- Như vậy xem ra, lần vật lộn đọ sức này rất có bổ ích?
Hạ Mạnh Cường để cà phê xuống, khẽ cười nói.
Vũ Thường cười nhạt một tiếng:
- Bổ ích quả thật không ít. Trước kia em chưa nghiên cứu phương diện kiến thức tài chính quốc tế nên rất lúng túng. Lần này cũng là cơ hội rất tốt, có tiên đoán tương đối xác thực, cho dù kiến thức tài chính hơi thiếu sót cũng có thể đền bù. Coi như là nhất cử lưỡng tiện đi. Trước kia thật đúng là không biết, có đòn bẩy tài chính thì có thể dùng rất ít tiền để ký được hợp đồng giá trị rất lớn.
Lời này cũng thật sự cũng không phải là muốn ở trước mặt Hạ Mạnh Cường khoe khoang cái gì. Sau khi tiến vào giao dịch tài chính quốc tế, Vũ Thường cũng là mở rộng tầm mắt. Trước kia nàng không thể nghĩ đến, cũng không thể làm như vậy. Có trong tay chưa đầy một trăm vạn đô la tiền vốn lại có thể ký được hợp đồng hai ngàn vạn, hiện giờ trước mắt nàng đã có lợi nhuận hơn hai trăm vạn. Chỉ hơn mười ngày đã có lợi nhuận 300% lợi nhận ròng, thật sự khó có thể tưởng tượng. Bất quá theo lời Lưu Vĩ Hồng nói thì trước mắt vẫn chưa phải là thời điểm xuất ra, chỉ khi nào giá dầu thô tăng lên đến ba mươi lăm đô la trở lên.Thật sự không biết hắn lấy ở đâu ra loại tự tin này nhưng Vũ Thường cũng đã quyết định vô điều kiện tin tưởng hắn.
Người này, bất kể hắn là “Thần côn” cũng tốt, ”Yêu nghiệt” cũng được, sự thật đã chứng minh, tin tưởng hắn sẽ không sai.
Hạ Cạnh Cường trầm ngâm, muốn nói lại thôi.
Khóe miệng Vũ Thường khẽ hiện lên nét cười. Biết Hạ Mạnh Cường lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn xuất hiện tình hình như thế. Hạ Mạnh Cường bề ngoài văn nhã, thật ra thì rất kiên quyết, điểm này thì khá giống với Lưu Vĩ Hồng. Tên tiểu tử kia chẳng những tự tin mà có thể nói là bá đạo, ngay cả Vũ Thường cũng có thể cảm thụ được loại bá đạo này.
Có lẽ hắn có năng lực đặc biệt mới có thể cường ngạnh như vậy.
- Vũ Thường, đúng là nghiệp vụ tài chính quốc tế đúng thật là có thể sinh ra lợi nhuận kinh người nhưng mạo hiểm cũng rất lớn, anh nghĩ nên nhắc nhở em một câu, lúc cần rút lui thì nên quyết đoán rút lui, tuyệt không do dự.
Hạ Mạnh Cường chần chừ cũng chỉ là trong nháy mắt chuyện, rất nhanh đã nói ý kiến của mình, có lẽ không muốn Vũ Thường hiểu lầm hắn muốn khích bác ly gián.
Hạ Mạnh Cường cho dù muốn cùng Lưu Vĩ Hồng cạnh tranh, cũng sẽ không ở trước mặt Vũ Thường dùng loại phương pháp này, nếu không thì quá tầm thường. Còn về đối phó Lưu Vĩ Hồng thì không cần cố kỵ, cũng không quản thủ đoạn, giống như lúc này Lưu Vĩ Hồng ngay mặt cho hắn một cái tát. Người nào không trụ được thì đáng đời, còn lời gì để nói.
Vũ Thường gật đầu:
- Ừ, em biết rồi. Lợi nhuận càng lớn, nguy hiểm cũng càng lớn. Cho nên Lưu Vĩ Hồng cũng đã nói với em, sau lần đầu tư thành công này sẽ phải chuyển hướng. Tương lai một thời gian ngắn nữa thì hành nghề công nghệ thông tin trên internet chắc là một ngành rất nóng, sẽ tìm hướng đi ở đây.
Lại là Lưu Vĩ Hồng nói!
Hạ Mạnh Cường cảm thấy có chút không được tự nhiên. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu quả thật là Lưu Vĩ Hồng nói, thật là có mấy phần đạo lý. Nghề nghiệp dịch vụ máy tính internet đừng nói là ở quốc nội, cho dù ở nước ngoài cũng mới vừa khởi bước, nói là sản nghiệp như mặt trời vừa mọc cũng không có chút nào quá đáng. Bất cứ một ngành nghề nào, tiến vào càng sớm, khả năng thu lợi lại càng lớn.
Không có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh!
- Không nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng đối với thế cục tài chính cũng rất có nghiên cứu.
Hạ Mạnh Cường nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Vũ Thường cũng bưng tách café lên, ưu nhã uống một hớp, không nói tiếp. Nàng tin tưởng Hạ Mạnh Cường hôm nay hẹn nàng ra đây cũng không phải muốn thảo luận với nàng về Lưu Vĩ Hồng .
Hai người trầm mặc xuống. Một hồi lâu, Hạ Mạnh Cường rất thành khẩn nói:
- Vũ Thường, thật xin lỗi a, trước kia anh quan tâm em không đủ, đây là anh thất trách. Bất quá sau này anh nghĩ sẽ không như thế nữa.
Dây chính là Hạ Mạnh Cường nói câu xin lỗi.
Xem ra, Hạ Mạnh Cường muốn vãn hồi quan hệ bọn họ.
Vũ Thường cười nhẹ nhưng ngay sau đó sắc mặt trở nên tương đối nghiêm túc:
- Hạ bí thư, anh không làm sai điều gì. Hôn ước giữa chúng ta thật ra là một sai lầm, hai bên đều đã trưởng thành nên em cảm thấy bây giờ cũng nên sửa lại sai lầm này.
- Sai lầm? Vũ Thường, anh không cảm thấy đây là một sai lầm.
Hạ Mạnh Cường kinh ngạc:
- Trước kia anh chú ý công việc. Em cũng biết công việc anh có chút áp lực. Đối với phương diện tình cảm không mẫn cảm. Nếu như muốn sai lầm, anh thừa nhận đây mới là sai lầm,sau này anh nhất định sẽ chú ý.
Vũ Thường không có vội vàng trả lời, chỉ bình thảng nhìn Hạ Mạnh Cường.
Nói thật thì Vũ Thường cũng không ghét Hạ Mạnh Cường, nhưng cũng không có tình cảm đặc biệt, chỉ là một bằng hữu bình thường.
Dưới cái nhìn chăm chú của Vũ Thường, Hạ Mạnh Cường cảm nhận được áp lực, đây là điều trước nay chưa có. Hạ Mạnh Cường cho tới bây giờ cũng không đem xem trọng chuyện nam nữ, rất chuyên chú với sự nghiệp, rất thờ phụng câu nói “Nam tử hán lo gì không lấy được vợ”. Với xuất thân và năng lực của hắn, cùng với những điều kiện khác, hắn quả thật cũng có tiền vốn này.
Nhưng tiền vốn này của hắn đối với Vũ Thường không có lực hấp dẫn quá lớn .
Bởi vì, Vũ Thường cũng rất có tiền vốn.Đối với những cô gái bình thường thì Hạ Mạnh Cường có điều kiện vô cùng ưu việt, nhưng cũng không phải là thứ mà Vũ Thường đặc biệt phải cần.
- Hạ bí thư, em nghĩ anh có thể hiểu lầm. Em cũng không phải so đo thái độ của anh. Nói như thế nào thì anh vẫn là một nam nhân vô cùng ưu tú, tin tưởng trên thế giới này, tuyệt đại đa số cô gái đều thích kiểu nam nhân như vậy.
Trầm mặc một lúc, Vũ Thường chậm rãi nói:
- Giữa chúng ta không phải là nguyên nhân gì khác mà là không có cảm giác. Em vẫn xem anh là bằng hữu.
Suy đi nghĩ lại, Vũ Thường mới quyết định nói thẳng với Hạ Mạnh Cường.
Hạ Mạnh Cường là nam nhân ưu tú và kiêu ngạo, chơi trò nhỏ mọn với hắn là không cần thiết, hơn nữa sẽ chọc giận hắn. Vũ Thường cũng không cảm thấy chọc giận Hạ Mạnh Cường là một ý kiến hay.
Hạ Mạnh Cường khẽ nhướng mày:
- Nói như vậy là em đã quyết tâm?
- Dạ!
Vũ Thường không chút do dự đáp.
- Em nghĩ chuyện của chúng ta đã để cho rất nhiều người phải phiền não. Song phương cha mẹ cũng vì chuyện này lo âu, nếu quyết định như vậy đối với tất cả mọi người không có lợi. Hy vọng Hạ bí thư có thể hiểu.
Vân Vũ Thường hoàn toàn đưa ra những điều kiện “đàm phán”.
Hạ Mạnh Cường trầm lặng, trong mắt trống rỗng khiến ngay cả Vũ Thường cũng cảm thấy hơi sợ. Trên thực tế, Vũ Thường cũng cảm thấy Hạ Mạnh Cường quá mức thâm trầm, thâm trầm đến mức ở bên cạnh hắn nàng sẽ không được tự nhiên.
Vũ Thường tận lực tránh khỏi chọc giận Hạ Mạnh Cường, bất quá bây giờ xem ra, Hạ Mạnh Cường cũng đúng là bị chọc giận rồi.
Bị Lưu Vĩ Hồng cướp đi vị hôn thê, Hạ Mạnh Cường đâu còn mặt mũi gì nữa.
Nhưng việc đã đến nước này, Hạ Mạnh Cường cũng hết cách, chẳng lẽ còn có thể đem Vũ Thường trói lại, ép nàng gả cho mình?
- Lưu Vĩ Hồng thật sự có tốt như vậy?
Một lát sau, Hạ Mạnh Cường bình tĩnh hỏi lại nhưng không thể che giấu được sự buồn bực lẫn oán hận.
Vũ Thường nói:
- Vấn đề này, vậy thì mỗi người một ý rồi. chỉ có thể nói, tính cách của hắn và em tương đối hợp.
Điều này tương đương trực tiếp thừa nhận với Hạ Mạnh Cường rằng nàng thích Lưu Vĩ Hồng.
Vũ Thường lúc về đến nhà, phát hiện Vân Hán Dân đang cau mày ngồi ở ghế sa lon hút thuốc lá, trước mặt là một tập tài liệu.
- Cha, chuyện gì mất hứng vậy?
Vũ Thường cười hỏi một câu, liếc nhìn chén trà trước mặt Vân Hán Dân đã cạn liền rót thêm trà cho ông rồi ngồi xuống bên cạnh.
Bởi vì chuyện khúc mắc giữa Hạ Mạnh Cường, Lưu Vĩ Hồng mà làm cho Vân Hán Dân rất không vui vẻ, Vũ Thường cũng cảm thấy có chút băn khoăn. Hôm nay rốt cục đã nói rõ tâm tư với Hạ Mạnh Cường, bất kể kết quả như thế nào, Vũ Thường cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.
Đoán chừng Hạ Mạnh Cường sẽ không tìm lại nàng rồi, người nam nhân đó vốn cực kỳ kiêu ngạo.
Bất quá như vậy thì tranh đấu giữa Hạ Mạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng chỉ sợ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Bị sỉ nhục trên mặt tình cảm, Hạ Mạnh Cường sẽ không cam chịu ủy khuất.
Vân Hán Dân khẽ thở dài, chỉ về tập tài liệu trên bàn:
- Bản sửa mo-rát cuối!
Vũ Thường cầm lên thì thấy tiêu đề là về Kinh nghiệm Lâm Khánh, hơn nữa còn là trang đầu.
Khó trách Vân Hán Dân cau mày, Lưu Vĩ Hồng dùng loại phương thức nào đó để cho Kinh nghiệm Lâm Khánh lên trang đầu, hơn nữa còn đẩy vấn đề khó khăn này trước mặt Vân Hán Dân.
- Cha, người nào đưa tới vậy?
Vũ Thường cẩn thận hỏi, Vân Hán Dân lạnh nhạt nói:
- Cao Văn Vĩ.
- Cao tổng biên tập?
Vũ Thường giật mình. Nàng biết Cao Văn Vĩ là Phó thông tấn xã kiêm tổng biên tập, trong hệ thống tuyên truyền cả nước là một đại nhân vật. Lưu Vĩ Hồng lại có thể nhờ đến ông ta Văn Vĩ?
- Lão gia tử lên tiếng sao?
Trong suy nghĩ của Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng chắc là chưa đủ tầm ảnh hưởng đến Cao Văn Vĩ, đó chính là ý tứ của lão gia tử rồi, cũng có có thể là ý kiến của Lưu Thành Thắng.
Vân Hán Dân lắc đầu. Nếu thật là Lưu lão gia tử lên tiếng, ông ta cũng không làm khó dễ, Hạ gia cũng biết phân lượng của Lưu lão gia tử là không ai có thể ngăn cản được. Mấu chốt lão gia tử không lên tiếng, Lưu Thành Thắng tựa hồ cũng không can thiệp. Điều này khiến cho Vân Hán Dân rất khó biết, rốt cuộc là Cao Văn Vĩ bị người nào ảnh hưởng? Hoặc là Cao Văn Vĩ tự mình lựa chọn!
- Vũ Thường, cha hỏi con một chuyện.
Vân Hán Dân nhìn sang con gái, hỏi rất chân thành.
- Cha nói đi.
- Con với Lưu Vĩ Hồng, rốt cuộc thế nào?
Vân Hán Dân trầm giọng hỏi.
Vũ Thường khẽ đỏ mặt, cắn môi, thấp giọng nói:
- Cha, Con vừa mới gặp Hạ Mạnh Cường, cũng nói rõ con và hắn không có khả năng!
Vân Hán Dân không khỏi sửng sốt, nhìn Vũ Thường một hồi, thở dài thườn thượt rồi cầm bút ký vào cuối bản bản sửa mo-rát cho tạp chí.