Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hướng về hàng ghế đại biểu bắt tay với ba vị phó ban mà không hề có vẻ mặt khác thường. Sau đó quay người giơ hai tay lên vẫy, tiếng vỗ tay dần dần mất đi.
Tất cả mọi người chăm chú vào nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên vị trí chủ tịch.
Vốn nghĩ rằng Lưu Vĩ Hồng mở cuộc họp này là chắc chắn sẽ nói đến sự việc trên tờ báo đó, để biện hộ, đồng thời nói một vài lời để giữ thể diện.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại không hề đề cập đến bài viết, mà mở miệng là nói đến vấn đề chế độ công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ. Vấn đề này vốn dĩ là sáng kiến của hắn, hắn đưa ra như để tự đề cao hắn vậy. Đương nhiên, Trưởng ban Lưu mở cuộc họp này không phải vì khoe khoang năng lực của mình. Trong hội nghị, hắn nói tỉ mỉ về các mặt của chế độ công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, chủ yếu là nói lý thuyết kết hợp thực tế. Dù sao việc này chỉ mới thử nghiệm ở huyện Lâm Khánh, mà vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm.
Nhưng khả năng làm báo cáo của Lưu Vĩ Hồng rất giỏi. Mỗi lần hắn bắt đầu cuộc họp, mọi người đều nghiêm túc chú ý lắng nghe. Bởi vì báo cáo hắn viết rất có ý nghĩa, nói đúng trọng điểm, nếu ai không chăm chú nghe thì sẽ dễ hiểu sai ý của hắn, vậy thì có chuyện lớn rồi.
Cùng với sự lý giải sâu sắc và dễ hiểu của Lưu Vĩ Hồng, tâm tư mọi người từ lúc nào đã chuyển sang việc công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ. Lưu Vĩ Hồng khiến cho mọi người thay đổi suy nghĩ theo hắn.
Sau khi nói lý lẽ xong, hắn trực tiếp phân công nhiệm vụ, yêu cầu ba Phó trưởng ban mang theo người tự thâm nhập vào cơ sở, để tìm hiểu suy nghĩ chân thực của quần chúng về chế độ công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, phải tận hết khả năng để thu thập tư liệu sống.
Các cán bộ trong tổ chức rất mẫn cảm với vấn đề này, vừa nghe sự bố trí của Trưởng ban Lưu thì biết ngay hắn lại muốn làm “Kinh nghiệm Lâm khánh” rồi. Làm lãnh đạo, không chỉ làm nên một vài thành tích phải không? Về vấn đề xây dựng kinh tế, Lưu Vĩ Hồng vừa làm cái gì thì cái đó đều nhanh chóng trở thành kiểu mẫu “Thoát khỏi nghèo khó làm giàu” trong toàn bộ địa khu, cho nên bây giờ về vấn đề xây dựng Đảng cũng nên tạo chút thành tích. Đối với một cán bộ lãnh đạo cơ sở mà nói, đã có thành tích xây dựng kinh tế, lại có thành tích xây dựng công tác Đảng. điều này là nguồn vốn chính trị rất tốt.
Tất cả mội người đều cảm thấy, suy nghĩ của Trưởng ban Lưu rất hay nhưng đáng tiếc là không đúng thời cơ.
Hiện tại vấn đề nóng hổi mà cả huyện chú ý là bài viết trên tạp chí “Tiếng Kèn”. Nếu Trưởng ban Lưu làm không tốt thì sau hai ngày tới hắn đã không còn là Trưởng Ban tổ chức cán bộ rồi, lúc này ra sức làm chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm công khai còn có ý nghĩa gì chứ?
Tuy nhiên không ai dám mở miệng.
Mặc dù Lưu Vĩ Hồng còn ít tuổi, thời gian làm Trưởng ban tổ chức cán bộ cũng không lâu, nhưng rất có uy. Hắn lấy hành động thực tế nói rõ ràng với mọi người, chỉ cần là việc hắn muốn làm, nhất định hắn sẽ làm được
Nhìn cái dáng vẻ điềm tĩnh của hắn, dường như hắn đã dự liệu trước.
Dù sao hiện tại hắn vẫn là Trưởng ban, cứ làm theo sự dặn dò của hắn.
Nếu thật muốn làm trái ý hắn, đến lúc đó sửa chữa sai lầm cũng không muộn.
Từ Lý Cương trở xuống, tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy, kiên quyết ủng hộ. Trưởng ban Lưu anh minh nhất định làm tốt công tác bổ nhiệm và miễn nhiệm công khai, phải làm thật triệt để. Ngày mai vừa đi làm sẽ làm ngay chỉ thị của Trưởng ban Lưu.
Cái này gọi là kế hoạch cản không nổi biến hóa, biến hóa cản không nổi lãnh đạo.
Hội nghị Ban tổ chức cán bộ vừa mới kết thúc thì liền nhận được thông báo khẩn cấp của Văn phòng huyện ủy, thông báo chiều 2h30 mời họp tất cả các cán bộ lãnh đạo chủ chốt cấp trưởng phòng trở lên, nhất định phải có mặt, không ai được vắng.
Nhận được thông báo này, Lý Cương và Lâm Cách liếc nhìn nhau, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.
Lý Cương và Lâm Cách đều là cán bộ cấp Chính Khoa.
Lúc này trong huyện khẩn cấp mở Hội nghị, mời các cán bộ cấp Chính Khoa trở lên, dù không nói ra nhưng chắc chắn là liên quan đến bài viết của Lưu Vĩ Hồng, chỉ là không biết Mộ Tân Dân định giở trò gì.
Xem ra cuộc chiến giữa Bí thư Mộ và Trưởng ban Lưu cũng đến hồi phân thắng bại rồi.
Sau quyết chiến, sẽ luôn có kẻ thắng người thua.
Lưu Vĩ Hồng ở văn phòng liền nhận được điện thoại của Đăng Trọng Hòa.
- Trưởng ban Lưu, về rồi à?
Giọng nói của Đặng Trọng Hòa vẫn điềm đạm như trước, nhưng Lưu Vĩ Hồng có thể nhận ra sự lo lắng ẩn sau lời nói đó. Mười ngày qua, Đặng Trọng Hòa chắc chắn không thể ngủ ngon được.
- Xin chào chủ tịch Đặng!
Lưu Vĩ Hồng nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
- Trưởng ban Lưu nhận được thông báo họp rồi phải không?
Đặng Trọng Hòa cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng ngay vào vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng đáp:
- Đúng, vừa mới nghe tiểu Chu gọi điện thông báo.
Đặng Trọng Hòa im lặng một lát, hạ giọng nói:
- Trưởng ban Lưu, bí thư Mộ có thể sẽ phát biểu trong cuộc họp. Tôi có một đề xuất...
Nói tới đây, Đặng Trọng Hòa do dự dường như đang suy xét nên nói thế nào. Lưu Vĩ Hồng cũng không vội giục, lặng lặng cầm lấy ống nghe, đợi đề nghị của Đặng Trọng Hòa.
- Tôi thấy, nếu ông ta muốn nói gì thì để ông ta nói xong cho hết, chỉ cần không phải là quyết định chính thức của tổ chức thì không cần phải để ý.
Đặng Trọng Hòa nói ra ý kiến của mình.
Câu nói này không được rõ ràng. Có thể thấy, Mộ Tân Dân lúc mở cuộc họp này, nhất định là muốn nhằm vào bài viết trên tạp chí “Hào Giác”. Mộ Tân Dân mở cuộc họp hội nghị thường vụ khẩn cấp là muốn nghiêm khắc xử phạt Lưu Vĩ Hồng, tạm thời cách chức, bắt làm văn bản kiểm điểm, nếu không thỏa mãn ý nguyện, Mộ Tân Dân sẽ không từ bỏ ý đồ này. Không đi theo trình tự của cơ quan thì đi theo đường lối của quần chúng, phát động cán bộ quần chúng của toàn huyện phê bình những suy nghĩ và quan điểm sai lầm của Lưu Vĩ Hồng. Chỉ cần tạo tiếng vang lớn thì có ảnh hưởng nhất định. Đến lúc này Mộ Tân Dân có thể trao đổi cò kè được với các lãnh đạo Địa ủy.
Có lẽ các cán bộ lãnh đạo Địa ủy cũng đang đợi thời cơ!
Về phía Đặng Trọng Hòa, trong lúc này vẫn nên thủ thế. Gã lo lắng Lưu Vĩ Hồng còn trẻ nóng vội, trong hội nghị nếu đứng lên tranh luận với Mộ Tân Dân thì sẽ càng vạch áo cho người xem lưng.
Nhìn xem, Lưu Vĩ Hồng này thực sự rất ương ngạnh, hoàn toàn không thể phê bình hắn ta, dù cho hắn có phạm sai lầm hắn cũng ngang nhiên chống đối, cán bộ như vậy đâu còn có ích gì chứ?
Tình hình căng thẳng như bây giờ, quá mức cứng rắn, mạnh mẽ không phải là chuyện tốt.
Cứng quá thì dễ gãy thôi!
Đặng Trọng Hòa không yên tâm vì tính khí nóng nảy của Lưu Vĩ Hồng nên cố ý gọi điện thoại nhắc nhở hắn. Thực ra trong lòng Đặng Trọng Hòa không phải là không do dự. Gã có chút không rõ về ý đồ thực sự trong bài viết của Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc như thế nào. Lúc này mà hết lòng ủng hộ hắn thì không phải không có rủi ro. Mười ngày qua, các phương tiện truyền thông trên toàn quốc đều chỉ trích việc Lưu Vĩ Hồng dùng ngòi bút làm vũ khí, nói điều xằng bậy, dường như hắn đã phạm phải một “tội ác tày trời”. Nhưng Đặng Trọng Hòa sau nhiều lần suy nghĩ, vẫn quyết định tiếp tục hợp tác với Lưu Vĩ Hồng. Bởi vì gã phát hiện ra một điểm quan trọng, đó là “Nhật báo Nhân dân” không hề có bài bác bỏ bài viết của Lưu Vĩ Hồng.
Điều này mới là điểm quan trọng nhất.
Trước đó, “Nhật Báo Nhân Dân” ba lần viết bài ủng hộ phái cải cách, thái độ rất rõ ràng. Nguyên nhân chính là do “Nhật báo Nhân dân’ thái độ rõ ràng, mới khiến cho cuối cùng dư luận cả nước cũng nghiêng về một bên.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng viết bài đưa lên “Hào Giác” đã hơn mười ngày rồi, “Nhật báo nhân dân” cũng không có phản hồi. Thậm chí mấy ngày trước xuất bản “Hào Giác” số mới nhất, đều có đăng các bài viết bác bỏ Lưu Vĩ Hồng. Đây cũng là hiện tượng bình thường. “Hào Giác” là tạp chí của Đảng, vốn dĩ là những ý kiến phát biểu của các cán bộ Đảng viên, tập san đầu tiên đăng bài viết của Lưu Vĩ Hồng, không có nghĩa là “Hào Giác” ủng hộ quan điểm của hắn, kỳ sau đăng bài viết bác bỏ, cũng không có nghĩa là “Hào Giác” đã thay đổi thái độ. Cái này với “Nhật báo Nhân dân” khác nhau về bản chất. Xã luận trên ‘Nhật báo Nhân dân’ chính là đại diện cho quan điểm của chính mình.
Chính vì thế, khi Nhật báo Nhân dân vẫn án binh bất động như trước. Điều này nói lên điều gì?
Nói rằng Trung ương vẫn không có ý kiến thống nhất, quan điểm của Lưu Vĩ Hồng chưa chắc đã sai.
Từ Tỉnh đến Địa khu, cho tới nay vẫn không có bất kì vị lãnh đạo quan trọng nào có thái độ rõ ràng với việc này, cũng có thể gián tiếp chứng minh suy đoán của Đặng Trọng Hòa là có lý. Một số người cũng đang quan sát, chưa có tín hiệu rõ ràng, ai cũng không dễ bày tỏ thái độ, càng những người ở chức vụ cao càng cẩn thận từng đường đi nước bước. Một khi phạm phải sai lầm, chức vụ có cao đến đâu cũng không đỡ nổi.
Lão Mộ này không biết uống nhầm thuốc gì mà bám riết không tha Lưu Vĩ Hồng. Cũng năm mươi mấy tuổi rồi, tính khí bộc trực, không có một chút trí tuệ chính trị.
Đặng Trọng Hòa suy nghĩ mãi không ra.
Tuy nhiên, Đặng Trọng Hòa cũng không định đi tìm hiểu xem Mộ Tân Dân nghĩ gì, gã chỉ quan tâm đến việc của gã mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tôi hiểu chuyện này mà, Chủ tịch Đặng cứ yên tâm.
Đặng Trọng Hòa cười khổ trong điện thoại. Gã vẫn chưa thật sự yên tâm, tính cách của Lưu Vĩ Hồng nhất định không dễ dàng chịu khuất phục. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng giọng điệu quá mức thoải mái, khiến Đặng Trọng Hòa trong lòng càng thêm thiếu tự tin.
- Trưởng ban Lưu, mấu chốt của việc này còn phụ thuộc vào cấp trên. Tất cả mọi người trong Huyện đều không có quyền quyết định.
Đặng Trọng Hòa tiến thêm một bước khẽ nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng một câu.
- Cậu đừng cãi nhau với lão Mộ trong cuộc họp, điều đó là vô ích. Sẽ chỉ khiến cho mọi người tóm lấy nhược điểm không tôn kính lãnh đạo của cậu.
- Đúng là như vậy, cảm ơn chủ tịch Huyện, lần này tôi đem từ Bắc Kinh về một ít đồ, tối nay đưa qua cho Chủ tịch Huyện nếm thử.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói rất thoải mái.
Đặng Trọng Hòa sửng sốt, lập tức nói mấy câu khách sáo rồi ngắt điện thoại. Nhìn vào máy điện thoại, Đặng Trọng Hòa không kìm nổi lắc đầu liên tục.