Trong phòng chờ của phi trường thủ đô, Lưu Vĩ Hồng tay phải kéo một cái rương hành lý, tay trái nắm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Vũ Thường. Vũ Thường mặc đồ trắng, đầu choàng khăn, mái tóc buông xõa trên bờ vai, lộ ra vẻ vô cùng thanh xuân kiều mỵ.
Lưu nhị ca đang đặc biệt đưa bạn gái trở về Giang Khẩu.
Thế cục vùng Vịnh đang hừng hực, công ty Hồng Du có rất nhiều công việc phải xử lý, Vũ Thường không thể ở thủ đô lâu, về trước rồi hãy nói. Lưu Vĩ Hồng còn phải ở thêm thủ đô mấy ngày chờ xong chuyện Kinh nghiệm Lâm Khánh xong xuôi rồi mới trở về.
Vân Vũ Thường kể từ khi chính thức nói rõ với Hạ Mạnh Cường thì cũng để được tảng đá trong lòng xuống, tâm tình hai ngày nay rất thanh thản.
Máy bay một hồi nữa mới cất cánh, Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường đứng phòng chờ, mặt đối mặt, tay nắm tay.
- Chị, em sẽ rất nhớ chị......
Lưu Vĩ Hồng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Thường thì thầm.
Vũ Thường cười nhẹ, khẽ vuốt tóc Vĩ Hồng, trong mắt toát lên vẻ yêu thương.
- Chị, bên Giang Khẩu chắc đã có mẫu điện thoại di động đầu tiên, chị mua một cái đi để lúc nào em cũng có thể gọi điện.
Lưu Vĩ Hồng thấp giọng nói, giống như một phụ nữ lắm lời. Đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy mơ mơ màng màng với việc Vũ Thường trở thành bạn gái mình, cảm thấy như đang trong mơ. Ký ức đời trước vô cùng khắc sâu, trọng sinh hơn một năm chưa đủ để xóa đi.
Vũ Thường cười nói:
- Ơ, lúc nào mà đã miệng lưỡi ngọt ngào như vậy rồi?
Ngoài mặt là thế nhưng trong lòng Vũ Thường cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Đính hôn với Hạ Mạnh Cường hơn một năm, ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy, nói chuyện điện thoại cũng rất ít khi vượt qua ba phút, tình cảnh như thế chỉ có thể nói là “ngụy yêu thương”, rất là quỷ dị. Trong chuyện yêu thương, đối với Vũ Thường mà nói, cũng là lần đầu tiên. Lưu Vĩ Hồng đối với nàng quyến luyến như thế, Vũ Thường cảm giác rất kỳ diệu, nhu tình trong lòng bắt đầu khởi động.
Hình tượng Lưu Vĩ Hồng lẽo đẽo đi sau nàng năm xưa đã dần lùi xa, chỉ còn nam tử anh tuấn sáng rỡ trước mắt.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười:
- Ý ở trong lời......Em nghĩ chính là như vậy. Ai nha, không có điện thoại di động, cuộc sống thật là khổ sở, có đôi khi tìm người cũng như mò kim đáy biển, tìm không được đúng là gấp gáp a......
- Di, sao tôi nghe thấy có chút kỳ lạ a? Chẳng lẽ trước kia cậu thường xuyên dùng điện thoại di động?
Vũ Thường trừng mắt lên.
Lưu nhị ca không khỏi cả kinh, không cẩn thận, lại lộ ra chân tướng. Vũ Thường làm sao lại để ý đến câu phàn nàn của hắn.
- Hắc hắc, sau này chờ chị dùng quen rồi cũng biết á. Công nghệ cao ngày càng phát đạt làm cho cuộc sống con người ngày càng dễ dàng...... Cũng làm cho mọi người dưỡng thành tính ỷ lại thật lớn. Nói thí dụ như đèn điện, bây giờ chỉ cần dừng điện lại chắc chị đã cảm thấy vô cùng khó chịu? Trước kia dùng đèn dầu chiếu sáng, chúng ta vẫn thấy bình thường đó sao?
Lưu nhị ca hàm hàm hồ hồ, lừa dối vượt qua kiểm tra.
- Cái này thì đúng. Được, để tôi đi qua chuẩn bị đi. Bất quá nhìn bề ngoài rất nặng, cầm trong tay cũng không dễ dàng.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười. Đúng là bảo Vũ Thường cầm trong tay một khối đen ngòm như vậy, cũng quả thật rất làm khó. Vũ Thường suốt ngày chỉ cầm không cũng mệt đến ngất ngư. Cũng may sản phẩm điện tử đổi mới cực nhanh, dùng không được bao lâu sẽ càng tiên tiến.
- Ai, sao nghe nói cậu kết làm anh em với Cung Bảo Nguyên!
Vũ Thường giống như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hỏi, vẻ mặt tương đối chú ý.
Lưu Vĩ Hồng cười một tiếng:
- A, chuyện này chị cũng biết rồi sao, không ngờ danh tiếng của Tiểu Cung lại lớn như vậy, ngay cả chị cũng biết.
Vũ Thường cũng cười, nói:
- Cũng không phải là vậy, ngày hôm qua tôi nói chuyện phiếm với mấy bằng hữu thì các nàng có nói qua. Còn nói Lưu nhị ca là anh hùng hiệp nghĩa, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, đối với cậu sùng bái rất a.
Lưu Vĩ Hồng nhất thời rất nhức đầu.
Hắn dĩ nhiên là biết cái gọi là mấy bằng hữu của Vũ Thường, cũng là những khuê nữ thế gia như nàng. Mấy bà cô này chụm lại vào nhau, đàm luận Lưu nhị ca “Anh hùng hiệp nghĩa”, còn ở trước mặt Vũ Thường “ Sùng bái” hắn làm sao Lưu nhị ca không kinh hãi đảm chiến? Xem chừng Vũ Thường còn chưa kể đã dứt tình với Hạ Mạnh Cường, nếu không mấy nha đầu này lại càng “sùng bái” rồi, biết đâu lại cho Vũ Thường ăn dấm chua.
- Chị, chị mau bảo cho các nàng biết em là bạn trai của chị đi, bảo các nàng đừng hy vọng nữa!
Lưu Vĩ Hồng vội vàng chặn trước.
Vũ Thường liếc hắn một cái, dẩu môi:
- Cậu đừng có lúc nào cũng tự đề cao mình. Cho bản thân là Alanh Delon (Nam diễn viên nổi tiếng của Pháp-ND), con gái gặp là yêu?
Vũ Thường vẫn luôn đoan trang giờ lại lộ ra phong thái tiểu nhi nữ đúng là tràn đầy khác hấp dẫn, Lưu Vĩ Hồng thiếu chút nữa nhịn không được, muốn ôm nàng, hôn một cái, cũng may chưa dám làm như vậy.
Nếu không chắc chắc Vũ Thường sẽ cho hắn một cái tát.
- Hắc hắc, Alan Delon có đẹp trai như em không? Chắc là không!
Lưu Vĩ Hồng càng thêm tự đắc, ngay sau đó nịnh nọt:
- Ít nhất ở trong suy nghĩ của chị, Alan Delon cũng không bằng em!
- Cũng biết ba hoa!
Vũ Thường nhéo lỗ tai hắn một cái, khuôn mặt rạng rỡ.
Sẽ phải bộ dáng này, đó mới gọi nói yêu thương sao?
Trong lòng Lưu Vĩ Hồng nổi lên một trận nhộn nhạo.
- Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. Tôi cũng nghe nói Tiểu Cung hình như hơi có vấn đều, cậu quan hệ với hắn làm gì lại để cho người ta chê cười cho.
Nếu nói làm cho người ta chê cười, cũng không phải cười Tiểu Cung mà cười Lưu Vĩ Hồng muốn vỗ mông ngựa cậu hắn, đây là những thứ rất thường thấy trong đám cậu ấm.
Lưu Vĩ Hồng cười nhạt một tiếng:
- Bọn họ hiểu cái gì? Ăn rồi chờ chết!
Vào hơn một năm trước, Lưu nhị ca chính là điển hình như vậy, hôm nay lại hùng hồn phê bình người khác, xem ra người không nên trọng sinh, vừa trọng sinh đã biến đổi.
Lần này, Vũ Thường lại không cười, chau mày:
- Cậu nói người kia thật có có thể đứng vững vàng?
Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại:
- Chị, chị nghe được tin tức gì?
Vũ Thường nhìn chừng một cái, thấy không ai ở bên, liền hạ giọng nói:
- Gần đây bên ngoài có một lời đồn là hắn và lão gia tử không cùng đường, không cùng ý kiến.
“Hắn và lão gia tử” trong miệng Vũ Thường là những ai, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên hết sức rõ ràng, lập tức bất động thanh sắc hỏi:
- Lời đồn bên ngoài? Trong Tứ cửu thành hay là bên Hồng Kông truyền sang?
- Đều có!
Vũ Thường gật đầu, chắc chắc nói.
Theo năm chín bảy gần tới, Hồng Kông càng lúc càng chú ý đến chính trị trong nội địa. Một số cái gọi là nhà quan sát, chính trị gia, rối rít phát biểu về những phân tích chính trị trong nội địa. Có đôi khi cũng có thể đoán được một chút đầu mối nhưng so với những tin tức của thế gia hào môn là không thể so sánh.
Nhưng là lần này cho dù là hào môn thế gia cũng nói không chuẩn.
Đám đầu trọc Tống Nghị không coi Cung Bảo Nguyên vào mắt, công khai khi dễ hắn, thật ra thì cũng nói sáng tỏ thái độ của một số hào môn thế gia kinh sư. Chuyện này chưa đến cuối cùng thì chưa thể định luận, biến số rất lớn. Nếu thật xảy ra biến cố, lại xuất hiện thêm một đồng chí Nguyệt Hoa vậy thì Cung Bảo Nguyên cũng không cần đi để ý?
Lưu Vĩ Hồng cười nhạt một tiếng:
- Tin vỉa hè, tin làm gì.
- Cậu khẳng định như vậy?
Vũ Thường quan tâm vì Vân lão gia tử đã đến mức độ đèn cạn dầu, tùy thời đều có thể buông tay đi. Nàng vừa rõ ràng cự tuyệt Hạ Mạnh Cường, cộng thêm Vân Hán Dân đồng ý với bản sửa morat cuối của Cao Văn Vĩ thì có thể khẳng định quan hệ giữa Vân gia và Hạ gia rất khó có thể là đồng minh. Vào thời khắc mấu chốt này, nếu như Vân Hán Dân phán đoán sai lầm, đứng sai đội hình thì đúng là vô phương cải biến.
Căn cứ vào biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng thì hắn đối với đại cục đều nắm chắc đến mức yêu nghiệt, chưa từng xảy ra sai lầm, hết thảy tiên đoán đều xảy ra.
- Bây giờ còn không cần gấp gáp. Chị tìm cơ hội nói với bác Vân đều nghị của em, tốt nhất hay là nghĩ biện pháp rời đi kinh thành xuống công tác dưới địa phương một thời gian ngắn. Vị trí của Ban tuyên giáo trung ương thật sự quá nhạy cảm. Rất nhiều chuyện, không biểu lộ thái độ không được, biểu lộ lại càng không được. Còn phải cẩn thận Hạ gia ngáng chân đem bác Vân bá đẩy tới trước đài.
Lưu Vĩ Hồng cũng nói thật tình.
Cùng Vũ Thường nói chuyện, tự nhiên không cần quanh co lòng vòng, cũng có thể trắng ra một chút.
Vũ Thường gật đầu:
- Đề nghị này không tệ, để tôi hôm nay đến Giang Khẩu sẽ gọi điện thoại cho cha, hy vọng ông có thể nghe lọt.
- Phải làm sao để nghe lọt. Lúc này em xem cũng không cần phải so đo chức vụ, cho dù kém một chút một chút, cũng có thể suy nghĩ.
- Ừ......
Hai người nói liên miên bất tận cho đến khi loa phóng thanh vang lên giọng nữ dễ nghe, Vũ Thường chuẩn bị lên máy bay đưa bàn tay nhỏ nhắn lên sửa cổ áo cho Lưu Vĩ Hồng, quan tâm nói:
- Tôi đi trước đây, một mình cậu phải chú ý bản thân, ít uống rượu hút thuốc đi, cũng đừng có vọng động. Không nên hơi một tí là đánh nhau với người, biết chưa?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Biết rồi. Công ty tư vấn Hồng Du bắt đầu thu lại đi, chúng ta chuẩn bị chuyển chiến trường rồi.
Vũ Thường nhìn lại hắn thêm mấy lần, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy rồi kề sát mặt, dịu dàng lướt qua hai lần.
Lưu Vĩ Hồng tim đập dồn dập, thuận thế khẽ cắn lên vành tai rồi vội vàng thả ra.