Tiểu Lục Tử dựa theo quy củ cũ, sắp xếp cho một cái địa phương rất không tồi, là một căn phòng lớn, có bàn đài lớn bóng loáng, bên dưới còn có một bàn trà và ghế sofa vây xung quanh. Ở trong này vừa có thể ăn cơm, sau khi dùng cơm xong thì sang bên cạnh ngồi uống trà nói chuyện phiếm.
Trước đây, đám người Trình Sơn ăn khuya ở bên cạnh, cũng sẽ không sử dụng chiếc bàn lớn, mà cả đám người vây quanh chiếc bàn trà, gọi mấy món ăn linh tinh bình dân, thật là tùy ý, không cần phải câu nệ tiểu tiết. Bất quá Nhị ca không phải người khác, là công nhân viên chức đứng đắn, là chủ tịch của một thành phố, cho nên Trình Sơn muốn dùng bàn lớn cho chính quy một chút. Không ngờ, Lưu Vĩ Hồng lại bước đến ghế sofa ngồi xuống, rồi cũng kêu mọi người ngồi quây quần xuống đây.
- Nào, mời mọi người ngồi xuống, cùng nhau nói chuyện.
Lưu Vĩ Hồng thực khách khí. Trong lòng hắn, quả thực đúng là không có bao nhiêu suy nghĩ về trật tự tôn ti cao thấp. Chuyện này cùng thái độ làm người ở kiếp trước của hắn cũng có quan hệ. Kiếp trước, đã từng trải qua nhiều thay đổi trong cuộc sống, nhân tình lòng người ấm lạnh dễ thay đổi, hắn đã nhìn thấy được nhiều hơn, cũng không cho rằng mình có xuất thân hiển quý mà tài trí hơn người.
Bởi vì thế giới này, thật đúng là rất tàn khốc.
Hiện giờ bước sang kiếp này, Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn khoe khoang chính mình.
- Ngồi xuống đi, đều ngồi xuống đi!
Trình Sơn dẫn đầu ngồi xuống ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, rồi nháy mắt ra hiệu cho Đại Pháo.
Đại Pháo hiểu rất nhanh, lập tức đem Đào Tiếu Bình đặt xuống bên cạnh người Lưu Vĩ Hồng. Theo lý thuyết, Lưu Vĩ Hồng vừa giải vây cho Đào Tiếu Bình, thì Đào Tiếu Bình cũng nên bồi tiếp Lưu Vĩ Hồng uống hai chén, cảm tạ mới đúng.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng sáng như gương, khẽ mỉm cười, cũng không có ngăn cản.
Mấy người vừa an vị xong, thì các món ăn bình dân, bia lạnh cũng được đưa lên. Chốc lát sau, ông chủ khách sạn Tạ Chính Đào cũng vội vàng chạy tới, thấy Lưu Vĩ Hồng ở đây, thì giật mình không nhỏ, liên tục không ngừng cúi đầu “vấn an”. Lưu Vĩ Hồng cũng nói chuyện khách khí với hắn dăm ba câu.
- Tam nhi, trời giá lạnh, đừng uống quá nhiều bia, sẽ tổn thương dạ dày. Nếu không, chúng ta gọi thêm vài chai rượu vang đi.
Lưu Vĩ Hồng thấy trên bàn đặt mười mấy chai bia, thì hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, thản nhiên nói.
- Được, anh là đại ca, anh nói sao thì là như vậy. Đào Tử, đổi rượu vang đi.
Tạ Chính Đào vội vàng đáp ứng, gọi nhân viên phục vụ lấy bia xuống, đổi rượu vang mang lên.
- Chúng ta cùng nhau cạn chén, rồi sau đó sẽ nói chuyện nghiêm túc nhé.
Lưu Vĩ Hồng giơ chén rượu lên, mời mọi người.
Mấy chén rượu cũng giơ lên, ở trên không trung đụng nhau một cái.
Sau khi buông chén, Đại Pháo ngồi ở bên người Đào Tiếu Bình không ngừng kéo ống tay áo của Đào Tiếu Bình, lại dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng, cần phải tỏ vẻ một chút gì đi chứ.
- Nhị...nhị ca, tôi mời anh một ly, cám ơn anh!
Đào Tiếu Bình miễn cưỡng nâng chén lên, nhìn Lưu Vĩ Hồng nói, vẻ mặt khẩn trương.
- Được lắm!
Tính tình của Tam nhi chỉ e sợ là thiên hạ không loạn, cho nên lập tức vỗ hai tay, nhiệt liệt hưởng ứng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, cùng đụng chén với Đào Tiếu Bình, nói:
- Đào tiểu thư, chuyện đó cũng là vừa vặn gặp phải thôi, đổi thành là ai thì cũng sẽ ra tay trợ giúp. Cô đừng để ý nhiều làm gì. Rượu vang này nồng độ còn không thấp, đừng uống hết một ngụm như vậy, cứ bình tĩnh mà uống thôi, tùy ý đi.
Kỳ thật tửu lượng của Lưu nhị ca cũng không mạnh, nói như vậy là dành cho bản thân mình một cái đường lui, nhưng rơi vào trong tai Đào Tiếu Bình thì lại trở thành một loại cảm thụ bất đồng. Người đàn ông uy phong lẫm lẫm này, nguyên lai còn có một mặt ôn nhu lo lắng chăm sóc như thế.
- Cám ơn Nhị ca....
Mặc dù Lưu Vĩ Hồng nói cứ tùy ý đi, nhưng Đào Tiếu Bình vẫn uống một hơi cạn nửa chén rượu vang, khiến nàng phải ho khan hai tiếng, liền vội vàng nâng tay bưng cái miệng nhỏ nhắn, thần tình cũng trở nên ửng hồng.
- Tiếu Bình à, làm sao thế? Rốt cuộc là cái thứ đui mù nào đã làm phiền cô vậy?
Chờ Lưu Vĩ Hồng buông chén xuống xong, Trình Sơn liền nổi giận đùng đùng hỏi thăm. Mặc dù ở trong giới văn nghệ cũng có “tiềm quy tắc”, nhưng đám người Trình Sơn đang quản lý, lại cũng không thể để mặc cho người khác bắt nạt được. Mấy cái đám chó mèo ngoài đường cũng dám đánh chủ ý lên ngôi sao điện ảnh ư? Khinh thường Trình tam công tử là kẻ bất tài vô dụng hay sao?
Đặc biệt người bị bắt nạt lại là Tiếu Bình, vậy thì càng khó có thể nhẫn nhịn.
Lưu Vĩ Hồng hờ hững cười nói:
- Chẳng phải là chuyện gì quá lớn. Chỉ là một gã nhà giàu mới nổi họ Mã thôi, xuất thân từ Hà Đông, cùng Cao Nguyên hỗn chung một chỗ.
- Cao Nguyên? Mẹ kiếp, lá gan của nó không nhỏ! Khó trách cái gã hỗn đản đến từ Hà Đông kia lại dám kiêu ngạo như vậy.
Trình Sơn nhất thời liền tức giận.
Nhóm hoàn khố công tử đều có chuyện xích mích. Thường ngày Cao Nguyên cùng đám người Trình Sơn không qua lại quá nhiều, xem như nước sông không phạm nước giếng. Hiện giờ Cao Nguyên không đem Trình Sơn để vào trong mắt, ngang nhiên bắt nạt người của hắn, trong lòng Trình Sơn tự nhiên là khó chịu rồi. Nhưng địa vị của Cao Nguyên thực cũng không nhỏ, vị tất Trình Sơn đã phải là đối thủ, nên cũng không dám nói lời ngoan thoại gì quá mức.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Không có gì đâu. Sau này hắn sẽ không dám nữa, cái bàn tay kia, đã đủ khiến cho hắn nhớ mấy năm rồi.
- Nhị ca, anh đánh hay sao?
Trình Sơn lập tức hứng thú hét lên.
- Người này ngày càng không biết kiêng nể ai, đánh cho hắn một cái tát, để cho hắn nhớ lâu thêm một chút.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.
- Ha ha!
Trình Sơn liền vỗ xuống bàn trà, tâm tình hưng phấn rất nhanh, tùy ý giương ngón tay cái lên hướng về phía Lưu Vĩ Hồng.
- Nhị ca đúng là nhị ca, thực ngưu! Ở đây, đại khái chỉ có một mình nhị ca anh mới dám giáng cho tiểu tử kia một cái tát mà thôi. Anh có điều không biết rõ ràng, cái gã Cao Nguyên kia, mấy năm nay hò hét rất ngưu, trừ bỏ Vương Thiện ra, ai cũng không dám mua khoản nợ này. Ha ha....gặp phải Nhị ca thì hoàn toàn bất đồng, con mẹ nó thực là thống khoái à! Nhị ca, bất kể như thế nào, Tam nhi này cũng muốn mời anh một chén, anh quả là tài năng phi phàm!
Tam gia đều đã như vậy, thì mọi người tự nhiên cũng phải tăng cương nâng chén rượu lên, cùng nhau kính chúc Lưu nhị ca.
Người khác thì thôi, vì cũng chẳng biết Cao Nguyên là thần thánh phương nào. Nhưng Đại Pháo dù sao cũng đã từng gặp qua rất nhiều cảnh đời, biết ông già của Cao Nguyên, là cán bộ cao cấp cấp Phó Tỉnh, thường ngày ở trong hội hoàn khố công tử đất kinh thành, thực có thể coi là một nhân vật, nói có thể đi ngang cũng không tính là quá phận. Không ngờ gặp phải Lưu Vĩ Hồng, một lời nói không hợp thì đã bị tát cho vêu miệng!
Đúng như lời Tam ca nói, Lưu Vĩ Hồng quả đúng là ngưu nhân!
- Được rồi, đừng tâng bốc tôi lên làm gì. Ra tay đánh người là không tốt, nhưng lúc này bọn chúng nhiều người, tôi lo lắng gã tiểu tử Cao Nguyên sẽ kích động, cho nên mới đánh đòn phủ đầu mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười khoát tay nói.
- Nhị ca, anh không cần khiêm tốn đâu. Gã tiểu tử Cao Nguyên có hung hăng càn quấy như thế nào, thì cũng sẽ không dám kích động ở trước mặt anh nữa đâu. Ngay cả Hạ lão nhị đều phải nằm gục dưới chân anh, thì con khỉ Cao Nguyên kia có tính là cái gì?
Trình Sơn hưng phấn nói.
- Được rồi, được rồi! Tam nhi, không nói chuyện này nữa. Chúng ta bắt đầu tán gẫu chuyện nghiêm túc đi.
- Được, mời anh nói trước, mọi người sẽ lắng nghe!
Trình Sơn nói dứt lời, thì kìm lòng không được, mà điều chỉnh ngồi thẳng sống lưng lên.
- Tam nhi, cậu có biết vì sao hôm nay tôi lại đi xem diễn xuất hay không?
- Biết, còn không phải là bởi vì....
Trình Sơn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng may mắn đã kìm cương ngựa lại ở bên bờ vực thẳm. Nói ra một nửa thì kịp nuốt ngược trở vào, theo sau ánh mắt liếc nhìn sang phía Đào Tiếu Bình. Trước đây chưa từng nghe nói qua, Nhị ca thích xem diễn xuất ah! Ngày hôm nay vui vẻ chạy đên học viện hý kịch thủ đô, tự nhiên là hướng về phía Đào Tiếu Bình. Trình Sơn không dám tiết lộ ra bên ngoài, đó là vì cấp thể diện cho Lưu nhị ca.
Lưu Vĩ Hồng bất đắc dĩ, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, thần sắc cũng đã trở nên nghiêm khắc rồi.
Trình Sơn kìm lòng không được, khẽ co đầu rụt cổ, cười hắc hắc.
Bất quá nhìn vẻ mặt này của Trình Sơn, nhìn cái ánh mắt kia, thì trong lòng của Đào Tiếu Bình cũng dấy lên nghi ngờ. Chẳng lẽ, tiềm quy tắc trong giới văn nghệ, rốt cục là muốn rơi lên trên đầu của mình hay sao?
Vừa nghĩ như vậy, Đào Tiếu Bình không khỏi hoảng sợ, không dám tiếp tục suy nghĩ miên man thêm nữa.
- Tôi đã nói với cậu, hôm nay tôi là muốn đi đòi tiền. Hiện giờ thành phố Hạo Dương, tình trạng về phương diện tài chính đang rất thiếu thốn, chỗ nào cũng đều thiếu tiền, tình trạng đang sứt đầu mẻ trán...
Nghe Lưu Vĩ Hồng nói những lời này, Trình Sơn liền vỗ trán một cái, như người vừa giật mình bừng tỉnh ở trong cơn mộng mị, kêu lớn:
- Đúng rồi, Nhị ca, bây giờ anh đã là chủ tịch của một thành phố rồi, Tam nhi tôi thiếu chút nữa đã quên béng mất chuyện này! Tới nào, chuyện khác trước không nói, mấy người chúng tôi mời anh một chén, cung chúc anh tiền đồ vô hạn.
Nghe vậy đám người Đại Pháo không khỏi hoảng hốt, trong ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng cũng tràn đầy thần sắc kinh hoàng.
Đối với hoàn khố công tử ở Bắc Kinh, mọi người đã nhìn thấy qua rất nhiều, thậm chí quan lớn cấp bộ cũng đã gặp qua rồi. Chẳng có...thần kỳ chút nào. Nhưng Lưu Vĩ Hồng này mới bao nhiêu tuổi mà đã làm chủ tịch thành phố đây chứ. Chuyện này quả đúng là lần đầu mới nghe thấy ah!
- Tôi nói cho mọi người biết nhé, Nhị ca thực đúng là uy phong. Trước kia ở trong thủ đô, bất luận là ai gặp thì cũng đều phải giơ ngón tay cái lên. Hiện giờ còn là chủ tịch thành phố Hạo Dương ở tỉnh Sở Nam cơ đó. Tôi ở thủ đô coi như cũng đã từng gặp qua không ít ngưu nhân, nhưng không có một người nào, có thể so sánh được với Nhị Ca đâu. Năm nay Nhị Ca đúng hai mươi bốn tuổi, so với tôi lớn hơn một tuổi! Hắc hắc, bây giờ ngay cả Hạ Mạnh Cường cũng không so sánh nổi với anh nữa rồi! Cạn ly, cạn ly nào!
Trình Sơn hô to gọi nhỏ, không ngừng ồn ào lên.
Lưu Vĩ Hồng kỳ thật cũng đem Trình Sơn coi như anh em huynh đệ ruột thịt, đối với hắn rất là “cưng chiều”. Thấy hắn nói như vậy, thì gõ đầu hắn một cái, cười nói:
- Được, vậy thì cạn một chén, cám ơn mọi người!
Tiếng thanh thúy do những chiếc ly thủy tinh đụng vào nhau vang lên, đám người lại ngửa cổ cạn chén.
Đào Tiếu Bình trong đầu càng thêm ngất ngây, không ngờ vị này thế nhưng còn là chủ tịch thành phố?
- Tam nhi, Đại Pháo, không dối gạt hai người, hai người chưa từng xuống nông thôn, nhất là những vùng hẻo lánh xa xôi, hai người tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng nổi, tình hình thực tế ở nơi đó ác liệt như thế nào đâu. Phòng học của bọn trẻ, chỉ được xây dựng tạm bợ bằng gạch ngói mà thôi.....
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, thở thật dài một tiếng.
Nói tới chuyện nghiêm túc, Trình Sơn liền không dám hô to gọi nhỏ thêm nữa, bắt đầu yên lặng nghe Lưu Vĩ Hồng kể chuyện về tình hình giáo dục ở những vùng thôn xóm hẻo lánh tại thành phố Hạo Dương. Không chỉ riêng Trình Sơn, mà những người khác rất nhanh cũng bị lời tường thuật của Lưu Vĩ Hồng hấp dẫn, cả đám đều chăm chú nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng.
Lúc này trong mắt Đào Tiếu Bình đã xuất hiện ánh nước.
Nguyên quán của nàng cũng không phải ở thủ đô, ngày tháng trải qua trước đây, mặc dù không có khó khăn giống như Lưu Vĩ Hồng miêu tả, nhưng coi như đã từng nếm trải qua sự cực khổ ở dưới nông thôn. Cho nên khi nghe Lưu Vĩ Hồng tường thuật, rất nhanh đã khiến cho nàng nảy sinh ra tâm tư cộng hưởng.
- Nhị ca, ý của anh là, muốn chúng tôi biểu diễn để quyên góp tiền cứu tế, hỗ trợ một chút cho bọn trẻ ở thành phố Hạo Dương hay sao?
Lưu Vĩ Hồng đang muốn cùng mấy người bàn bạc kế hoạch cụ thể của mình, thì đã nghe thấy bên ngoài hành lang truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như có người vừa mạnh mẽ đá vào cửa. Kèm theo đó là một tiếng rống giận dữ.