Trong phòng Lưu Vĩ Hồng, Mã Cát Xương đang ngồi đối diện với hắn.
Mã Cát Xương nhíu mày, thần sắc rất lo lắng.
Mộ Tân Dân, Vương Hóa Đồng và mấy cán bộ trong huyện đều ở lại qua đêm ở khu Giáp Sơn. Trước kia có rất ít lãnh đạo huyện làm như vậy, đều đi về trong ngày. Điều kiện Giáp Sơn thật sự là quá kém, hoàn toàn không có bất kỳ hoạt động tiêu khiển, những người lãnh đạo làm sao ngẩn đến ở đây? Chỉ có lãnh đạo cắm điểm , thỉnh thoảng có ở lại một hai ngày, đó là nhu cầu công việc nên cũng đành làm ra vẻ .
Bây giờ, Mộ Tân Dân lại ở lại qua đêm. Vốn là Mã Cát Xương muốn mời Mộ bí thư đánh bài tú –lơ-khơ, đây là thú tiêu khiển duy nhất vào buổi tối ở Giáp Sơn. Mấy lãnh đạo cắm điểm trước kia cũng chỉ tiến hành tiêu khiển như vậy, mấy cán bộ khu phụng bồi theo, chịu chút ăn khuya, coi như là tôn kính đối với lãnh đạo.
Dĩ nhiên đánh bài ở đây chỉ thuần túy là giải trí, không bài bạc .
Đầu thập niên 90 kỳ, tư tưởng cán bộ cơ sở vùng núi vẫn còn tương đối thuần khiết, chưa học xong kỹ năng trên bàn làm “ Thường bại tướng quân”, cố ý để thua lãnh đạo. Cán bộ Giáp Sơn, ngay cả tiền lương cũng chưa chắc được phát đủ thì lại càng thêm không có tiền dư để hiếu kính lãnh đạo.
Bất quá sắp xếp này của Mã Cát Xương bị chủ nhiệm Vương Hóa Đồng ngăn cản.
Không biết tính tình của Mộ bí thư thì tốt nhất là không nên tùy tiện mời ông ta đánh bài. Bình thường khi làm loại chuyện này là do những người tương đối thân cận xung quanh mời mọc, mọi người lần đầu tiên gặp mặt, mời Mộ bí thư đánh bài, không khỏi đường đột.
Cho nên Mã Cát Xương chỉ bố trí phòng nghỉ, chừng chín giờ đưa lãnh đạo đi ăn khuya một chút rồi đi thẳng về phòng của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng dù bận vẫn ung dung đọc sách.
- Bí thư, Mộ bí thư sao có thể như vậy?
Mã Cát Xương không nhịn được bực tức.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cũng có thể hiểu buồn bực trong lòng Mã Cát Xương. Biểu hiện hôm nay của Mộ Tân Dân thực khiến cho trong lòng cán bộ khu thấp thỏm bất an. Mộ Tân Dân đi thăm nhà máy thức ăn gia súc và nhà máy cơ khí mà không nhìn tới nhà máy chế biến sữa.
Tình hình nhà máy thức ăn gia súc hiện giờ rất khả quan. Trong phân xưởng vô cùng bận rộn, mỗi công nhân đều không một chút nhàn rỗi. Cho dù là lãnh đạo huyện và khu xuống thăm nhưng cũng không có công nhân nào đến gần nói chuyện, không có thời gian a. Chỉ có nhân viên quản lý phân xưởng tới giới thiệu cặn kẽ tình hình cho Bí thư huyện ủy. Phòng tiêu thụ lại càng náo nhiệt, nhiều ông chủ đang vây quanh ở đó, cầm trong tay hóa đơn ồn ào đòi nhận hàng. Còn có ông chủ rất tức giận chỉ trích lãnh đạo nhà máy nói không giữ lời, rõ ràng nói hàng của hắn đã xong mà bắt đợi cả ngày cũng không thấy bóng dáng, đây là thất tín!
Mấy nhân viên phòng tiêu thụ chỉ biết cười xin lỗi, luôn tay châm trà mời thuốc.
Thật sự là chỗ cần hàng quá nhiều, mấy xưởng của nhà máy hoạt động hết công suất cũng không đủ, nguyên vật liệu cung ứng cũng không thuận lợi. Ban đầu ai có thể nghĩ đến tình hình tiêu thụ tốt như vậy a?
Nhìn thấy tình hình như thế, Lưu Vĩ Hồng cũng tương đối hài lòng.
Bây giờ nhìn đi tới, nhà máy chế biến thức ăn gia súc là trăm phần trăm “khách hàng là thượng đế”. Mấy người trong phòng tiêu thụ lại có thể khép nép, ăn nói nhã nhặn, không hề bày ra bộ dạng “hết phòng miễn tiếp khách”, cái này rất tốt.
Có ý thức cạnh tranh thị trường mới có thể làm ắt tốt, sau này có biết tiêu thụ tốt như vậy hay không. Nếu như nhân viên tiêu thụ quá đắc ý sẽ đắc tội khách hàng, một khi đối thủ cạnh tranh nhiều lên, những khách hàng kia sợ là sẽ xoay người bỏ chạy .
Vào thời điểm cung không đủ cầu còn có thể khách khí như vậy là rất tốt.
Mộ Tân Dân đối với thành tích của nhà máy chế biến thức ăn gia súc cũng hết sức khẳng định.
Kế tiếp đi thăm nhà máy cơ khí, mặc dù tình hình không “Bốc lửa” như nhà máy chế biến thức ăn gia súc nhưng cũng khí thế ngất trời. Máy móc ầm ầm, công nhân cũng cực kỳ bận rộn. Lúc lãnh đạo đi vào, một vị sư phụ chừng năm mươi tuổi đang giận dẽ quát tháo hai người trẻ tuổi.
Vị sư phụ này đầu bạc trắng, mặc đồng phục lao động, tay cầm một sản phẩm tiện đang nói sùi bọt mép. Đối với lãnh đạo huyện lẫn khu đang đi vào làm như không hề để ý.
Thấy một màn này, Mã Cát Xương liền rất lúng túng.
Mộ Tân Dân lại cảm thấy rất hứng thú.
Lưu Vĩ Hồng cười nói cho Mộ Tân Dân biết vị lão sư này chính là xưởng trưởng của nhà máy cơ khí, nắm trong tay việc điều hành nhà máy, trên thực tế chính là “lãnh đạo tối cao”.
Mộ Tân Dân càng thêm kinh ngạc, sao lại có xưởng trưởng ăn mặc như thế?
Lưu Vĩ Hồng liền giải thích, trước mắt kỹ sư cơ khí thật sự vô cùng thiếu hụt, công nhân vừa mới huấn luyện không thể một mình thao tác, phải có sư phụ chỉ điểm. Lão giám đốc không ở bên không được, thường thường phải mặc đồng phục lao động tự mình thao tác, bên cạnh là mấy đồ đệ đứng xem. Vị lão giám đốc này là công trình sư cao cấp của công binh xưởng, đạt tới cấp kỹ sư cao nhất, tài nghệ cũng là tốt nhất, vì thế trong nhà máy cực cao, không ai dám mạnh miệng cãi lại.
Nhìn bộ dạng này chắc là hai công nhân kia đã tiện hư sản phẩm nên mới khiến lão đầu tử giận dữ lôi đình.
Cán bộ kỹ thuật phải cực kỳ trung thực, không thể có nửa điểm giả dối. Lão đầu tử tính tình vô cùng nghiêm khắc, cơ hồ tất cả cán bộ công nhân của nhà máy cho tới nay đều đã từng bị ông ta mắng qua, bao gồm cả giám đốc có quyết định bổ nhiệm chính thức cũng không ngoại lệ. Có người không phục, đem chuyện báo lên Lưu Vĩ Đồng. Kết quả lại bị Lưu Vĩ Hồng mắng một trận.
Mình không có bản lĩnh, gây chuyện không tốt, còn không phải để cho người ta mắng?
Lưu Vĩ Hồng lúc này đi nhà máy cơ khí triển khai đại hội cán bộ công nhân viên chức, hoàn toàn khẳng định cách làm lão đầu tử, công khai làm chỗ dựa cho lão đầu tử.
Đều nói “Thương cho roi vọt”, nhà máy cũng là như vậy. Trong giai đoạn sáng lập không tạo dựng quyền uy tuyệt đối cho cán bộ kỹ thuật thì chất lượng sản phẩm sẽ không được bảo đảm. Lão đầu tử liền “ Vênh váo tự đắc”, trên đại hội nói chỉ cần người nào vượt qua hắn, phát hiện ra hắn sai lầm thì có thể mắng hắn trước mặt, mình tuyệt đối khiêm tốn tiếp nhận, tuyệt không cãi lại.
Trên thực tế lão đầu tử làm vô cùng tốt, cũng không tư tâm, bất kể là người nào chỉ cần hỏi hắn điều gì đều được tận tâm tận lực địa chỉ điểm, hướng dẫn tại chỗ. Cán bộ như vậy trong mắt Lưu Vĩ Hồng quả thực chính là bảo bối, thật vất vả mới tìm được, còn không cung kính như Bồ Tát?
Sau khi trợ lý tuyên giáo phát biểu giới thiệu để cho cả đại hội hoan hô.
Mộ Tân Dân tiến lên, dừng lại nói chuyện với lão xưởng trưởng Lôi Đình Chi mấy phút.
Dĩ nhiên hết thảy những chuyện này đều có trợ lý tuyên giáo ghi chép lại, đây đều là tư liệu sống rất tốt?
Mộ Tân Dân cũng rất hài lòng, ít nhất trên đầu lưỡi mười phần khẳng định. Cán bộ Khu Giáp Sơn cũng vui vẻ ra mặt. Bất quá kế tiếp không phải dễ chịu như vậy.
Lưu Vĩ Hồng muốn mời Mộ Tân Dân đi thăm nhà máy chế biến sữa. Mộ Tân Dân nhưng lắc đầu cự tuyệt, lý do cự tuyệt làm cho người ta hoảng sợ thất sắc là nói đồ của chủ nghĩa tư bản, không có gì hay để xem.
Nói gì vậy?
Ban đầu Lưu Vĩ Hồng phí hết tâm huyết, thậm chí ở Giang Khẩu “ Đại khai sát giới” đem cha con Hứa Quý Sinh Hứa Duy Chúng cùng vào ngục để cho Lân béo hết do dự để xuống cái chỗ hẻo lánh này đầu tư năm mươi vạn ddolars xây nhà máy, trở thành nhà đầu tư bên ngoài đầu tiên của huyện Lâm Khánh.
Hiển nhiên nhà máy sẽ phải làm xong, việc nuôi dưỡng bò sữa cũng bắt đầu, nông dân rất nhiệt tình triển khai, bí thư huyện ủy lại nói một câu như vậy thì làm sao làm tiếp?
- Lời này của Mộ bí thư nếu như truyền ra ngoài sẽ khiến hỗn loạn . Mọi người làm gì còn có tâm tư nuôi bò sữa? Nếu là để ông chủ Hồng Kông biết rồi, chỉ sợ sẽ chạy mất tăm!
Mã Cát Xương tức giận căm phẫn nói.
Đề xuất và xây dựng hà máy chế biến sữa là do một tay Lưu Vĩ Hồng lo liệu. Nhưng nuôi bò sữa cũng là Mã Cát Xương triển khai, tốn không ít tâm huyết. Nếu là cuối cùng biến thành công dã tràng, Mã Cát Xương thật là không biết nên như thế nào nói với những hộ nông dân. Uy vọng mà Lưu bí thư và Khu ủy thật vất vả tạo dựng lập tức sẽ hủy đi trong chốc lát. Từ nay về sau nông dân làm sao còn có thể tin tưởng lời nói của cán bộ? Hơn nữa tổn thất của các hộ nuôi bò sữa làm thế nào để bồi thường?
Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:
- Cát Xương, anh xem Giáp Sơn chúng ta có nên xây một số nhà khách hay không. Ngoài ra cũng phải làm rạp chiếu phim nhỏ hoặc là phòng chiếu bóng. Nếu không cuộc sống về đêm của chúng ta thật sự quá đơn điệu rồi, buổi tối trừ đánh bài, sẽ không có thứ gì khác, rất dễ dàng tạo thành làn sóng cờ bạc a.
- A?
Mã Cát Xương trợn to hai mắt, nhất thời trở nên thẫn thờ.
Lưu bí thư nói sang chuyện gì vậy? Không phải là đang nói chuyện tình nhà máy chế biến sữa sao, làm sao chớp mắt đã nghĩ đến xây nhà khách và phòng chiếu bóng rồi. Vị lão đại này suy nghĩ thật quá táo bạo, bảo sao Mã Cát Xương theo kịp.
- Cát Xương, chuyện nhà máy chế biến sữa không nên lo lắng. Chính thức ký hợp đồng rồi, ông chủ Hồng Kông cũng không thể nói chạy là chạy, chúng ta cũng không có thể nói mà không làm. Trong huyện nếu bội ước sẽ phải bồi thường cho người ta rất nhiều tiền. Mộ bí thư chỉ sợ cũng khó làm được quyết định bồi thường này. Chúng ta nên làm như thế nào thì cứ thế mà làm, không để ý tới ông ta. Bản thân tôi cảm thấy, bây giờ hẳn là lúc bắt đầu mở rộng thị trấn Giáp Sơn.
Mã Cát Xương suy nghĩ một chút, mọi chuyện hình như là như vậy, trong đầu cũng đã bỏ được tảng đá lớn, bắt đầu suy nghĩ theo Lưu Vĩ Hồng:
- Ừ, đúng là phải cần thiết xây dựng nhà khách, tiệm cơm cũng phải xây thêm một, phòng chiếu bóng cũng tốt. Chuyện này chờ sau khi Mộ bí thư đi chúng ta sẽ mở hội nghị nghiên cứu, anh xem thế nào?
- Được. Anh là khu trưởng, những chuyện này do anh làm chủ, tôi chỉ đề đạt một câu, sau đó ngồi mát ăn bát vàng.