Bên kia mái hiên, Đào Tiếu Bình vừa nhìn thấy đại pháo, lúc này mới chính thức yên tâm, kêu lên một tiếng “vệ đạo” rồi chảy nước mắt ra. Vừa rồi quả thực là kinh hãi, trong lòng nàng cũng vẫn cảm thấy ủy khuất ah!
Đại Pháo tên thật là Vệ Cường.
Tuy rằng Đào Tiếu Bình cũng nghe qua một số lời đồn đại, nói Vệ Cường cùng một vài nữ minh tinh dây dưa không rõ ràng, chơi “tiềm quy tắc”. Nhưng Vệ Cường đối với Đào Tiếu Bình nàng thật sự rất tốt, lo lắng chăm sóc mười phần chu đáo. Đừng nói cái gì “tiềm quy tắc”, ở trước mặt nàng, ngay cả nửa câu không hợp cách cũng chưa từng nói qua, hành động giống như một người anh trai đối với em gái của mình bình thường. Nhìn thấy bộ dạng của Vệ Cường, trong lòng nàng tự nhiên mà sản sinh ra một cỗ cảm giác thân thiết.
Đại Pháo lẳng lặng bước qua, hạ thấp giọng, thực quan tâm hỏi han:
-Tiếu Bình, không có làm sao đó chứ?
Đào Tiếu Bình một bên lau nước mắt, một bên khẽ lắc lắc đầu.
Tối hôm nay nếu không phải Lưu Vĩ Hồng tựa như tướng quân ở trên trời giáng xuống, thì thật đúng là khó mà nói.
-Nhị ca, vậy chúng tôi đi trước nhé, không quấy rầy anh nữa. Anh cứ tận hứng đi....
Trình Sơn vừa bị Lưu nhị ca gõ một cái, nhưng tà tâm vẫn không thay đổi, nháy mắt ra hiệu, cười hì hì nói.
Lưu Vĩ Hồng dở khóc dở cười mắng:
-Đừng phun ra những lời đó nữa. Các cậu đến rất đúng lúc, tôi đang có việc muốn tìm các cậu đây. Kêu Đại Pháo qua đây thêm nữa, cùng nhau tìm một chỗ ngồi, mọi người quây quần lại.
- Chuyện nghiêm túc sao?
Trình Sơn nghển cổ lên dò hỏi.
Lưu Vĩ Hồng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái:
-Vô nghĩa, tôi tìm cậu đã bao giờ có chuyện không nghiêm túc hay sao?
-Đúng đúng, chuyện nghiêm túc, chuyện nghiêm túc...Đại Pháo, còn không mau lăn sang đây, chào hỏi Nhị Ca đi!
Kỳ thật, Trình Sơn rất hưng phấn, hắn ước gì bản thân mình có thể giúp đỡ cho nhị ca. Cả đám chơi với nhau từ bé, Hồ Ngạc Bác, Trình Huy đều là nhân vật rồi, chỉ còn riêng một mình hắn là sống bừa bãi phóng túng. Đương nhiên, ở trong mắt người bình thường, thì Trình tam gia cũng là một nhân vật tai to mặt lớn tột cùng, suốt ngày một đám minh tinh vây quanh người, khoái hoạt hơn cả thần tiên nữa ah!
Nhưng trong thâm tâm Trình Sơn, cũng càng ngày đối với mình càng không hài lòng. Đều là bạn thân, mà không giúp đỡ được chuyện gì, thì có khác nào là một gã phế vật đâu chứ?
Đại Pháo sớm đã vểnh tai lên chờ đợi phân phó. Lần trước đã hướng Tam ca hỏi thăm xem Nhị ca là thần thánh phương nào, nhưng bị Tam ca hảo hảo trách mắng một trận, tự nhiên sau này không còn dám quanh co lòng vòng thêm nữa. Nhưng cũng đã biết được xuất thân của Lưu Vĩ Hồng, không ngờ là cháu nhà họ Lưu, vậy thì chuyện này quả đúng là không hề tầm thường chút nào. Trong số những nhân tài ẩn dật ở nơi kinh sư trọng địa, thì nhà họ Lưu chính là một biển chữ vàng uy danh nổi tiếng. Trừ bỏ ông cụ nhà họ Lưu ra, thì còn có thêm một vị nữa, đó chính là Phong nhị gia.
Cái này, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của nhị ca, thì đứng dưới chân thiên tử cũng là phi thường có thể diện ah!
Trình Sơn hét lớn một tiếng, Đại Pháo vội vàng chạy tới, hướng Lưu Vĩ Hồng khom lưng cúi chào thật sâu, kêu lớn:
- Nhị ca!
- Vệ Đạo, khỏe chứ!
Lưu Vĩ Hồng chủ động vươn tay ra nhìn Đại Pháo hỏi chuyện.
- Ôi, như thế này thì không dám không dám đâu. Nhị ca, nếu như anh coi trọng thì hãy gọi tôi một tiếng Đại Pháo đi.
Đại Pháo không ngừng vươn hai tay ra, cầm chặt lấy tay của Lưu Vĩ Hồng, cười nói.
Ở tại kiếp trước, Lưu Vĩ Hồng rất thưởng thức tài năng của Vệ Cường, cũng thích cái tính ăn to nói lớn của hắn. Cho nên lập tức mỉm cười nói:
-Được rồi, tốt lắm, tôi sẽ đi vào chuyện chính sự luôn. Là như thế này, Đại Pháo, tôi có chuyện này, vừa lúc cần thương lượng với đám các cậu, bởi vì các cậu cũng là người trong nghề ah! Thế nào, có thời gian không? Nếu như có thời gian, thì tìm một chỗ ngồi, cùng nhau bàn bạc nhé?
-Nhị ca có chuyện gì muốn làm, thì anh cứ việc phân phó, các huynh đệ dù phải nhảy vào trong dầu sôi lửa bỏng, tuyệt đối cũng không hai lời. Cho dù Thiên Vương lão tử hạ phàm, cũng không có chuyện gì quan trọng hơn việc của nhị ca ah!
Đại Pháo quả nhiên không hổ là người lăn lộn ở ngoài xã hội, khi vỗ mông ngựa còn mang theo thêm một chút khí phách hào hùng.
Lưu Vĩ Hồng cũng không cảm thấy kỳ quái, người muốn làm nghệ thuật, thì hành vi cử chỉ cũng phải như thiên mã hành không, bằng không làm sao có khả năng trở thành một đời danh gia được đây chứ?
-Tam nhi, đi chỗ nào, cậu thu xếp đi.
Lưu Vĩ Hồng nhìn Trình Sơn cười nói.
Bởi hiện giờ ở thủ đô, có địa phương nào ăn ngon, có nhiều trò hay, bản thân hắn quả thật không được rõ ràng giống như Trình Sơn.
- Vậy đi thôi, có một chỗ kêu là Khoái Hoạt Lâm, xét về cách phục vụ cũng tương đối đầy đủ.
- Khoái Hoạt Lâm? Cái tên gì mà loạn thất bát tao như vậy hả?
Nhất thời, Lưu nhị ca liền mù mịt khó hiểu.
-Ha ha, nhị ca, đây là do khách nhân đến vui chơi gọi như vậy. Còn tên đứng đắn thì gọi là “Tùng Đào khách sạn”, chính là do Đào Tử làm chủ, tuy rằng không có khí phái giống như khách sạn lớn, nhưng hoàn cảnh phục vụ ở bên trong cũng tương đối đầy đủ, khách nhân tới đây rất nhiều người cũng ủng hộ nhiệt tình.
Đại Pháo liền mỉm cười giải thích.
- Khách sạn Tùng Đào ư? Cái tên này cũng không tệ lắm!
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói.
Đám Trình Sơn cùng nhau đến đây có bốn người, trừ bỏ Trình Sơn cùng Vệ Cường, thì còn có thêm hai người thanh niên trẻ tuổi nữa, theo giới thiệu thì cũng là người ở trong tổ kịch, kiêm đóng vai kép võ, thường ngày chuyên làm trợ thủ giúp cho Đại Pháo. Khi nghe nói Đào Tiếu Bình gặp phiền toái, Đại Pháo đặc ý dẫn theo hai người có thể đánh nhau chạy tới đây, vạn nhất không nói chuyện rõ ràng, vậy thì cũng đành phải động thủ mà thôi. Dù sao, bất kể như thế nào thì cũng phải bảo vệ “an toàn” cho Đào Tiếu Bình.
- Đi thôi!
Lưu Vĩ Hồng phất tay lên nói.
Đại Pháo vươn tay lên vời Đào Tiếu Bình cùng hai diễn viên một nam một nữ chạy lên xe Audi của Lưu Vĩ Hồng. Còn Trình Sơn thì đích thân lái chiếc Toyota chạy trước dẫn đường cho Lưu Vĩ Hồng.
Đúng như Đại Pháo nói, quy mô của khách sạn Tùng Đào quả đúng là không nhỏ, là một tòa nhà có tám tầng. Trước mắt ở thủ đô, cũng được xem là một khách sạn có đẳng cấp rồi.
Khách sạn Tùng Đào vừa khai mở, thì lập tức trở thành địa điểm tập trung mới của đám người Trình Sơn. Lại nói tiếp, cũng là do cha mẹ Tạ Chính Đào lâm thời nảy lòng. Hiển nhiên là không ưa thích Tạ Chính Đào suốt ngày dẫn bạn bè về biệt thự mở tiệc party, khiến cho nhà cửa chướng khí mù mịt. Cho nên hai vợ chồng đã cùng nhau bàn bạc, dứt khoát cấp tiền vốn cho Tạ Chính Đào kinh doanh khách sạn, chẳng những có thể chiêu đãi bạn bè, mà còn sẽ có một nguồn thu nhập.
Đám người Trình Sơn ăn uống vui chơi ở khách sạn Tùng Đào, đương nhiên là ăn uống chùa, tuyệt không hề để ý, mà bản thân Tạ Chính Đào cũng cam tâm tình nguyện phục vụ. Tuyệt không chỉ bởi vì mối quan hệ bạn bè, mấu chốt là ở chỗ, nếu như phục vụ tốt Tam ca, thì tuyệt đối cũng sẽ không bao giờ lỗ vốn. Những chuyện khác không nói đâu xa, chỉ riêng nhóm minh tinh điện ảnh bạn bè của Tam ca, tư cách đã không hề tầm thường rồi. Cũng có không biết bao nhiêu gã nhà giàu mới nổi, muốn gia nhập vào hội này. Chỉ cần chạy đến vui chơi ở khách sạn Tùng Đào, thì luôn sẽ có cơ hội nhìn thấy ngôi sao ddienj ảnh. Về phần có thể gần gũi thân mật được hay không, vậy thì phải dựa vào bản lĩnh của các người. Nhưng có một điều khẳng định chính là, chẳng quản ngươi có bao nhiêu bổn sự, tới đây đều nhất định là phải tiêu tiền.
Tiêu một khoản tiền lớn!
Đây chính là lợi nhuận của Tạ Chính Đào thu về!
Đám nhà giàu mới nổi vì muốn khoe khoang tiền bạc ở trước mặt của ngôi sao điện ảnh, há lại sẽ để ý mấy đồng tiền trinh dừng chân ăn cơm giải trí này đây chứ?
Trình Sơn vừa bước chân vào đại sảnh trong khách sạn, thì một gã thanh niên đi giày tây, bộ dáng khoảng hai mươi mấy tuổi, chạy như bay lên phía trước, không ngừng cúi đầu, tươi cười nói:
- Tam gia, ngài đã tới rồi.
Ở trong hội của Trình Sơn, chỉ có một vài người như Vệ Cường, mới có tư cách gọi Trình Sơn là Tam ca, còn người bình thường đều tôn kính xưng là “Tam gia.”
- Theo quy củ cũ!
Trình Sơn cũng không nhiều lời vô nghĩa, thuận miệng phân phó một tiếng.
- Dạ, Tam gia, mời ngài!
Người thanh niên này, hình như là quản lý ở dưới đại sảnh, liền không ngừng cúi đầu đáp ứng.
Trình Sơn lại tùy tay ném cho người thanh niên trẻ tuổi một tờ giấy bạc, khẽ mắng:
- Nghe tôi nói này Tiểu Lục Tử, ánh mắt cậu làm sao vậy? Không thấy hôm nay có khách quý đến đây ư? Vị này mới là chính chủ, Tam gia tôi chỉ là người tiếp khách mà thôi, đã hiểu chưa? Đây chính là Nhị gia!
Dứt lời, liền bước sang bên cạnh mấy bước, mời Lưu nhị ca đứng vào giữa.
- Xin chào Nhị gia, Tiểu Lục Tử xin vấn an ngài!
Người thanh niên trẻ tuổi lại liên tục cúi đầu nói.
Lưu Vĩ Hồng khẽ nhăn mày, rất không thích nói:
- Tam nhi, làm cái gì loạn thất bát tao như vậy...
Trình Sơn liền nhếch miệng cười nói:
- Nhị ca, tôi đây không phải là đang diễn kịch hay sao? Ở trong hội này, vẫn luôn dùng cái giọng điệu như thế, anh đừng để ý. Kỳ thật mọi người đều là bạn bè thân thiết à.
Trình Sơn nói những lời này, cũng chỉ là nói ở trước mặt Nhị ca mới như vậy thôi. Đặt ở tình huống bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không nói nửa lời khiêm tốn như vậy. Bởi vì, cũng không phải ai đều có tư cách trở thành bạn bè thân thiết của Trình tam gia.
Trình Sơn lăn lộn ở Bắc Kinh, chưa bao giờ từng bước đi ra ngoài. Quan niệm tôn ti cao thấp cũng đã trở nên thâm căn cố đế, đồng thời cũng đặc biệt ưa thích bày ra cái trò này.
Thật ra Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn truy vấn nhiều, đều là người trẻ tuổi, lại đang ở trong giới văn nghệ, khua môi múa mép cũng là bình thường. Nếu người ta đã thích nói giọng điệu như vậy, thì bản thân mình cũng không thể áp đặt. Dù sao nói năng ngọt xớt vài câu, cũng không coi là cái chuyện gì lớn lao.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Đào Tiếu Bình đối với Lưu Vĩ Hồng không khỏi sinh ra vài phần tò mò. Cũng không phải là do Trình Sơn tỏ vẻ kính cẩn đối với Lưu Vĩ Hồng, mà mấu chốt là do khí chất trên người Lưu Vĩ Hồng biểu hiện ra, thực sự là kinh người.
Vừa rồi ở học viện hí kịch, nhẹ nhàng đem đám người Mã Hào Huy đánh đuổi đi, vừa có một thân thủ giỏi, mà lại vừa trượng nghĩa. Hiện giờ còn biểu hiện ra khí chất trầm ổn, giống như bộ dáng của một vị lãnh đạo. Trong khoảnh khắc, Đào Tiếu Bình cũng bị Lưu Vĩ Hồng làm cho mù mịt, hai cái loại tính cách hoàn toàn bất đồng kia, làm sao lại sẽ xuất hiện ở trên cùng một người, hơn nữa còn kết hợp hoàn mỹ tự nhiên, không hề cảm thấy miễn cưỡng làm ra vẻ chút nào....
Thật sự nhìn mà không hiểu!
Đào Tiếu Bình nhịn không được, khẽ nhíu mày, theo sau lại khẽ lắc đầu.