Quan Gia

Chương 569: Chương 569: Lâu rồi không bị ăn đòn đúng không?




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 569: Lâu rồi không bị ăn đòn đúng không? 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

- Cao Nguyên, có tiến bộ đấy! Ngay cả chuyện ức hiếp người khác thế này cũng dám làm! 

Lưu Vĩ Hồng vững vàng túm lấy cổ tay hán tử cao lớn kia, bình thản nói với Cao Nguyên. Tay hắn từ từ tăng sức mạnh, trên trán hán tử cao lớn mồ hôi lạnh rò rỉ xuống, tay trái túm chặt lấy cánh tay phải, lớn tiếng kêu thảm thiết, cả người mềm nhũn. 

- Lưu nhị? 

Cao Nguyên không ngờ ở chỗ này lại nhìn thấy nhị ca, kinh ngạc kêu lên. 

-Hừ hừ, Cao Nguyên, mấy năm không gặp, tiểu tử cậu thật có tiền đồ . Xem xem, cậu kết giao với những thứ rùa đen khốn kiếp gì? Tôi cũng xấu hổ cho cậu, đại thiếu gia nhà họ Cao, từ lúc nào lại bị người ta kéo da mặt? Thật quá mất mặt! 

Lưu Vĩ Hồng nhìn Cao Nguyên, rất khinh thường nói. 

- Này, anh là ai? Mau buông tay? 

Tự nhiên giữa chừng nhảy ra một Trình Giảo Kim, Mã Hào Huy nhất thời choáng váng, thất thanh kêu lên với Lưu Vĩ Hồng. Bọn họ vốn có thể coi là là người đông thế lớn, nhưng thấy hán tử cao lớn trong tay Lưu Vĩ Hồng tựa như đứa con nít, bị áp chế đến mức kêu la thảm thiết luôn miệng, không hề có lực đánh trả, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa nghe khẩu khí nói chuyện của Lưu Vĩ Hồng với Cao Nguyên, vị này xem ra cũng có lai lịch lớn, ngay cả Cao thiếu gia cũng không đặt trong mắt. 

Lời mắng chửi này, quả thực giống như dạy dỗ. 

Lưu Vĩ Hồng “Hừ” lạnh một tiếng, cổ tay xoay chuyển, dưới chân vừa động, hán tử cao lớn cũng không chống đỡ được, vừa kêu “Ai da”, thân hình bổ nhào về phía trước, quỳ xuống. 

-Lưu nhị, chuyện này không liên quan đến anh? Là con đàn bà thối này không nể mặt trước…ai da… 

Cao Nguyên còn đang mạnh miệng, lập tức bên tai gió kêu vù vù, chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã ăn một cái tát như lửa đốt, nhất thời thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất. 

- Mắng ai? Miệng thối lau sạch chút! Nghe đây, sau này còn dám ăn nói lung tung, nhị ca sẽ đánh rụng hết răng cậu! 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng quát lên. 

Đối phó với những tên công tử nhà giàu kinh đô này, phương thức của Lưu nhị ca cũng hết sức gọn gàng linh hoạt, không phí lời. Tốt nhất là nghe chào hỏi, dám lải nhải sẽ trực tiếp ăn bạt tai. Kinh nghiệm nhiều năm, ngón đòn này đặc biệt hữu hiệu. Bất kể là loại công tử quần là áo lượt cao nhất, bản chất đều giống nhau, thích bắt nạt kẻ yếu. Lưu nhị ca từ bắt đầu mười bốn mười lăm tuổi đã sử dụng chiêu này, rất mã đáo thành công. Ở thủ đô, cũng không biết có bao nhiêu công tử thế gia giàu có đã ăn cái tát của Lưu nhị ca, cuối cùng ai cũng biết điều đến một cái rắm cũng không dám thả. 

Mọi người xuất thân tương đối, cùng là con cháu nhà giàu có, lại không đánh được, trừ đi đường vòng, còn có thể làm gì? 

Ngay cả Hạ nhị cũng ăn đến mấy lần tát. 

- Cút đi! 

Không đợi Cao Nguyên phục hồi tinh thần, Lưu nhị ca liền gào to. 

Hiển nhiên Cao Nguyên bị ăn một cái tát, Mã Hào Huy quả thực trợn mắt hốc mồm, không dám tin vào hai mắt mình. Trong suy nghĩ của hắn Cao nha nội là nhân vật cao quý đến mức nào? Đại thiếu gia khiến mặt đất thủ đô phải xoay chuyển!  

Thế nhưng, bị người này tát cho một cái!  

Thật không thể tin được! 

- Này, rốt cuộc anh là người nào? 

Trố mắt một lúc lâu, Mã Hào Huy mới run rẩy van xin hỏi. Mặc dù hắn vẫn chưa biết rõ lai lịch cụ thể của Lưu Vĩ Hồng, nhưng người này nhất định là con cháu nhà giàu có, hơn nữa lai lịch của hắn nhất định còn lớn hơn Cao Nguyên. Mã Hào Huy vốn còn muốn dựa vào người đông thế mạnh, vừa nghĩ tới điểm này, lập tức dập tắt ý niệm trong đầu. 

Nói đùa sao! 

Người này ngay cả Cao Nguyên cũng dám đánh, nếu bọn họ là ỷ vào người đông xông lên, ngày nào đó đều tiến vào, không biết ngày tháng năm nào mới có thể thả ra . Làm không tốt trong một ngày có thể đánh mười hiệp, tám hiệp. 

Đại chiêu bài công tử vùng thủ đô, thế lực của thế gia hào môn, đó là khó có thể tưởng tượng. 

- Cậu lập tức cút đi. Sau này nếu để tôi gặp lại cậu ở bên cạnh Đào Tiếu Bình thì tự gánh lấy hậu quả! 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn nói. 

Toàn thân Mã Hào Huy rùng mình ớn lạnh. 

Hắn tin tưởng, Lưu Vĩ Hồng nói ra lời này là chưa làm rõ tình huống, đụng phải “Độc chiếm”, một bước vô ý, chính là tai hoạ ngập đầu. 

- Được, Lưu nhị, xem như ngươi lợi hại! 

Cao Nguyên rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, che nửa gò má bên mặt bỏng rát, vô cùng oán hận trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, âm hiểm nói. Nói xong, xoay người rời đi, không quay đầu lại nữa. 

Trong lòng đám người Mã Hào Huy run sợ, đương nhiên một cái rắm cũng không dám thả, theo sát phía sau Cao Nguyên lên xe, cả hán tử cao lớn quỳ trên mặt đất , cũng luống cuống tay chân, lăn một vòng bỏ chạy. 

Phút chốc, cả đám người đều bỏ đi sạch sẽ. 

- Cám ơn. 

Đám người Đào Tiếu Bình cũng trợn mắt hốc mồm, giống như đang nằm mơ, trố mắt một lúc lâu, mới nhớ ra cám ơn Lưu Vĩ Hồng. Người này quả thực giống như thần binh trời giáng, luồng sát khí uy phong, khó có thể nói nên lời. 

Lưu Vĩ Hồng cười nhạt một tiếng, nói: 

- Không có chuyện gì, bọn họ chính là thích quấy rối, lâu không bị ăn đòn. 

Đào Tiếu Bình không biết nói gì. 

Mặc dù nàng không biết Cao Nguyên có lai lịch thế nào, nhưng nàng vẫn biết lai lịch của Mã Hào Huy, khách quý số một của buổi biểu diễn cứu tế lần này. Nhưng Mã Hào Huy đối với Cao Nguyên cũng một mực cung kính, tựa như thuộc hạ thấy người lảnh đạo trực tiếp. Từ lời Cao Nguyên vừa nói, cũng có thể mơ hồ đoán được, nhất định là con cháu quan lại nổi tiếng thủ đô. 

Lưu Vĩ Hồng nói đánh là đánh, không mang theo một chút hàm hồ, người này rút cuộc là ai? 

-Được rồi, không có chuyện gì, sau này bọn họ không dám tìm cô gây phiền toái nữa đâu, về nhà đi. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, cũng chuẩn bị đi. Lần này hắn ra tay, hoàn toàn là “Gặp chuyện bất bình”, nói thế nào, hắn cũng miễn cưỡng xem như là “người hâm mộ” Đào Tiếu Bình, tiện tay mà thôi. 

-A...... Tôi, chúng tôi mời anh ăn khuya? 

Đào Tiếu Bình bối rối, vội vàng kêu lên. 

Người ta giúp mình việc lớn như vậy, nếu không có một chút biểu thị vậy cũng không được, 

làm người cũng không thể như thế 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:  

- Được rồi, không cần, tôi mới vừa ăn cơm xong còn rất no. Cô diễn xuất rất hay, cám ơn! 

Đào Tiếu Bình lại không biết nói gì. Đừng thấy trước mắt nàng là nữ diễn viên tương đối nổi tiếng, dù sao vẫn còn trẻ, nói ra chính là một tiểu cô nương. Hơn nữa những tác phẩm nàng có thể biểu diễn tựa như Đại Pháo đạo diễn nói, chính là dựa vào tài hoa của bản thân, không thể nào liên quan đến cái gọi là quy tắc ngầm bát nháo trong điện ảnh và kịch truyền hình. 

Ở phương diện nhân tình thế sự, thật sự không hề có kinh nghiệm phong phú. 

Đúng lúc này, một chiếc Toyota lao như bay đến, phanh “Kéttttt” một tiếng, dừng lại cách đó không xa, mấy nam tử từ trên xe nhảy xuống, chạy tới bên này. 

Dáng vẻ này khiến đám người Đào Tiếu Bình lại sợ hết hồn, cho là bọn người của Mã Hào Huy tìm đến trả thù. 

-Tiếu Bình, không sao chứ? 

Dẫn đầu là một nam tử trung niên ba mươi mấy tuổi, dáng người cao lớn, vừa chạy vừa lớn tiếng ồn ào. 

Nghe giọng nói hào phóng mà hơi khàn giọng này, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười. 

Không phải chính là Đại Pháo đạo diễn sao? 

-Nhị ca? 

Theo sát phía sau Đại pháo, chính là Trình Sơn, bỗng nhiên nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng đứng bên cạnh Đào Tiếu Bình, nhất thời choáng váng. Không phải chứ, tại sao ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy nhị ca? 

-Tam nhi, đến rồi à! 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào hỏi Trình Sơn. 

Đại pháo lúc này cũng thấy Lưu Vĩ Hồng, trước kia hắn đã từng gặp Lưu Vĩ Hồng một lần trong rạp chiếu bóng ở biệt thự của Tạ Chánh Đào, tuy nhiên thời gian gặp mặt rất ngắn, ánh đèn lại mập mờ, Đại Pháo cũng không nhớ rõ bóng dáng của nhị ca, nếu không phải Trình Sơn kêu lên, Đại Pháo cũng chưa chắc có thể xác định vị này chính là nhị ca. Về phần Đào Tiếu Bình, lần đó cũng ngồi ở vị trí rất xa, không có lại gần, lại càng không thể nào nhận ra Lưu Vĩ Hồng. 

Nghe Trình Sơn kêu lên một tiếng “Nhị ca”, Đại Pháo thất kinh, chân chạy cấp tốc dừng lại, đứng yên một chỗ, không dám tiến về phía trước một bước. 

Nếu đụng vào nhị ca thì không đảm đương nổi. 

Trình Sơn thất thanh hỏi: 

-Nhị ca, sao anh lại ở đây? 

-Tôi tới xem biểu diễn. 

-Ai da, làm sao anh không nói sớm? Nếu nói sớm thì em đã đi cùng anh rồi… 

-Ha ha, không sao, tôi đi một mình cũng thấy rất thú vị. Sao các cậu tới đây? 

Lưu Vĩ Hồng cũng có chút kỳ quái. 

- Có người của là học viện gọi điện thoại cho em, nói có một người tìm Tiếu Bình gây chuyện, tìm phiền toái, em liền vội vàng tới đây, không ngờ anh đã sớm đến, sớm biết như vậy, em không đến làm vật cản trở rồi, hắc hắc… 

Nói xong, trên mặt Tam nhi lại lộ ra nụ cười vô sỉ, liếc nhìn Đào Tiếu Bình mấy cái. Nếu như đổi lại là một nữ diễn viên, Trình Sơn cũng sẽ không vội vàng như vậy. Minh tinh dưới tay hắn, không nói nhiều đến hằng hà số, chí ít cũng không hiếm lạ. Có người giàu có ngưỡng mộ minh tinh là chuyện quá bình thường, Trình Sơn cũng không lo. Nhưng Đào Tiếu Bình tuyệt đối là ngoại lệ. 

Cô ấy cũng là “Dự định” của nhị ca. 

Dưới tay Trình Sơn có nhiều nữ minh tinh như vậy, nhị ca cho tới bây giờ cũng không để mắt đến người nào, duy chỉ với Đào Tiếu Bình tựa hồ rất có thiện cảm, Trình Sơn để ý, cố ý dặn dò Đại Pháo, phải trông coi sát sao, ngàn vạn lần không thể để người bát nháo giành được. Nếu không nhị ca “Truy cứu” cũng không dễ khai báo. 

Người của kịch trường thật ra nghe thông báo từ Đại Pháo, bọn họ cũng không biết cú điện thoại của Trình Sơn. Trình Sơn có thể nói là “Nhân vật cấp đại ca” của cao tầng cao nhất trong lĩnh vực này, kẻ đầu đường xó chợ, làm sao có thể trực tiếp nói chuyện với hắn? 

Nếu là người khác, Đại Pháo cũng không để ý, nhiều nhất là chạy tới một chuyến, giải vây rồi đi. Nhưng lần này vừa nghe người bị dây dưa chính là Đào Tiếu Bình, Đại Pháo nhất thời nóng mắt. Đây là người Trình Sơn điểm tên phải “Bảo vệ” tốt, ngàn vạn lần không để xảy ra chuyện gì. Đại Pháo sợ mình không đỡ được, lúc này mới vội vàng gọi điện thoại nói cho Trình Sơn, vội vàng tới đây. 

Ai ngờ tới đây vừa nhìn, nhị ca đã tới trước . 

Xem ra “Dự cảm” của Trình Sơn hoàn toàn chính xác, nhị ca thực sự có chút ý tứ đối với Đào Tiếu Bình. Sớm biết như thế, cần gì phải tới đây làm bóng đèn thế này? 

Thấy dáng vẻ mờ ám của Trình Sơn, Lưu Vĩ Hồng vừa tức giận vừa buồn cười, đưa tay gõ hắn một cái, cười mắng: 

-Nói cái gì đó? Trong mồm chó nhả không ra răng ngà! Trong đầu cậu, có thể có chút chuyện đứng đắn hay không? 

Trình Sơn không thèm để ý, cười hắc hắc, vẻ mặt càng thêm vô sỉ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.