Quan Gia

Chương 640: Chương 640: Quả nhiên có người bằng mặt không bằng lòng




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 640: Quả nhiên có người bằng mặt không bằng lòng 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

Đoàn người tới thôn Vũ Tiến vào giữa trưa. 

Lão Ngũ và lão Điền đã vô cùng khâm phục Chủ tịch thị xã Lưu, chỉ thuận miệng đã hướng dẫn rất nhiều điều trước giờ bọn họ chưa từng nghe thấy, nhưng nghĩ kỹ lại rất có lý. Khó trách người ta tuổi còn trẻ mà đã làm Chủ tịch thị xã, rất hợp lý. Xem ra sau này phải học hỏi hắn nhiều, rất có lợi ích với việc giải phóng tư tưởng, mở mang suy nghĩ. Đương nhiên, kéo gần quan hệ với lãnh đạo mới lại càng có lợi. 

Xin ý kiến chỉ thị của Chủ tịch thị xã là chuyện bình thường, người ta không thể nói gì được. 

- Chủ tịch thị xã Lưu, anh có cần đến nhà Bí thư chi bộ ăn bữa cơm trước không? 

Bí thư Ngũ nhìn đồng hồ nói. 

Chủ tịch thị xã Lưu có thể làm việc tiếp, nhưng phải ăn cơm trước. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Được, đi xem trường học trước, sau đó ăn cơm. 

- Vâng, Chủ tịch thị xã, mời. 

Bí thư Ngũ vội vàng đi trước dẫn đường. Thôn Vũ Tiến này trước đó ông ta có tới rồi, tới nhà Bí thư chi bộ thế nào ông ta cũng khá rõ, cũng vừa khéo phải đi qua trường học. 

Nhưng vừa đến trường học, Bí thư đã đổ mồ hôi lạnh. 

Không ngờ là một căn nhà cũ. 

So với thôn Sa Sơn, thôn Vũ Tiến khá hơn một chút, xe có thể chạy vào trong thôn, có các đường nhánh trong thôn. Đương nhiên không có khả năng đường cái đi qua từng nhà. Trường học thôn Vũ Tiến cũng là kiểu nhà gạch cũ, nhìn qua hẳn là một ngôi nhà từ trước giải phóng được sửa chữa lại. Nếu ở vào thời kỳ thịnh vượng, hẳn nó là tòa nhà xa hoa nhất thôn Vũ Tiến. Nhưng trải qua mấy mươi năm mưa gió, đã rách nát từ sớm, rất nhiều cột kèo đã mục nát. 

Lúc Lưu Vĩ Hồng đi thẳng đến, vượt qua mấy học sinh đang giờ nghỉ trưa, một bầy trẻ quần áo rách nát, chen chúc từ trường học đi ra, ríu rít vừa trò chuyện vừa tò mò đánh giá Lưu Vĩ Hồng. 

Vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng trở nên hoàn toàn nặng nề. 

Hướng Vân vội vàng mở cặp táp, lấy một bản tài liệu bên trong, xem kỹ rồi nói với Lưu Vĩ Hồng: 

- Chủ tịch thị xã, trong báo cáo của Ủy ban Giáo dục có nói, trường học mới của thôn Vũ Tiến đã làm xong! 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói: 

- Đây là trường học mới sao? 

Không ai dám nói lời nào. 

- Đi, đến trường tìm giáo viên hỏi thăm sao lại thế này! 

Lưu Vĩ Hồng vung tay lên, đi nhanh về phía trường học. 

Vào “sân” trường, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn có thể kết luận, đây là sân của một nhà giàu có ngày xưa, có sân nhà, có dãy phòng ngay ngắn, mơ hồ có thể thấy được sự hưng thịnh ngày xưa. Chỉ có điều lúc này nó đã rách nát, các thanh cửa sổ đã bị bung đinh, bịt kín bằng miếng nilon mỏng. Mặt bàn trong phòng học cũng rách tung tóe, điều kiện cũng không tốt hơn trường tiểu học Sa Sơn trước kia bao nhiêu. 

Lúc này, từ căn phòng cũ nát bên cạnh có một người đàn ông trung niên, mặc quần áo màu trắng đã ngả màu bước ra, tay bưng một cái bát lớn, nghi hoặc nhìn đám người Lưu Vĩ Hồng. 

Bí thư Ngũ vội vàng bước tới trước hỏi: 

- Đồng chí, xin hỏi anh là giáo viên trường tiểu học Vũ Tiến sao? 

Người đàn ông trung niên gật đầu, hỏi: 

- Các anh là… 

- Ha ha…xin chào, chúng tôi là cán bộ ở thị xã tới, xin hỏi anh họ gì? 

- Tôi họ Điền. 

- Xin chào, xin chào, thầy Điền, tôi giới thiệu với thầy một chút, vị này là Chủ tịch thị xã Lưu. 

Người đàn ông trung niên rõ ràng là giật mình kinh hãi, nhìn Lưu Vĩ Hồng không dám tin. 

Chủ tịch thị xã? 

Chủ tịch thị xã thình lình im hơi lặng tiếng chạy đến trường tiểu học Vũ Tiến này? 

- Xin chào thầy Điền, tôi là Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng bước chậm đến, chủ động đưa tay cho thầy Điền. 

Thầy Điền trố mắt một lúc mới phục hồi tinh thần, vội vàng chuyển đôi đũa đang cầm từ tay phải qua tay trái, lại chùi vội tay phải vào quần mấy lượt mới nắm tay Lưu Vĩ Hồng, luôn miệng nói: 

- Xin chào, xin chào Chủ tịch thị xã… 

Có lẽ Chủ tịch thị xã từ trên trời rơi xuống, thầy Điền kinh ngạc đến lúng túng, không biết nói gì cho phải. 

- Thầy Điền, xin hỏi ai là người phụ trách trường học này của các anh? 

Bí thư Ngũ đứng bên cạnh lại hỏi. 

Thầy Điền xấu hổ cười, hơi ngượng ngùng nói: 

- Chính là… chính là tôi. Chủ tịch thị xã Lưu, các vị lãnh đạo, mời vào phòng ngồi đi. 

Thầy Điền ở trong gian phòng bên kia, bên trong tối om, rõ là ánh sáng mặt trời cũng hắc ám. Các vật dụng giống như thời xưa, có một chiếc ghế gỗ dài, trên chân ghế còn khắc hoa văn. Nhà giàu thời xưa rất chú ý đến phương diện này. Mấy người bước vào, căn phòng liền có vẻ khá chật chội. 

Thầy Điền vội vàng buông bát, chuẩn bị rót trà cho khách. 

Còn có một người phụ nữ trung niên và hai đứa nhỏ đang bưng bát ăn cơm, thấy mấy người khách thành phố áo mũ chỉnh tề, hơi sợ hãi, tránh sang một bên, nhưng chỉ tò mò nhìn quanh mà không dám tới gần. 

Trên mặt bàn, Lưu Vĩ Hồng không nhìn thấy thức ăn. 

Thời gian này, nhà nông ở các vùng hẻo lánh, khi ăn cơm, đồ ăn đặt ngay trong nồi, mỗi người một bát to, bới một chén cơm, gắp thẳng thức ăn trong nồi mà ăn với cơm, không cầu kỳ như người ở thành thị. 

Thầy Điền mang trà đến, không phải là tách trà mà là bát trà, còn lớn hơn cả chén ăn cơm của người thành thị, nước trà vàng óng, uống vào thật vô cùng mát mẻ ngon miệng. 

Đi đường xa như vậy, mọi người quả thật vừa mệt vừa khát, uống một hơi rất nhiều nước trà. 

Thầy Điền vội mang ấm trà sứ trắng đến để lên mặt bàn, châm trà thêm cho mọi người. 

Sau lúc bối rối ban đầu, thầy Điền cũng trấn tĩnh hỏi: 

- Chủ tịch thị xã Lưu, tất cả mọi người còn chưa ăn cơm sao? 

Bí thư Ngũ vội vàng đáp thay: 

- Đúng vậy, chúng tôi mới từ thôn Sa Sơn đến. Chủ tịch thị xã Lưu muốn đến xem trường học mới, giờ đang đói bụng… 

Chủ tịch Khu Điền đang đứng một bên liền nói: 

- Thầy Điền, vị này chính là Bí thư Ngũ của khu Hoàng Sa chúng ta. 

Bí thư Ngũ vừa rồi chỉ giới thiệu Chủ tịch thị xã Lưu, chưa tự giới thiệu, Chủ tịch Khu Điền phải giới thiệu thân phận của ông ta. Ở nơi khỉ ho cò gáy thế này, Bí thư Khu ủy cũng rất to, không nên để người dân xem thường. 

- Ôi, Bí thư Ngũ, xin chào, xin chào. 

Thầy Điền vội vã bắt tay Bí thư Ngũ, thần sắc khiếp sợ không thua gì khi gặp Chủ tịch thị xã Lưu. Đối với những người dân nơi hẻo lánh này, Bí thư Khu ủy thì rõ ràng hơn, còn Chủ tịch thị xã thì quá xa vời, chỉ như một “ký hiệu” mà thôi. 

- Thầy Điền, có thể phiền thầy làm chút thức ăn không? 

Bí thư Ngũ liền nói với thầy Điền. Đã đến giờ ngọ, lại còn trèo đèo lội suối, Bí thư Ngũ giờ đã hơi đói. Đã tới trường học thì cũng nên tùy cơ ứng biến một chút, không đến nhà Bí thư chi bộ nữa. Tình cảnh nhà Bí thư chi bộ cũng không khá hơn nơi này của thầy Điền là bao. 

- Ôi, được chứ, mời các vị lãnh đạo ngồi. 

Thầy Điền nói, vội vàng đi qua một bên, kéo người phụ nữ trung niên kia, thầm thì bàn bạc. Không còn nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ trung niên này là vợ ông ta, có khách quý đến, tất nhiên là phải nghĩ cách làm món ngon đãi khách. Đây cũng là thói quen đãi khách của nhà nông, chính mình có thể nuốt trấu nhai rơm nhưng không dám trễ nải với khách quý. 

Nhưng mấy người Lưu Vĩ Hồng đến quá đường đột, không chuẩn bị trước, nơi quê mùa này có nơi nào để chuẩn bị thức ăn? 

Sau khi sắp xếp thức ăn xong, thầy Điền cũng ngồi bồi tiếp phía dưới, rất cẩn trọng. 

Lưu Vĩ Hồng hỏi: 

- Thầy Điền, trường Tiểu học Vũ Tiến không phải đang xây dựng trường học mới sao? 

Thầy Điền cười khổ một tiếng nói: 

- Trường học mới cũng có, đang xây dựng… 

- Đang xây dựng? Ở đâu? Có thể dẫn chúng tôi đi xem không? 

Lưu Vĩ Hồng nói xong lập tức đứng dậy. 

Bí thư Ngũ và Chủ tịch khu Điền giật nảy mình. Vị Chủ tịch thị xã trẻ tuổi này cũng quá dứt khoát nhanh gọn, quyết đoán quá. Người ta đã sắp xếp thức ăn, ăn cơm xong rồi đi xem trường học mới cũng không muộn mà. Nhưng Hướng Vân lại không thấy kỳ quái chút nào, Lưu Vĩ Hồng có thể yên ổn ngồi đây chờ cơm thì mới là lạ. 

Trong báo cáo của Ủy ban Giáo dục thị xã rõ ràng nói trường Tiểu học Vũ Tiến đã làm xong, nơi này lại “đang xây dựng”, trong lòng Lưu Vĩ Hồng rất tức giận cũng có thể hiểu được. 

Bí thư Ngũ và Chủ tịch thị xã Lưu ít qua lại, không hiểu tính cách của Lưu Vĩ Hồng lắm, liền khuyên: 

- Chủ tịch thị xã Lưu, có phải nên ăn cơm xong mới đi xem trường học không? 

Lưu Vĩ Hồng vung tay lên nói: 

- Đi xem trường học trước, lát nữa về ăn cơm. 

Bí thư Ngũ liền không dám khuyên nữa. 

Thầy Điền thì tất nhiên lãnh đạo nói thế nào sẽ làm thế ấy, lúc này bèn đứng dậy, dẫn đám người Lưu Vĩ Hồng ra cửa. 

Thầy Điền quả là không nói sai, trường học Vũ Tiến mới đang xây dựng. Trên một gò đất, chất đống các loại vật liệu xây dựng, gạch xi măng, cát…đủ mọi thứ nhưng số lượng không nhiều lắm. Móng của trường học mới cũng đã làm xong. 

Thầy Điền đứng bên cạnh giải thích: 

- Chủ tịch thị xã Lưu, trường học cũ bên kia hơi chật chội, không thể xây dựng sân thể dục và sân bóng rổ nên chọn xây dựng trường học mới ở đây… 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu nói: 

- Nơi này cũng không tệ lắm, nhưng sao lại ngừng xây dựng? Ngừng đã bao lâu? 

Thầy Điền bèn xoa xoa tay, đáp: 

- Vì sao ngừng xây thì tôi cũng không rõ lắm. Vừa qua năm mới thì khởi công, nhưng chưa bao lâu đã ngừng lại, tôi có hỏi thăm tình hình, nghe nói…nghe nói là ở trên không chi tiếp nên không có tiền.. 

- Không có tiền? 

Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng nhíu chặt lại, hỏi lại một câu. 

Năm mươi bảy trường trung học và tiểu học trong nhóm đầu tiên cần sửa chữa, năm ngoái Lưu Vĩ Hồng đã rút một khoản tiền bên tài chính xây dựng cơ sở hạ tầng tổng cộng là một triệu năm trăm ngàn, quyên được từ Hội Thanh niên năm trăm ngàn, sau lại đến Giang Khẩu biểu diễn để lấy tiền cứu tế gom góp được năm trăm hai mươi ngàn, còn chưa xài đến, Lưu Vĩ Hồng chuẩn bị cho lúc sửa chữa nhóm trường học thứ hai sẽ đem ra sử dụng. 

Hiện giờ thầy Điền lại nói với hắn nguyên nhân ngừng xây dựng là không có tiền. 

Thấy Lưu Vĩ Hồng mặt mày nhăn nhó, sắc mặt u ám, trong lòng thầy Điền càng thêm căng thẳng, nhỏ tiếng nói: 

- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi cũng chỉ nghe vậy thôi, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, sắc mặt dần dịu lại. 

Dù sao chuyện này cũng không phải trách nhiệm của thầy Điền, khiến người ta lo âu là không phải. 

- Hướng Vân, cơm nước xong, cậu đến nhà Bí thư chi bộ gọi điện thoại, nói đồng chí Tống Vạn Thanh kêu Trương Phục Minh lập tức tới đây, nói tôi ở đây chờ họ. 

Lát sau, Lưu Vĩ Hồng trầm giọng dặn dò Hướng Vân. 

- Vâng. 

Sói 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.