Quan Gia

Chương 202: Chương 202: Quả là giỏi thủ đoạn




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 202: Quả là giỏi thủ đoạn 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

- Bí thư Lưu quá khen, tôi thật sự là hổ thẹn không dám nhận, quá hổ thẹn… 

Tiết Chí Dân liên tục xua tay, có chút ngượng ngùng nói. Trước mặt người thanh niên nhỏ hơn mình nửa số tuổi, Tiết Chí Dân cũng không hề có chút tâm tính “ỷ già ra vẻ” 

- Bí thư Lưu, thật tâm nói cho cậu biết, lòng tôi là thật sự thiếu tự tin. Trước kia cũng chưa làm qua xí nghiệp, trọng trách nặng như vậy, tôi vẫn thực sự sợ là gánh không nổi, nếu chẳng may làm hỏng chuyện, thì càng phiền toái, rất có lỗi với sự tín nhiệm của tổ chức và Bí thư Lưu 

Tiết Chí Dân "Hổ thẹn" một hồi, rồi nói tới chính sự 

Lưu Vĩ Hồng chú ý tới, Tiết Chí Dân chỉ nói đến "Tổ chức và Bí thư Lưu", cũng không đề cập đến Chủ tịch khu Hùng. Đây đã nói rõ, trong cảm nhận của Tiết Chí Dân, chỉ có Bí thư Đảng ủy mới là cấp trên của y, không phải Chủ tịch khu! Tiết Chí Dân bình thường cùng Hùng Quang Vinh quan hệ cũng không tệ lắm, đó cũng chỉ là quan hệ tốt đẹp giữa đồng chí với nhau, không liên can gì đến cấp bậc cao thấp 

- Đồng chí Chí Dân có thể nói cụ thể một chút hay không, ông chủ yếu là lo lắng về phương diện nào? Có thể đề xuất ra, chúng ta cùng nhau thương lượng xử lý 

Lưu Vĩ Hồng trên mặt tiếp tục mang theo ý cười, nói không vội vàng không hấp tấp. 

Tiết Chí Dân hơi trố mắt một chút. Nói lời thật, y thật ra cũng chưa nghĩ ra được lý lẽ gì cả, chỉ là trong lòng không yên. Muốn nói cụ thể lo lắng ở phương diện nào, nhất thời cũng khó nói ra được. Con người đều như vậy, đối với lĩnh vực và công tác mà mình chưa từng tiếp xúc qua, luôn sẽ có một chút cảm giác sợ hãi. Y hôm nay đến, chủ yếu là muốn thăm dò ý tứ của Lưu Vĩ Hồng, không ngờ lại bị Lưu Vĩ Hồng đổi khách thành chủ, hỏi ngược lại. Vị bí thư tuổi trẻ này, dường như có loại bản lĩnh này, luôn có thể chặt chẽ nắm giữ quyền chủ động nói chuyện. Trong lúc vô ý liền hoàn thành chuyển đổi chủ - khách. 

Thật sự bị bức vào đây, Tiết Chí Dân cũng chỉ có thể tìm lại ý nghĩ của mình, hướng Bí thư Lưu làm báo cáo. 

- Ha ha, chủ yếu là trước kia chưa làm qua xí nghiệp, đối với chuyện này không quen thuộc mấy. Không biết nên bắt tay vào làm như thế nào. Bí thư Lưu là sinh viên thời đại mới, kiến thức rộng rãi, còn phải mời bí thư chỉ giáo nhiều hơn 

Tiết Chí Dân cũng trả lại một chiêu "Phản thủ vì công" cho Lưu Vĩ Hồng 

Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo, nói: 

- Đồng chí Chí Dân khách khí rồi, chỉ giáo thì không dám nhận, chỉ là thương lượng lẫn nhau, học tập lẫn nhau. Ông cũng biết, tôi mới tốt nghiệp không bao lâu, trước kia cũng chưa làm qua quá xí nghiệp. Tuy nhiên đây không phải là vấn đề chính yếu, chủ yếu vẫn là xem chúng ta có quyết tâm làm tốt công tác này hay không. Mặc kệ là làm xí nghiệp, hay là làm công tác khác, đều có hai điều kiện tiên quyết cơ bản, thứ nhất là một lòng vì công, đáy lòng vô tư thì trời đất bao la mà. Thứ hai, chính là còn chân thành nghiêm túc. Việc gì chỉ cần chân thành nghiêm túc, là có thể làm tốt. Đồng chí Chí Dân, có phải thế không? 

Lời này hỏi được! 

Đồng chí Chí Dân có thể nói là không phải như thế sao? 

Tiết Chí Dân liền liên tục gật đầu, giả bộ một bộ dáng khiêm tốn thụ giáo. 

- Tôi cho rằng, nhà máy thức ăn gia súc cũng tốt, nhà máy cơ giới cũng tốt, xí nghiệp ban đầu sáng lập, chỉ cần hình thành một loại văn hóa. Phải hướng tất cả cán bộ công nhân viên chức, dung nhập hai khái niệm này. Một lòng vì công, khái niệm làm việc chân thành nghiêm túc. Đây là cái gọi là văn hóa xí nghiệp 

Bí thư Lưu êm tai nói tới, đồng chí Chí Dân nghe tới đầu óc mịt mờ. 

Thật sự, cái gọi là "văn hóa xí nghiệp" cách nói này, vào thời ấy thật sự là một từ mới mẻ. Đồng chí Chí Dân nghe không hiểu, cũng là đương nhiên. 

Lưu Vĩ Hồng không cần biết y hiểu hay không, trực tiếp dựa theo ý nghĩ của mình mà làm. Đây, kỳ thật chính là một loại khái niệm dung nhập. Ở trên mặt lý thuyết xác lập ưu thế, thì tự nhiên có thể từ trong lòng xác lập lợi thế. 

Tiết Chí Dân là người phụ trách thực tế công tác này, bản thân không xác lập trước loại quan niệm này, sao có thể áp dụng thi hành? 

- Chúng ta không muốn làm gánh hát rong. Tuy rằng hai nhà xưởng này khi mới làm ra, khẳng định là đơn sơ, rất nhiều đồ đạc dụng cụ cũng không đầy đủ hết. Nhưng, tôi có suy nghĩ, đơn sơ chỉ có thể là điều kiện vật chất, chế độ thì không thể đơn sơ. Bước đầu tiên, chính là phải đem chế độ các hạng mục cơ bản quy định xuống, khiến nhóm cán bộ công nhân đầu tiên, đều có thể thành lập tâm tính làm việc dựa theo chế độ, dưỡng thành một loại tác phong như vậy. Đồng chí Chí Dân, điểm này là cực kỳ quan trọng. Hai nhà xưởng này có thể tiếp tục sinh tồn hay không, sau này có thể phát triển lớn mạnh hay không, quan niệm kinh doanh đúng đắn và làm phong phú văn hóa xí nghiệp, ắt không thể thiếu 

Lưu Vĩ Hồng nói xong, sắc mặt đã biến đổi trở nên khá nghiêm túc 

Tiết Chí Dân trên mặt tươi cười cũng dần dần biến mất, lộ ra vẻ mặt trầm tư. Y quả thật là đang cố gắng tiêu hóa hết thảy những thứ Lưu Vĩ Hồng đã nói. Là một sinh viên đại học thực sự, lại là cán bộ đảng viên công tác nhiều năm, y cũng không thiếu “năng lực suy xét”. 

- Khu ủy quyết định do ông đi phụ trách công tác này, chủ yếu là nắm bắt phương hướng lớn. Về phần cụ thể xây dựng bên trong xí nghiệp, ví dụ như xây dựng nhà xưởng, mua sắm lắp đặt trang thiết bị, tuyển dụng công nhân, mua sắm nguyên vật liệu lưu trữ vv, chúng tôi vẫn phải mời chuyên gia đến quản lý, cụ thể bàn bạc, ví dụ như nhà máy thức ăn gia súc, ông cảm thấy xây dựng ở vị trí nào là thích hợp nhất? 

Một khi tiến vào nghiên cứu thảo luận công tác cụ thể, đầu óc Tiết Chí Dân liền xoay chuyển hết mực, ngẫm nghĩ một chút, nói: 

- Chuyện này, tôi thấy trước tiên phải suy xét đến sự thuận lợi của giao thông, nên xây dựng ở bên cạnh quốc lộ thì thích hợp hơn, anh thì sao, Bí thư Lưu? 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Ý nghĩ này cũng thích hợp. Nhưng nếu xây dựng ở một bên quốc lộ bên cạnh Ủy ban nhân dân khu, vậy thì không được. 

- Vì sao? 

Tiết Chí Dân kinh ngạc hỏi. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Chúng ta phải tính toán lâu dài. Ông xem hiện tại, thị trấn Giáp Sơn chúng ta, trên danh nghĩa là thị trấn, trên thực tế chỉ là một phiên chợ nhỏ mà thôi. Toàn bộ thị trấn Giáp Sơn, chỉ là một con đường, năm sáu trăm mét. Ông không cảm thấy thị trấn này, có chút hữu danh vô thực sao? Cũng quá nhỏ đi. Sau này thị trấn Giáp Sơn khẳng định là phải phát triển đi lên, chúng ta nên vì phát triển của thị trấn, để lại đủ không gian. Nhà máy thức ăn gia súc sản xuất thức ăn gia súc, nhất định có mùi, cho xây dựng sít sao với Ủy ban nhân dân khu và khu dân cư khác, sẽ ảnh hưởng môi trường làm việc và cuộc sống của cán bộ cũng như quần chúng. Nhà máy cơ giới cũng giống vậy, sẽ sản sinh ra tạp âm khá lớn, sau này có thể còn có không khí ô nhiễm. Cho nên, chọn lựa địa điểm của hai nhà xưởng này, nhất định phải khoa học. Tôi cho rằng, nên xây dựng xa một chút, tối thiểu phải cách xa đoạn đường trung tâm của thị trấn Giáp Sơn hiện tại 5 km trở lên, tốt nhất là khoảng hai km. Vẫn là có thể xây dựng ở bên cạnh quốc lộ. Như vậy, khoảng mười năm sau này, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc mở rộng của bản thân thị trấn Giáp Sơn. Hơn nữa, đây cũng là để lại không gian mở rộng cho xí nghiệp sau này. Tôi suy nghĩ, nếu có khả năng, Giáp Sơn chúng ta, phải xây dựng một khu công nghiệp chuyên môn, hoàn toàn tách khỏi đời sống cư dân 

Tiết Chí Dân trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ khâm phục 

Lưu Vĩ Hồng lập quy hoạch này, quả thật là làm khá lâu dài, cũng đã tính luôn hướng đi mười năm sau này. Bản thân Lưu Vĩ Hồng, khẳng định sẽ không ở khu Giáp Sơn với thời gian dài như vậy. Hiện tại có thể vì người kế nhiệm suy nghĩ, lãnh đạo như vậy, không đơn giản. 

Đây mới là kế hoạch mười năm thực sự, mưu tính sâu xa. 

- Bí thư, quy hoạch này, tôi hoàn toàn tán thành. Chúng ta đem nhà xưởng xây dựng xa một chút, giai đoạn hiện tại, có thể đem quy mô khu Giáp Sơn mở lớn hơn một chút. Để cho người ta cảm thấy, đây không còn là một phiên chợ nhỏ nữa. 

Tiết Chí Dân hơi hưng phấn mà nói, vô tình, cũng đã bắt đầu tiến vào tình trạng 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, gật đầu nói: 

- Đúng, chính là chuyện như vậy. Kế tiếp, chúng ta nói về chuẩn bị xây dựng công việc cụ thể của nhà máy thức ăn gia súc. Phương diện kỹ thuật, không cần lo lắng. Giáo sư Lý của viện Khoa học Nông nghiệp Tỉnh, sớm sẽ đưa ra cách thức điều chế. Đến lúc đó, tôi sẽ mời ông ta làm cố vấn kỹ thuật đặc biệt của nhà máy thức ăn gia súc, xin ông ta cho một trợ thủ thường trú tại nhà máy thức ăn gia súc, làm chỉ đạo kỹ thuật. Vậy thì ai tới làm xưởng trưởng nhà máy thức ăn gia súc đây? Việc này phải mời đồng chí Chí Dân đi xem xét, ông là người Giáp Sơn lâu năm, lại là phân công quản lý công tác cán bộ, đối với tình hình của cán bộ, so với tôi thì quen thuộc hơn. Bởi vì hai nhà xưởng này đều là của nhà nước, xem như xí nghiệp của khu. Cho nên, xưởng trưởng này tôi thấy chọn từ trong cán bộ hiện có là khá thích hợp. Tuy nhiên, tôi có đề nghị… 

Tiết Chí Dân vội nói liền: 

- Xin bí thư cứ nói! 

Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo, nói: 

- Xưởng trưởng hai nhà máy, đều phải dùng phương thức tranh cử mà chọn ra. Tất cả cán bộ toàn khu, bao gồm cán bộ phía dưới xã, thị trấn, không cần biết là bên hành chính hay bên sự nghiệp, thậm chí lấy công việc đại diện, có một tính một, tất cả đều có thể tham gia tranh cử. Đến lúc đó chúng ta tổ chức một hoạt động tranh cử quy mô lớn, muốn làm xưởng trưởng, đều phải đứng ra mặt, nói ra phương án của mình. Lãnh đạo khu chúng ta làm giám khảo, chấm điểm tại chỗ, ai đạt được điểm cao nhất, thì người đó làm xưởng trưởng. 

Tiết Chí Dân nghe, đầu tiên là cảm thấy khá mới mẻ, cán bộ đảng ta, trước giờ không phải trên tổ chức định đoạt sao? Sao phải tranh cử làm chi? Lập tức lại âm thầm cười khổ. Bí thư Lưu luôn miệng nói phải mời mình đi xem xét, kỳ thật vẫn là nắm chặt quyền lực trong tay. Công khai tranh cử, chấm điểm tại chỗ, quyền đánh nhịp cuối cùng, không phải vẫn nằm trong tay bí thư hắn sao? 

Từ đây, Tiết Chí Dân lại nghĩ đến một vấn đề rất trọng yếu. Đó chính là “công tác cán bộ” mà chính y được phân công quản lý. Lưu Vĩ Hồng hắn an bài cho y một công tác mới như vậy, có thể đoán được, nhà xưởng chuẩn bị xây dựng ban đầu, lượng công việc là rất lớn, mình một khi tiếp nhận lấy vai trò phó trọng trách, chỉ sợ không còn thời gian đề quản công tác cán bộ. Tự nhiên công tác này, sẽ do bí thư hoàn toàn tiếp quản 

Lưu Vĩ Hồng tùy tiện vừa ra tay, liền ngang nhiên lấy đi quyền điều phối cán bộ to lớn, từ trong tay mình, còn bắt người ta không lời nào để nói 

Tuổi còn nhỏ, lại "Cáo già" như thế 

Tiết Chí Dân vẻ sợ hãi hoảng loạn, trong ánh mắt nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, liền hiện lên một chút ý sợ hãi 

Quả là giỏi thủ đoạn! 

Đối với suy nghĩ trong lòng Tiết Chí Dân, Lưu Vĩ Hồng tự cũng có thể đoán được một ít, cũng không thèm quan tâm. Khu Giáp Sơn phải phát triển, phải phát triển nhanh chóng, thì không thể làm theo từng bước một, rất nhiều lệ thường, nhất định phải phá vỡ 

Có thể theo được bước đi của hắn, vậy thì sẽ vui lòng trọng dụng. Nếu thật sự theo không kịp, rất xin lỗi, vậy chỉ có thể đào thải 

Rất nhiều người đều đang chờ xem để chê cười Lưu Vĩ Hồng hắn! 

Cũng phải kêu mọi người mở to mắt để xem, Lưu Nhị Ca có phải chỉ biết viết văn hay không 

- Đồng chí Chí Dân, chỉ cần bước ra bước đầu tiên, những việc tiếp theo sẽ rất dễ làm. Cụ thể làm thế nào để lập kế hoạch cho hoạt động tranh cử này, làm thế nào cùng mọi người giải thích rõ ràng, đây đều phải nhờ vả ông cả 

Lưu Vĩ Hồng ôn hòa nói, giọng điệu lại chân thật đáng tin. 

Tiết Chí Dân nhẹ nhàng thở phào, rất kiên định đáp: 

- Vâng, Bí thư Lưu, tôi nhất định làm tốt công tác này 

Xem ra Tiết Chí Dân thật sự là người thông minh, biết rõ không thể kháng khự, liền lập tức áp dụng sách lược hợp tác đúng đắn. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.