Lần này, thời gian Lưu Vĩ Hồng đi công tác tương đối dài. Những ngày ở thủ đô, Lưu Vĩ Hồng đã làm xong “Kinh nghiệm Lâm Khánh”. “Nhật báo Nhân dân” chính thức đăng lại bài thông tin của “Nhật báo Sở Nam”, Ban tổ chức trung ương và Ban tuyên giáo trung ương kết hợp bên dưới, khẳng định đầy đủ “Kinh nghiệm Lâm Khánh”, về phần có mở rộng ra cả nước hay không, còn cần phải nghiên cứu. Tuy nhiên điển hình này, coi như đã dựng nên.
Ngoài chuyện này ra, Lưu Vĩ Hồng còn làm một động tác lớn, chính là một mình tới cửa, thăm hỏi tất cả bạn bè cũ của nhà họ Lưu ở Kinh Sư. Những gia đình này trên căn bản đều có sợi dây liên lạc thân thiết với nhà họ Lưu, có một số là bộ hạ cũ của Lưu lão gia tử, mặc dù lão gia tử trong nhà đã qua đời rất nhiều năm, nhưng con cháu đời thứ hai vẫn giữ quan hệ mật thiết với họ Lưu, nghiễm nhiên là người trong nhà họ Lưu. Những đệ tử đời thứ hai này cũng có thể nói là trưởng bối của Lưu Vĩ Hồng, có một số người là bạn thân của Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia và Mã Quốc Bình, cũng thường xuyên đi lại với nhà họ Lưu, tỷ như lão tử của đám người Trình Cửu Lăng và Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn, cho dù vẫn chưa thể hoàn toàn coi như người nhà họ Lưu, chí ít cũng là một trợ lực lớn.
Lưu Vĩ Hồng bây giờ phát triển bên trong thể chế, miễn cưỡng được xem là bộc lộ tài năng, những quan hệ này, đương nhiên đều phải khơi thông, sau này có nhiều lúc có thể cần dùng đến.
Trước kia Lưu Vĩ Hồng từng tới chơi một số nhà thúc bá, tuy nhiên chỉ là một loại lễ tiết bình thường toàn đi theo cha mẹ, tới nhà thăm hỏi vào ngày lễ ngày tết. Lúc đó Lưu Vĩ Hồng chẳng qua chỉ là một trẻ nhỏ, không ai nghĩ hắn có thể làm được chuyện gì. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng khi đó thích gây chuyện đánh nhau, vô cùng nghịch ngợm, trong mắt các trưởng bối chính là kẻ ăn chơi trác táng, không hề được chào đón.
Nếu không phải Lưu Thành Gia chỉ có một đứa con trai, nói không chừng cũng sẽ không dẫn hắn đi theo.
Bởi vì ông ta ngại mất mặt!
Tuy nhiên hiện tại hoàn toàn không giống với lúc trước, Lưu Vĩ Hồng lấy danh nghĩa của mình tới cửa thăm hỏi tất cả thúc bá. Đây được xem là một hành động lớn, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy cần bắt đầu thay đổi ấn tượng công tử nhà giàu của mình trong mắt các thúc bá.
Nói thế nào, nhị ca bây giờ cũng là Bí thư Khu ủy, chức vụ không cao, nhưng cũng trông coi bảy tám vạn người, hai ba trăm km2 đất đai.
Hào môn thế gia có quy củ của thế gia, nếu anh là một đệ tử kém cỏi, trong đại nha môn thủ đô đeo danh nghĩa Trưởng phòng gì đó, suốt ngày chung chạ với một đám lố lăng không đứng đắn, thì sẽ không ai xem trọng anh. Kẻ ăn chơi trác táng ở thủ đô, đừng nói là cán bộ cấp Khoa cho dù là cán bộ cấp Xử cũng có một nắm lớn, cấp bậc căn bản không chứng tỏ được cái gì. Tuy nhiên chức vụ thực quyền cơ sở, hơn nữa là trưởng chứ không phải phó lại là chuyện khác. Cái đó phải có chút bản lĩnh thật sự mới được, nếu chỉ có bảng hiệu thì cũng mất linh.
Vì vậy Lưu Vĩ Hồng lần này tới cửa, phần lớn thúc bá cũng rất khách khí, thật sự xem hắn là một nhân vật.
Mọi người bình thường đều sẽ ngồi xuống, hàn huyên một hồi với Lưu Vĩ Hồng, ân cần hỏi thăm tình huống công tác của Lưu Vĩ Hồng ở cơ sở. Lưu Vĩ Hồng cũng không ngại bị làm phiền, nhất nhất báo cáo cặn kẽ với các thúc bá các loại công tác của mình ở khu Giáp Sơn.
Chuyện này thật ra không phải hoàn toàn vì muốn biểu lộ bản thân, đây chẳng qua chỉ là nền tảng để sau này phát triển ở khu Giáp Sơn, có nhiều lúc cũng phải dùng những quan hệ này, tỷ như lôi kéo trợ giúp tài chính… thiếu sự ủng hộ của những thúc bá này, có lẽ cũng không dễ dàng.
Con cháu đời sau của những thế gia nghe Lưu Vĩ Hồng báo cáo đều tương đối kinh ngạc, thật đúng là khuôn mẫu, cho dù là cán bộ cơ sở làm việc lâu năm, cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn Lưu Vĩ Hồng. Tiểu tử quần là áo lượt của nhà họ Lưu thật sự đã thay đổi, bước vào nề nếp. Nếu suy nghĩ, chuyện này tựa hồ cũng rất bình thường, Lưu Vĩ Hồng dù sao cũng là con cháu thế gia, trước kia càn quấy là vì còn trẻ không hiểu chuyện, bây giờ hiểu chuyện rồi, dĩ nhiên có thể làm ra thành tựu, con cháu dòng chính nhà họ Lưu, có thể là kẻ bất tài được sao?
Lần này hiệu quả tới thăm vô cùng tốt, cơ hồ tất cả thúc bá, đều khuyến khích khen ngợi Lưu Vĩ Hồng, ngoài chuyện bản thân Lưu Vĩ Hồng đã bước vào nề nếp, còn có một mấu chốt, chính là nhà họ Lưu hiện giờ như mặt trời rực rỡ, bất cứ ai cũng phải kính trọng mấy phần.
Đối với hành động này của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Thành Gia tỏ vẻ rất khen ngợi. Mỗi lần đi thăm một vị thúc bá, buổi tối Lưu Vĩ Hồng trở lại nơi làm việc ở tập đoàn quân Kinh sư, đều gọi điện báo cáo cho cha mình. Hắn làm như vậy, thứ nhất đương nhiên là để tỏ lòng kính trọng đối với lão tử. Trước mắt phân lượng Lưu bí thư của khu Giáp Sơn vẫn chưa đủ, các thúc bá phần lớn vẫn nhìn mặt mũi của Lưu quân đoàn trưởng và nhà họ Lưu, gần đây lời đồn liên quan đến Lưu Thành Gia một lần nữa được đề bạt trọng dụng được lưu truyền rất nhanh ở Kinh sư, Lưu Thành Gia vẫn như cũ vững vàng ngồi ở vị trí quân đoàn trưởng tập đoàn quân chủ lực, cũng không di chuyển đi đâu.
Lão gia tử hoàn toàn nghe theo ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, khi thế cục chưa rõ ràng không thể dễ dàng giao ra quyền nắm giữ bộ đội dã chiến. Tập đoàn quân chủ lực trọng yếu của Cảnh vệ kinh đô và vùng lân cận vào lúc mấu chốt có thể phát huy tác dụng đáng sợ, về phần tiến triển, cũng không cần gấp, chỉ cần tư cách đầy đủ, có vị trí nào không lên được?
Điểm thứ hai, chính là Lưu Vĩ Hồng muốn thông qua động tác này, tăng thêm một chút ảnh hưởng đối với lão tử của mình, nếu dùng một câu đại bất kính mà nói, chính là Lưu Vĩ Hồng muốn “Lĩnh hội” Lưu Thành Gia “Chơi chính trị” như thế nào. Lưu Thành Gia cũng đối mặt với vấn đề khảo hình, từ một quân nhân tương đối thuần túy, trở thành chính trị gia trong quân, thậm chí biến thành lãnh tụ một phái.
Bố cục của nhà họ Lưu trong quân, không nghi ngờ gì chính là lấy Lưu Thành Gia làm trung tâm tiến hành, một quân nhân thuần túy, chiến đấu anh hùng, có thể thấy chính là một lãnh tụ tốt, một thống soái tốt!
Cha con hàng ngày đều gọi điện, chuyện này trước kia hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được. Sự thân thiết của hai cha con khiến Lâm Huệ Như cũng cảm thấy “ghen tị”, không kìm được gọi điện thoại oán trách Lưu Vĩ Hồng, nói hắn là “Tiểu bạch nhãn lang”, vô cùng lợi thế, trong mắt chỉ có lão tử làm quân đoàn trưởng, hoàn toàn không có vị trí của người mẹ.
Lưu Vĩ Hồng buồn cười, đành phải “khuất phục”, gọi điện thoại mỗi ngày, nói chuyện phiếm với mẹ mấy câu, sau đó mới báo cáo với Lưu Thành Gia. Lâm Huệ Như lúc này mới đổi giận làm vui, hài lòng.
Sau khi ở lại thủ đô gần hai mươi ngày, Lưu Vĩ Hồng mới lên đường trở về.
Tuy nhiên Lưu bí thư cũng không trực tiếp quay về Lâm Khánh, mà lưu lại Đại Ninh một lát, Lưu Vĩ Hồng muốn tặng ít đồ cho Chu Ngọc Hà.
Lúc này đã đến tháng 9 dương lịch, trong sân trường đại học Ninh Thanh, đã có một chút mùi vị đầu thu.
Chủ nhật, Chu Ngọc Hà theo lệ sẽ không ra ngoài đi dạo, mà ở trong ký túc xá. Bạn cùng phòng của nàng, một nữ nghiên cứu sinh khác, trái lại hoạt bát hơn, từ sáng sớm đã ra ngoài, cũng không biết đi dạo phố hay đi gặp mặt.
Chu Ngọc Hà một mình nằm trên giường đọc sách, cũng tự đắc vui mừng.
Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
- Ai vậy?
Chu Ngọc Hà bình thản hỏi một tiếng.
Không ai lên tiếng, vẫn chỉ gõ cửa,
Chu Ngọc Hà chau mày, đứng dậy hé cửa phòng, nhưng ngay sau đó liền có chút kinh ngạc giương lông mày lên.
- Là anh?
Ngoài cửa, Lưu Vĩ Hồng ôm một bao lớn, trên mặt còn mang theo một nụ cười ranh mãnh, vừa rồi cố ý không lên tiếng, cũng vì Lưu Vĩ Hồng muốn trêu chọc Chu Ngọc Hà.
Ai kêu nàng lạnh nhạt như vậy?
Cái này gọi là lấy đạo lý của người khác để trị họ.
- Vào đi!
Vẻ mặt kinh ngạc ngay sau đó biến mất, Chu Ngọc Hà mở cửa lạnh nhạt nói.
Lưu Vĩ Hồng đi vào, đặt bao lớn trong tay xuống, nhìn Chu Ngọc Hà đánh giá, cười hì hì.
Chu Ngọc Hà nhìn lại người mình, mặt không khỏi đỏ ửng. Chủ nhật, ở trong túc xá, bác sĩ Chu hiện tại còn mặc bộ đồ ngủ màu trắng, đôi chân trắng như tuyết được bó trong đôi giày vải thêu hoa văn, mái tóc cũng không được chải, rủ xuống lộn xộn, dáng vẻ lười biếng đến cực điểm.
Chu Ngọc Hà lộ ra dáng vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ hiếm thấy, Lưu Vĩ Hồng chỉ cảm thấy càng thêm thú vị.
Chu Ngọc Hà mặc đồ ngủ đứng trước mặt đàn ông, may là nàng tính tình lạnh nhạt, cũng có vẻ xấu hổ, sẵng giọng:
- Anh tới đây làm gì? Muốn tới cũng phải gọi điện thoại trước chứ!
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi là Sherlock Holmes, bấm tay tính toán, hôm nay chủ nhật, cô nhất định ở trong ký túc xá nên tiết kiệm một cuộc điện thoại.
Chu Ngọc Hà hừ một tiếng, lúc này, cũng không thể đuổi Lưu Vĩ Hồng đi, chỉ có thể thay quần áo.
Không đợi Chu Ngọc Hà mời chào, Lưu Vĩ Hồng liền ngông nghênh ngồi xuống giường Chu Ngọc Hà, nhìn gian phòng ký túc nhỏ bé, mặc dù căn phòng không lớn, nhưng vẫn sạch sẽ gọn gàng, bố trí rất thanh nhã, rất phù hợp với tính cách của Chu Ngọc Hà.
- Uống nước!
Chu Ngọc Hà đặt một chén nước bên tay Lưu Vĩ Hồng. Trong đầu có chút bất đắc dĩ. Người này, rõ ràng có ghế lại không ngồi, lại muốn ngồi lên giường nàng, có lẽ đàn ông đều có tính cách tùy tiện như vậy.
- Cám ơn! Bác sĩ Chu, sách cô nhờ tôi mua, tôi đã mua rồi, cô cầm đi, xem xem có đúng không?
Lưu Vĩ Hồng chỉ vào cái bao lớn, cười nói.
Chu Ngọc Hà cần một số sách tham khảo, ở Đại Ninh không có bán, liền nhờ Lưu Vĩ Hồng thu thập ở thủ đô, nhìn cái bao lớn này, xem ra hắn làm việc cũng rất chắc chắn.
- Bao nhiêu tiền?
Chu Ngọc Hà không kiểm tra, trực tiếp hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Không cần, chúng ta không phải bạn bè sao? Nhắc đến tiền có vẻ không hay.
Chu Ngọc Hà gật đầu, quả thật không nhắc đến tiền nữa nói:
- Nói cho anh biết chuyện này, tôi và Hoa Đào đã hùn vốn làm ăn.
- Cái gì?
Lưu Vĩ Hồng chợt nhướng mày, trình độ, kinh ngạc không thua người ngoài hành tinh tấn công địa cầu!
Chuyện này là thế nào?
Chu Ngọc Hà liếc nhìn hắn, tựa hồ đã sớm dự liệu hắn sẽ kinh ngạc, thản nhiên nói:
- Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, công ty phục vụ lao động có một số quầy bán quà vặt muốn nhận thầu, Hoa Đào muốn nhận thầu nhưng cô ấy không có đủ tiền, tôi đưa cho cô ấy một chút vốn nói cho cô ấy mượn nhưng cô ấy không cầm, trừ phi tôi hùn vốn chia hoa hồng. Tiểu cô nương này rất có lòng tin, nói quầy bán quà vặt nhất định có thể kiếm tiền, cô ấy đã làm việc này một thời gian, quen thuộc quy trình. Thật ra chia hoa hồng gì chứ, tôi vốn không biết làm ăn, toàn là một mình cô ấy bận rộn.
- Ồ, có chuyện tốt như vậy sao! Chúc mừng bà chủ Chu, tài nguyên dồi dào, tiền của đại phát.
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha.
Chu Ngọc Hà liền liếc hắn một cái, cũng hé miệng cười.