Quan Gia

Chương 474: Chương 474: Phân hóa




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 474: Phân hóa 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Khu nhà tập thể ủy viên thường vụ Huyện ủy. 

Long Hoa đứng bên ngoài cửa một căn phòng, hít một hơi thật dài, ổn định lại tâm trạng đang kích động của mình một chút rồi mới hơi cúi người xuống, đưa tay phải lên nhẹ nhàng gõ cửa . 

Y có thể thấy được là cửa không khóa, chỉ là khép hờ thôi. Tuy nhiên là lễ tiết thì vẫn phải tuân theo. 

Bởi vì trong cái căn phòng này không phải là Bí thư Khu ủy Giáp Sơn mà là của Trưởng Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy. 

-Mời vào! 

Có tiếng của Lưu Vĩ Hồng vang ra từ căn phòng. Nghe ra có chút uy nghiêm. 

Long Hoa thật cẩn thận đẩy cửa đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng đang ngồi trên sô pha. Y vội vàng đóng cửa vào, đi vào vài bước, đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, hơi cúi đầu xuống, mang theo ý tươi cười nịnh nọt. Với cái giọng điệu dịu dàng lạ lùng, y nói: 

-Xin chào Trưởng ban Lưu! 

Lưu Vĩ Hồng lúc này mới chậm rãi đứng dậy, khẽ cười nói: 

-Xin chào đồng chí Long Hoa. Mời ngồi. 

-Vâng, cảm ơn Trưởng ban Lưu. 

Long Hoa trả lời, y thuận tay đặt một cái túi xuống dưới bàn uống trà. Trong đó ngoài hai bình rượu ra còn có một cây thuốc, đã được xử lý đặc biệt. Y tin rằng, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng chú tâm một chút là có thể nhìn ra. Cầm ở trong tay thì cảm giác cũng sẽ khác. 

Long Hoa ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng vốn không cần phải cẩn thận như thế. Anh có là lãnh đạo Huyện ủy thì Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng cũng coi như là một chức lớn. Trước đây Long Hoa cũng nghĩ như vậy, nhưng vài ngày trước tin tức từ hội nghị công tác Bí thư truyền đến, Long Hoa không còn dám nghĩ như vậy nữa. 

Trưởng phòng và Phó cục trưởng nhìn thì có vẻ chỉ cách nhau một bước. Nhưng cái bước này lại như một trời và một vực vậy. Chính là chủ động và bị động 

Tại hội nghị Bí thư lần trước, cái tên Long Hoa xuất hiện rất nhiều lần trong miệng của các lãnh đạo Huyện ủy. Nhưng mỗi lần nhắc đến y thì đều không phải là chuyện gì tốt đẹp, lại càng không phải là nghĩa tốt. Dù là Mễ Hiền Hoa và Chu Vân Đan vô cùng tin tưởng khẳng định y, thậm chí còn tán thưởng y. Nhưng ý đồ thực sự của bọn họ lại là muốn đẩy y về nông thôn. Còn Lưu Vĩ Hồng, Từ Văn Hạo và Đặng Trọng Hòa miệng lúc nào cũng nói Long Hoa không có đủ kinh nghiệm, không đủ để làm chủ quản một vùng, trên thực tế lại có nghĩa là đang nói cho y, để cho y có thể đứng ở vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện. 

Trên chốn quan trường thì ý ngoài lời, ai mà nói rõ được đây? Đồng thời, trong những trường hợp không giống nhau thì hàm ý cũng không giống nhau. 

Long Hoa thà bị nói không đáng một đồng nhưng chỉ cần bảo vệ được cái ghế của mình thì đều được hết. 

-Đồng chí Long Hoa, uống trà đi. 

Lưu Vĩ Hồng tự đứng dậy mang một ly trà đến cho Long Hoa. 

-Vâng, cảm ơn Trưởng ban Lưu 

Long Hoa vội vàng đứng dậy, hai tay đỡ lấy ly trà rồi lại cảm ơn không ngớt. Dường như trong đầu óc Long Hoa lúc này có chút ngây ngô. Chỉ trừ hai từ “Cảm ơn” ra thì chẳng còn từ nào khác. 

Lưu Vĩ Hồng lại đưa cho y một điếu thuốc. Long Hoa hai tay nhận lấy. Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng cũng đang định hút thì vội vàng lôi cái bật lửa ra và châm cho Lưu Vĩ Hồng. Rồi y lại giả vờ nhìn xung quanh căn phòng của Lưu Vĩ Hồng rồi thốt lên một câu: 

- Trưởng ban Lưu thật là liêm minh chính trực. 

Nơi Long Hoa ở cũng là một căn phòng bao gồm ba phòng ngủ một phòng khách trong ký túc của cán bộ Ủy ban Xây dựng huyện. Nhưng so với căn phòng của Lưu Vĩ Hồng thì xa hoa hơn nhiều. Thực sự là giống như cung điện vậy. Trong phòng khách của Lưu Vĩ Hồng, ngoại trừ cái tivi và một bộ sô pha gỗ, ngoài ra thì không còn đồ dùng trong nhà nào khác nữa. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Phòng tập thể mà, ở được là được rồi. 

Điều này cũng đúng. Phòng tập thể là phòng tập thể, không phải nhà. Đương nhiên cái phòng tập thể này sạch sẽ hơn nhiều so với ngày xưa. Lưu Vĩ Hồng nghe lời đề nghị của Vân Vũ Thường mời một người làm thuê theo giờ đến quét dọn vệ sinh cho hắn. Hơn nữa làm thuê theo giờ thực ra cũng không thực sự là người phụ trách quét dọn vệ sinh. Trương Diệu Nga còn có chút quan hệ thân thuộc. Là Trương Diệu Nga khi đi làm ở văn phòng Huyện ủy liền giới thiệu cô ấy đến để làm thuê theo giờ. Cô ấy rất thành thực, nhanh nhẹn. Lưu Vĩ Hồng mỗi tháng đưa cho cô ấy 50 tệ. Cô đó mỗi ngày giúp Lưu Vĩ Hồng quét dọn vệ sinh hai lần một ngày. 

Về phần quần áo thì Trưởng ban Lưu phải tự mình giặt. Cũng may là có máy giặt cũng không quá khổ. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng quần áo rất nhiều mà toàn là quần áo xịn cả. Vân Vũ Thường mua cho hắn không ít. Một tuần không giặt quần áo thì vấn đề cũng không lớn lắm, vẫn còn quần áo để thay. 

-Trưởng ban Lưu có tác phong mộc mạc, giản dị, thật là một tấm gương tốt đáng đế mọi người học tập. 

Long Hoa dần dần mồm miệng lanh lợi hơn, tâng bốc lên tận mây xanh Trưởng ban Lưu từ đầu đến chân. 

Lưu Vĩ Hồng phẩy phẩy tay áo, thản nhiên nói: 

- Đồng chí Long Hoa, chúng ta đều quen biết nhau cả. Đừng nói lời khách khí thế. 

-À, vâng vâng. Thực ra không phải là lời nói khách khí gì đâu. Tôi thực sự rất cảm kích và kính trọng Trưởng ban Lưu. 

Long Hoa liên tục gật đầu, lại tiếp tục tâng bốc. Thân là cán bộ, nịnh nọt trước mặt cấp trên thì dường như đã trở thành một hình thái tư duy đã xác định. Không cần nghĩ mà những lời nịnh nọt liền tuôn ra, bản thân mình không thể ngăn nổi. 

Lưu Vĩ Hồng cũng có chút bất đắc dĩ, đành không nói nhiều lời nữa. 

Rất nhiều chuyện, hoàn cảnh không thay đổi thì sẽ không thể thay đổi được. Từ cổ chí kim thì đều vậy cả. 

- Trưởng ban Lưu, hôm nay tôi đến đây là muốn báo cáo một chút về tình hình công tác trong giai đoạn gần đây của Ủy ban Xây dựng huyện. 

Long Hoa quan sát vẻ mặt của Lưu Vĩ Hồng và nói một cách thăm dò. Thực ra buổi chiều nay, Tiểu Hướng của ban Tổ chức cán bộ đã thông báo chính thức cho y rồi. Chiều mai, Trưởng ban Lưu sẽ tự mình dẫn đoàn đến khảo sát cán bộ của Ủy ban Xây dựng huyện và yêu cầu các đồng chí chuẩn bị những công tác có liên quan. 

Nhận được thông báo này, tâm trạng ban đầu vốn căng thẳng của Long Hoa thì lại càng trở nên bất an. Y rất rõ việc điều chỉnh cán bộ lần này là khó tránh được. Không chỉ Mộ Tân Dân có yêu cầu như vậy mà mấy người Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng cũng có yêu cầu như vậy. 

Vốn là sau khi Chu Kiến Quốc nhậm chức thì đã nên điều chỉnh cán bộ rồi. Nhưng Chu Kiến Quốc chưa kịp điều chỉnh, lên chức không lâu thì lại có chuyện “chiến tranh” giữa Lưu Vĩ Hồng và Mễ Khắc Lương. Vẫn đang đợi chuyện này lắng đi. “Kinh nghiệm Lâm Khánh” cũng theo đó mà đi ra, Chu Kiến Quốc bận rộn việc báo cáo với cấp trên, củng cố thành quả công tác xây dựng Đảng ở cấp cơ sở, đến cuối năm thì thăng cao lên. 

Đến giờ, nửa năm đã trôi qua, Mộ Tân Dân đã đến lúc điều động cán bộ. Lưu Vĩ Hồng vừa mới nhậm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ thì cũng cần mượn cuộc điều chỉnh lớn lần này để lập nên uy danh cho mình. Còn về phần mấy người Đặng Trọng Hòa, Từ Văn Hạo, Chu Vân Đan, tự nhiên đều có sự tính toán nhỏ nhặt cho riêng mình. Mượn cơ hội này loại trừ thân tín của Bí thư đời trước, lập lại sự phân chia “phạm vi thế lực” 

Mấy người Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện, Phó bí thư Trưởng ban Tổ chức cán bộ đều có yêu cầu như vậy. Chuyện này được làm nhanh gọn, dứt khoát. 

Mà Long Hoa lại rất đau xót khi phát hiện ra, bản thân mình chính là đối tượng bị bài trừ đầu tiên. 

Cái tên thứ hai trong danh sách đó chính là y. Mễ Hiền Hoa mượn cơ hội này để báo thù một năm trước. 

Long Hoa trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình cũng sẽ có một ngày như vậy. 

Tình hình của hội nghị Bí thư Huyện ủy, hiện tại mọi người cơ bản đều đã hiểu, Mễ Hiền Hoa và Chu Vân Đan muốn đuổi y đi. Lưu Vĩ Hồng và Đặng Trọng Hòa lại muốn bảo vệ y. Đương nhiên, Long Hoa trong lòng rất hiểu, bất luận là Lưu Vĩ Hồng hay là Đặng Trọng Hòa thì đều không có giao tình gì lớn với y. Sở dĩ bảo vệ y chỉ là không có ý định cho y tiếp nhận chức vụ quan trọng là Bí thư Khu ủy khu Kinh Loan. Nếu như Mễ Hiền Hoa vẫn cứ kiên quyết thì Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng khẳng định sẽ thay đổi chủ ý. Như vậy thì tình hình sẽ rất tệ. Vị trí Bí thư Khu ủy khu Kinh Loan đều không với tới, còn không biết sẽ bị rơi vào cái góc nào để uống không khí nữa đây. 

Trong một huyện, chức quan nhàn rỗi không ít. Những sự ghẻ lạnh đó đều đang chuẩn bị cho y. 

Long Hoa sau khi phân tích tỉ mỉ thì thấy khả năng này là lớn nhất. Đặng Trọng Hòa đã đồng ý cho Khâu Đức Viễn đảm nhiệm vị trí Trưởng phòng Giao thông. Cái ghế Bí thư Khu ủy khu Kinh Loan đang trống là chắc chắn. Tiêu điểm mà Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng đang chú ý đến là phái thân tín đến khu Kinh Loan, còn tiêu điểm của Mễ Hiền Hoa chính là phải đè bẹp Long Hoa. Mục tiêu của hai bên không hề mâu thuẫn. Sau khi đắn đo, chỉ có hy sinh Long Hoa thi hai bên mới có thể đi đến nhất trí. 

Y cũng vừa mới có tâm trạng như chết đuối vớ được cọc. Y thử gọi một cú điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng. Vốn là y cũng không ôm nhiều hy vọng vì dù sao y cũng là em rể của Mễ Khắc Lương. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại đồng ý gặp y luôn. 

Long Hoa lập tức lại thấy được ánh mặt trời hy vọng. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu nói: 

- Được, đồng chí Long Hoa. Mời cứ nói. 

Long Hoa liền lấy tinh thần, bắt đầu báo cáo công tác của Ủy ban Xây dựng huyện. Lưu Vĩ Hồng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại chen vào ngắt lời một hai câu. Hắn cũng khá quan tâm đến tình hình của vài vị phó chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện. 

 

Long Hoa trong lòng thầm vui sướng. 

Khó khăn lắm Long Hoa mới báo cáo xong một đoạn, Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói: 

- Đồng chí Long Hoa, xem ra công tác của Ủy ban Xây dựng huyện làm khá là tốt đấy. Chủ nhiệm Mễ Hiền Hoa chắc chắn là rất tin tưởng đồng chí. 

Long Hoa cười khổ một tiếng, nói: 

- Trưởng ban Lưu, cũng không giấu gì anh. Tôi cũng không dám nhận sự khen ngợi của chủ nhiệm Mễ. Năm đó, tôi và chủ nhiệm Mễ có chút mâu thuẫn. 

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, dường như khá là hứng thú: 

- Ồ, điều này thì tôi thực sự không biết. 

Long Hoa sắc mặt đỏ lên, nói: 

- Ha ha, nói ra thì đều là chuyện cũ cả. Lúc đó tôi và Chủ nhiệm Mễ đều đi làm ở huyện ủy. Bạn gái tôi cũng làm cùng đơn vị, hồi đó còn chưa kết hôn. Chủ nhiệm Mễ cũng có ý nhưng về sau người nhà vợ tôi phản đối. Nói đều là họ Mễ cả, sợ như thế không tốt. Thế nên… 

Lưu Vĩ Hồng không khỏi ngẩn ra, lập tức lại cảm thấy buồn cười. Không ngờ thế nào mà Mễ Phượng Kiều lại là “hàng hot” thời đó. Tự nhiên, chiếm ưu thế là Mễ Khắc Lương. Ai lấy được Mễ Phượng Kiều thì sẽ leo lên được cái cây đại thụ Mễ Khắc Lương. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng lại khôi phục lại ngay sự uy nghiêm. Trong trường hợp như thế này mà thể hiện ra quá mức lỗ mãng thì đó không phải là phong độ mà lãnh đạo huyện nên có. Hơn nữa, nghĩ lại Lưu Vĩ Hồng hiểu ra suy nghĩ của Mễ Hiền Hoa. Mễ Hiền Hoa không phải là có ý trả thù cũ. Nói đến nhà họ Mễ, ngày xưa có danh vọng nhất là nhà Mễ Khắc Lương. Mễ Hiền Hoa cũng chỉ là xếp sau. Hiện giờ Mễ Khắc Lương đã rớt đài, Mễ Hiền Hoa dần dần trở thành lãnh đạo mới của nhà họ Mễ. Muốn lấy cái khí thế của toàn bộ nhà họ Mễ trong huyện để đè nén Long Hoa là chuyện đương nhiên. Chỉ có khi Mễ Khắc Lương thất thế hoàn toàn, gia tộc họ Mễ mới hoàn toàn rơi “vào tay” Mễ Hiền Hoa. 

Đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, lần này cũng chưa chắc không phải là một cơ hội. Đây là một cơ hội để phân hóa triệt để nhà họ Mễ. 

-Đồng chí Long Hoa, đừng nghĩ nhiều quá. Cứ an tâm làm tốt việc của mình đi. Cần tin tưởng vào tổ chức chứ. 

Lưu Vĩ Hồng nói, rất nghiêm túc. 

Long Hoa lập tức vui mừng quá đỗi, kích động đến nỗi cứ liên tục gật đầu. 

 

:oe76: 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.