Chương 641: Chúng ta không cần loại cán bộ chỉ lo ăn cơm mà mặc kệ mọi việc
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen.com
Phó Chủ tịch thị xã phân công quản lý công tác giáo dục Tống Vạn Thanh và Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục Trương Phục Minh đến vào bốn giờ chiều.
Mồ hôi đổ đầy đầu!
Nhưng Lưu Vĩ Hồng đã không còn ở thôn Vũ Tiến mà đến một nơi gọi là thôn Hồng Mai.
Thôn Hồng Mai cũng giống như thôn Vũ Tiến, đều thuộc loại “thôn trung tâm”, chiếu theo quy hoạch cải tạo của Ủy ban nhân dân thị xã năm ngoái, các thôn xóm tập trung, có dân số khá thì ba thôn mới xây một trường tiểu học trung tâm. Chỉ có những thôn xóm đặc thù như thôn Sa Sơn mới mỗi thôn một trường.
Một đống hỗn độn trên công trường của trường học, im ắng, không ai nói lời nào.
Ngoài Lưu Vĩ Hồng và Hướng Vân, Bí thư Ngũ, Chủ tịch khu Điền và Tống Vạn Thanh, Trương Phục Minh đang vội vội vàng vàng chạy tới, đám người Bí thư chi bộ thôn Hồng Mai, Hiệu trưởng trường Tiểu học Hồng Mai, còn có nhiều người dân nghe tin chạy đến xem náo nhiệt, vây quanh xa xa, tò mò nhìn vào giữa sân.
Người đẹp trai trẻ tuổi đứng giữa đang nói kia không ngờ lại là Chủ tịch thị xã.
Rất cao lớn giống Chủ tịch huyện trước kia.
Trước đó, chưa bao giờ có Chủ tịch thị xã đến thôn Hồng Mai.
- Chủ nhiệm Trương, ông có thể giải thích cho tôi không?
Lưu Vĩ Hồng chuyển hướng, thản nhiên hỏi Trương Phục Minh đang không kịp lau mồ hôi.
Mồ hôi trên trán Trương Phục Minh rịn ra, cũng không biết là mồ hôi nóng hay lạnh, nghe vậy thân mình khẽ run lên, ngập ngừng nói:
- Chuyện này…Chủ tịch thị xã Lưu, là tôi không giám sát chặt chẽ, không làm việc tốt…
- Nhưng trên báo cáo của ông, trường tiểu học Hồng Mai và Vũ Tiến đều đã làm xong.
Giọng nói của Lưu Vĩ Hồng vẫn bình thản như trước, còn có chút dửng dưng, sắc mặt cũng khá bình tĩnh, không nổi cơn thịnh nộ.
Chính vì thế Trương Phục Minh càng hồi hộp.
Lưu Vĩ Hồng không nổi giận, thần sắc không nghiêm nghị, không có nghĩa là trong lòng hắn không tức giận. Trước khi hạ đài Thái Tuyết Phong cũng là sóng yên biển lặng, kế đó là nổi trận lôi đình, Thái Tuyết Phong phải ê chề rời chức!
Phân lượng của Trương Phục Minh lại càng kém xa Thái Tuyết Phong. Chủ tịch thị xã Lưu không cần nổi giận với ông ta, chỉ cần thuận tay hái đi mũ quan trên đầu là được.
Trương Phục Minh không nói thành lời.
Lưu Vĩ Hồng lại chuyển sang hỏi Tống Vạn Thanh:
- Đồng chí Vạn Thanh, công tác này ông có theo dõi không?
Tống Vạn Thanh cũng đang rất kinh hãi. Tình hình trường Tiểu học Hồng Mai và Vũ Tiến là do Lưu Vĩ Hồng thông báo y mới biết được. Nói y một câu “không làm tròn chức trách, quan liêu, qua loa tắc trách” là chưa đủ.
- Chủ tịch thị xã, tôi nghĩ là, chủ yếu về mặt tài chính có chút vấn đề…
Một lúc sau, Tống Vạn Thanh mới dè dặt nói.
Cảm nhận về địa vị của Lưu Vĩ Hồng trong mắt các Phó chủ tịch thị xã không còn là “thằng nhóc thối tha” mới về nhận chức. Tính cách mạnh mẽ cứng rắn của Chủ tịch thị xã đã bộc lộ rất rõ. Mọi người đã biết, Lưu Vĩ Hồng chưa từng xem các Phó chủ tịch thị xã như đối thủ mà thật sự là cấp dưới. Phó chủ tịch thị xã chỉ có thể phối hợp công tác với Chủ tịch thị xã, còn muốn đối nghịch với Chủ tịch thị xã Lưu thì phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy làm.
- Phương diện tài chính có vấn đề gì? Chẳng lẽ dự toán không đủ?
- Việc này…
Tống Vạn Thanh lại không biết nên trả lời thế nào.
Nói thật, việc cải tạo trường học y thật sự không chuyên chú lắm, nói đúng ra, Tống Vạn Thanh không hề để ý đến việc cải tạo trường học, mấu chốt ở đây là Lưu Vĩ Hồng tự mình làm, chứng thực cụ thể từ Ủy ban Giáo dục thị xã. Dựa vào quy tắc hiểu biết của Tống Vạn Thanh về quan trường, y nhận thấy việc này mình không tiện nhúng tay vào. Ai biết được Lưu Vĩ Hồng có những điều lệ gì? Tốt nhất là Lưu Vĩ Hồng trực tiếp phụ trách Trương Phục Minh đi. Dù sao dự tính toàn bộ là sáu triệu, nếu chẳng may có thủ đoạn gì bên trong, sẽ không liên lụy đến Tống Vạn Thanh.
Giờ xem ra những hiểu biết của mình về quan trường là sai lầm rồi.
Y đã nghĩ đến các mặt của việc này, duy chỉ không nghĩ đây lại là một công tác chính thức, chưa từng nghĩ sẽ làm tốt công tác này trong phạm vi chức trách của y.
Ngoài ra, đây cũng là thái độ bình thường trong quan trường. Những cán bộ có địa vị nhất định, cách suy xét vấn đề hoàn toàn không giống người bình thường. Đầu tiên sẽ phân tích về các mối quan hệ lợi hại, nhìn bên trong vấn đề, đinh vị xem rốt cuộc mình bị bao vây bởi những gì. Phải làm rõ sự định vị này, sau đó mới quyết định có giơ tay không.
Đương nhiên, giơ tay như thế cũng có hai nghĩa. Một là có nên quản lý tốt công tác này không, ý còn lại là bản thân mình có tìm được chút lợi ích gì không? Mà xuất phát điểm của việc làm tốt công tác cũng phải xem có lợi hay không. Chỗ tốt về kinh tế, chỗ tốt về chính trị đều phải suy tính.
Trừ việc đó ra, giơ tay có thiệt hại gì hay không cũng phải suy xét cho rõ ràng.
Tống Vạn Thanh xem ra, trong việc này, nếu mình giơ tay, lợi ích vốn đã không có, thiệt hại lại càng nhiều hơn. Dù Lưu Vĩ Hồng không tính toán tìm được chỗ tốt nào về kinh tế trong chuyện này, ít nhất cũng đã lập được một chiến tích thật lớn. Chính mình chặn lại, sẽ bị hoài nghi chiếm đoạt công lao. Hãy tránh xa cho tốt, đợi khi công trình này làm xong rồi, lúc tuyên truyền đối ngoại, tự nhiên y cũng có một phần công lao, đứng phía sau Lưu Vĩ Hồng để được thơm lây.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại thật sự truy cứu trách nhiệm.
Ngay trước mặt cán bộ Khu và quần chúng, Lưu Vĩ Hồng còn chưa phát hỏa, giữ thể diện cho Tống Vạn Thanh và Trương Phục Minh, chỉ thản nhiên nói:
- Thôi, giờ chúng ta lên xe đi, đến trường học kế tiếp. Năm mươi bảy trường học nằm trong nhóm cải tạo đầu tiên, khu Hoàng Sa có hai mươi ba trường, mấy ngày nay đã đi xem cả, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!
Trương Phục Minh nghe xong cảm thấy choáng váng, vội vàng lau mồ hôi, vội vội vàng vàng nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi tự kiểm điểm, là tôi làm việc không tốt. Mấy trường học còn lại, để tôi đi xem, công việc của Chủ tịch thị xã bận như vậy…
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn ông ta, hơi lãnh đạm nói:
- Ông cũng đã xem qua, báo cáo đưa lên nói toàn bộ đã làm xong.
Trương Phục Minh lập tức xấu hổ không thôi.
Lưu Vĩ Hồng lại tát một cái vào mặt ông ta, tỏ vẻ không tin tưởng ông ta nữa. Báo cáo đầu tiên của ông đã lừa gạt tôi, sao tôi có thể tin báo cáo thứ hai của ông là chân thật?
Nói xong câu đó, Lưu Vĩ Hồng cũng không để ý đến ông ta nữa, tiến lên bắt tay Bí thư chi bộ thôn Hồng Mai, Chủ nhiệm thôn, Hiệu trưởng trường Tiểu học Hồng Mai, nói lời tạm biệt. Lúc này vẻ mặt Chủ tịch thị xã Lưu lại ôn hòa vui vẻ. Đối với cán bộ cơ sở, Lưu Vĩ Hồng luôn nhất quán phải hòa nhã vui vẻ, không phải làm bộ, mà xuất phát từ nội tâm.
Người ta vốn không làm sai điều gì, tất nhiên không thể giận dữ, đối xử nghiêm khắc.
Các cán bộ thôn Hồng Mai hết sức thành tâm giữ Chủ tịch thị xã Lưu lại thôn Hồng Mai làm khách, ở lại một buổi tối. Chủ tịch thị xã Lưu còn phải đến mấy thôn dưới kia, lộ trình không ngắn, còn mấy nơi phải đi bộ nữa, như vật rất vất vả, cực nhọc.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười khéo léo từ chối ý tốt của các cán bộ thôn, lên xe việt dã rời khỏi thôn Hồng Mai.
Đám người Tống Vạn Thanh và Trương Phục Minh tất nhiên cũng mau chóng đi theo.
Trương Phục Minh đổ mồ hôi đầm đìa, bước chân rối loạn, đầu óc tê dại, ầm ầm rung chuyển.
Dự định thời gian khảo sát địa phương lần này của Chủ tịch thị xã Lưu là ba ngày, nay đã kéo dài thời gian hơn gấp đôi. Nơi khảo sát cũng không dừng ở khu Hoàng Sa mà còn mở rộng đến các Khu khác. Tổng cộng trong tám ngày, cương quyết đi xem toàn bộ năm mươi bảy trường học nằm trong nhóm cải tạo đầu tiên, không sót nơi nào.
Lúc đoàn xe rốt cuộc quay về tới Ủy ban nhân dân thị xã, gần như mỗi người đều rệu rã.
Bao gồm cả Chủ tịch thị xã Lưu vốn thể lực dồi dào, sung mãn cũng hơi không chống chọi nổi, trong tám ngày đã đen và gầy hơn nhiều, suýt chút nữa như người châu Phi.
Lưu Vĩ Hồng thật độc!
Những lời này đã lan truyền trong các cán bộ thị xã từ lúc Chủ tịch thị xã Lưu chưa quay về. Ngay từ đầu các cán bộ nghe được tin tức này, phần lớn là cười rộ lên, cho rằng tuyệt đối không thể.
Thậm chí có cán bộ còn cười nói: “Cái gì? Người bị cháy sống lại hả?”
Trong lịch sử thị xã Hạo Dương chưa từng có một Chủ tịch thị xã như vậy, sử dụng tám ngày, đi qua những nơi khỉ ho cò gáy. Không phải nói giỡn chứ?
Nhưng rất nhanh chóng, mọi người không thể cười nổi.
Lưu Vĩ Hồng đúng là làm như vậy. Năm mươi bảy trường học ở vùng núi đã đi xem hết.
Trên thế giới thật sự có người độc như vậy!
Chủ tịch thị xã này cũng quá khác thường.
Đám cán bộ đã chê cười đều cảm thấy căng thẳng. Lần này kiểm tra công tác của Ủy ban Giáo dục, quay về, tiếp theo Chủ tịch thị xã Lưu sẽ kiểm tra người nào, công tác của ban ngành nào?
Theo cách kiểm tra này, không tra ra vấn đề ở các ban ngành mới là lạ.
Được, chính mình khẩn trương tự đi kiểm tra trước, dù có sơ hở lớn, giờ sửa chữa còn kịp. Một khi bị Lưu Vĩ Hồng bắt được, không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng bao nhiêu.
Có lẽ lần này Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục thị xã Trương Phục Minh chạy trời không khỏi nắng rồi. Nghe ông ta trình báo năm mươi bảy trường học đã thật sự sửa chữa xong, chính thức đưa vào sử dụng chỉ có hai mươi mốt trường, còn ba mươi sáu trường không biết ở nơi nào, không biết đến khi nào mới có thể làm xong.
Nếu lần này Trương Phục Minh có thể bình yên vô sự, là chuyện nói ra không ai dám tin.
Nếu thật sự như thế, Lưu Vĩ Hồng cần gì phải ở nông thôn đến tám ngày?
Ăn no không có việc gì làm sao?
Trương Phục Minh cũng biết, rắc rối của mình lần này là rất lớn, đứng trong phòng làm việc của Chủ tịch thị xã, đối diện với Chủ tịch thị xã trẻ tuổi ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc bằng gỗ lim thật lớn, Chủ nhiệm Trương gục đầu, hối hận không ngừng.
Cục tài chính hoãn chi tiền vốn không phải lỗi của Trương Phục Minh. Sớm biết như vậy thì phải báo cáo với Lưu Vĩ Hồng, ngàn vạn lần không nên làm báo cáo láo lừa gạt Lưu Vĩ Hồng.
Ai ngờ Lưu Vĩ Hồng sẽ đi khảo sát thực địa trường học?
Lần này xem như chính mình bị Chu Bằng Cử và Lý Thanh Mai hại chết!
Con đàn bà đê tiện Lý Thanh Mai kia, đã lừa mình, nói lùi lại nhiều nhất là mười ngày sẽ chi trả đầy đủ. Ai biết cô ta lại kéo dài hai tháng, hiện tại tiếng xấu này đã dán lên lưng mình.
- Đồng chí Trương Phục Minh, ông tự từ chức đi.
Lưu Vĩ Hồng buông bản kiểm điểm trong tay xuống, nhìn Trương Phục Minh, lạnh lùng nói.
- Chủ tịch thị xã, tôi..
Trương Phục Minh chấn động, ngẩng đầu lên thật mạnh, run giọng nói.
- Nếu ông cảm thấy khó có thể từ chức, cũng không sao, tôi sẽ đệ trình lên Thị ủy, bãi miễn chức vụ của ông.
Giọng nói của Lưu Vĩ Hồng vẫn lãnh đạm như cũ, không chút tình cảm, được một lúc lại bỏ thêm một câu:
- Hạo Dương chúng ta không cần cán bộ chỉ lo ăn cơm mà mặc kệ mọi việc!