Quan Gia

Chương 915: Chương 915: Lời hứa của Bí thư Lưu




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 915: Lời hứa của Bí thư Lưu  

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

 

 

 

Mùa đông, bầu trời tối sớm. Chưa đến 6 giờ, đèn hai bên đường trong câu lạc bộ Duy Đức đã sáng lên. Một con thuyền hoa ba tầng trên Sở Giang đã sáng rực ánh đèn neon nhiều màu sắc, trong bóng đêm trên sông Sở, màu sắc lại càng lung linh hơn. 

Lưu Vĩ Hồng và năm người nữa, bước theo con đường mòn yên tĩnh, vừa đi vừa tán gẫu, đi đến bờ sông có chiếc thuyền hoa. 

Mạc Sầu vừa nhìn thấy, khuôn mặt trái xoan thanh tú đã lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi: 

- Đây thật sự là thuyền sao? 

Lý Hâm mỉm cười đáp: 

- Đúng là thuyền đó. Bình thường nó là nhà hàng nổi, khi khách có yêu cầu cũng có thể được biến thành thuyền dạo chơi. Con thuyền này có thể cho ta dạo chơi, ngắm toàn cảnh Sở Giang. 

Phong cảnh ở Sở Giang này, theo trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, dường như sau năm 2000 mới được xây dựng. Không ngờ ở thế giới song song này lại được xây trước nhiều năm. Nghe nói Lý Dật Phong đích thân chỉ thị tỉnh Đại Ninh phải làm, trước mắt cũng đã phát triển tương đối rồi. 

Có lẽ trong đó có sự thúc đẩy của Lý Hâm. Dù sao câu lạc bộ Duy Đức này cũng là kết quả của hiệu ứng con bướm. Đã có nhiều biệt thự ven sông, có câu lạc bộ tư nhân, người cầm quyền có suy nghĩ khuôn mẫu cũng sẽ thay đổi, thuận thế làm cho phong cảnh Sở Giang nổi lên cũng là chuyện hợp lẽ. 

Chủ tịch tỉnh Sở Nam không phải vị Chủ tịch tỉnh trong thế giới song song kia. Toàn bộ biện pháp chính trị được thi hành trong tỉnh tất nhiên cũng phải khác biệt rất lớn. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Anh Lý, dự án này không tồi. Kết hợp địa thế và phong cảnh Sở Giang, kinh doanh hẳn là tốt lắm hả? 

- Nghe nói là tốt lắm. Hàng ngày phải đặt trước, nếu không sẽ không có chỗ đâu. Đi, lên thuyền đi, đêm nay sẽ mở tiệc đãi các vị ngay nhà hàng nổi này. Linh Linh, Chủ nhiệm Thiên, luật sư Mạc, xin mời! 

Lý Hâm nho nhã lễ độ mời, rất có phong độ. 

Thuyền hoa thật lớn, dường như được thiết kế song thể, lẳng lặng cập bến, vô cùng vững vàng. Mực nước sông Sở không sâu, thuyền hoa lại lớn như vậy, nếu thiết kế đơn thể, vào mùa nước cạn, nói không chừng, có thể bị mắc cạn mất. Hơn nữa, trong cả hành trình, nếu hơi có sóng gió, cũng khiến thân tàu không được vững. Chỉ đơn thuần là thuyền du lãm thì không sao, nhưng làm một nhà hàng nổi, thì vững vàng một ít vẫn tốt hơn. Bằng không, nồi bát gì cũng vỡ nát, nước canh văng khắp nơi, mùi vị sẽ không hay ho gì. 

Thuyển hoa gồm có ba tầng, Lý Hâm bèn dẫn khách lên tầng cao nhất. Đó là một nhà hàng thật to, có khoảng mấy mươi bàn. Mấy người Lưu Vĩ Hồng có lẽ đến khá sớm, trong nhà hàng vẫn chưa đông khách, chỉ ngồi hết mấy bàn. Nhưng chắc chẳng bao lâu, toàn bộ nhà hàng sẽ được ngồi kín hết. 

Bàn Lý Hâm đặt là bàn cạnh cửa sổ. Ngồi nơi đó, mở cửa sổ bằng gỗ ra, có thể thưởng thức được cảnh đêm lạ lùng trên sông Sở. Theo làn gió đêm, một cảm giác mát mẻ và mùi nước sông trong lành cũng ùa vào, vô cùng thoải mái. Sở Giang năm 93, ô nhiễm công nghiệp vẫn chưa nghiêm trọng lắm, có thể xem như là trời nước trong xanh như ngọc bích, cảnh đẹp như tranh. Du lãm ban ngày thì có cái hay của ban ngày, buổi tối có cái hay của buổi tối, rất khác nhau. 

Vừa ngồi yên vị, lập tức có một nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc quần áo thôn quê của vùng sông nước Giang Nam tiến đến, khẽ hỏi xin chỉ thị của Lý Hâm, có nên dọn thức ăn chưa. 

Dù Lý Hâm đã không còn là đại cổ đông của câu lạc bộ Duy Đức, nhưng vẫn là người có thẻ thành viên số một, cũng là hội viên tiêu phí lớn nhất trong câu lạc bộ. Phần lớn nhân viên làm việc trong câu lạc bộ đều ngưỡng mộ danh tiếng của công tử Lý từ lâu, tất nhiên phải phục vụ một cách tốt nhất. 

Lý Hâm mỉm cười gật đầu. 

Rất nhanh chóng, mấy cô gái cũng ăn mặc như thế mang thức ăn lên như bướm bay qua hoa. 

- Đây là món gì? 

Trịnh đại tiểu thư chỉ vào một ống trúc trước mặt, tò mò hỏi. Bên trong dường như là thịt chưng. 

- Thưa chị, đây là cá thù chưng thúy trúc. 

Nhân viên phục vụ khom người đáp. 

Lý Hâm liền giải thích: 

- Cá thù là đặc sản đại hồ. Da của loại cá này có rất nhiều chất nhờm, phụ nữ ăn vào rất đẹp. Vốn có thịt kho tàu là ngon nhất, nhưng lại sợ các cô không ăn cay được. À, nói rõ trước một chút. Toàn bộ món ăn hôm nay đều do Lưu Vĩ Hồng chọn, hắn nói cô không ăn cay được. 

Trịnh Hiểu Yến liền bĩu môi, nói: 

- Nịnh bợ vô cớ chắc chắn có âm mưu. 

Lưu Nhị Ca sờ sờ mũi, cười khổ một tiếng. Xem ra chuyện vuốt mông ngựa cũng phải được thiên phú. Nếu Lưu Nhị Ca không có được thiên phú này, lúc vuốt mông ngựa, rất dễ bị ngựa đá. 

Món ăn mang lên không nhiều, nhưng mỗi món đều rất tinh xảo, rất chú ý đến khẩu vị của các cô gái. Nhưng cũng có một hai món cay, đó là chiếu cố đến thói quen ăn uống của Bí thư Lưu và công tử Lý. 

Rượu mang lên là Sở Giang Ngọc Dịch, chính là rượu có nồng độ cao của Sở Giang trước đây, cũng xem như là rượu có tiếng ở Sở Nam. 

- Linh Linh, lần đầu tiên đến Sở Nam, mời cô ăn và uống thử thức ăn và rượu Sở Nam. Có chỗ nào không chu toàn xin hãy bỏ qua. Rượu này cũng không mạnh lắm, nhưng vị cũng không tệ, rất dịu, không đau đầu, cô hãy thử xem. 

Lý Hâm cười, nói với Trịnh Hiểu Yến, tự khui rượu. 

- Anh Lý, anh nói như vậy làm tôi ngại quá. Thật là đem Trịnh Hiểu Yến trở thành một tiểu thư kiêu ngạo ngang ngược ương ngạnh rồi! Chỉ cần bạn bè cùng ngồi một chỗ thật vui vẻ, cho dù uống rượu của một lò rượu nhỏ ở Đông Bắc cũng đầy mùi vị phải không? 

Trịnh Hiểu Yến rất tôn trọng Lý Hâm. Lý Hâm tuy là một con mèo hiền lành, nhưng là con trai của Chủ tịch tỉnh, bản thân có hàng tỉ nên tự nhiên cũng có uy phong. Anh ta lại lớn hơn Trịnh Hiểu Yến vài tuổi, cũng là bậc đàn anh. 

Lưu Vĩ Hồng vốn không hé răng. Hắn thật sự không dám gây “hứng thú” cho Trịnh đại tiểu thư. Tuy nồng độ của Sở Giang Ngọc Dịch không cao bằng rượu xái, lại khá dịu, nhưng nếu Trịnh đại tiểu thư uống liền mấy chén cũng không phải chuyện đùa. 

Cũng may tuy Trịnh Hiểu Yến ngoài mặt rất tùy tiện nhưng thực tế cô cũng rất chừng mực. Trong bữa tiệc có Thiên Vũ Mao và Mạc Sầu, Trịnh đại tiểu thư cũng muốn giữ gìn tôn nghiêm cho Bí thư Lưu, không thể làm lãnh đạo mất mặt. Muốn làm chị cả cũng không thể cứ dựa vào “dũng mãnh gan dạ vô địch” là làm được. 

Thấy Lý Hâm rót cho mỗi người trước mặt một chén rượu, khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Sầu liền lộ vẻ khó xử. Cô đi làm trong cơ quan, uống rượu không phải là sở trường. Nhưng hôm nay, có lẽ là thế nào cũng phải uống mấy chén mới được, bằng không lại phải xin lỗi người ta. 

Lý Hâm là cười tỏ vẻ hiểu ý: 

- Luật sư Mạc, tất cả mọi người đều là bạn bè, nếu cô không thích uống rượu cũng không sao, không cần miễn cưỡng. Chỉ ba chén thôi. Sau ba chén, cô uống bao nhiêu tùy ý, uống một chút cũng được. 

Mạc Sầu vội cảm kích gật đầu. 

Đến giờ, Mạc Sầu và Thiên Vũ Mao cũng không biết rõ thân phận đích thực của Lý Hâm. Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến cũng chưa từng nói với hai người Lý Hâm là con trai Chủ tịch tỉnh Sở Nam. Nhưng thấy Lý Hâm tùy ý kêu tên tục của Trịnh Hiểu Yến, kêu tên Lưu Vĩ Hồng, cũng có thể biết được là lai lịch người này không nhỏ, là nhân vật lớn. 

- Nào nào nào, hoan nghênh Linh Linh đến Sở Nam thị sát, chào mừng Chủ nhiệm Thiên và luật sư Mạc về nhà, mọi người làm một ly đi! 

Lý Hâm đưa chén rượu lên, mỉm cười nói. 

Mấy người đứng dậy, chạm ly, uống một hơi cạn sạch. Mạc Sầu uống rượu không tốt lắm, hơi bị nóng, bị sặc, ho khan liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đỏ bừng. 

Lưu Vĩ Hồng liền đưa nắm khăn giấy lên trước mặt, lại vẫy tay, lập tức có nhân viên phục vụ bước nhanh đến khom người hỏi: 

- Tiên sinh, có gì chỉ bảo ạ? 

- Đổi nước trái cây đi, nước chanh tươi hay sữa ngô gì cũng được. 

- Dạ! 

Trịnh Hiểu Yến cười nói: 

- Mạc Sầu, nhìn đi. Đây là đặc quyền của cô gái đẹp. Em cần gì không cần phải nói, các đại lão gia đó nhất định phải vội vàng chăm sóc em. Cho nên mới nói, em phải nhớ kỹ, người đẹp bước và thế giới này chính là để hưởng thụ. Không phải có câu là đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông sao! 

Mặt Mạc Sầu lại đỏ lên, hơi xấu hổ. 

Phải nói luật sư Mạc này cũng là một người phụ nữ kiên cường. Tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, tuổi trẻ, lại xinh đẹp, ngày thường tính tình cũng rất phóng khoáng. Nhưng trước mặt Trịnh đại tiểu thư siêu cấp dũng mãnh này thì vẫn còn có vẻ non nớt. 

Lý Hâm mỉm cười lắc đầu. 

Lưu Vĩ Hồng đành phải im hơi lặng tiếng, tránh phải chọc giận Trịnh đại tiểu thư, không thể chịu nổi. 

Thấy bộ dạng của Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, Mạc Sầu cũng thầm buồn cười. Thấy Cục trưởng Lưu của thành phố Cửu An, là nhân vật số một uy phong lẫm lẫm, khiến bao nhiêu tên lưu manh ác bá vừa nghe tới tên đã sợ mất mật, lại không dám đụng đến Trịnh đại tiểu thư, liền cảm thấy buốn cười vô cùng. 

Đây đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. 

Mọi người nói nói cười cười, không khí trên bàn tiệc rất hòa hợp. 

Sau ba tuần rượu, Thiên Vũ Mao thử thăm dò nói: 

- Bí thư Lưu, Mạc Ngôn nói, anh quan tâm đến vụ án của anh ấy… 

Nói thật, lần này, Thiên Vũ Mao cùng đi đến Sở Nam với Trịnh Hiểu Yến để gặp Lưu Vĩ Hồng quả là ôm một niềm hy vọng lớn lao. Ngay từ lúc đầu, Thiên Vũ Mao còn chưa phát hiện ra tính nghiêm trọng của sự việc. Vì cô hiểu rõ, Mạc Ngôn vốn là người có phẩm chất tốt, bao nhiêu năm làm cán bộ lãnh đạo, chưa từng nhận món quà quý giá nào chứ đừng nói đến tiền bạc. Tác phong của anh ấy cũng cực kỳ cẩn thận và nghiêm túc, chưa từng gây ra bất cứ tin tức không đáng nào. Ở thành phố Cửu An bịa đặt chấn chỉnh Mạc Ngôn, Thiên Vũ Mao tin rằng lãnh đạo cấp trên nhất định sẽ không thờ ơ. Nhưng mấy tháng rồi, sự thật chứng minh, Thiên Vũ Mao đã quá ngây thơ. Liên quan đến đấu tranh chính trị vào xét xử giao dịch tư pháp nơi hậu trường, có thể đơn giản như bề ngoài được sao?  

Đặc biệt, khi Hồ Cao Sơn lánh mặt cô, Thiên Vũ Mao mới thật sự thất vọng. Hiện tại mục đích của cô khá đơn giản, chính là tìm cách cho Mạc Ngôn ra khỏi ngục, còn chuyện có thể phục chức được hay không thì hoàn toàn không hy vọng xa vời. 

Về một góc độ nào đó mà nói, Thiên Vũ Mao vô cùng sợ hãi việc bị người khác trong quan trường lường gạt. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nói thẳng: 

- Chủ nhiệm Thiên, đúng là tôi chú ý đến vụ án của Mạc Ngôn. Hơn nữa, tôi không ủng hộ phán quyết của Tòa án nhân dân Trung cấp thành phố Cửu An với anh ấy. Vụ án này, tôi sẽ nghĩ cách để xét xử lại. 

Trong trường hợp cá nhân, Lưu Vĩ Hồng cũng nói chuyện rất thẳng thắn, không cần làm bộ làm tịch trước mặt Thiên Vũ Mao. 

Thiên Vũ Mao lập tức vui mừng quá đỗi, định nói mấy lời cảm kích, đột nhiên Lý Hâm bên cạnh đứng dậy, vẫy tay về phía cửa nhà hàng, mặt mày tươi cười, hình như là đang chào hỏi với người khác. 

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy một nhóm nam nữ từ cửa nhà ăn đi vào. Thấy đôi nam nữ trẻ tuổi đi đầu, Thiên Vũ Mao khẽ biến sắc. 

 

 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.