Quan Gia

Chương 373: Chương 373: Mộ Tân Dân quả nhiên là mang theo “Nhiệm vụ” tới.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 373: Mộ Tân Dân quả nhiên là mang theo “Nhiệm vụ” tới. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Lưu Vĩ Hồng hồi báo, nói tóm tắt đơn giản rõ ràng, đa số cũng là hết sức cụ thể không có gì hoa mỹ, ước chừng chưa tới 20' đã xong. 

Chờ Lưu Vĩ Hồng nói ra câu “ Báo cáo của tôi đã xong, xin chỉ thị của Mộ bí thư”, tất cả mọi người còn chưa hồi phục tinh thần. 

Đây cũng quá đơn giản đi? 

Mấy ngày hôm trước ở thị trấn Thành Quan, bí thư đảng ủy thị trấn báo cáo gần một tiếng đồng hồ, nếu như không phải Mộ bí thư nhìn vào đồng hồ đeo tay, đoán chừng vị này còn có thể nói tiếp hơn nửa giờ nữa. Vị này thì ngược lại, mọi người còn ngồi chưa ấm chỗ thì đã báo cáo xong rồi. 

Mộ Tân Dân gật đầu, thần sắc bất động, nhìn vào Mã Cát Xương: 

- Đồng chí Mã Cát Xương, anh có gì cần bổ sung không? 

Mã Cát Xương vội vàng đứng dậy khom người: 

-Mộ bí thư, Lưu bí thư hồi báo đã rất đủ mặt, tôi không có gì muốn bổ sung. 

Mộ Tân Dân khẽ nhếch miệng, coi như là cười, nói: 

- Đồng chí Cát Xương không nên khiêm nhường. Anh là khu trưởng, chịu trách nhiệm bên công tác xây dựng kinh tế, sao có thể một chút ý kiến bổ sung cũng không có? 

Lời này vừa nghe thì không có gì, rất hợp quy củ. Nhưng tinh tế vừa nghĩ lại thì sẽ hiểu ngay. Khu trưởng chủ quản công tác xây dựng kinh tế, nhưng bây giờ để cho Bí thư Khu ủy nói, ngươi không hề có ý kiến bổ su, rốt cuộc là khu trưởng ngươi quá vô năng hay là bí thư Lưu Vĩ Hồng quá ương ngạnh, nắm hết quyền lực vào tay nên Mã Cát Xương không có gì để nói! 

Mộ Tân Dân ở hội nghị làm trò trước mặt mọi người, nói ra những lời “âm hiểm” như vậy, phân tích ra có thể thấy muốn ly gián quan hệ Lưu Vĩ Hồng và Mã Cát Xương. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nhạt, nghĩ ra ngay dụng ý. Hắn bây giờ cơ bản có thể kết luận, Mộ Tân Dân là mang theo “Nhiệm vụ” này để tới. Chẳng qua là vị Mộ bí thư này nhìn qua rất uy nghiêm, có vẻ lòng dạ sâu sắc nhưng nhưng không khỏi vô cùng gấp gáp, xem ra quá coi thường hắn. 

Lời trẻ con như vậy cũng có thể nói ra. 

Trần Sùng Tuệ cũng tốt, Mễ Khắc Lương Trần Đồng Đông cũng tốt, thậm chí Hạ Mạnh Cường, đều muốn xem Lưu Vĩ Hồng làm như con nít chưa mọc, kết quả đều ôm hận. Bây giờ lại tới thêm một Mộ Tân Dân. Mã Cát Xương bị buộc bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: 

- Báo cáo Mộ bí thư, tôi bổ sung thêm một vài ý kiến...... 

Mã Cát Xương cũng nói chuyện ước chừng chừng mười phút , mọi người đều cười mỉm. Lão Mã cũng rất thú vị, nói là bổ sung ý kiến nhưng kì thực là đem nội dung có quan hệ đến kinh tế mà Lưu Vĩ Hồng hồi báo đơn giản lặp lại một lần, căn bản không có bất kỳ biến hóa. Lão Mã này vừa là không làm trái với chỉ thị với bí thư huyện ủy vừa không muốn cùng Lưu Vĩ Hồng đối nghịch. 

Mộ Tân Dân trầm mặt. Cũng may ông ta vốn vẫn nghiêm mặt nên không ai để ý. Ngươi mặc dù là bí thư huyện ủy nhưng ý tứ người quá khó đoán, người ta cũng là không muốn chết nhiều tế bào não. 

-Ừ, nói như vậy, công tác Giáp Sơn làm được rất không tệ. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đồng chí Mã Cát Xương, tôi trở lại Giáp Sơn khảo sát công tác, chính là muốn xem thật kỹ tình hình, có thể làm khách ở đây một hai ngày, không biết mọi người có hoan nghênh hay không a? 

Vất vả chờ cho Mã Cát Xương nói xong, Mộ Tân Dân ngoài cười nhưng trong không cười nói. 

-Hoan nghênh hoan nghênh! 

Lưu Vĩ Hồng tươi cười, dẫn đầu vỗ tay làm trong phòng họp lại vang lên một hồi vỗ tay. 

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, nghe nói Giáp Sơn các anh chuẩn bị xây dựng một khu công nghiệp biệt, ha ha, ta rất hiếu kỳ a. Như thế nào, có thể mang tôi đi thăm một chút hay không? 

Mộ Tân Dân tận lực làm ra vẻ thân thiết. Bất kể như thế nào thì trợ lý tuyên giáo đang đợi tin tức để viết, ấn tượng về một bí thư huyện ủy gần dân nhất định phải vẽ ra. 

-Dĩ nhiên dĩ nhiên, chúng tôi cũng rất hy vọng có thể nhận được chỉ điểm của Mộ bí thư và lãnh đạo cấp trên ra sức ủng hộ. Mộ bí thư, Vương chủ nhiệm, xin mời! 

Lưu Vĩ Hồng cười chân thành, đứng dậy, đưa tay mời khách. 

Mọi người từ trong phòng họp đi ra, vây quanh Mộ Tân Dân, rầm rộ kéo đi. 

Khu công nghiệp cách thị trấn Giáp Sơn hai cây số, đây là ban đầu Lưu Vĩ Hồng xác định vị trí vì để cho thị trấn phát triển dự trữ được không gian nhất định. Bất quá bây giờ nhiều người như vậy, đều ngồi xe đi qua là không thực tế. 

Mộ Tân Dân quay đầu lại đánh giá một chút đoàn cán bộ đi theo, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. 

Loại tiền hô hậu ủng cảm giác này, làm Xử trường ở Ban tuyên giáo Tỉnh ủy là căn bản không có. Xử trưởng của Ban tuyên giáo Tỉnh ủy cả một mớ, lúc nào cũng có thể gặp. 

Khó trách cổ nhân đem Tri huyện xưng là –Bách lý hầu, quả nhiên là có đạo lý . Không ngờ gần đến lúc về hưu còn có thể như thế uy phong hiển hách như thế. Lúc này Mộ Tân Dân rất là đắc chí vừa lòng. 

Đi ra đến sân, Lưu Vĩ Hồng nhắc nhở Mộ Tân Dân một câu, nói cho ông ta biết, khu công nghiệp cách đây hai cây số. Theo ý tứ của Lưu Vĩ Hồng là chỉ vài cán bộ chủ chốt của khu đi theo, những cán bộ khác thì về vị trí làm việc, cũng không cần tất cả phải tiền hô hậu ủng. Chỉ bất quá lời này để tự mình Mộ Tân Dân nói ra thì tốt nhất. Mộ Tân Dân lần đầu tiên thị sát khu Giáp Sơn, theo lễ tiết thì Lưu Vĩ Hồng không thể biểu hiện quá ương ngạnh để cho người ta nắm thóp. 

-Ha ha, không sao, mọi người cùng nhau đi cũng được thôi. Coi như là rèn luyện thân thể nữa. 

Mộ Tân Dân cười ha hả nói, trên mặt vẫn giữ nụ cười. Không biết dây thần kinh cười của người này có vấn đề hay không mà lúc nào cũng vậy. 

Mộ bí thư lăn lộn trên quan trường vất vả cả đời, năm mươi mấy tuổi mới có thể bò lên được vị trí bí thư huyện ủy, có thể nào không vội mà hưởng thụ một chút uy phong của Bách lý hầu? Nếu như đem đại đa số cán bộ khu đuổi về chỉ còn lại loe ngoe mấy người Lưu Vĩ Hồng thì làm sao thể hiện được quyền uy vô thượng của bí thư huyện ủy! 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, cũng không nói nhiều, dù sao công tác cũng không vội vàng nhất thời, nếu Mộ Tân Dân muốn làm “ngôi sao”một hồi thì cứ để cho ông ta thỏa mãn nguyện vọng đi. 

Lập tức Mộ Tân Dân đi đầu, Vương Hóa Đồng và Lưu Vĩ Hồng cùng đi ở hai bên, đội ngũ hơn mười người bước về hướng khu công nghiệp cách đó hai cây số. Trên đường chính của Giáp Sơn đều có người đứng ngó xem náo nhiệt, chỉ chỏ bàn tán mấy câu. Mộ Tân Dân đi ở giữa nhất tự nhiên là tiêu điểm để mọi người nghị luận. 

Mộ Tân Dân ngẩng đầu mà bước, thoả thuê mãn nguyện. 

Hai cây số nghe không xa, nhưng đi bộ hai cây số giữa gió núi gào thét lạnh thấu xương cũng không phải là oai phong gì. Đi chưa tới năm sáu trăm mét, Mộ Tân Dân đã phải nghiêng đầu tránh đối diện với gió lạnh. 

-Lão Mã a, khu công nghiệp này tại sao phải xây dựng cách xa hai cây số vậy? Xây bên cạnh thị trấn chẳng phải tốt hơn sao, có thể làm cho kích thước thị trấn mở rộng ra, nhất cử lưỡng tiện. 

Mộ Tân Dân không hỏi Lưu Vĩ Hồng, mà là hỏi Mã Cát Xương. Đối với Mã Cát Xương lại từ “đồng chí Mã Cát Xương” biến thành “Lão Mã”, trong giọng nói lộ ra mấy phần thân thiết. Bên ngoài, Mộ bí thư biểu hiện nguyên tắc phân công đảng, vấn đề xây dựng kinh tế để hỏi khu trưởng. Ngụ ý bên trong của ông ta là để cho mọi người thấy ông ta đối với lão Mã tương đối cảm thấy hứng thú. Về phần bí thư trẻ con Lưu Vĩ Hồng, Mộ bí thư không hề coi trọng. Cán bộ khu Giáp Sơn nếu là có chút ánh mắt đều biết hướng gió của huyện Lâm Khánh đã thay đổi, có tâm tư linh hoạt thì nên điều chỉnh ngay á! 

Mã Cát Xương vội vàng nói: 

-Mộ bí thư, hai nhà máy này là do Lưu bí thư tự mình chủ trì xây dựng, tài chính xây dựng tài chính cũng là Lưu bí thư từ ủy ban kế hoạch quốc gia và ban xóa nghèo của tỉnh xin về. Lúc đầu xây dựng hai nhà máy này, Lưu bí thư đã nói qua là phải tách khu công nghiệp ra khỏi khu dân cư. Nên vì tương lai của thị trấn giáp Sơn mà dự trữ không gian nhất định. 

Mộ Tân Dân không “Ly gián” được. Mã Cát Xương đâu phải hồ đồ, thời thời khắc khắc đều muốn đẩy Lưu bí thư tới trước đài, đoan chính ở vị trí thứ hai. Đừng xem Mộ Tân Dân ngươi là bí thư huyện ủy, lại là trong tỉnh tới nhưng ở khu Giáp Sơn này, Lưu bí thư mới là người định đoạt. 

Lưu Vĩ Hồng ở khu Giáp Sơn gần một năm, uy phong đã được tạo dựng vững chắc, không phải chỉ vài ba câu hàm hồ của Mộ Tân Dân là có thể phá bỏ. 

Mộ Tân Dân khẽ nhướng mày mỉm cười, liếc Mã Cát Xương một cái, gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa. 

Xem ra Mã Cát Xương này cũng là đồ chậm chạp, nhận thức không rõ tình thế. Những thứ cán bộ cơ sở này tính nhạy cảm đúng là không có. Mộ Tân Dân cũng không tin tưởng Lưu Vĩ Hồng còn nhỏ tuổi, ở khu Giáp Sơn công tác không tới một năm là có thể thành lập uy vọng lớn như thế . Chờ thêm đoạn thời gian, Mộ Tân Dân ta thăm dò tình huống, đứng vững vàng gót chân, ngươi hối hận thì đã không kịp rồi. 

Vương Hóa Đồng đi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng liếc nhau một cái. Trong mắt Vương Hóa Đồng rất có ý lo lắng, ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng hết sức bình thản, đối với chút thủ đoạn vặt của Mộ Tân Dân không thèm để ý. 

Lưu Vĩ Hồng cũng đúng là có chút không nhìn trúng cách làm này của Mộ Tân Dân. 

Quá không phóng khoáng rồi! 

Chừng hai mươi phút sau mới đi đến được khu công nghiệp. Mặc dù gió núi gào thét, mồ hôi trên trán Mộ Tân Dân cũng xâm xấp. Dù sao năm tháng không buông tha người, lão Mục đã hơn năm mươi nhưng chưa từng đi qua đoạn đường như thế. 

Nhà máy thức ăn gia súc và nhà máy chế tạo cơ khí nằm tách ra, cộng thêm nhà máy chế biến sữa, khoảng cách giữa cả ba rất lớn, ở giữa có lưu không rất lớn. Đây cũng là Lưu Vĩ Hồng dự trù nếu tương lai mở rộng, hơn nữa cũng nên tách ra vì sản phẩm mỗi nhà máy khác nhau, ở gần sẽ gây ô nhiễm lẫn nhau. 

-Mộ bí thư, đây chính là nhà máy thức ăn gia súc, chúng ta xem trước nơi này đi?- 

Lưu Vĩ Hồng vẫn duy trì lễ phép cần thiết, mỉm cười xin chỉ thị. 

Mộ Tân Dân gật đầu, sải bước bước vào bên trong nhà máy thức ăn gia súc. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.