“Kít…”, xe jeep phát ra âm thanh phanh chói tai, ngừng lại trước mặt tiền cửa hàng “Thu Thủy Y Nhân”
Có lẽ là tiếng phanh của chiếc xe jeep này thật sự rất chói tai, cũng có lẽ là thời gian hơi tối, xe jeep vừa dừng lại, nhân viên và khách hàng trong tiệm đều xoay đầu qua nhìn
Một chàng trai khôi ngô tuấn tú vai u thịt bắp từ tay lái xe jeep nhảy xuống, phong trần đầy người, vẻ mặt mỉm cười.
- Vĩ Hồng?
Đường Thu Diệp đang ở sau quầy thu tiền vừa nhìn thấy, lập tức nửa mừng nửa lo hô to một tiếng... Đem tiền đang cầm trong tay bỏ lại vào trong ngăn kéo, bay nhanh ra ngoài, bỏ mặt khách hàng không hiểu ra sao cả sang một bên. May mà lập tức có một cô gái trẻ tiếp nhận vị trí của Đường Thu Diệp, tiếp tục thối tiền cho vị khách hàng kia. Tuy nhiên cô gái trẻ này, cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu hướng ngoài cửa nhìn, dường như rất là tò mò.
Đường Thu Diệp tựa như ra đạn đại bác bán ra, thẳng hướng đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, mới dừng lại bước chân. Bộ ngực đầy đặn phập phồng bên dưới áo lông mỏng màu trắng, xem ra cô vốn là muốn bổ nhào vào trong lòng Lưu Vĩ Hồng, cuối cùng vẫn là e dè vô số ánh mắt của người xung quanh, không dám "Lỗ mãng". Tuy nhiên vẫn không kìm nổi vươn tay nắm lấy tay của Lưu Vĩ Hồng
Bàn tay của Đường Thu Diệp, vẫn mềm mại trắng nõn xinh đẹp kiều diễm như ngày nào.
Nước mắt cũng là không ngừng rơi lả chả.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nâng tay còn lại lên quệt lau nước mắt cho cô, yêu thương nói:
- Cô bé ngốc , khóc cái gì?
Đường Thu Diệp không nói lời nào, cắn môi, chỉ biết rơi nước mắt.
Mấy ngày nay, Lưu Vĩ Hồng thật sự là quá bận, căn bản là không rút được thời gian đến Hạo Dương đến. Nếu không thường xuyên gọi điện thoại cho Đường Thu Diệp, chỉ sợ cô bé thật thà chất phác này không biết lại nghĩ ngợi lung tung gì ở trong lòng.
- Được rồi được rồi, đừng khóc, để người khác thấy không tốt... Anh vẫn chưa ăn cơm, vừa ra ca liền từ Giáp Sơn hcay5 thẳng về đây sắp chết đói rồi…
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Hôm nay là thứ Sáu, Lưu Vĩ Hồng vừa tan sở liền tự mình lái chiếc xe Jeep cũ nát của khu, chạy tới Hạo Dương. Cũng đã lâu không gặp Đường Thu Diệp rồi, Lưu Nhị Ca cũng quả thực lợi hại. Giáp Sơn đến Hạo Dương tới bảy tám mươi km tình hình giao thông lại không tốt, nhờ vào kỹ thuật điều khiển xe cao siêu bí thư Lưu chỉ mất hơn hai tiếng thì đã tới nơi. Trời đã hoàn toàn đen ngòm
- A, hơn 8 h rồi còn chưa ăn cơm… Nhanh, chúng ta về nhà đi, em nấu cơm cho anh liền.
Đường Thu Diệp vừa nghe liền “vội vàng”, nói liên thanh đau xót không ngừng
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu, giương mắt đánh giá việc kinh doanh của "Thu Thủy Y Nhân" một chút, so với trước kia có vẻ thịnh vượng hơn nhiều, dù tời đã tối, trong tiệm vẫn là đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi nối liền không dứt. Hai mặt tiền cửa hàng bên cạnh, cũng là đèn đuốc sáng trưng, đang trang hoàng sửa chữa.
- Anh đợi em chút.
Đường Thu Diệp nói một câu rồi vội vàng đi vào cửa tiệm, cùng với cô gái trẻ đang thu tiền nói vài câu liền bay nhanh ra ngoài, cùng Lưu Vĩ Hồng tay nắm tay, lên căn hộ ở lầu bốn chợ tổng hợp
Vừa tiến vào phòng khách, Lưu Vĩ Hồng liền phát hiện, có thay đổi lớn
Trong phòng khách đặt một bộ sô pha bằng da, ở giữa là một bàn trà thủy tinh xinh đẹp, trên vách tường cũng treo một bức “tám con tuấn mã”, đương nhiên chỉ là ảnh chụp, cũng có vẻ tăng thêm sức sống, còn trên trần nhà thì có làm một bộ đèn treo pha lê thật to, phát ra ánh sáng màu trắng êm dịu
- Vĩ Hồng, em đã mua lại căn hộ này rồi… Ai da, lần trước nói chuyện điện thoại em đã nói qua với anh…
Đường Thu Diệp mặt liền mang vẻ thẹn thùng, hơi ngượng ngùng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười vuốt cằm. Đường Thu Diệp lần trước nói với hắn, tiền thuê mỗi tháng 150 tệ quá mắc, chi bằng mua luôn cho rồi. Nói thêm thì căn hộ chỉ là thuê lại, thì trong đầu luôn có một vướng mắc, cũng không muốn tốn tiền sửa chữa, ở cũng không thoải mái
Việc kinh doanh của "Thu Thủy Y Nhân" vô cùng thuận lợi, lợi nhuận mỗi tháng của Đường Thu Diệp đều đang tăng trưởng, Lưu Vĩ Hồng lại không cần tiền của cô, chỉ là cầm một ít đi đổi thành cổ phiếu phát triển ngân hàng gì gì đó, Đường Thu Diệp cũng không rõ dùng để làm gì, nhưng nghĩ nếu Lưu Vĩ Hồng đã quyết định, khẳng định sẽ không sai. Trong tay còn lại không ít tiền, Đường Thu Diệp liền nghĩ phải “Đặt mua gia nghiệp”. Đây phàm là phụ nữ đều sẽ làm
Lưu Vĩ Hồng tự nhiên không có ý kiến
Chỉ cần Thu Diệp vui vẻ, hắn cũng sẽ vui vẻ. Hắn chính là yêu thích cô gái ngây thơ như thế
- Anh ngồi đây trước, xem TV, em đi làm cơm cho anh… hay là, em nấu mì, nấu mì nhanh hơn, chắc anh đói lắm…
Đường Thu Diệp lòng tràn đầy vui mừng nói.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu. Đường Thu Diệp muốn đi vào bếp, Lưu Vĩ Hồng lại giữ tay cô lại, nhẹ nhàng vừa dùng sức, hai người liền dính chặt với nhau.
- Để anh xem…
Lưu Vĩ Hồng hai tay giữ lấy hai má Đường Thu Diệp, mỉm cười, hạ giọng nói
Đường Thu Diệp mặt hơi hơi gầy một chút, cằm hơi nhọn một chút, trên mặt vẻ ngây thơ ít đi một chút, lại có thêm phần quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, càng làm người ta tim đập thình thịch.
Bị người đàn ông yêu thích giữ lấy mặt như vậy, nhìn chăm chú quan sát tinh tế như thế, trong lòng Đường Thu Diệp như là được tưới mật ngọt, nhẹ nhàng cắn môi, khuôn mặt tươi sáng phủ lên một màu đỏ nhạt, càng tăng thêm vẻ kiều diễm tươi đẹp
Lưu Vĩ Hồng lui về phía sau một bước, quan sát từ trên xuống dưới
Thời gian đã tiến vào tháng năm dương lịch, thời tiết dần dần nóng lên, Đường Thu Diệp mặc một chiếc áo lông cổ cao mỏng manh màu trắng, mặt trên hình như có một lớp lông tơ bằng len, bộ ngực vẫn vô cùng đồ sộ như trước, vung lên bên trong áo lông bó sát người, không ai địch lại. Vóc dáng toàn thân lại càng thêm cân xứng, đường cong hợp lại càng thêm dịu dàng. Mỗi một bộ phận trên cơ thể, đều đốt cháy ngọn lửa mê hoặc của người phụ nữ trẻ
- Thu Diệp, rất xinh đẹp!
Lưu Vĩ Hồng tán thưởng tự đáy lòng nói
Đường Thu Diệp "Ưm" một tiếng, mềm nhũn ngã vào lồng ngực cường tráng của Lưu Vĩ Hồng, cơ thể kiều diễm như gợn sóng, nhẹ nhàng dập dờn, hai tay siết chặt lấy cơ thể người đàn ông yêu quý, không nhịn được thấp giọng líu ríu tên Lưu Vĩ Hồng, cơ thể lập tức trở nên nóng bỏng.
Lưu Vĩ Hồng đang giữ lấy mặt của cô, cúi đầu hôn một cái
Quấn lấy một hồi lâu…
- Ai da, anh còn chưa ăn cơm… em, em đi nấu mì…
Thật lâu sau, Đường Thu Diệp mới từ trong sự ngọt ngào khó hóa giải giật mình tỉnh lại, vội vàng giãy dụa ra khỏi cái ôm chặt của Lưu Vĩ Hồng, thẳng hướng chạy về nhà bếp, không dám quay đầu lại. Sợ vừa quay đầu lại, lại sẽ bị nhu tình của Lưu Vĩ Hồng hòa tan, cũng không chừng sẽ bỏ đói luôn người đàn ông này
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, ở sô pha lý ngồi xuống, thuận tay mở TV.
Đường Thu Diệp bận rộn bên trong, cũng không quên pha ly trà cho Lưu Vĩ Hồng, lại lấy thêm chút bánh quy trái cây thức ăn linh tinh, bày một đống ở trên bàn trà, dịu dàng nói:
Lưu Vĩ Hồng liền bắt chéo chân, nâng chung trà lên uống một ngụm, thoải mái làm ông lớn
Rất nhanh, Đường Thu Diệp liền nấu xong một tô mì thật to, mà bên trên rải đầy một lớp ớt đỏ và rất nhiều thịt cắt sợi, cộng thêm hai trứng luộc, thật cẩn thận bưng tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cười nói:
- Đói bụng rồi, nhanh ăn đi...
Lưu Vĩ Hồng cũng không khách khí, cầm lấy đôi đũa, ăn như kiểu gió cuốn mây tan, thỉnh thoảng khen một câu.
Tay nghề của Đường Thu Diệp, thực sự rất cao, làm bà chủ đã lâu như vậy, cũng chưa từng giảm bớt, một tô mì đơn giản, cũng nấu tới thơm ngon như vậy, mùi vị ăn được quả thực không tồi.
Đường Thu Diệp ngồi ở bên người hắn, nhìn hắn ăn như sói nhai hổ nuốt, , trong ánh mắt lộ toàn ý cười, dường như hương vị còn ngọt ngào hơn là chính mình ăn.
Người đàn ông này, là cường tráng như thế, chỉ cần nghĩ đến thôi, đủ khiến cho Đường Thu Diệp trong lòng run động không ngừng, hai má lại lén lút đỏ ửng lên.
Chưa được vài phút, nửa cân mì đã được nuốt sạch sẽ. Lưu Vĩ Hồng thả tô xuống, vô cùng thích thú thở phào một cái, Đường Thu Diệp vội vàng cầm lấy thuốc lá hắn đặt ở mặt bàn, châm một điếu cho hắn, đúng là một người vợ dịu dàng tận xương
Lưu Vĩ Hồng dựa vào trên sô pha hút thuốc, Đường Thu Diệp liền dựa sát vào hắn, mấy lần muốn nói lại thôi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Thu Diệp, còn có chuyện gì muốn nói với anh à?
- À… Ừ, chính là... vợ chồng anh cả đều đến đây, giúp em trông cửa tiệm.
Em, em mỗi thàng cho bọn họ 300 tệ tiền công, là cộng tất cả lại được 300 tệ, không phải một người 300 tệ… anh xem có thích hợp hay không?
Đường Thu Diệp do dự lắp bắp nói
Trong suy nghĩ của cô, căn nhà này, trước sau đều là của Lưu Vĩ Hồng, nên để người đàn ông này làm chủ. Cô phải giữ bổn phận của phụ nữ. Hiện nay chưa được sự "Cho phép" của Lưu Vĩ Hồng, liền tự tiện làm chủ, cho vợ chồng anh cả đến đây, cũng không biết Lưu Vĩ Hồng có nổi giận hay không.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chuyện tốt a. Anh sớm đã muốn vợ chồng anh cả đến đây giúp em. Em một thân một mình ở lại Hạo Dương, anh luôn trong lòng lo lắng. giờ thì đỡ lo rồi. Về phần trả tiền công bao nhiêu, em hoàn toàn có thể làm chủ. Cửa hàng này, căn nhà này, đều là em định đoạt.
- Thật chứ?
Đường Thu Diệp vừa mừng vừa sợ kêu lên.
Lưu Vĩ Hồng liền nghiêm mặt, ra vẻ không hài lòng, nói:
- Sao thế, không tin lời của anh? Anh có khi nào lừa gạt em chưa?
- Không phải không phải, em không có…
Đường Thu Diệp lập tức liền nóng vội, liên tục xua tay.
Lưu Vĩ Hồng liền nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, ôm chặt cô vào lòng
Cảm giác thơm mát mềm mại tràn đầy cõi lòng, thật sự là cực tốt.
- Vĩ Hồng, còn có một chuyện...
Đường Thu Diệp ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, hơi hưng phấn nói:
- Chính là, em tính mở rộng mặt tiền cửa hàng. Việc kinh doanh hiện tại quá tốt, trong tiệm thường xuyên đầy ắp người chen chúc. Em đã thuê luôn hai mặt tiền bên cạnh, tiền thuê hơi mắc, tuy nhiên không sao, có thể kiếm về lại… anh thấy thế nào?
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nhẹ nhàng âu yếm hai má của cô ta, nói:
- Tốt, cô bé ngốc rốt cục thông suốt, biết mở rộng kinh doanh. Tốt, tốt lắm. Chúc mừng bà chủ lớn Đường, kinh doanh càng làm càng lớn, tài nguyên cuồn cuộn, tiền vào như nước!
Đường Thu Diệp dù có ngây thơ, cũng có thể nghe ra được là Lưu Vĩ Hồng thật sự cao hứng, càng có thể nghe ra ý trêu chọc của hắn, liền không thuận theo ở trong lòng hắn chuyển động. Bí thư Lưu dù có lợi hại hơn nữa, bị một cơ thể mềm mại đầy đặn như thế chuyển động trong lồng ngực, làm sao còn có thể nhẫn nại được?
Rất nhanh, trong phòng khách liền trở thành chiến trường.