Lý Thanh Mai càng sợ thứ gì, thì thứ đó càng mau tới…
Hôm sau vừa vào làm, Lý Thanh Mai liền nhận được điện thoại của Hướng Vân, nói là Chủ tịch thị xã Lưu mời cô lập tức đến văn phòng một chuyến.
Nói thật, cuộc gọi này tạo thành một áp lực tương đối lớn cho Lý Thanh Mai. Mặc dù tối qua Chu Bằng Cử đã luôn làm công tác soi sáng cho cô, bảo cô không cần sợ hãi, sai lầm trên công tác thôi mà, ai mà chẳng gặp phải. Lưu Vĩ Hồng cho dù muốn làm gì, nhiều lắm cũng chỉ là vi phạm một chút kỷ luật nội bộ, phê bình hai câu là xong, còn có thể như thế nào?
Nói là nói như vậy, nhưng Lý Thanh Mai trong lòng vẫn thấp thỏm không yên như cũ
Lưu Vĩ Hồng đúng thật là không theo lệ thường ra bài, ai biết hắn hôm nay sẽ chuẩn bị cho Lý Thanh Mai là món gì để ăn?
Lý Thanh Mai không dám trì hoãn, vừa buông điện thoại xuống, chỉnh trang lại một chút, lập tức liền leo lên xe con, lái thẳng đến tòa nhà huyện ủy.
- Chủ nhiệm Hướng, buổi sáng tốt lành!
Đi tới trước văn phòng Lưu Vĩ Hồng, Lý Thanh Mai nhìn thấy Hướng Vân, trên mặt tươi cười hiện ra rạng rỡ, thanh âm cũng dịu dàng
Thân phận chính thức hiện tại của Hướng Vân, vẫn làthành viên tổ Thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương như trước, tuy rằng trước đó không lâu văn phòng phát văn kiện, xác nhận đãi ngộ cấp phó phòng của y, chức vụ chính thức vẫn không đổi. Y vẫn là cấp dưới của Uyển Hồng Thu, vẫn giữ nguyên lãnh đạo trực tiếp của mình
Tuy nhiên lời khách khí nên nói, Lý Thanh Mai vẫn phải nói. Bất cứ một thư ký số một của chính phủ nào, cán bộ bên ngoài đền phảitôn xưng là "Chủ nhiệm".
Hướng Vân hiển nhiên bị sự khách khí của Lý Thanh Mai làm cho hơi trố mắt.
Lý Thanh Mai cũng không phải lần đầu tiên đến phòng làm việc của Chủ tịch thị xã, là Cục trưởng cục Tài chính, Lý Thanh Mai có thể nói là khách quen của phòng làm việc Chủ tịch thị xã. Tuy nhiên chưa bao giờ có được một lần, đối với “chủ nhiệm Hướng” khách khí như vậy. Có vẻ như tiếng “chủ nhiệm Hướng” từ miệng Lý Thanh Mai nói ra là việc lớn bằng trời. Khi rất nhiều cán bộ đã sớm sửa miệng thì Lý Thanh Mai trước kia vẫn kiên trì gọi y là “tiểu Hướng”
Hướng Vân sau khi hơi sửng sốt giật mình, thì lập tức phục hồi tinh thần
Xem ra Trương Phục Minh tự nhận lỗi từ chức, lại biến thành một bom tấn, khiến cho các lãnh đạo của cục ủy xử lý ở quan trường Hạo Dương trấn động choáng váng đầu óc, đến cả cục trưởng Lý ngang tàng cũng không ngoại lệ.
- Buổi sáng tốt lành, cục trưởng Lý!
Hướng Vân khách khí đáp lại trên mặt đầy sự tươi cười. Hướng Vân hiện tại đã dần dần học được “vui buồn không thể hiện ra ngoài”, bắt đầu rảo bước tiến vào một cán bộ chân chính đủ tư cách, không cần lâu nữa, một người "Nham hiểm" sẽ được ra lò
- Chủ nhiệm Hướng, Chủ tịch thị xã có đây không?
Trong lúc vô ý, "Chủ tịch thị xã Lưu" trong miệng Lý Thanh Mai cũng biến thành “Chủ tịch thị xã”
- Có, mời cục trưởng Lý!
Hướng Vân hiển nhiên đã được Lưu Vĩ Hồng chỉ bảo, không cần thông báo lập tức dẫn Lý Thanh Mai vào phòng làm việc của Chủ tịch thị xã
Lưu Vĩ Hồng ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ lim cực lớn
- Chủ tịch thị xã, buổi sáng tốt lành!
Lý Thanh Mai hơi cúi đầu chào Lưu Vĩ Hồng một cái, trên mặt tươi cười càng thêm rạng rỡ, dường như nhất định phải khiến cho Chủ tịch thị xã Lưu nhìn thấy ý ngưỡng mộ phát ra từ nội tâm của cô mới có thể yên tâm.
- Cục trưởng Lý đến à, xin chào, mời ngồi!
Lưu Vĩ Hồng vẫn không có đứng dậy cùng Lý Thanh Mai bắt tay, càng không định mời cô ngồi trên sô pha tiếp khách, hoàn toàn là một dáng vẻ giải quyết việc chung, sắc mặt bình lặng như nước, không thể nhìn ra được rốt cuộc nội tâm hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lý Thanh Mai mỗi lần nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, đều có cảm giác khó hiểu sâu xa, hôm nay cảm giác này càng thêm trầm trọng. Có lẽ có liên quan đến chuyện có tật giật mình của cô
- Cảm ơn Chủ tịch thị xã!
Lý Thanh Mai không tỏ vẻ không hài lòng, lại một lần hơi khom người, eo nhỏ nhắn chuyển động, chân thành ngồi xuống đối diện Lưu Vĩ Hồng, lưng ngồi thẳng tắp, hai ngực cao vút, dường như muốn đem áo sơ mi trắng căng ra hết cỡ
Là một người phụ nữ gần 40, vóc dáng Lý Thanh Mai quả thật được chăm sóc rất tốt, rất duyên dáng
Đối với dáng người nóng bỏng khêu gợi của Lý Thanh Mai, Lưu Vĩ Hồng thoáng như không thấy, bình tĩnh nhìn vào mặt Lý Thanh Mai, chậm rãi nói:
- Cục trưởng Lý, tôi muốn biết, cục Tài chính vì sao phải trì hoãn khoản tiền cải tạo trường học vùng sâu vùng xa?
Tối hôm qua cùng Chu Bằng Cử thương lượng cả một buổi tối, sớm đã nghĩ ra sách lược ứng đối, Lý Thanh Mai vội vàng nói:
- Chủ tịch thị xã, chủ ý này chủ yếu là dựa theo yêu cầu của Ủy ban Giáo dục thị xã. Đồng chí của Ủy ban Giáo dục thị xã nói, mùa xuân mưa nhiều, tiến trình thi công có chút khó khăn, cho nên thời điểm chúng tôi chi tiền, cũng chậm lại một khoảng thời gian
Đây là giáp mặt nói dối
Trương Phục Minh cho dù nước vào não, cũng tuyệt sẽ không nói như vậy. Nếu thật là mùa xuân mưa nhiều, làm trễ kỳ hạn công trình, Trương Phục Minh cũng tuyệt đối sẽ yêu cầu cục Tài chính chi tiền đúng hạn. Kỳ hạn công trình của tôi có trễ hay không, đây là việc của Ủy ban Giáo dục, không quan hệ tới cục Tài chính, tiền nên đòi thì phải đòi về trước rồi tính sau
Chỉ cần là tiền, mặc kệ là tiền công hay là tiền tư, đều chỉ có bốn chữ ‘lạc túi vì an’ (ở trong túi mình là an toàn nhất).
Tiền tới tay Ủy ban Giáo dục, thì không cần làm phiền cục trưởng Lý cô lo lắng, nên dùng thế nào, khi nào thì dùng, do tôi định đoạt. Lẽ nào lại có đạo lý chủ động yêu cầu cục Tài chính chậm phát kinh phí
Lý Thanh Mai cũng biết lấy cớ này rất vụng về, nhưng thương lượng đi thương lượng lại, chỉ có thể nói như vậy.
Khoản tiền cải tạo trường học này, đó là quỹ đặc biệt, mà còn đầy đủ, cục Tài chính quen dùng lý do khất nợ trì hoãn chi tiền, ở trên chuyện này, là không thành lập. Lý Thanh Mai cũng không thể tự động hướng Lưu Vĩ Hồng nói thẳng, nói khoản tiền này bị tham ô ư?
Dù sao Trương Phục Minh đã từ chức, lường trước chắc là Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không đi gọi Trương Phục Minh đến đối chất. Nếu thật muốn đối chất, cũng không sợ. Lý Thanh Mai tôi cứ một mực khăng khăng rằng, đây là Trương Phục Minh ông nói, thì ông có thể làm được gì?
Ai cũng không có ghi âm làm chứng.
- Ồ, là như thế sao? Lời giải thích này, cùng lời Trương Phục Minh nói cũng là có khác biệt rất lớn
Lưu Vĩ Hồng vẫn bất động thanh sắc, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lý Thanh Mai, không vội vàng không hấp tấp hỏi han.
Lý Thanh Mai trong lòng liền nhè nhẹ rung mình, dường như ánh mắt Lưu Vĩ Hồng, đã nhìn thấu ngụy trang của cô, trực tiếp nhìn đến tâm can cô. Tuy nhiên viện cớ này, vốn chính là gạt quỷ. Lý Thanh Mai cũng không trông cậy Lưu Vĩ Hồng sẽ thật sự tin tưởng, mọi người hiểu nhau không nói ra mà. Nếu Lưu Vĩ Hồng quyết định hạ quyết tâm muốn động tới cục Tài chính và Lý Thanh Mai cô ta, thì cho dù Lý Thanh Mai đưa ra việc cớ gì đi nữa, Lưu Vĩ Hồng cũng không sẽ từ bỏ ý đồ. Nếu Lưu Vĩ Hồng chỉ là rung cây dọa khỉ, đánh đòn cảnh báo vào Lý Thanh Mai, vậy thì sẽ không truy đến cùng, chỉ không mặn không nhạt phê bình cô hai câu, coi như xong việc.
Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng để lại mặt mũi như vậy, Lý Thanh Mai cũng phải hiểu chuyện, lần sau cũng sẽ không thể tái phạm cùng một lỗi lầm
Cũng chỉ lần này thôi!
Căn cứ phân tích của Chu Bằng Cử tối hôm qua, Lưu Vĩ Hồng ở giai đoạn hiện nay hẳn là sẽ không vội vã xuống tay với Lý Thanh Mai. Vừa mới xử lý Thái Tuyết Phong, lại kéo Trương Phục Minh xuống, uy vọng của Chủ tịch Lưu, đã đủ cao rồi. Ngay sau đó lại hướng cục Tài chính, hướng Chu Bằng Cử - Phó Chủ tịch thường trực thị xã này ra chiêu, Lưu Vĩ Hồng cũng không tránh khỏi rất dũng mãnh, mà gây thù hằn quá nhiều, hăng quá hoá dở a!
Lưu Vĩ Hồng nếu thật muốn là hạ độc thủ, vậy không nói được, Chu Bằng Cử cũng chỉ có thể tiếp chiêu. Có thế lực địa phương Hạo Dương, hơn nữa Tống Hiểu Vệ dường như vẫn rất chú ý đến y, Chu Bằng Cử cũng không phải là không chịu nổi một trận chiến
- Xác thực là như vậy, Chủ tịch thị xã...
Lý Thanh Mai liên tục gật đầu, làm như có thật, lập tức lại khe khẽ thở dài, trên mặt lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, nói:
- Đương nhiên, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, không kịp thời hướng Chủ tịch thị xã báo cáo. Làm cho công trình đình trệ, bôi đen ủy ban thị xã, tôi hướng Chủ tịch thị xã kiểm điểm
Nghe ra thì, Lý Thanh Mai là thật sự rất hổ thẹn.
Chỉ có điều thể hiện như thế, làm sao có thể qua mặt được ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng?
Lưu Vĩ Hồng ánh mắt trong suốt, bình tĩnh nhìn Lý Thanh Mai, cũng không có ý tức giận. Lý Thanh Mai lại cảm thấy cả người đều trở nên không được tự nhiên, trên lưng ươn ướt, có mồ hôi lạnh thấm ra, vẻ tươi cười rạng rỡ, cũng trở nên cứng ngắc hơn
- Chủ tịch thị xã, chúng tôi lập tức phát kinh phí cho Ủy ban Giáo dục, mau chóng hoàn thành công trình cải tạo trường học, để bọn nhỏ sớm ngày dùng được trường học mới
Lý Thanh Mai vội vàng nói, trong mắt liền mang theo một chút ý cầu xin, có vẻ rất là khổ sở đáng thương.
- Vâng, xin Chủ tịch thị xã yên tâm, chúng tôi nhất định làm tốt công tác
Lý Thanh Mai liền âm thầm thở phào, nghe giọng điệu này, Lưu Vĩ Hồng dường như đã tiếp nhận lời giải thích và kiểm điểm của cô rồi, chuẩn bị cho cô một đường sống. Nhưng lời nói kế tiếp của Lưu Vĩ Hồng, lại khiến Lý Thanh Mai lập tức toàn thân lạnh lẽo.
- Cục trưởng Lý, phòng Kiểm toán đã bắt đầu chuẩn bị tiến hành công tác kiểm toán của nửa năm đầu. Lần này công tác kiểm toán, lấy hệ thống tài chính và thuế vụ là trọng điểm, chắc chỉ mấy ngày nữa, đồng chí của phòng Kiểm toán sẽ đến cục Tài chính tiến hành kiểm toán. Xin cục trưởng Lý và các đồng chí của cục Tài chính cùng phối hợp, ủng hộ công tác kiểm toán nhiều hơn
Lưu Vĩ Hồng vẫn là bình lặng mà nói chuyện, dường như thật sự là đang nói về một công tác thường xuyện
Mẹ nó!
Lý Thanh Mai một câu tục tĩu thiếu chút nữa thốt ra.
Thì ra hết nửa ngày cùng bà đây ở trong này giả bộ đáng thương, giả bộ tính toán chi ly, chính là đổi lấy một kết quả như vậy sao?
Lưu Vĩ Hồng, mày ác thật!
Giữa lúc đó, ánh mắt Lý Thanh Mai nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng liền thay đổi, một trận lửa giận không hề che dấu hiện ra rất rõ, lưng cũng thẳng hết mức
Lưu Vĩ Hồng lại không thèm để ý ánh mắt phẫn nộ của Lý Thanh Mai, thản nhiên nói:
- Cứ như vậy đi, công tác bình thường, nhất định phải làm tốt
Lý Thanh Mai oán hận đứng lên. Tuy nhiên người phụ nữ này cũng rất biết chịu đựng, trong giây lát, đã đem lửa giận tràn đầy đè ép xuống, ánh mắt trở nên dịu dàng, trên mặt một lần nữa tràn đầy vẻ tươi cười rạng rỡ, nói:
- Xin Chủ tịch thị xã Lưu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, ánh mắt lại chuyển trở về đống văn kiện trước mắt, dường như cục trưởng Lý đã biến thành không khí.
Lý Thanh Mai ra cửa, nhưng không còn chào hỏi "chủ nhiệm Hướng" nữa, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch thị xã
Nhìn bóng dáng đầy đặn của Lý Thanh Mai, Hướng Vân khóe miệng hiện lên một nụ cười châm chọc
Hai người phụ nữ mạnh mẽ nhất Thị xã Hạo, Quách Lệ Hồng thì đã chịu đau khổ từ trong tay Chủ tịch thị xã Lưu, con cô - Tôn Hoành cho tới nay vẫn bị nhốt ở công an cục, cho dù có nhảy lộn nhào thế nào, cũng đều không thể ra được, dáng vẻ bệ vệ của Quách Lệ Hồng đã kiềm chế rất nhiều, ngẫu nhiên đụng phải Hướng Vân, ánh mắt kia cũng không còn mọc ở trên trán nữa, chịu nhìn thẳng Thư ký Hướng.
Hiện tại, Lý Thanh Mai lại nối tiếp gót chân, nhìn qua vẫn còn rất ngang bướng.
Chẳng lẽ thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ sao?=