Quan Gia

Chương 375: Chương 375: Tấm bia to tự ở lòng người!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 375: Tấm bia to tự ở lòng người! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Hành hạ của Mục bí thư đối với khu Giáp Sơn còn lâu mới kết thúc. 

Ngày thứ hai Mục Tân Dân dậy thật sớm. Theo phản ứng của nhân viên làm việc phòng ăn, chín giờ là lúc đưa đồ ăn khuya, Mục bí thư đã nghỉ ngơi, đồ ăn khuya không đưa vào nữa. Xem ra Mục bí thư muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, tuy nhiên không biết hắn có tính toán gì không. 

Lần này Mục Tân Dân khảo sát khu Giáp Sơn không giống công tác khảo sát của bất cứ Bí thư huyện ủy nào khác. Trước đó không sắp xếp bất kỳ hành trình nào, tất cả chứa trong đầu Mục bí thư, hắn muốn tới nơi nào thì tới. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không hỏi thăm. Dù sao bất luận Mục bí thư muốn đi đâu, Lưu nhị ca cũng đi theo. Tiểu tử 23 tuổi, còn sợ lão đồng chí 53 tuổi hay sao? 

Thái độ của Mục Tân Dân coi như cũng vui vẻ, khi ăn sáng với đám người Lưu Vĩ Hồng, thản nhiên nói: 

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, hôm qua nghe cậu báo cáo, khu Giáp Sơn còn có khoảng 60 – 70 % thôn trang chưa thông đường quốc lộ? 

- Đúng vậy, Mục bí thư. Đường quốc lộ căn bản chỉ có thể thông đến nơi ở của Ủy ban nhân dân xã. Thôn trang xung quanh Ủy ban nhân dân xã toàn là đường rải cát và đá, thôn trang còn lại, xe căn bản không vào được. Dĩ nhiên, xe gắn máy miễn cưỡng vẫn có thể. Tuy nhiên mấy thôn xa xôi nhất ở phía bắc xã Cửu Kiều xe ô tô cũng không vào được, muốn đi qua, phải đi bộ. 

Lưu Vĩ Hồng đáp. 

- Sao? Mấy thôn trang này, cậu đã tới xem chưa? 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu: 

- Tôi tới xem rồi, tất cả thôn trang của khu Giáp Sơn, tôi đều đi qua. Tổng cộng là một trăm lẻ ba thôn ấp hành chính. 

Mục Tân Dân hơi kinh hãi, kinh ngạc nhìn Lưu Vĩ Hồng. Nói thật, hiếu kỳ của Mục Tân Dân đối với Lưu Vĩ Hồng, còn xa mới bằng hiếu kỳ của Lưu Vĩ Hồng đối với hắn. Bản thân hắn tại sao có thể làm được Bí thư huyện ủy, trong lòng Mục Tân Dân biết rõ. Có thể nói tất cả đều là ban tặng của vị Lưu bí thư trước mặt này. Mục Tân Dân xuất chưởng tới huyện Lâm Khánh, chính là vì có người kêu hắn tới xem...... Lưu Vĩ Hồng. 

Mặc dù Mục Tân Dân cũng không biết rõ Lưu Vĩ Hồng có lai lịch ra sao, nhưng có thể đoán được người này xuất thân tuyệt đối không phải bình thường, nếu không còn nhỏ tuổi, cũng không thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Hắn vốn tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng là một nhân vật công tử quần áo lụa là, không ngờ từ trong miệng hắn lại toát ra một câu nói như vậy. 

Thời gian mười tháng, một trăm lẻ ba thôn ấp hành chính, hắn đều đã đi qua! 

Sợ rằng tất cả Bí thư Khu ủy huyện Lâm Khánh, chỉ có Lưu Vĩ Hồng làm được chuyện này. 

Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc là người như thế nào? 

- Vậy cũng tốt, hôm nay chúng ta tới mấy thôn trang của xã Cửu Kiều tìm hiểu một chút cuộc sống của đám người miền núi, xem như thế nào? 

Mục Tân Dân thuận miệng quyết định. 

Vương Hóa Đồng thất kinh nói: 

- Mục bí thư, cái này...... Mấy thôn trang đó không đi xe vào được, chỉ sợ cho dù đi bộ, cũng phải xế chiều. 

Nói ra, Vương Hóa Đồng vốn có hảo ý. Lão Mục ngài đừng tâm huyết dâng trào, chuyện này cũng không phải phải nói đùa . Khu Giáp Sơn vốn chính là khu vùng núi có địa thế cao nhất cả huyện Lâm Khánh, còn mấy thôn trang của xã Cửu Kiều, sở dĩ ngay cả đường cát đá cũng không thông, cũng bởi vì núi cao sườn dốc, chi phí sửa đường quá cao. Mục Tân Dân hơn năm mươi tuổi, leo lên một ngọn núi cao như vậy, quả thực là nói đùa. 

Đến lúc đó làm không tốt sẽ làm cho chỗ dựa sau lưng nhìn qua. 

Nếu thật sự đi tới một nửa vòng quay lại, Bí thư huyện ủy còn đặt thể diện vào đâu? 

Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói. 

Dù sao hắn đã quyết định đi theo. Nếu bàn về thể lực, Mục Tân Dân bất luận như thế nào cũng không thể là đối thủ của hắn. 

Mấy cán bộ tuyên truyền trẻ tuổi, cũng khẽ biến sắc. 

Mục Tân Dân vung tay lên nói: 

- Không sao, cho dù khó hơn nữa, tôi cũng phải đến xem. Cán bộ của Đảng chúng ta, nên vì nhân dân phục vụ. 

Nữ cán bộ chịu trách nhiệm ghi chép liền vội vàng bận rộn mở giấy bút ra, chi chép lại lời nói hùng hồn của Mục bí thư. 

- Như vậy đi, lão Vương, anh ở lại. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng và tôi, còn cả Tiểu Âu và Tiểu Hoàng của bộ Tuyên truyền đi cùng chúng ta. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, anh vẫn nhớ rõ đường chứ? 

Mục Tân Dân chuyển hướng hỏi Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói: 

- Chỉ có một con đường, tuyệt đối sẽ không đi nhầm. 

- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, bây giờ chúng ta lên đường, lúc nào có thể chạy tới? 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Xe có thể lái đến thôn Lương Thủy cách Ủy ban nhân dân xã Cửu Kiều khoảng 3 km. Sau đó chỉ có thể đi bộ, cụ thể bao xa, tôi không rõ lắm. Lần trước tôi tới Hầu Tử Bối gần đây, ước chừng khoảng ba giờ. Từ Hầu Tử Bối đến trại tiên nữ sâu nhất, còn mất chừng ba giờ. Nếu trên đường đi không trì hoãn, sau buổi trưa, có thể đến Hầu Tử Bối, ăn cơm trưa ở đó. 

Lưu Vĩ Hồng buột miệng nói, nữ cán bộ chịu trách nhiệm ghi chép Tiểu Âu khẽ biến sắc, len lén liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng. Vị bí thư trẻ tuổi này, thân hình cao lớn, hai chân cao to, hắn cũng phải đi ba giờ, không biết mình phải đi bao lâu. Nhưng xem ra ba giờ là tuyệt đối không đủ, hôm nay, phải chuẩn bị tâm lý chịu khổ rồi. 

- Tốt, vậy chúng ta ngồi xe tới Ủy ban nhân dân xã Cửu Kiểu trước, nếu thật sự không thể đi xe thì đi bộ. 

Mục Tân Dân hạ quyết tâm. 

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu. 

Lập tức một nhóm bốn người, trèo lên chiếc xe Santana màu đen của Mục Tân Dân. Lưu Vĩ Hồng phân phó Tiểu Hùng, cầm bốn ấm nước nhà binh, đổ đầy nước trà, còn mang theo chút ít lương khô bánh quy, rất rõ ràng lữ trình kế tiếp chính là khảo nghiệm trọng đại đối với thể lực của mấy người bọn họ. Lưu Vĩ Hồng rèn luyện đã lâu, thân thể cường tráng, cũng không sợ hãi chút nào. Tuy nhiên ba đồng bạn của hắn thì rất khó nói. Mục Tân Dân năm mươi mấy tuổi, Tiểu Âu là đồng chí nữ, Tiểu Hoàng mặc dù trẻ tuổi, cũng là cán bộ ở cơ quan lâu, chỉ sợ thể lực không mạnh hơn Mục Tân Dân. Lưu Vĩ Hồng tính toán, bản thân hắn mất khoảng ba giờ có thể tới Hầu Tử Bối, cộng thêm đám người Mục Tân Dân, có lẽ phải năm giờ. Nếu giữa đường không bổ sung nước và thể lực, sợ là không được. Vương Hóa Đồng do dự hồi lâu, thấy chiếc xe Santana thực sự không chen chúc được, liền không đi theo. 

Lưu Vĩ Hồng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Mục Tân Dân, Tiểu Âu và Tiểu Hoàng ngồi ở phía sau. Tài xế chưa quen đường của khu Giáp Sơn, Lưu Vĩ Hồng đảm đương chức trách hướng dẫn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chiếc Santana chạy nhanh ra khỏi công sở khu, trực tiếp tiến về xã Cửu Kiều. 

Dọc theo đường đi không khí rất trầm muộn. Mục Tân Dân không nói lời nào, Lưu Vĩ Hồng cũng không nói chuyện, Tiểu Âu Tiểu Hoàng có lòng muốn kể chuyện cười, phá vỡ không khí ngột ngạt khó chịu, nhưng vừa nói đến khóe miệng lại nuốt trở vào. 

Dù sao bọn họ giao thiệp với Mục bí thư không nhiều lắm, cũng không biết hắn có thích nghe chuyện cười hay không. Nhìn khuôn mặt chữ điền từ sáng đến tối, hơn phân nửa là không thích? Vẫn không nên tự cho mình thông minh thì tốt hơn. 

Trên quan trường, là đè nén bẩm sinh. 

Tài xế mặc dù lái xe rất cẩn thận, tuy nhiên tình hình giao thông giữa các xã thật sự quá kém, may là tài xế tài nghệ cao cường, chiếc xe Santana giống như bay múa, đầy sức sống tiến về phía trước, thỉnh thoảng làm thân thể quý giá của Mục bí thư nhảy lên, lộ trình mười mấy cây số ngắn ngủi đã khiến tài xế lái xe ướt đẫm mồ hôi. 

Lái xe cho Mục Tân Dân, chính là tài xế ban đầu của Chu Kiến Quốc. Sau khi Mục Tân Dân đến nhận chức, dùng phòng làm việc trước kia của Chu Kiến Quốc. Chu bí thư thăng chức, dùng phòng làm việc của hắn, có thể dính chút “Quý khí”. Tài xế và thư kí, cũng tạm thời dùng người trước đó. Trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng rất quen lái xe, vốn muốn nói để mình lái, cuối cùng vẫn không mở miệng. Tài xế khẳng định cũng rất muốn tạo ấn tượng tốt đối với Mục Tân Dân, cũng không cần làm khó người ta. 

Cuối cùng, xe lái đến đoạn cuối một con đường cát đá hẹp dài, trước mặt đường đi chỉ rộng hai mét, khắp nơi gồ ghề, miễn cưỡng lái về phía trước, rất dễ xảy ra vấn đề. 

- Đến đây thôi, kế tiếp phải đi bộ. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói. 

Tài xế theo lời đem xe dừng xe sang bên cạnh, nói là bên cạnh, cũng chỉ tương đối mà thôi, cả mặt đường, không quá ba mét rưỡi, dừng bên cạnh cũng không biết để đâu. 

Bọn người Mục Tân Dân xuống xe, đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy nông trại cực kỳ hoang vu, cũ kỹ, một cánh đồng lẻ loi điểm xuyết giữa núi, ngôi nhà tương đối lớn rất hiếm nhìn thấy. Lúc này là đầu đông, con đường giữa núi càng tiêu điều, tràn đầy vẻ xơ xác, cộng thêm gió núi hun hút, làm người ta không khỏi ớn lạnh, một cảm giác thê lương bất giác trào dâng trong lòng. 

- Lương sư phụ, anh quay về ở đây được rồi. 

Lưu Vĩ Hồng nói với tài xế. 

Lương sư phụ đại khái hơn ba mươi tuổi, dáng người hơi gầy, nhìn qua cũng tương đối tháo vát, nghe vậy lắc đầu nói: 

- Tôi cũng đi cùng Mục bí thư. 

Mục Tân Dân liền gật đầu tán thành. Đây mới là tư thái nên có của một tài xế. 

Lưu Vĩ Hồng đương nhiên sẽ không phản đối. 

- Lưu bí thư, xe dừng ở đây an toàn không? 

Lương sư phụ nhìn xung quanh hoang vu, có chút không yên lòng hỏi. Vùng dã ngoại này thực sự không an toàn, đừng để lúc bọn họ trở lại, phát hiện xe thiếu hai bánh, hay xăng bị chảy hết. 

Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ một lát nói: 

- Nơi này quả thật không an toàn. Như vậy đi, chúng ta lên xe quay lại, tìm một gia đình, nói với họ tình huống rõ ràng, nhờ bọn họ giúp đỡ, lúc trở lại, cho chút thù lao rồi đi…. 

Lương sư phụ gật đầu lia lịa, cảm thấy chủ ý này có thể được, tuy nhiên vẫn nhìn Mục Tân Dân xin chỉ thị: 

- Mục bí thư, ngài thấy như vậy có được không? 

Mục Tân Dân khẽ nghiêng đầu, uy nghiêm nói: 

- Được. 

Vì vậy Lưu Vĩ Hồng lại lên xe với Lương sư phụ, cẩn thận quay đầu xe, quay về khoảng 500m, có một ngôi nhà nông dân. Lương sư phụ đậu xe bên ngoài ngôi nhà, Lưu Vĩ Hồng tự mình tới cửa, đánh ra “Chiêu bài” của mình, nói rõ tình huống. Người nông dân đó nghe nói hắn chính là Lưu bí thư trong khu, nhất thời vô cùng nhiệt tình, nhanh chóng đáp ứng, lại còn mời Lưu bí thư vào nhà ngồi một lát, uống chén trà cho ấm người. Lưu bí thư móc ra mười đồng tiền làm “Phí đỗ xe”, muốn giao cho người nông dân đó, nhưng bất luận như thế nào họ cũng không chịu nhận, luôn miệng nói Lưu bí thư là cán bộ tốt, được tất cả mọi người kính trọng, chút chuyện nhỏ như vậy, làm sao có thể lấy tiền? Nếu vậy cũng quá kỳ cục. 

Khước từ liên tục, cuối cùng vẫn phải theo ý tứ của Lưu Vĩ Hồng, hộ nông dân cực kỳ miễn cưỡng nhận mười đồng tiền. Mười đồng tiền đối với “Người giàu có” như Lưu bí thư, hoàn toàn không xem ra gì, nhưng đối với hộ nông dân đó, nói không chừng có thể tạo được chút ít tác dụng. 

- Lưu bí thư, không ngờ uy vọng của anh ở Giáp Sơn cao như vậy! 

Khi rời khỏi ngôi nhà nông dân, Lương sư phụ cảm khái nói. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không lên tiếng. 

Tấm bia lớn tự ở lòng người! 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.