Hơn hai giờ chiều, ban lãnh đạo chủ yếu của huyện Lâm Khánh lục tục đi tới phòng họp Huyện ủy. Mộ Tân Dân đã hạ lệnh, toàn bộ cán bộ từ cấp Chính Khoa trong huyện, trong đó có phó chủ nhiệm, phó chủ tịch của đại biểu nhân dân cùng bên Chính Hiệp, nếu không ai đi công tác hoặc không bị bệnh phải nằm viện, nhất định phải tới tham dự hội nghị này.
Dù Mộ Tân Dân chưa từng xây dựng được quyền uy chân chính trong huyện Lâm Khánh, nhưng loại việc công này vẫn không có người nào vô duyên vô cớ ngỗ ngược ý hắn. Huống chi thế cục hiện tại thật mẫn cảm, là việc “đau đầu” nhất huyện Lâm Khánh, nếu vô ý, sẽ bị Mộ Tân Dân chèn ép.
Chỉ cần “xử lý” Lưu Vĩ Hồng, uy vọng của Mộ Tân Dân lập tức được dựng thẳng lên.
Đây là điều mọi người công nhận.
Hơn nữa trong lòng mọi người kỳ thật đều thật khát vọng tới tham gia hội nghị này, thật sự muốn xem một chút hai vị này “đấu pháp” như thế nào. Trong ngày thường mọi người thật sự cũng không có sự “giải trí” kích thích gì như vậy.
Khác với những đại hội trong dĩ vãng, bí thư Huyện ủy Mộ Tân Dân, phó bí thư Chu Vân Đan, chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Mễ Hiền Hoa không đến trễ, mà đã sớm ngồi trên đài chủ tịch, đang chờ đợi các cán bộ quang lâm.
Mộ Tân Dân vẫn như cũ, gương mặt tối sầm, tựa hồ toàn bộ mọi người trên thế giới đều thiếu nợ hắn.
Các cán bộ vốn tốp năm tốp ba kết bạn mà đến, dọc theo đường đi có cười có nói, đi vào phòng họp, vừa thấy gương mặt tối đen của Mộ Tân Dân, nhất thời cả đám không còn chút tiếng động, trở nên vô cùng nghiêm túc, đều tự mình tìm chỗ ngồi, thẳng eo, nghiêm trang.
Mộ Tân Dân cần chính là hiệu quả này.
Hôm nay hắn mời dự họp đại hội cán bộ, chính là muốn “lên án công khai” Lưu Vĩ Hồng, nếu tất cả mọi người đều hi hi ha ha, còn có uy nghiêm gì đáng nói? Buổi họp đấu tranh sẽ giảm bớt rất nhiều hiệu quả.
Nghiêm túc họp xưa nay là quy củ của Mộ Tân Dân, lúc hắn ở Ban tuyên giáo Tỉnh ủy luôn làm như thế. Chỉ cần hắn giơ ra vẻ mặt như người chết, hiệu quả liền thấy được ngay.
Những lãnh đạo khác trong huyện đều đã lục tục đến.
Thư ký tiểu Chu mang theo vài nhân viên công tác trong văn phòng Huyện ủy bận rộn công việc tiếp đãi. Ở mỗi một vị trí đều được đặt mấy phần tạp chí báo chí đăng những bài văn bác bỏ Lưu Vĩ Hồng trong thời gian gần đây, hơn nữa lời nói còn rất kịch liệt. Nhìn qua Mộ Tân Dân bởi vì muốn mở hội nghị này thành công, đã làm chuẩn bị sung túc.
Lần này dù cho không đẩy ngã được Lưu Vĩ Hồng, cũng phải ghê tởm chết hắn.
Mộ Tân Dân đã nhận định tức là lệnh xử lý thật nặng, không có khả năng xoay chuyển.
Tựa hồ có người đối với hắn đã rất không hài lòng, đảm nhiệm bí thư Huyện ủy gần một năm, không những không thể đem Lưu Vĩ Hồng áp đi xuống, thanh danh Lưu Vĩ Hồng trái lại càng ngày càng cao.
Cơ hội trời cho như thế há có thể bỏ qua.
Lưu Vĩ Hồng tới một mình, không đi chung với bất kỳ lãnh đạo Huyện ủy nào, thậm chí không đi chung với Lý Cương. Phỏng chừng hiện tại trong lòng mọi người đều đang bất an, Lưu Vĩ Hồng thật thông cảm với nỗi khó xử của họ, không gây khó khăn cho họ làm gì.
Nhìn thấy thân hình cao lớn của Lưu Vĩ Hồng xuất hiện trong phòng họp, nguyên bản phòng họp hơi có chút âm thanh bỗng nhiên trở nên dị thường im lặng, một ít cán bộ đang bưng chén trà uống lại đặt trở xuống, bình tâm tĩnh khí nhìn vị trưởng ban tổ chức trẻ tuổi này, trong mắt toát ra ý kính sợ thật sâu.
Đại hội này Mộ Tân Dân mở ra để đối phó Lưu Vĩ Hồng, ở phương diện khác lại càng làm tăng thêm sự mạnh mẽ của hắn!
Không phải bất cứ người nào đều có thể làm cho bí thư Huyện ủy mời dự đại hội phê bình. Mộ Tân Dân nhất định đã sử dụng qua nhiều biện pháp nhưng không thể thực hiện được, nên mới quyết định làm ra “phong trào quần chúng”. Điều này hẳn cũng là thủ đoạn cuối cùng của Mộ Tân Dân, nếu đã mời dự đại hội này, vẫn không thể đánh áp “dáng vẻ hung hăng càn quấy” của Lưu Vĩ Hồng, Mộ Tân Dân thật sự nghĩ không ra còn có biện pháp nào tốt hơn.
Mà uy vọng của Lưu Vĩ Hồng sẽ dâng lên tới một độ cao mới.
Có điểm ý tứ là “trận huyết chiến”.
Gương mặt Lưu Vĩ Hồng mang theo vẻ mỉm cười đi tới vị trí đài chủ tịch, tư thế ngồi nhìn qua thật tùy ý. Giống như trong cả hội trường chỉ có ánh mắt của hắn là thoải mái nhất.
Trong hội trường gần như ngồi đầy người, chỉ còn lại chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa cùng chủ tịch Chính Hiệp huyện còn chưa tới.
Bên trong phòng họp vang lên thanh âm lật báo xoàn xoạt. Không khí trong hội trường áp lực như thế, mọi người không tiện nói chuyện với nhau, lại không thể làm như một kẻ ngu ngốc ngồi ngẩn người, đã có báo chí thì tự nhiên phải xem một chút.
Đây cũng là một trong những mục đích của Mộ Tân Dân.
Mọi người xem trước báo chí để hiểu biết thái độ của cấp trên một chút, đối với việc triển khai “phê phán” Lưu Vĩ Hồng sẽ có lợi. Không phải Mộ Tân Dân này nhất định nhắm vào Lưu Vĩ Hồng, nhưng thật sự lần này do hắn phạm sai lầm quá nghiêm trọng, không phê bình không được!
Những bài văn kia các cán bộ tham dự hội nghị đều xem qua, nhưng hiện tại đọc lại cảm giác tự nhiên không giống, tựa hồ cảm thấy được Lưu Vĩ Hồng đã chọc phải tổ ong vò vẽ, tình hình đáng lo lắng.
Anh chỉ là một trưởng ban tổ chức Huyện ủy nho nhỏ, còn dám bình phán tới quốc gia đại thế, còn trắng trợn phê bình người lãnh đạo tối cao của người ta, không khỏi xem mình quá cao chứ?
Tới gần giờ họp, Đặng Trọng Hòa cùng một vị lão đồng chí khoảng hơn năm mươi tuổi cùng nhau đi đến, vị lão đồng chí kia chính là chủ tịch Chính Hiệp huyện.
Nói như vậy, bí thư Huyện ủy cùng chủ tịch huyện ngồi ở giữa đài chủ tịch, chủ nhiệm đại biểu nhân dân cùng chủ tịch Chính Hiệp phân ra ngồi hai bên. Lần này Đặng Trọng Hòa lại làm vẻ khách khí, nhường cho chủ tịch Chính Hiệp ngồi cạnh bên Mộ Tân Dân, chính mình ngồi ở vị trí khác.
Kính lão tôn hiền là truyền thống của cả nước thôi.
Mộ Tân Dân ngoại lệ đứng dậy, bắt tay chủ tịch Chính Hiệp huyện, trên gương mặt tối sầm cố nặn ra vẻ tươi cười, xem như là chào hỏi.
- Các đồng chí, hiện tại họp!
Chào hỏi vài câu với chủ tịch Chính Hiệp, Mộ Tân Dân ngồi xuống, lập tức biến trở lại gương mặt người chết, rốt cục nhìn không thấy vẻ mặt thoải mái, bình tĩnh nói, dùng thanh âm cực kỳ nghiêm túc.
Phòng họp lập tức trở nên an tĩnh lại, tất cả mọi người ngẩng đầu thật nghiêm túc nhìn bí thư Huyện ủy.
- Hôm nay triệu tập mọi người lại đây mở cuộc hội nghị này, nguyên nhân mọi người đã biết. Trước mắt ở trong huyện chúng ta xuất hiện một loại tư tưởng phi thường sai lầm, một loại quan điểm phi thường nguy hiểm. Có người đối với sự nghiệp cải cách vĩ đại mà chúng ta đang tiến hành đưa ra hoài nghi. Vào đầu tháng này, có người ở trên tạp chí “Hào Giác” phát biểu một bài xã luận, đề mục là “Luận cải cách sai lầm của Liên bang Xô Viết”, đề phụ là “đề cao cảnh giác gấp trăm lần đối với kẻ có dã tâm”. Tôi tin tưởng bài văn này hẳn mọi người cũng đã đọc qua. Tác giả bài văn là ai, không cần giấu mọi người, chính là một vị đồng chí đang ngồi ở đây hôm nay, trưởng ban tổ chức Huyện ủy, đồng chí Lưu Vĩ Hồng!
Mộ Tân Dân sầm mặt hướng microphone, dùng ngữ khí có chút trào dâng cao giọng nói, bởi vì nghiêm túc tới quá đáng, hơn nữa microphone để hơi lệch, làm thanh âm của hắn nhiều ít nghe có vẻ quái dị.
Mặc dù mọi người đã sớm đoán được nội dung này, nhưng Mộ Tân Dân điểm trúng tên Lưu Vĩ Hồng, làm không khí trong phòng họp tựa hồ lập tức ngưng trọng, trên mặt mọi người không còn thấy chút tươi cười, một đám người ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt. Nhưng khóe mắt đều đang rơi trên mặt Lưu Vĩ Hồng.
Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng vẫn bình tĩnh như trước, không chút gợn sóng, thậm chí còn bưng chén trà nhẹ nhàng uống, đối với việc Mộ Tân Dân khàn cả giọng “lên án công khai”, làm như không nghe thấy, thật giống như Mộ bí thư đang nói một người khác, không quan hệ tới hắn chút nào.
Mà những lãnh đạo Huyện ủy khác ai cũng sầm mặt, nhưng nếu như cẩn thận quan sát, vẫn có chút khác nhau rất nhỏ. Hai hàng lông mày của Đặng Trọng Hòa nhíu lại, ánh mắt thoáng lo âu. Lý Học Trí cũng như thế, thậm chí còn cau mày nhiều hơn Đặng Trọng Hòa. Luận quan hệ với Lưu Vĩ Hồng, có lẽ Lý Học Trí không gần gũi bằng Đặng Trọng Hòa, nhưng luận tới quan hệ của Lục Đại Dũng, vậy Đặng Trọng Hòa xa không bằng Lý Học Trí. Lục Đại Dung xem trọng Lưu Vĩ Hồng, Lý Học Trí hiểu được rõ ràng, hiện giờ Mộ Tân Dân ngang nhiên “nã pháo” thẳng tới Lưu Vĩ Hồng, tình thế đặc biệt, Lý Học Trí lại không tiện lên tiếng ủng hộ, trong lòng lo âu thế nào liền có thể nghĩ. Chu Vân Đan cùng Mễ Hiền Hoa vẻ mặt nghiêm túc, nhưng mọi người có thể từ trong mắt họ nhìn thấy được tia phấn chấn.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tôi hỏi anh, anh ác ý công kích cải cách mở ra của Liên bang Xô Viết, ác ý công kích người lãnh đạo tối cao của một nước chủ nghĩa xã hội khoa học láng giềng, rốt cục là có ý gì?
Mộ Tân Dân gằn giọng nghiêm khắc.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng nhướng lên, có chút kỳ quái hỏi:
- Mộ bí thư, đây là hội nghị biện luận sao? Tôi có thể phát biểu?
Mộ Tân Dân ngẩn ra. Hắn vốn dự định dùng “một đống phê bình”, dùng phương thức chất vấn tăng cường ngữ khí, làm cho “một đống phê bình” tăng thêm hiệu quả tốt hơn. Người bị một trận phê bình trói gô chặt chẽ, làm sao còn dám lên tiếng cãi lại? Mộ Tân Dân chỉ nghĩ tới việc này, thần sắc nghiêm nghị, lại quên đi đang ở trường hợp nào.
Lưu Vĩ Hồng ngồi trên đài chủ tịch, lại không bị trói, không có tức giận ủy khuất. Bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, đánh tới Mộ bí thư nhất thời trở tay không kịp.
- Không, đây không phải hội biện luận, anh đừng quấy rầy phát biểu của tôi!
Sau thoáng trố mắt, Mộ Tân Dân nổi giận đùng đùng nói.
Lưu Vĩ Hồng cười đáp:
- Không thành vấn đề. Tôi chỉ là muốn lên tiếng hỏi một chút, bằng không câu hỏi của bí thư, tôi không dám không trả lời phải không?
Phòng họp nhất thời vang lên tiếng cười vang, thậm chí còn có người nhẹ nhàng giậm chân, còn có người mở miệng kêu lên chữ “tốt”!
Mạnh mẽ chính là mạnh mẽ, thuận miệng một châu khiến cho lão Mộ xuống đài không được.
- Nghiêm túc một chút!
Khuôn mặt Mộ Tân Dân đen thành đáy nồi.
Tức điên trong lòng!
Tiếng cười vang chẳng khác nào có vô số bàn tay đánh lên trên mặt Mộ Tân Dân, quả thật hắn bị làm tức chết. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không làm sai, là chính Mộ bí thư tự lầm trường hợp cùng ngữ khí, lại làm sao trách Lưu trưởng ban “đảo loạn hội trường”?
Trên mặt Đặng Trọng Hòa xẹt qua tia mỉm cười.
Lưu Vĩ Hồng thật sự là có thể “làm”, một câu bất âm bất dương như vậy, nhất thời đã đem không khí nghiêm túc mà lão Mộ khổ tâm sáng tạo phá hủy không còn một mảnh, không nghĩ qua “hội phê bình” lại biến thành náo kịch như bây giờ.