Bất luận là Mục Tân Dân hay là Tiểu Âu Tiểu Hoàng, cũng sống lâu ở thành thị, Tiểu Âu Tiểu Hoàng làm cán bộ Tuyên giáo huyện ủy, thỉnh thoảng cũng xuống nông thôn thu thập tin tức, thể nghiệm cuộc sống, Lương sư phụ trước kia lái xe cho Chu Kiến Quốc, cũng từng xuống nông thôn. Tuy nhiên tất cả đều là chuồn chuồn lướt nước, cưỡi ngựa xem hoa. Cho dù là xuống nông thôn, nhiều nhất cũng chỉ đến Ủy ban nhân dân, rất ít tới thôn trang.
Lần này thật sự là về quê, mọi người đều có vẻ hưng phấn. Tiểu Hoàng tranh thủ chụp hình phong cảnh bông thôn, Tiểu Âu thì không ngừng hít thở sâu, tựa hồ muốn hít thở nhiều hơn không khí thiên nhiên trong lành.
Lương sư phụ bám chặt bên cạnh Mục Tân Dân, coi như là kết thúc chức trách tài xế .
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, cũng bình thản đi theo phía sau Mục Tân Dân một hai bước, nhìn vẻ hưng phấn của Tiểu Hoàng, Tiểu Âu, âm thầm lắc đầu.
Mới mẻ sao!
Hưng phấn sao!
Không lâu nữa sẽ biết lợi hại.
Mặc dù trên con đường nhỏ ở quê, cũng có quy củ, Mục Tân Dân chức vụ cao nhất, đương nhiên đi tuốt đàng trước. Tất cả mọi người đi theo tốc độ của hắn, vừa bắt đầu, Mục Tân Dân đi tương đối nhanh.
Lưu Vĩ Hồng lại âm thầm lắc đầu.
Hành quân đường dài trọng yếu nhất chính là khống chế tốt tốc độ. Nếu đi quá nhanh hoặc quá chậm cũng không được. Quá chậm dĩ nhiên làm trễ nãi thời gian, quá nhanh, tiêu hao thể lực sẽ lớn, rất khó kiên trì.
Chỉ giữ tốc độ đều đặn đi tới, mới có hiệu suất cao nhất, vừa có thể khống chế tốt thời gian hành quân, lại có thể bảo tồn thể lực hạn độ lớn nhất.
Lưu Vĩ Hồng thuở nhỏ theo Lưu Thành Gia sống ở quân doanh một thời gian dài, những thường thức căn bản này đều hiểu được . Hơn nữa thể lực của hắn cực kỳ dư thừa, cường tráng như trâu, cho dù lấy tốc độ hành quân gấp gáp đi bộ hai đến ba giờ, trong tình huống quần áo nhẹ không chịu sức nặng, đó cũng là chuyện vô cùng bình thường. Tình hình trước mắt, chẳng qua chỉ là dạo chơi ngoại thành mà thôi, hoàn toàn không đáng kể.
Tuy nhiên đám người Mục Tân Dân, há có thể đánh đồng với hắn sao?
Quả nhiên, đi chưa tới nửa giờ, Tiểu Âu bắt đầu tụt lại phía sau.
Tiểu Âu nhìn qua khoảng 26, 27 tuổi, mái tóc theo kiểu cuộn sóng thời thượng trong thành, mặc âu phục nữ sĩ, áo len cao cổ màu đen, thân hình mặc dù không nói hết sức xinh đẹp, cũng có hai phần khí chất của cô gái thuộc thành phần tri thức đô thị. Tuy nhiên đôi giày cao gót của nàng có vẻ cản trở.
Không ai nghĩ đến Mục Tân Dân lại bày ra trò như vậy.
Nếu sớm biết như vậy đã thay quần áo, đi giày thể thao thì dễ dàng hơn nhiều.
Mục Tân Dân quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Âu có chút chật vật, hai hàng lông mày cau lại, thả chậm bước chân. Trên thực tế, ngay cả hắn cũng không nghĩ đến, đi bộ lại khó khăn như thế . Nhiều năm qua, thể lực hoạt động của Mục Tân Dân thực sự cũng không còn nhiều. Khi còn sống ở khu Giáp Sơn, trong đầu đều chứa “Sự tích anh hùng” khi còn trẻ của mình, cảm thấy đi mấy giờ đường núi, không coi vào đâu. Bây giờ thật sự vừa đi, cũng biết mùi vị, thực sự rất khó khăn.
Mắt thấy Tiểu Âu thở hồng hộc đi theo, Lưu Vĩ Hồng nói:
- Âu Trưởng phòng, tôi có đề nghị. Cô bẻ gót đôi giày cao gót ra. Bây giờ còn chưa bắt đầu lên núi, đợi bắt đầu đi đường núi, giày cao gót cũng không thích hợp nữa, hơn nữa cũng tương đối nguy hiểm.
Mặc dù Mục Tân Dân gọi người ta là Tiểu Âu, nhưng Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi hơn, cũng gọi người ta là Tiểu Âu là không đúng. Tiểu Âu ít nhất cũng lớn hơn Lưu Vĩ Hồng ba bốn tuổi, Lưu Vĩ Hồng liền theo quy tắc của cơ quan, gọi nàng là Âu Trưởng phòng.
- Bẻ gót giày cao gót ra?
Tiểu Âu nhìn đôi giày nhỏ xinh đẹp của mình, có chút do dự. Nếu thật sự bẻ đôi giày cao gót ra, thì khó coi lắm?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nếu cô không nỡ làm hư giầy, vậy cũng được. Chúng ta đợi đến nhà người dân nào đó, mượn cho cô đôi giày vải. Dáng vẻ mặc dù khó coi, nhưng đi vào tuyệt đối thoải mái. Bây giờ cách Hầu Tử Bối còn rất xa, đoán chừng ít nhất còn phải đi bốn giờ.
Tiểu Âu cứ mang giày cao gót đi như vậy, đừng bảo là bốn giờ, sợ rằng hôm nay trước khi trời tối, cũng chưa chắc tới được Hầu Tử Bối. Trởi mùa đông, đêm đến rất sớm. Nếu trước khi trời tối không thể chạy tới Hầu Tử Bối, phải ở ngoài qua đêm, đó là không thể tưởng tượng . Nhưng nếu sau khi trời tối leo đường núi, không có thiết bị chiếu sáng, càng không thể tưởng tượng.
- Giày vải?
Trong mắt Tiểu Âu đầy ngôi sao nhỏ.
Âu phục, kiểu tóc cuộn sóng, hợp với giày vải sao?
Đây là dáng vẻ gì chứ?
Thấy Tiểu Âu cuối cùng không bỏ đôi giày xinh đẹp của mình, Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không cần phải nhiều lời, đợi sẽ biết. Thực tế tàn khốc trước mặt, lòng thích cái đẹp rất nhanh sẽ bị đánh đánh tan.
Vừa đi gần nửa cái giờ, Tiểu Âu kêu một tiếng “Ai da” sợ hãi, thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống. Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Âu vẻ mặt đau khổ, tay vịn một tảng đá ven đường, một chân giơ lên, một chiếc giày cao gót xinh đẹp đã gãy gót.
Nhìn thấy bộ dạng này, Mục Tân Dân cũng không nhịn được cười nói:
- Tiểu Âu à, cô tháo đôi giày cao gót đó ra đi.
Mục Tân Dân vốn tính toán kêu Tiểu Âu đừng đi nữa, nhưng đã đến nửa đường, gọi một cô bé một mình quay trở lại, tựa hồ cũng không ổn, vạn nhất trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không tiện ăn nói.
Việc đã đến nước này, Tiểu Âu cũng không thể làm gì khác, đành phải chặt đứt gót giày còn lại, đi vào chân một lần nữa, thử đi vài bước, bất giác vui vẻ ra mặt, nói:
- Lưu bí thư, thật đúng là có tác dụng, đi như vậy thoải mái hơn nhiều.....
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nghe nói giày cao gót ban đầu chính là do xã hội quý tộc Pháp lưu truyền tới, có thể làm cho hai chân phái nữ lộ ra vẻ càng thêm thon dài, vóc người càng thêm thon thả. Nếu đi trên đường đi giày bệt vẫn thoải mái hơn.
Tiểu Âu liền gật đầu lia lịa, liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, cảm thấy vị bí thư con nít này hiểu biết rất nhiều.
Mục Tân Dân nói:
- Đúng là đám người của chủ nghĩa tư bản mục rỗng, thối nát, suốt ngày chỉ nghĩ ngợi đến những chuyện này.
Lời vừa nói ra, chẳng những Tiểu Âu cảm thấy lúng túng, Lương sư phụ và Tiểu Hoàng cũng có chút ngượng ngùng . Mục bí thư thật đúng là đấu sĩ “Phản chủ nghĩa tư bản” , lúc nào cũng căng thẳng như dây cung.
Lưu Vĩ Hồng cười một tiếng ha ha nói:
- Mục bí thư nói rất đúng. Quốc gia chủ nghĩa xã hội như chúng ta, chính nên quan tâm nhiều hơn đến cuộc sống khó khăn của quần chúng nhân dân, những thứ mục rỗng thối nát này, quả thật nên phê phán.
Không ngờ Lưu bí thư là nam nhi bảy thước, chân đi đôi giày thể thao Nike được Vân Vũ Thường gửi từ Giang Khẩu qua bưu điện đến, cả đời này không cần đôi giày cao gót của chủ nghĩ tư bản thối nát liền đứng nói chuyện không đau thắt lưng.
May mà lúc đó nhãn hiệu thế giới Nike, Adidas chưa truyền vào trong nước, đám người Mục Tân Dân cũng không nhận thức ra được đôi giày trên chân Lưu bí thư là sản phẩm của chủ nghĩa tư bản thối nát, nếu không, chỉ sợ sẽ hung hăng khinh bỉ Lưu bí thư một phen.
Chuyến quá trình hành quân này khẳng định là khó khăn .
Hai canh giờ sau, Tiểu Âu đã tóc tai bù xù, mệt mỏi thở không ra hơi, bộ ngực vốn cũng không đầy đặn bởi vì hô hấp gấp gáp mà dựng đứng ngạo nghễ. Tiểu Hoàng cũng thở hồng hộc, Mục Tân Dân cũng không hơn gì, đầu đầy sương mù lượn lờ, không còn nhớ đến tôn nghiêm của Bí thư huyện ủy, cởi chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn ra, chỉ mặc một chiếc áo lông.
Chỉ có Lương sư phụ còn miễn cưỡng chống đỡ được, tuy nhiên cũng đã đầu đầy mồ hôi.
Lưu Vĩ Hồng nhìn đội ngũ “Quân lính tan rã” này, cũng chỉ có thể lắc đầu than thở.
Tiểu Âu không nhịn được hỏi:
- Lưu bí thư, còn xa nữa không?
Lưu Vĩ Hồng bình thản, cười nói:
- Không xa, đi qua thôn trang trước mặt, lại bắt đầu lên núi, hơn một giờ sau, là có thể đến Hầu Tử Bối. Dĩ nhiên, đây là tốc độ của tôi.
Người ta cũng đã thở không ra hơi rồi, vị này cái trán đổ rất ít mồ hôi, giống như nhàn nhã đi chơi.
- Còn muốn một giờ nữa? Còn chưa bắt đầu lên núi à? Đoạn đường này của chúng ta, không phải đường núi sao?
Tiểu Âu nhất thời kinh hãi hô lên, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng nói, tốc độ của hắn còn hơn một giờ. Bây giờ mọi người đều biết, chênh lệch giữa bọn họ lớn như thế nào.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đây chỉ là đường sườn đất, không phải đường núi. Đường núi chót vót hơn cái này nhiều, ta cũng cố hết sức.
- Trời đất….
Tiểu Âu tái mặt, cũng không còn nhớ Bí thư huyện ủy đang ở bên cạnh, lớn tiếng ai thán.
Mục Tân Dân cũng tối mặt, đừng thấy hắn không nói gì, thật ra chỉ là cố gắng chống đỡ, trong đầu đã sớm hối hận, thật sự không nên đề xuất đề nghị này, không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ hay sao? Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể cắn răng chống đỡ .
Lưu Vĩ Hồng nhìn đồng hồ đeo tay, trầm ngâm một lát nói:
- Mục bí thư, xem ra nhất định phải nghỉ ngơi một lát. Như vậy đi, chúng ta đi tới thôn Cổ Đình phía trước nghỉ ngơi một chút, uống nước, anh thấy thế nào?
Mục Tân Dân gật đầu nói:
- Bản thân tôi thì không có gì, tuy nhiên Tiểu Âu là đồng chí nữ, quả thật có vẻ không chịu được, vậy nghỉ ngơi một lát đi.
- Đúng…
Tiểu Âu nhất thời hoan hô không dứt, như một tiểu cô nương.
Thôn Cổ Đình dựa lưng vào núi lớn, ở dưới chân núi hiện có trên dưới một trăm gia đình, coi như là thôn lớn cuối cùng trước khi vào núi. Tương đương với nơi ở Ủy ban nhân dân xã Cửu Kiều hoặc thị trấn Giáp Sơn, nơi này cuảe bọn họ, thật ra cũng đã coi là vùng núi. Ở huyện Lâm Khánh mà nói, cả Giáp Sơn cũng là vùng núi.
Lưu Vĩ Hồng dẫn đám người Mục Tân Dân, trực tiếp đi tới nhà Bí thư chi bộ thôn Cổ Đình.
Bí thư chi bộ thôn Cổ Đình khoảng bốn mươi tuổi, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, biểu hiện sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền vui mừng nghênh đón, từ xa đã giang hai tay cười nói:
- Lưu bí thư, sao anh lại tới đây? Ai da, thật là khách quý! Mau mau, mời vào trong nhà ngồi.
Lưu Vĩ Hồng bắt tay hắn cười nói:
- Mã bí thư chi bộ, giới thiệu với anh, vị này là Mục bí thư, bí thư huyện ủy chúng ta, hôm nay cố ý đến thăm mọi người.
Mã bí thư chi bộ nhất thời có vẻ choáng váng.
Bí thư Huyện ủy?
Kể từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, vẫn chưa có một vị Huyện thái gia nào đến thôn Cổ Đình. Hôm nay là ngọn gió nào thổi tới?
Một lúc lâu, bí thư chi bộ Mã mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng xoa xoa hai tay trên y phục, run lẩy bẩy bắt tay Mục Tân Dân:
- Ai da, là Mục bí thư trong huyện. Cái này, cái này thật đúng là.....
Mục Tân Dân tự nhiên bắt tay nói chuyện mấy câu với bí thư chi bộ Mã.
Tiểu Hoàng mặc dù mệt đến ngất ngư, lúc này lại tỉnh táo, kịp thời lấy cameras ra, nhanh chóng chụp ảnh Mục bí thư nói chuyện với cán bộ cơ sở thôn.