Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy triển khai khảo sát cán bộ. Tiếng vang rất lớn. Tất cả các cán bộ của Ban tổ chức, ngoài một số ít người làm văn phòng như Trương Tuấn Linh và một số người khác ra thì đều được phái đi hết. Xe mới mà Ủy ban nhân dân huyện cấp cho cán bộ Ban tổ chức đã đến, lại mượn thêm một xe từ phòng Nhân sự nữa. Lưu Vĩ Hồng và ba vị phó phòng đi ra. Mỗi người dẫn theo một nhóm nhỏ, một chiếc xe, chia nhau đến các xã, thị trấn, huyện bắt đầu tiến hành khảo sát đánh giá cán bộ.
Bản dự thảo chế độ đánh giá khảo sát cán bộ của Ban tổ chức cán bộ, Từ Văn Hạo đã ký tên đồng ý và cho rằng có thể làm thử. Nhưng vẫn đặt trên bàn làm việc của Mộ Tân Dân, không hề có động tĩnh gì. Lưu Vĩ Hồng tự mình đến cửa, giải thích với Mộ Tân Dân. Mộ Tân Dân chỉ nói vẫn cần suy nghĩ kỹ lại một chút và chưa đưa ra quyết định gì. Lưu Vĩ Hồng đợi hai ngày quyết định không để ý đến nữa, tự mình sẽ làm một cuộc họp nội bộ ban Tổ chức cán bộ, yêu cầu lần khảo sát cán bộ này thì căn cứ vào bản dự thảo chế độ mà Ban tổ chức cán bộ đã lập ra để chấp hành.
Lưu Vĩ Hồng đưa ra quyết định này, Lý Cương, Lâm Cách, Hứa Bưu ba vị Phó trưởng ban ngơ ngác nhìn nhau, đều có điểm gì đó bất an. Vốn biết rằng Lưu Vĩ Hồng và Mộ Tân Dân không cùng đi trên một con đường nhưng như thế này là “tự ý hành sự”, phải chăng là có chút hơi quá? Biết rằng trước kia Lưu Vĩ Hồng ương ngạnh, nhưng chỉ là hành vi cá nhân. Nhưng lần khảo sát cán bộ này lại là công việc của tổ chức, tính chất không hề giống nhau.
Lưu Vĩ Hồng vung tay lên, nói:
- Khảo sát cán bộ vốn là phạm trù công tác thường ngày của Ban Tổ chức cán bộ, văn kiện của cấp trên quy định rõ ràng như vậy. Mọi người cứ căn cứ vào đó mà làm. Có vấn đề gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng làm việc không tốt, những điều đáng phê bình thì sẽ phê bình, nên xử phạt thì sẽ xử phạt.
Nhân vật số một đã nói mấy lời này, đám người Lý Cương đương nhiên là sẽ không nhiều lời. Bởi vì từ bên trong lời nói bình thản của Lưu Vĩ Hồng đã nghe thấy được “sát khí”. Chỉ nói là Lưu Vĩ Hồng tôi chịu trách nhiệm rồi đi luôn. Nếu như người nào không phối hợp làm việc với tôi thì sẽ là đắc tội rồi. Đến nay toàn bộ cán bộ huyện Lâm Khánh đều biết, huyện Lâm Khánh này có một người không thể động đến, đó chính là Lưu Vĩ Hồng.
Không cần quan tâm anh là ai, là Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cũng được, ai mà động đến Lưu Vĩ Hồng thì kết cục tuyệt đối sẽ không vui vẻ gì. Mễ Khắc Lương, Mễ Khắc Lâm vào tù, Trần Văn Đông bị giáng chức điều đi. Dường như bây giờ những ngày của Mộ Tân Dân cũng không trôi qua suôn sẻ. Không biết đến lúc nào thì sẽ không thể đối đầu được nữa.
Các đồng chí khác, nếu như tự nhận mình không bằng những người trên đây thì tốt nhất là phải phối hợp tốt với hắn.
Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng nói cũng có lý. Cái này vốn là công việc thường ngày của Ban tổ chức cán bộ, báo cáo lên Bí thư huyện ủy và Phó bí thư quản lý chỉ là lễ tiết mà thôi. Thông thường mà nói, Bí thư huyện ủy và Phó bí thư quản lý thì đều sẽ ủng hộ. Huyện Lâm Khánh vốn là điển hình toàn quốc về công tác xây dựng cơ sở Đảng, lại thêm chế độ khảo sát cán bộ và cách thức giáo dục cán bộ này của Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy thì lại càng trở nên là một kết cấu công tác xây dựng Đảng hoàn thiện. Chỉ cần điều chỉnh tốt một chút thì còn lên báo kiếm lấy thành tích tốt. Bí thư huyện ủy và Phó bí thư quản lý làm sao lại không ủng hộ?
Mộ Tân Dân do dự như vậy, các cán bộ cấp dưới xem ra là suy nghĩ sai đường.
Người ta làm việc, anh có thành tích. Như thế còn không tốt hay sao?
Nội tình bên trong, chỉ có bản thân Mộ Tân Dân và Lưu Vĩ Hồng hiểu rõ. Mộ Tân Dân đến huyện Lâm Khánh không phải là vì thành tích. “Nhiệm vụ” mà không hoàn thành thì có nhiều thành tích đến đâu chăng nữa cũng uổng công. Hơn nữa Mộ Tân Dân rất rõ ràng Lưu Vĩ Hồng đã nghĩ qua phương thức này, danh chính ngôn thuận “Tranh quyền”, làm sao y có thể dễ dàng đồng ý được đây?
Lưu Vĩ Hồng trực tiếp bỏ qua y để đi làm trước.
Cuộc khảo sát nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán như vậy, các cán bộ ở dưới không khỏi căng thẳng. Cứ thế này thì Trưởng ban Lưu “chơi thật rồi”, không chỉ tiến hành khảo sát các cán bộ mà Ban tổ chức đi qua mỗi vùng, mà bất kể là có tên trong danh sách điều chỉnh hay không, chỉ cần cán bộ thực chức cấp phó thì đều gọi đến nói chuyện, nắm bắt tường tận tiến độ công việc do họ phụ trách, nghe họ báo cáo. Ngoài ra còn tổ chức hội nghị dân chủ, mời tất cả các cán bộ đến tham gia hội nghị dân chủ với các đồng chí lãnh đạo. Đương nhiên hội nghị dân chủ kiểu này có hai phương thức để làm. Một loại là hội nghị lớn công khai, một là cuộc nói chuyện đơn độc. Chẳng những Trưởng ban Lưu tự mình nói chuyện mà các cán bộ của Ban tổ chức và các cán bộ cơ sở đều nói. Về cơ bản, không chừa một ai.
Tuy nói rằng, cán bộ cơ sở có rất nhiều người lão làng lọc lõi sẽ có đối sách với Trưởng ban Lưu. Nhưng dù thế nào thì cũng có một số cán bộ chính nghĩa, lại có một số cán bộ trẻ, thời gian làm việc chưa lâu, kinh nghiệm chưa phong phú. Như thế thì chỉ nói chuyện thôi cũng có thể lỡ miệng, gây ra những tình huống không ngờ đến được.
Hình thức khảo sát này của Lưu Vĩ Hồng đã mang hơi hướng như chế độ thanh tra trung ương về sau này. Thâm nhập vào cơ sở, hiểu biết về tình hình của tuyến này, rồi nắm bắt tình hình toàn diện. Đến tối thì nơi ở của Lưu Vĩ Hồng đèn sáng trưng. Trưởng ban Lưu triệu tập cuộc họp cấp dưới tổng kết kết quả làm việc của một ngày, giao lưu kinh nghiệm với nhau để hoàn thiện chế độ đánh giá khảo sát.
Lưu Vĩ Hồng rất vui và bất ngờ khi phát hiện ra, đây thực sự là một biện pháp dễ làm và hiệu quả. Bắt đầu một hai ngày, các cán bộ của Ban tổ chức cán bộ có chút không thích hợp lắm với cách thức này, không nắm bắt được. Nhưng rất nhanh về sau mọi người đã trở nên hứng thú, làm việc rất chăm chỉ nghiêm túc. Nguyên nhân thứ nhất đương nhiên là Lưu Vĩ Hồng làm gương tốt. Thứ hai chính là có cảm giác có quyền lực lớn đang chống đỡ cho mình.
Trước đây đối với các cán bộ của Ban tổ chức cán bộ thì các cán bộ khác rất khách khí. Có điều đa số đều làm theo yêu cầu của lễ tiết, đặc biệt là một số các cán bộ không vội cân nhắc thăng chức thì lại càng như thế, nhưng hôm nay thì lại không như thế nữa. Mỗi cán bộ cơ sở khi đứng trước cán bộ của Ban tổ chức đều rất cẩn trọng thậm chí có một số lãnh đạo cấp phó phòng cấp trưởng phòng xã, thị trấn đối diện với những cán bộ trẻ mới ra trường chưa lâu của Ban tổ chức thì cũng cười hớn hở, khom lưng cúi đầu. Cái cảm giác này không phải là cảm giác thích thú thông thường.
Kết quả là ai cũng nhiệt tình, ai cũng vui mừng.
Thấy sự biến đổi diện mạo nhanh chóng này, Lý Cương, Lâm Cách, Hứa Bưu các Phó trưởng ban không khỏi có cái nhìn khác về “Bộ trưởng búp bê”. Lưu Vĩ Hồng có thể tạo ra động tĩnh lớn ở Giáp Sơn, trong thời gian một năm ngắn ngủi, thiết lập nên quyền uy tối cao. Bên trong hắn ta thực chất là có bản lĩnh. Có thể thu phục lòng người trong thời gian ngắn.
Ngoại trừ cán bộ khảo sát ra, Lưu Vĩ Hồng còn tranh thủ lúc rảnh rỗi, đến vùng nào đó là phải đến mỏ nhìn một cái. Hắn còn được phân công công tác về mảng công nghiệp khoáng sản này. Hơn nữa, các cán bộ phụ trách chủ yếu mỏ than quốc doanh và tập thể thì cũng đều nằm trong phạm vi khảo sát của Ban tổ chức cán bộ. Cái này Lưu Vĩ Hồng là một mũi tên trúng hai đích.
Bên này Ban tổ chức cán bộ tiến hành cuộc khảo sát khí thế ngất trời thì trong nhà Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện Long Hoa lại có một không khí khác, không khí có chút căng thẳng.
Sau khi ăn xong cơm tối, Long Hoa ngồi ở sô pha rầu rĩ hút thuốc. Mễ Phượng Kiều thì hai tay ôm ngực, đi tới đi lui trong phòng khách, trên mặt đầy vẻ tức giận. Bộ dạng của cô ta như muốn đánh nhau vậy.
-Đều là một đám khốn khiếp!
Đi không đến vài bước, Mễ Phượng Kiều liền chửi ầm lên mà cũng không biết cô ta chửi ai nữa.
Long Hoa không thèm liếc mắt. Y căn bản coi Mễ Phượng Kiều là không khí. Người phụ nữ này, chẳng có lúc nào là yên tĩnh được. Bất kể là ở nhà hay cơ quan thì lúc nào cũng phải phát tác thần kinh một phen. Long Hoa đã sớm quen rồi, nên chẳng có gì mà phải quan tâm nữa.
-Ai, tôi nói với ông. Cái công trình của khu mới đó, nói thế nào thì cũng không thể cho Vương Nhị mặt rỗ được. Cái tên khốn này, ngày xưa gặp tôi thì cứ như con chó vậy. Chỉ tiếc là không có cái đuôi. Bây giờ thì tốt rồi, tự coi mình là leo lên cành cao của Mễ Hiền Hoa, nên coi thường bà này. Cái tên khốn kiếp đó. Hay là y đã quên chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng là họ Long chứ không phải họ Mễ?
Mễ Phượng Kiều đi đến trước ghế sô pha hướng về phía Long Hoa ồn ào lớn tiếng.
Long Hoa hai hàng lông mày nhếch lên rất không vui nói:
-Nói nhỏ đi một chút có được không? Để người khác nghe thấy thì người ta lại tưởng tôi được cái lợi lộc gì từ cái tên Vương Nhị mặt rỗ đó.
Nếu như không phải là sợ cái giọng oang oang của Mễ Phượng Kiều khiến hàng xóm nghe được thì Long Hoa cũng chẳng muốn để ý gì đến Mễ Phượng Kiều. Chỉ cần một cái cớ là người phụ nữ này sẽ giằng co không dứt, không làm ầm lên thì sẽ không chịu bỏ qua. Long Hoa thực sự là sợ cô ta.
-Tôi nói ông sợ cái gì chứ? Dù sao đi nữa thì Mễ Hiền Hoa này đã giở trò với ông rồi. Ông còn sợ cái gì nữa cơ chứ? Nếu như là tôi nói, ngày mai, ông đến văn phòng Huyện ủy tìm y, giáp mặt tát y hai cái để xem y còn dám giở trò như vậy nữa không.
Trong giây phút này, Long Hoa quả thực muốn tát cho cô ta hai cái.
Cái con đàn bà ngu xuẩn này, không tỉnh táo gì cả.
Vẫn cứ tưởng như ngày xưa hay sao? Mễ Hiền Hoa là người như thế nào? Người ta đường đường là thân tín của Bí thư huyện ủy, đang chính thức là ủy viên thường vụ Huyện ủy. Dù là trước đây Mễ Khắc Lương đang giữ chức vụ thì bắt người ta cũng chẳng có cách nào.
-Cái tên khốn kiếp này. Y chẳng phải muốn trả thù hay sao? Năm đó anh trai tôi không đáp ứng y, đến bây giờ y vẫn ôm hận trong lòng.
Tôi nhổ vào. Tôi còn không muốn để ý đến cái bộ dạng quỷ quyệt của y. Ai mà để ý đến y chứ? Tâm địa còn sắc nhọn hơn kim.
Mễ Phượng Kiều giận điên người, không ngăn được câu chửi.
Long Hoa cười lạnh lùng nói:
-Cô hối hận rồi phải không? Lúc đầu nếu như cô lấy y thì bây giờ có phải là vợ của lãnh đạo Huyện ủy không?
-Ông...Long Hoa, ông có ý gì? Lẽ nào tôi lấy ông là lấy nhầm người. Ông có gì tốt chứ? Nếu như không có anh hai tôi thì ông có ngảy hôm nay được không? Làm người thì phải có lương tâm chứ.
Mễ Phượng Kiều bất chấp, ồn ào nói với Long Hoa.
Long Hoa nghiêm mặt, hô một tiếng rồi đứng dậy, hướng về phía Mễ Phượng Kiều.
Mễ Phượng Kiều ngạc nhiên, sợ sệt lùi lại vài bước. Cô căng thẳng nhìn vẻ mặt dường như sắp gãy của Long Hoa, ấp a ấp úng hỏi:
-Ông...ông định làm gì?
Cô ta thực sự có chút sợ hãi. Bây giờ thì thực sự không dám liều nữa.
Long Hoa để ý cũng không để ý tới cô ta, đi qua người cô ta vào phòng ngủ. Cánh cửa đóng vào “sầm” một cái. Mễ Phượng Kiều vội chạy ngay đến bên cạnh phòng ngủ, áp tai vào nghe âm thanh bên trong.
Dường như Long Hoa đang đi vào phòng ngủ để gọi điện thoại. Y còn cung kính gọi vài câu “Trưởng ban Lưu...”