Quan Gia

Chương 534: Chương 534: Lưu Chủ tịch




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 534: Lưu Chủ tịch  

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

- Lưu chủ tịch, nào, cạn chén! 

Vẫn là ở nhà Đặng Trọng Hòa, Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng đang hàn huyên uống rượu, Đặng Trọng Hòa giơ ly lên mời, lại một lần nữa thay đổi cách gọi Lưu Vĩ Hồng. Không gọi là “Lưu Trưởng ban”, mà gọi “Lưu Chủ tịch”. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cũng không -Phản bác-, giơ ly lên đụng một cái với Đặng Trọng Hòa, uống một hơi cạn sạch. 

Thượng tuần tháng mười năm 91, Ban tổ chức địa ủy Hạo Dương chính thức ban bố -Công thị bãi miễn và bổ nhiệm cán bộ-. 

Nguyên Phó bí thư huyện ủy Lâm Khánh, Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa, nhậm chức Bí thư huyện ủy Lâm Khánh; Nguyên Phó bí thư huyện ủy Lâm Khánh, chủ nhiệm thường vụ Đảng huyện Lý Học Trí, bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch chính phủ nhân dân huyện Lâm Khánh, thay mặt Chủ tịch huyện; Nguyên Trưởng ban tổ chức huyện ủy Lâm Khánh Lưu Vĩ Hồng, bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch chính quyền nhân dân thành phố, phó Bí thư, thường vụ, ủy viên thị ủy Hạo Dương, đề cử làm người đại diện Chủ tịch thành phố; Nguyên Phó Chủ tịch huyện thường vụ huyện ủy Lâm Khánh Cao Như Bách bổ nhiệm làm Phó bí thư huyện ủy, đề cử làm chủ nhiệm hội thường ủy huyện; Nguyên Cục trưởng cục Giao thông huyện Lâm Khánh Khâu Đức Viễn, bổ nhiệm làm thường vụ huyện ủy Lâm Khánh, Trưởng ban tổ chức huyện ủy; Nguyên Cục trưởng nông nghiệp huyện Lâm Khánh Hùng Quang Vinh bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch huyện thường vụ huyện ủy Lâm Khánh. 

Đến đây, tất cả tin tức truyền đi sôi sùng sục ban đầu cuối cùng cũng kết thúc, có đáp án của phía chính phủ quyền uy. 

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, là Lưu Vĩ Hồng chứ không phải Lý Học Trí rời khỏi huyện Lâm Khánh, càng không nghĩ tới, chức vụ mới của Lưu Vĩ Hồng, sẽ là Chủ tịch thành phố Hạo Dương. 

Chức vụ Chủ tịch thành phố Hạo Dương vốn đều do Trưởng ban cơ quan trực thuộc tỉnh nào đó đảm nhiệm. 

Bãi miễn và bổ nhiệm cán bộ tiến hành trong một tháng, trước mắt Lưu Vĩ Hồng vẫn ở Ban tổ chức huyện ủy Lâm Khánh. nhưng mọi người đều đã thay đổi cách gọi, nhìn thấy người thanh niên hai mươi bốn tuổi này, đều gọi một tiếng “Lưu Chủ tịch”. Lưu Vĩ Hồng ban đầu còn mỉm cười khiêm tốn mấy câu, sau đó người gọi “Lưu Chủ tịch” càng ngày càng nhiều, Lưu Vĩ Hồng cũng không sửa chữa nữa, chỉ có thể để mặc bọn họ. 

Chế độ bày tỏ công khai bãi miễn và bổ nhiệm cán bộ đã được mở rộng toàn bộ tỉnh, trên lý luận, Lưu Vĩ Hồng còn một tháng khảo sát nữa. Trước khi bổ nhiệm cuối cùng, chuyện bày đã tràn đầy biến số. 

Tuy nhiên ai cũng biết, đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, thời gian công khai bày tỏ này, cũng chính là đi ngang qua sân khấu mà thôi. Lưu Vĩ Hồng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Những thứ không nói làm gì, chỉ cần nhìn tuổi Lưu Vĩ Hồng là biết. 

Một vị chủ tịch thành phố hai mươi bốn tuổi! 

Bởi vậy có thể thấy được, địa ủy đã hạ quyết tâm thế nào. Bất luận kẻ nào nếu vào lúc này xuất ra côn trùng thiêu thân, thì đó chính là không nể mặt địa ủy Hạo Dương, trực tiếp đánh vào mặt Lục Đại Dũng, bình thường mà nói có rất ít người có lá gan lớn như vậy. 

Đây vẫn chỉ là hiện tượng mặt ngoài, hơi xâm nhập suy nghĩ sẽ càng rõ ràng. Một thanh niên hai mươi bốn tuổi, nửa năm trước mới vừa đề bạt làm cán bộ cấp phó huyện, nhanh như vậy đã tiến lên cương vị cấp chính huyện, lẽ nào có chỗ dựa vô cùng cứng rắn. 

Trên thực tế, lời đồn có liên quan đến xuất thân lai lịch của Lưu Vĩ Hồng từ lâu đã bay đầy trời, đã có người liên hệ tới Lưu lão gia tử. Chẳng qua loại lời đồn này không có được căn cứ chính xác cuối cùng, không ai xem là thật. 

-Lưu Chủ tịch, thành thật mà nói, tôi cho rằng sẽ kết hội với cậu. Khi Lục bí thư hỏi ý kiến của tôi, tôi cũng đề cử cậu. 

Đặng Trọng Hòa uống cạn chén rượu, ăn một miếng tai heo, khe khẽ thở dài, thần thái rất là thẳng thắng. 

Địa khu đến đây tiến hành khảo sát cán bộ, cán bộ phía dưới cố nhiên là thưởng thức hoa trong sương mù, không biết rõ chân tướng, nhưng làm người trong cuộc, Đặng Trọng Hòa vẫn tương đối hiểu. Mộ Tân Dân mới vừa chuyển lên tỉnh khám bệnh, Lục Đại Dũng liền đặc biệt triệu kiến hắn, thông báo chính xác, Mộ Tân Dân có thể “Không về được” để cho hắn chuẩn bị “gánh vác sức nặng”. 

Đặng Trọng Hòa dĩ nhiên chuẩn bị kỹ càng. 

Hắn chờ nhận gánh nặng này cũng hai năm rồi. 

Thái độ của Lục Đại Dũng đối với hắn cũng nổi lên biến hóa, trước kia là tương đối khách khí, lần này cũng lộ ra uy nghiêm nhàn nhạt , nhưng trong uy nghiêm, lại toát ra một cảm giác thân cận. Điểm này, Đặng Trọng Hòa rất bội phục. Lục Đại Dũng thật sự tinh thông thủ đoạn và mánh khóe, chỉ cần một vẻ mặt, vừa có thể làm cho lòng người thấp thỏm, vừa khiến cho người ta sinh ra cảm giác thân cận. Đặng Trọng Hòa hiểu, bắt đầu từ lúc này, hắn mới thật sự được coi là người của Lục Đại Dũng. 

Địa khu Hạo Dương có một thành phố và bốn huyện, lãnh đạo đảng uỷ có năm người, còn phải bớt đi uỷ viên địa ủy kiêm nhiệm Bí thư thị ủy Hạo Dương Uyển Trung Hưng, trên thực tế chỉ có bốn Bí thư huyện ủy là có thể do Lục Đại Dũng an bài, Đặng Trọng Hòa có thể tiến vào vị trí Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, Lục Đại Dũng không thể không xem hắn là thân tin. 

Chọn người có liên quan đến vị trí Chủ tịch huyện Lâm Khánh, Lục Đại Dũng quả thật cũng hỏi qua ý kiến của Đặng Trọng Hòa. 

Đặng Trọng Hòa không chút do dự đề cử Lưu Vĩ Hồng. 

Hắn biết Lưu Vĩ Hồng còn rất trẻ; Hắn cũng biết Lưu Vĩ Hồng vừa mới đề bạt lên phó phòng chỉ có nửa năm. Nhưng Đặng Trọng Hòa càng biết thêm, Bí thư địa ủy trước mắt còn phải xem bản lĩnh của Lưu Vĩ Hồng rồi mới quyết định “Tiếp nhận” hắn. Nói cách khác, trong suy nghĩ của Lục Đại Dũng, phân lượng của Lưu Vĩ Hồng cách xa hắn và Đặng Trọng Hòa. 

Nếu điều Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch huyện, kết cánh với mình, Đặng Trọng Hòa biết rất rõ, Lưu Vĩ Hồng chính là một vị Chủ tịch huyện cường thế. Để cho Lưu Vĩ Hồng phối hợp với hắn trong mọi chuyện, lá xanh như tôn lên hoa hồng hắn, chuyện đó không thực tế lắm. 

Đặng Trọng Hòa hắn cho dù làm Bí thư huyện ủy, ở huyện Lâm Khánh cũng không thể một tay che trời, mọi việc phải thương lượng với Lưu Chủ tịch. Theo tính cách của Đặng Trọng Hòa mà nói, hắn không phải thích thúc tiếp nhận cái này. 

Hình thức kết cục như vậy, nhưng nhìn từ góc độ khác, kết bè với Lưu Vĩ Hồng cũng là lợi ích cực lớn. 

Chỗ dựa cứng rắn của Lưu Vĩ Hồng, rất được Lục Đại Dũng xem trọng, làm tốt quan hệ với Lưu Vĩ Hồng, chẳng khác nào cũng làm tốt quan hệ với chỗ dựa phía sau hắn. Đạo lý này, làm sao Đặng Trọng Hòa có thể không hiểu? Lần này hắn cuối cùng có thể trèo lên được vị trí Bí thư huyện ủy, chính là hiện ra hiệu quả thực tế của sách lược này. Bỏ những điểm này sang một bên, không nói, Đặng Trọng Hòa cũng hết sức tán thưởng năng lực siêu cường mà Lưu Vĩ Hồng biểu hiện ra trong xây dựng kinh tế. 

Công ty quản lý nhiên liệu Hoa Tinh chính là do Lưu Vĩ Hồng dốc hết sức thúc đẩy. Bây giờ tiền có, thiết bị cũng có, hoàn toàn có thể vén tay áo lên làm một trận cực lớn. Cộng thêm bạn gái Vân Vũ Thường của Lưu Vĩ Hồng ở Giang Khẩu lợi hại như vậy, sau này thu hút đầu tư, nhất định có thể giảm bớt không ít khí lực. 

Có một người hợp tác chủ trì công việc chính quyền huyện như vậy, Đặng Trọng Hòa chỉ cần làm tốt trợ giúp, tạo ra thành tích nhất định là không thể nghi ngờ. 

Có núi dựa, lại có chính tích, Đặng Trọng Hòa muốn không thăng quan cũng khó khăn. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói: 

-Đặng Bí thư, thật ra tương đối mà nói, tôi muốn sống ở huyện Lâm Khánh hơn. Tôi tương đối quen thuộc tình huống bên này, độ phối hợp của các đồng chí cũng tương đối khá, công việc có thể thuận buồm xuôi gió. Tuy nhiên địa ủy muốn an bài như vậy, chúng ta chỉ có thể phục tùng. 

Lời này của Lưu Vĩ Hồng cũng rất thật lòng. Hợp tác trong thời gian ngắn của hắn và Đặng Trọng Hòa vẫn rất vui vẻ . Con người Đặng Trọng Hòa tương đối thích nói quy tắc quan trường, năng lực không tồi, còn có mấy phần thành ý thật lòng làm ít chuyện cho quần chúng. Dù sao ban đầu hắn chính là dựa vào tài năng của mình tiến lên địa vị Chủ tịch huyện . Những điều này là nguyên nhân Lưu Vĩ Hồng tương đối nguyện ý kết hội với Đặng Trọng Hòa. Dĩ nhiên, Đặng Trọng Hòa cũng có chỗ khéo léo, hiểu quyền mưu cơ biến, tâm tư không phải “Đơn thuần” như vậy. Tuy nhiên cái này cũng không có gì, ở trên quan trường, làm gì có ai là đơn giản ? Chỉ cần sống thoải mái đã là rất tốt rồi. 

Đặng Trọng Hòa cảm khái nói:- 

- Đúng, có lẽ Lục Bí thư cũng xem trọng năng lực của cậu, hi vọng sau này, cậu có thể nhanh chóng khiến thành phố Hạo Dương chúng ta biến dạng, làm thành một thành phố hiện đại hoá chân chính. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Tình huống của Hạo Dương và Lâm Khánh không giống nhau. Thủ phủ Địa khu, gian hàng lớn, nha môn nhiều, quan lão gia cũng nhiều, không dễ chuẩn bị. 

Lưu Vĩ Hồng đã nổi lên uy vọng tuyệt đối ở huyện Lâm Khánh, phần lớn cán bộ cơ sở, bất kể là thật lòng kính phục cũng vậy. là sợ hãi Lưu Vĩ Hồng quyền mưu thủ đoạn cũng được, tóm lại đều rất thực lòng tin phục Lưu Vĩ Hồng. Đây chính là nền tảng quần chúng rất tốt. Trên cơ sở này sau này muốn làm công việc gì đều có thể chuẩn bị tương đối nhanh chóng, tiết kiệm thời gian công sức. Thành phố Hạo Dương đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, là một nơi mới, một hành trình mới. Tất cả đều phải bắt đầu từ đầu, cũng không biết phải trả bao nhiêu cô gắng, bao nhiêu gian khổ đây. 

Đặng Trọng Hòa lại cười nói: 

-Người khác là có chút nhức đầu, riêng cậu thì không! 

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha nói: 

-Đặngthư ký, đây chính là lời ngài khích lệ tôi, ta không có lợi hại như vậy. 

Đặng Trọng Hòa cười nói: 

-Lưu Chủ tịch, ta thật lòng bội phục. Cậu mặc trẻ tuổi hơn tôi, nhưng tinh thông nhân tình thế sự. Người nói quy củ thì nói quy củ, còn về phần người không nói quy củ, hắc hắc... 

Đặng Trọng Hòa cũng không nói rõ, ý tứ đương nhiên rất rõ ràng . Nói thật, Đặng Trọng Hòa vừa mới đầu hết sức ghét Lưu Vĩ Hồng, người này còn trẻ, ngang ngược càn rỡ được ngay. Nhưng trong khoảng thời gian này sau khi bắt tay hợp tác với Lưu Vĩ Hồng, quan cảm của Đặng Trọng Hòa thay đổi hoàn toàn. Bản chất của Lưu Vĩ Hồng có lẽ không phải quy củ cứng nhắc như vậy, tuy nhiên nếu vào quan trường, vẫn có thể tuân thủ quy tắc, tôn trọng nguyên tắc “Người không phạm đến mình, mình không phạm đến người”. Xem xem những những kẻ mà hắn “chỉnh”, toàn là những người chọc hắn trước, hắn mới xuống tay như vậy? Nhưng chỉ cần là bằng hữu hoặc là “minh hữu” của hắn, Lưu Vĩ Hồng rất trượng nghĩa, có thể giúp hết sức. Chu Kiến Quốc như thế, Đặng Trọng Hòa cũng hắn cũng giống vậy.  

Người như vậy, có thể trở thành bằng hữu với Đặng Trọng Hòa hắn, ai nói không phải là một loại may mắn? 

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu. 

Hai người hàn huyên một hồi, đề tài vô tình dẫn tới Mộ Tân Dân. Đặng Trọng Hòa nói: 

- Không biết lão Mộ lần này sẽ đi đâu? Nghe nói bệnh của hắn đã khá hơn. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười. 

Sau khi Địa ủy Hạo Dương chính thức tiến hành công khai bổ nhiệm, bãi miễn cán bộ, nghe nói Mộ Tân Dân đã ra viện. 

Phòng bệnh của bệnh viện nhân dân tỉnh dù cao cấp, cũng không thoải mái. 

-Không rõ lắm, nghe nói phải tới Ban lịch sử Đảng tỉnh. 

Đặng Trọng Hòa cười nói: 

- Ban lịch sử Đảng tỉnh? Đúng là đơn vị rất thích hợp. Hắn vốn xuất thân từ làm tuyên truyền, tới bên lịch sử Đảng thêu dệt lịch sử Đảng, có lẽ nhân tiện dưỡng bệnh luôn. Hắn bệnh cũng thật đúng lúc. 

Con người Lão Mộ không phải cực trí tuệ, nhưng vẫn có chút thông minh. Lúc này không bệnh, chỉ sợ cũng không tới được Ban lịch sử Đảng. 

Lưu Vĩ Hồng há lại dễ chọc như vậy sao ? 

-Không nói đến hắn nữa, chính là bi kịch mà thôi! Đặng bí thư, uống rượu. 

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, nâng chén lên, tỏ vẻ dửng dưng, lại toats ra một câu danh ngôn nổi tiếng trên in ter net đời sau. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.