong phòng họp vẫn quanh quẩn tiếng cười vang, Mộ Tân Dân thiếu chút nữa tức giận đến phun máu, nhịn không được lại gầm lên giận dữ, còn “phanh” một tiếng, vỗ mạnh lên bàn hội nghị. 

Tiếng vang làm mọi người giật nảy mình, vội vàng ngậm miệng lại, một lần nữa đưa mắt nhìn lên trên mặt Mộ Tân Dân. Nhưng loại ánh mắt vô cùng nghiêm túc vừa rồi, lại còn mang theo vẻ sợ hãi mà hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, loại thần sắc trào phúng kia bất kể như thế nào đều không thể che giấu. Nhiều ánh mắt trào phúng như vậy, giống như có rất nhiều dao nhỏ vô hình đâm thẳng vào lòng Mộ Tân Dân. 

Thật dọa người! 

Mộ Tân Dân có một loại xúc động thật mãnh liệt, muốn vỗ bàn chỉ vào mặt từng người mắng một trận, từ đầu mắng tới chân, mới có thể tiêu mất cơn tức giận kịch liệt trong lòng. 

Nhưng hắn lại có thể trách được ai? 

Lưu Vĩ Hồng này, thật không ngờ lại yêu nghiệt như thế! 

Luận đến thủ đoạn đấu tranh, song phương hoàn toàn không cùng chung cấp bậc, Lưu Vĩ Hồng tiêu sái tự nhiên, một câu thuận miệng có thể làm cho hắn trận cước đại loạn. 

Thật vất vả Mộ Tân Dân mới có thể đè xuống lửa giận cuồng bạo, hít một hơi thật sâu, làm cho mình an tĩnh trở lại, nhìn bản thảo “máy móc” đọc lên, không còn dám tùy tiện sử dụng câu chất vấn, đỡ phải làm cho Lưu Vĩ Hồng lại chen vào chỗ trống. 

Tên yêu nghiệt này thật khó đối phó! 

Thời gian dần dần chuyển dời, trật tự trong phòng họp mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, tâm tư của mọi người mới quay trở lại chuyện đứng đắn. Mặc kệ thủ đoạn “đấu tranh” của Lưu Vĩ Hồng lợi hại bao nhiêu, lần này chỉ sợ khó vượt qua. Dù sao sự việc đã rõ ràng, những bài văn bác bỏ trên báo chí cũng rành rành ra đó. Có thể nói, Lưu Vĩ Hồng “mạo hiểm đối nghịch khắp thiên hạ”, đang đối lập với cả giới lý luận. 

Tuổi trẻ khí thịnh! 

Mộ Tân Dân khô khan niệm bản thảo một lúc, vẻ phẫn uất trong lòng dần dần giảm đi, lại bắt đầu bỏ thêm ngữ khí đầy nhịp điệu trong lúc nói chuyện, còn bất chợ múa may cánh tay một chút, xem như tăng cường ngữ khí của mình. 

Mộ Tân Dân chuẩn bị thật sự sung túc, luôn bác bỏ quan điểm trong bài xã luận của Lưu Vĩ Hồng. Có nhiều lần, là Mộ Tân Dân tự mang ra quan điểm của mình, hơn nữa còn ghi chép lại bài văn bác bỏ của người khác, có vẻ có lý có cứ, Lưu Vĩ Hồng lại biến thành nói hưu nói vượn. 

Theo những lời lên án công khai càng ngày càng nghiêm khắc của Mộ Tân Dân, khiển từ đặt câu càng ngày càng nặng, bắt đầu thao thao bất tuyệt, đám người Đặng Trọng Hòa lại gắt gao cau mày, cảm thấy được những lời phê phán của Mộ Tân Dân thật sự là không dễ bác bỏ. 

Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại hoàn toàn tuân thủ lời hứa của mình, mặc kệ Mộ bí thư có sử dụng câu chất vấn hay không, Lưu Vĩ Hồng cũng không tiếp tục đáp lời, bưng chén trà lẳng lặng uống nước, trên mặt luôn mang theo dáng tươi cười thản nhiên, giống như đang thưởng thức “giọng đọc thơ ca thật diễn cảm”, lại có vẻ có chút dương dương tự đắc. 

Loại tương phản kỳ quái này, làm cho các cán bộ cảm giác thật thú vị. 

Giả vờ, anh tiếp tục giả vờ đi! 

Tuổi không lớn, bổn sự giả vờ cũng không nhỏ. 

- Các đồng chí, nói tới đây tôi không chịu nổi cần hỏi một câu, đồng chí Lưu Vĩ Hồng, rốt cục anh muốn làm gì? Anh có mục đích gì? 

Mộ Tân Dân nói tới chỗ cao trào, lại không chịu nổi vỗ bàn, khí thế rất đủ mà chất vấn. 

Đoàn người đều bị hù tới sửng sốt, kìm lòng không được nhìn Lưu Vĩ Hồng, nhìn xem Lưu trưởng ban có muốn hỏi lại thêm câu nào nữa không. 

Lưu trưởng ban lại nâng chén trà lên uống nước, không hề có chút ý tứ muốn mở miệng. 

- Các đồng chí, cần cảnh giác đối với người có ý đồ riêng, cần đề cao gấp trăm lần… 

Thấy Lưu Vĩ Hồng quả thật không dám lên tiếng nữa, Mộ Tân Dân càng thêm ra sức, múa may cánh tay, nước miếng tung bay nói, bước tiếp theo muốn phát động các cán bộ tiến hành “phê bình mãnh liệt” đối với Lưu Vĩ Hồng. 

Đúng lúc này, bỗng nhiên “phanh” một tiếng vang lớn, cửa phòng họp bị người đẩy ra thật mạnh, một người xông vào. 

Mọi người không khỏi ngạc nhiên, đều quay đầu nhìn ra cửa. 

Lại thấy người đang vội vàng xông vào chính là thư ký Hướng Vân của Lưu Vĩ Hồng, thần tình Hướng Vân vừa mừng vừa sợ, không ngừng nuốt nước bọt, thở hổn hển, trong khoảnh khắc lại nói không ra lời. 

Mộ Tân Dân giận tím mặt, vỗ mạnh lên bàn, giận dữ hét: 

- Sao lại thế này? Còn biết nói quy củ không? 

Tiểu Chu đang ngồi bên cạnh ghi chép vội vàng đứng lên đi tới chỗ Hướng Vân. 

- Nhanh, nhanh nhìn ti vi… 

Hướng Vân cuối cùng mở miệng lớn tiếng quát to. 

- Nhìn ti vi cái gì? Quả thật là đồ khốn! 

Mộ Tân Dân còn đang giận dữ hét. 

- Tin tức, tin tức thật lớn…Liên bang Xô Viết chính biến…Liên bang Xô Viết chính biến! 

Hướng Vân tựa hồ nhận lấy kích thích thật lớn, cũng nhìn Mộ Tân Dân quát to lên. 

Trong một tích tắc, phòng họp trở nên vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Hướng Vân, giống như tuyệt đối không thể tin. 

Liên bang Xô Viết chính biến? 

Quả thật là kinh thiên sét đánh! 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đặt chén trà xuống, chén sứ va chạm lên bàn hội nghị, phát ra thanh âm thanh thúy, vốn thanh âm này rất nhỏ, cơ hồ khó có thể nghe, hiện tại lại giống như sấm rền, vang đến ầm ầm rung động. 

- Hướng Vân, mở ti vi! 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên phân phó. 

Bên trong phòng họp cũng có ti vi. 

- Dạ! 

Hướng Vân gật mạnh đầu, trong ánh nhìn vô cùng chăm chú kinh ngạc của mọi người, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, mở ti vi nhanh chóng chọn kênh tin tức. 

Trên màn hình ti vi, xuất hiện mái vòm nguy nga cao lớn của điện Kremli, bên dưới góc có một nữ phóng viên dùng thanh âm thật kích động đang đưa tin Liên bang Xô Viết phát sinh chính biến. 

- Bánh xe lịch sử cuồn cuộn lăn về phía trước, theo sự xâm nhập cải cách của Gorbachev, một ít nhân vật bảo thủ Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết càng ngày càng bất mãn đối với phương thức cải cách của Gorbachev, cho là ông ấy đang thương nghị ký kết điều ước tân liên minh quá mức phân tán quyền lực cho những nước cộng hòa gia nhập liên minh, sẽ làm cho Liên bang Xô Viết hỏng mất toàn diện. Vì phòng ngừa loại nguy hiểm này phát sinh, vào ngày 19 tháng 8 năm 1991, Liên bang Xô Viết Chủ tịch Quốc hội Lukyanov, Chủ tịch KGB Vladimir Kryuchkov, Phó Tổng thống Yanaev, Thủ tướng Pavlov cùng bốn người khác trong ủy ban tổng cộng là tám người cùng phát động chính biến, tạo thành Ủy ban khẩn cấp của quốc gia Liên bang Xô Viết, tuyên bố “Liên bang Xô Viết nhân dân thư”, nói rõ phương thức cải cách của Gorbachev đã đi vào con đường bế tức, quốc gia đang bị vây trong thời khắc cực kỳ nguy hiểm nghiêm trọng, tuyên bố Gorbachev bị bệnh, không thể tiếp tục thực hiện chức vụ, vì thế quyền lực sẽ do Ủy ban khẩn cấp tiếp quản. Ủy ban trạng thái khẩn cấp liên tiếp tuyên bố ra hai mệnh lệnh, yêu cầu các cấp chính quyền cùng cơ quan quản lý vô điều kiện thực hiện trạng thái khẩn cấp, cũng tạm thời chỉ cho phép chín tòa soạn “Chân Lý báo” được xuất bản. 

Ở trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, ở thế giới song song kia, chuyện này được xưng là biến cố 819, cũng xưng là chính biến Liên bang Xô Viết, chính biến phát sinh ở thời gian sáng sớm giờ địa phương, bởi vì thời gian chênh lệch, khi tin tức truyền đến đã là buổi chiều của quốc nội. 

Trước khi Lưu Vĩ Hồng đi dự hội nghị phê bình, đã dặn dò Hướng Vân canh giữ trước ti vi, chuyển qua kênh tin tức, không được đổi kênh. 

Ngay từ đầu đối với mệnh lệnh này của Lưu trưởng ban, Hướng Vân có chút không hiểu vì sao, nhưng vẫn cố định chấp hành chỉ thị của lãnh đạo. Ai ngờ qua không được bao lâu, liền thấy được một màn khiến cho hắn cực kỳ khiếp sợ. 

Liên bang Xô Viết thật sự chính biến. 

Chứng kiến được tin tức này, trong đầu Hướng Vân cơ hồ là trống rỗng. Lưu trưởng ban nói cần cảnh giác kẻ dã tâm của Liên bang Xô Viết, Liên bang Xô Viết lại thật sự gây ra một lần chính biến. 

Đây là yêu nghiệt tới bậc nào? 

Theo sau, vừa phục hồi lại tinh thần, Hướng Vân chạy nhanh tới phòng họp Huyện ủy, không chút do dự dùng bả vai mạnh mẽ phá tung cửa phòng, cứ như vậy lao vào. 

Quả thật tin tức này quá mức kinh người, Hướng Vân chỉ nghĩ lập tức phải thông tri cho mọi người, chuyện khác không cần lo tới. 

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi trong ti vi, nghe phóng viên đang giải thích thật rõ ràng, sắc mặt Mộ Tân Dân xám như tro tàn. 

Thua! 

Lần này, là thu triệt để! 

Vừa rồi, lúc hắn ở trước mặt toàn bộ cán bộ trong huyện khàn giọng kêu la hơn một giờ, đem Lưu Vĩ Hồng bác bỏ đến thương tích đầy mình, Lưu Vĩ Hồng không rên một tiếng, trong lòng hắn thật thống khoái đầm đìa. Hiện tại mới hiểu được, mỗi một câu nói vừa rồi của chính mình, đều vô cùng ngây thơ, mỗi một câu đều đang đánh vào mặt mình. 

Bành bạch rung động! 

Sau một lúc trố mắt, Mộ Tân Dân đứng dậy, không nói được một lời, rời khỏi hội trường. 

Mọi người lại ngạc nhiên nhìn ra phía cửa, cho đến khi bóng lưng Mộ Tân Dân biến mất không còn nhìn thấy. 

Lưu Vĩ Hồng cũng đứng dậy, thật bình tĩnh hỏi: 

- Đặng chủ tịch, có phải tan họp được rồi không? 

- A? Tan họp, tản đi… 

Đặng Trọng Hòa cũng phục hồi lại tinh thần, phất phất tay nói. 

Các cán bộ tham dự hội nghị đại đa số còn đang ngồi bất động, trong lòng cảm thấy cuộc hội nghị này phi thường quái dị, bọn hắn thật sự là lần đầu tiên tham gia. Mới mở được một nửa, bí thư Huyện ủy không rên một tiếng, tự mình rời khỏi! 

Lưu Vĩ Hồng thong thả cầm lấy bản bút ký, hướng các cán bộ bên dưới vẫy tay chào, cất bước rời khỏi hội trường. 

Các cán bộ lại lăng lăng nhìn Lưu Vĩ Hồng. 

Cũng không biết là ai bắt đầu, trong phòng hội nghị bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, vang dội mà chỉnh tề. 

Lưu Vĩ Hồng không thể không dừng bước lại, nhìn mọi người vẫy tay, tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt. Lưu Vĩ Hồng giơ cao hai tay, nhẹ nhàng áp xuống, tiếng vỗ tay dừng lại, thật giống như bộ đội được huấn luyện, động tác đều nhịp. 

Tất cả mọi người nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, tựa hồ đang chờ đợi Lưu trưởng ban nói vài lời với mọi người. 

Lưu Vĩ Hồng chỉ mỉm cười, vững bước đi ra khỏi phòng họp. 

Thẳng đến khi thân ảnh Lưu Vĩ Hồng biến mất ngay góc rẽ, không còn nhìn thấy, bên trong phòng họp mới “hống” lên một tiếng, giống như nồi hơi mở tung, sôi trào lên. Mọi người xôn xao nghị luận, một đám người thần thái phi dương, giống như vừa xem qua một bộ phim làm kích động lòng người, thật khó thể tự chủ. 

Thế nhưng sẽ có loại chuyện này? 

Thật sự là rất kích thích, lần này thật không uổng phí dự họp. 

Rất thú vị! 

Đặng Trọng Hòa cùng Từ Văn Hạo liếc nhau, vẻ mặt cũng hết sức cổ quái, bỗng nhiên đều ha ha cười, lắc lắc đầu, cầm lấy cặp công văn của mình, chậm rãi rời khỏi phòng họp. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.