Quan Gia

Chương 642: Chương 642: Lưu Vĩ Hồng chưa phải là nhân vật số một ở Hạo Dương đâu!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 642: Lưu Vĩ Hồng chưa phải là nhân vật số một ở Hạo Dương đâu! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

- Trương Phục Minh từ chức? 

Phòng 308 khách sạn Giang Hải, Lý Thanh Mai dựa vào sô pha, rầu rĩ nói, trong tay nâng một ly trà nóng hổi quên cả uống, đôi mi thanh tú giương lên chằm chằm. 

Ở sô pha bên kia, Chu Bằng Cử cũng hạ đôi mày, im lặng gật đầu. 

Y phục của hai người rất chỉnh tề, không có một dấu hiệu hỗn loạn nhỏ, có thể thấy được hai người không có tâm trí làm việc gì khác. 

Tại cuộc họp Chủ tịch thị xã hôm nay, Tống Vạn Thanh đã công khai kiểm điểm. 

Kiểm điểm bằng văn bản! 

Trong lịch sử Hạo Dương này rất ít khi có chuyện đó xảy ra. Vào thời Chủ tịch Lâu trước kia, cho dù là hội nghị trù bị của Chủ tịch thị xã hay hội nghị thường vụ chính thức, cơ bản rất hòa hợp êm thấm. Ngay cả Chu Bằng Cử và Chủ tịch thị xã Lâu càng đấu càng hay, thậm chí một lần đến nỗi thủy hỏa bất dung nhưng trên hội nghị vẫn tươi cười, không hề nghe mùi thuốc súng. 

Tất cả mọi người đều đang chơi đùa trong ống Càn Khôn. 

Cho dù là các vị phó Chủ tịch thị xã khác làm việc không tốt thì Chủ tịch thị xã Lâu cũng không vạch trần, không khiến cấp dưới khó xử trên hội nghị. Còn hiện nay, Tống Vạn Thanh phải làm văn bản kiểm điểm tại hội nghị công việc Chủ tịch thị xã. 

Văn bản kiểm điểm là để lưu trữ! 

Nhưng so với Trương Phục Minh tự nhận lỗi mà từ chức, thì “lực sát thương” trong việc Tống Vạn Thanh làm văn bản kiểm điểm đã giảm khá nhiều. Hội nghị công việc Chủ tịch thị xã hôm nay đặc biệt cho Trương Phục Minh dự thính. 

Nguyên nhân duy nhất khiến ông ta dự thính hội nghị là nhận sai lầm mà từ chức tại hội nghị. 

Chu Bằng Cử không thể quên được vẻ đờ đẫn, sâu thẳm trong ánh mắt toát ra vẻ nhục nhã và tuyệt vọng. 

Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục thị xã nhận lỗi từ chức! Đây là lần đầu tiên trong lịch sử thị xã Hạo Dương. 

- Giết người lại còn ném đầu xuống đất! Lưu Vĩ Hồng làm vậy cũng thật quá đáng! 

Lý Thanh Mai giận dữ nói. 

Nói thật, cô cũng có thiện cảm với Trương Phục Minh, người này cũng khá biết điều, đồng ý hỗ trợ, kết quả lại có kết cục hôm nay, hơn nữa là vì cô mà ra. Tất nhiên Lý Thanh Mai không tự kiểm điểm, cô chỉ căm hận Lưu Vĩ Hồng. Hắn làm việc quá nguyên tắc, không cho một con đường sống, với ai cũng hạ độc thủ… 

Đối với Thái Tuyết Phong đã thế, đối với Trương Phục Minh cũng như thế. 

Chu Bằng Cử vẫn không hề hé răng. 

Gã hiện tại không có tâm trí nguyền rủa cùng Lý Thanh Mai. Lưu Vĩ Hồng rất ít nói độc, mà chỉ làm độc. Đúng như một câu tục ngữ: “Chó cắn người thì không sủa”. 

Anh ngoan ngoãn phối hợp với tôi thì không việc gì, bằng không thì phải trị cho anh chết! 

Thật là trị cho chết! 

Đối với cán bộ, nhất là cán bộ lãnh đạo chủ chốt, nếu không có chức quan, không có tiền đồ chính trị thì có khác gì chết đâu? 

Trương Phục Minh một lần làm được việc đã tự cho là đã đạt được sự tín nhiệm của Chủ tịch Lưu. Trong lòng mọi người cũng cho rằng Trương Phục Minh là thân tín của Lưu Vĩ Hồng, ai ngờ chỉ một việc không làm tốt đã có kết cục như vậy. 

Tự nhận trách nhiệm từ chức! 

Hơn nữa cũng không được sắp xếp gì sau đó, vẫn phải chờ đợi, có lẽ cũng sẽ không nhận được vị trí nào tốt đâu. 

Thấy Chu Bằng Cử yên lặng mãi, Lý Thanh Mai đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nói: 

- Anh họ à, anh nói đi, có phải mục tiêu kế tiếp của Lưu Vĩ Hồng là Cục tài chính không? Trương Phục Minh chắc không có nói gì với hắn chứ… 

Trương Phục Minh sở dĩ có kết cục như thế là vì cô chi tiền trễ. Trương Phục Minh e sợ thế lực của Chu Bằng Cử nên không dám báo cáo với Lưu Vĩ Hồng. Vốn dĩ khất nợ là nước cờ quen thuộc của Cục Tài chính, Trương Phục Minh nghĩ sau một tháng nữa hoàn công cũng không phải là vấn đề lớn, chủ yếu là kết quả cuối cùng tốt là được. Nhưng ông ta từng hứa với Lưu Vĩ Hồng, năm mươi bảy trường học trong đợt cải tạo đầu tiên, trong sáu tháng cuối năm, toàn bộ đã có thể sử dụng. Hiển nhiên khi tới kỳ hạn, Trương Phục Minh liền làm báo cáo là toàn bộ đã làm xong trình lên. Dù sao trì hoãn một hai tháng rồi hoàn công cũng không sao. 

Ai biết được ông ta vừa trình báo cáo lên Ủy ban nhân dân thị xã, Lưu Vĩ Hồng đã ngay tức khắc tự mình đi thị sát. 

Có lẽ Trương Phục Minh nhất định đã đem chuyện Cục Tài chính báo cáo với Lưu Vĩ Hồng. Mũ quan còn không bảo đảm, sao có thể lo đến chuyện khác? Mất lòng Chu Bằng Cử thì đã là gì? 

Hiện giờ, tiếp theo việc giải quyết Trương Phục Minh có phải là ra tay với Cục Tài chính không? 

Lý Thanh Mai thừa nhận, trong lòng mình đã sợ hãi Lưu Vĩ Hồng. 

Lúc trước cô và Chu Bằng Cử hẹn hò, cần nhắc đến Lưu Vĩ Hồng thì chỉ cần nói “nhóc con” đầy ý khinh miệt trong lời nói. Nhưng hiện tại không nói mấy chữ “nhóc con” nữa, đủ thấy cảm nhận của cô với Lưu Vĩ Hồng đã cao hơn nhiều, khiến cô không thể lẩn tránh. 

Lưu Vĩ Hồng không phải nhóc con, mà là Chủ tịch thị xã. 

Chu Bằng Cử càng nhăn nhó hơn, hừ lạnh một tiếng nói: 

- Hắn có lý do gì đối phó Cục Tài chính? 

Trên mặt Lý Thanh Mai lộ ra vẻ không hài lòng nói: 

- Hắn đương nhiên là có lý do, chỉ cần hỏi một câu là vì sao em hoãn chi, em cũng không biết trả lời. 

- Sao lại không biết trả lời? Tài chính eo hẹp không phải chuyện ngày một ngày hai, có khi nào chuyện cấp phát bình thường được? Đây là tình hình thực tế, Lưu Vĩ Hồng không phải không biết. Cho dù muốn bới lông tìm vết cũng không phải làm như vậy. 

Chu Bằng Cử cũng bực bội nói. 

- Anh nói nghe nhẹ nhàng quá. Kinh phí giáo dục là khoản riêng, Lưu Vĩ Hồng lấy ở Giang Khẩu về đến năm bảy trăm ngàn, tiền nào việc ấy. Các kinh phí khác chậm trễ một chút còn có thể giải thích, khất nợ khoản tiền này, em phải giải thích thế nào? Chỉ cần điều tra, việc này lớn cũng được mà nhỏ cũng được. 

Lý Thanh Mai liếc Chu Bằng Cử đến trắng cả mắt, càng thêm tức giận. 

Khoản tiền riêng này là theo văn bản riêng của Thị ủy, thực hành “khoản tiền của Chủ tịch thị xã”, không có Lưu Vĩ Hồng tự tay ký thì không ai được lộn xộn. Lý Thanh Mai lại cố tình di chuyển, từ khoản tiền này xuất hơn bốn triệu trao cho một ít công trình của Ủy ban nhân dân thị xã. Tất nhiên, việc này do Chu Bằng Cử bảo cô làm. Mấy ông chủ kia đều liên quan đến Chu Bằng Cử, người ta muốn phải có tiền ngay, Chu Bằng Cử đành phải bảo Lý Thanh Mai xuất tiền từ quỹ giáo dục để trả, sau đó quay vòng lại, không cho thâm hụt. 

Trên thực tế, Lý Thanh Mai đã làm trái quy định tài chính, trái với quy định trong văn bản của Thị ủy. 

Tuy khoản tiền của các công trình này cũng nên trả, nhưng lừa dối Chủ tịch thị xã, sử dụng sai quỹ giáo dục, nếu thật sự muốn truy cứu, muốn nặng hay nhẹ, tình huống xấu sẽ giống như Tống Vạn Thanh, làm văn bản kiểm điểm. 

Lý Thanh Mai không chịu nổi nhục nhã như thế. Trước giờ là “người đàn bà thép” tai to mặt lớn, là “thần tài” ở thị xã Hạo Dương, làm văn bản kiểm điểm ở hội nghị thường vụ của chính quyền thì còn mặt mũi gì nữa? 

- Tiền đó không phải có thể lập tức hoàn trả rồi sao? 

Chu Bằng Cử liếc nhìn Lý Thanh Mai, thấy điệu bộ sợ hãi của cô nên ôn tồn lại. Đã nhiều năm rồi, gã càng yêu thương Lý Thanh Mai thêm, chưa bao giờ nói nặng nửa câu với cô. Nếu không phải Lưu Vĩ Hồng gây sự thì đêm nay Chu Bằng Cử cũng không buồn bực thế này. 

Người này đúng là muốn gởi thiệp khiêu chiến đến mình. 

Ban đầu đã nghĩ chỉ cần không gây sự với hắn thì không có gì. Thoạt nhìn Chu Bằng Cử có vẻ rất cứng rắn, mạnh mẽ, thật ra gã là một người rất cẩn thận, nếu chưa đến lúc nắm chắc phần thắng, tuyệt đối không tùy tiện làm càn. Hiển nhiên Lưu Vĩ Hồng có chỗ dựa vững chắc, Lý Dật Phong làm Chủ tịch tỉnh, Lục Đại Dũng là phó Chủ tịch tỉnh, Chu Kiến Quốc làm Chủ tịch Địa khu, còn Tào Chấn Khởi và Tống Hiểu Vệ thái độ không rõ ràng, ít nhất tạm thời còn chưa muốn thẳng thắn đối chọi với Lưu Vĩ Hồng. Chu Bằng Cử cũng chỉ dựa hơi Tống Hiểu Vệ, ngày thường luôn miệng nói “Chỉ thị của Bí thư Tống thật anh minh…”, nói mấy câu khách sáo linh tinh các loại, thời điểm có việc thật sự cũng không lộn xộn, ở Ủy ban nhân dân thì không chủ động sinh chuyện với Lưu Vĩ Hồng, ít nhất bề ngoài cũng không trở ngại gì. Hy vọng nước giếng có thể không phạm nước sông. 

Giờ xem ra không đơn giản như vậy. 

Lưu Vĩ Hồng muốn làm một vị Chủ tịch thị xã cứng rắn mạnh mẽ, lấy tác phong làm việc của mình ảnh hưởng đến đội ngũ cán bộ thị xã Hạo Dương, tiến hành một trận cải cách tư tưởng. Ví như chuyện của Trương Phục Minh này, cho dù bất kỳ vị Chủ tịch thị xã nào khác cũng sẽ không xử lý như Lưu Vĩ Hồng. Trương Phục Minh giấu diếm tình hình, làm báo cáo láo lừa gạt Chủ tịch thị xã cố nhiên là đáng giận, nhưng đến lúc xử lý thật sự thì nhiều nhất là mắng Trương Phục Minh đau một chút, cho ông ta làm kiểm điểm, giao trách nhiệm lập tức phải làm xong những trường học còn dở dang. Kể từ đó, quyền uy của Chủ tịch thị xã cũng tăng lên, Trương Phục Minh lập công chuộc tội, mọi chuyện cũng tốt hơn, Lưu Vĩ Hồng còn có thể được tiếng thơm là chiếu cố cấp dưới. 

Lưu Vĩ Hồng lại tiếp tục gỡ đi mũ quan của Trương Phục Minh, còn cảnh cáo trên hội nghị công việc Chủ tịch thị xã rằng nếu sau này còn có tình huống như vậy thì đừng nghĩ đến chức quan nữa, nghĩ đến việc nghỉ mát đi. 

Hạo Dương không cần cán bộ chỉ lo ăn cơm mà mặc kệ mọi việc. 

Đây là nguyên văn lời nói của Lưu Vĩ Hồng. 

Hắn còn độc hơn Bí thư Thị ủy! 

Ngay cả phó Chủ tịch thị xã Tống Vạn Thanh cũng không chịu nổi sức mạnh, phải làm văn bản kiểm điểm. 

Lưu Vĩ Hồng muốn quét sạch cả người trong thường vụ Thị ủy. 

Tống Vạn Thanh không dám cưỡng lại! 

Chu Bằng Cử muốn bảo vệ mảnh ruộng một mẫu của mình còn ba phần đất, e rằng chưa chắc Lưu Vĩ Hồng đã đồng ý. Quả là muốn ra tay với Chu Bằng Cử, dường như Cục tài chính và Lý Thanh Mai chỉ là một ải để phá bỏ mà thôi. 

Lý Thanh Mai nói: 

- Tiền thì vẫn còn đó, nhưng nếu muốn điều tra thì chắc chắn không giấu được. 

Chu Bằng Cử khoát tay nói: 

- Cũng không cần lo lắng quá, chỉ là tham ô một chút. Hơn nữa, các công trình này cũng cần làm, vì công chứ không vì tư. Hắn điều tra ra, nhiều nhất cũng phê bình vài câu, không sao đâu. Em cứ xem như hắn độc thoại là được rồi. 

Lý Thanh Mai nghiêm mặt lại, sờ sờ miệng, có vẻ rất không vui. 

Có lúc phụ nữ còn để ý đến thể diện hơn cả đàn ông. 

Nếu bị một người trẻ hơn mình mười tuổi phê bình thì không hay ho gì. Mấy năm nay Lý Thanh Mai quen nhìn khuôn mặt tươi cười và nịnh hót của người khác, lòng tự tôn cũng càng mạnh hơn. 

Chu Bằng Cử thấy Lý Thanh Mai thật sự bực tức, liền đứng dậy, hai tay ôm lấy cổ cô, cúi người xuống, dán sát vào tai Lý Thanh Mai nói: 

- Được rồi, được rồi, đừng lo mà. Lưu Vĩ Hồng cũng không phải không có đầu óc. Hắn không thể gây thù hằn hết xung quanh, đắc tội sạch với mọi người. Như vậy đối với hắn cũng không có gì tốt. Hắn chưa phải là nhân vật số một ở Hạo Dương đâu. 

Nói xong, đôi tay Chu Bằng Cử liền hướng theo độ dốc của ngọn núi cao kia, đi vòng quanh, mang theo một ít ý khiêu khích. 

Sói 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.