Quan Gia

Chương 475: Chương 475: Tô Chí Kiên tức giận




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 475: Tô Chí Kiên tức giận  

 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Tô Chí Kiên đang cơn tức giận. 

Hắn nổi giận đùng đùng đi tới phòng làm việc của Mộ Tân Dân. 

Tính tình vị Tô Phó Chủ tịch huyện này rất nóng, thật đúng là danh bất hư truyền, đi gặp Bí thư huyện ủy, cũng không hẹn gặp trước, càng không gọi điện thoại xin chỉ thị, cứ như vậy - Đánh lên cửa- . 

Nhìn thấy khuôn mặt đầy lửa giận của Tô Chí Kiên, Tiểu Chu sợ hết hồn, thận trọng đi về phía trước cười nói: 

- Tô Phó chủ tịch tới. 

- Tiểu Chu, Mộ bí thư có ở trong không? 

Tô Chí Kiên không đợi Tiểu Chu nói hết câu đã ngắt lời, vẻ mặt rất bất thiện. Trước kia hắn thấy Tiểu Chu cũng sẽ gọi “ Chu chủ nhiệm”. Đó khi tâm trạng vui vẻ nên sẽ theo đúng quy tắc quan trường. Tiểu Chu mặc dù trẻ tuổi nhưng là thư ký của Bí thư huyện ủy, không cần phải đi đắc tội hắn. Bây giờ đang lúc lửa giận bừng bừng thì nào còn bận tâm những thứ này. 

- Mộ bí thư ở trong đó, bất quá...... 

Tô Chí Kiên lại không nghe nói hết, cứ thế đi thẳng vào phòng làm việc của Mộ Tân Dân. 

Tiểu Chu thấy thế sợ hết hồn, vội vội vàng vàng đuổi theo ngăn cản: 

- Tô Chủ tịch, Tô Chủ tịch, Mộ bí thư đang nói chuyện với Chu bí thư, để tôi vào báo cáo trước. 

- Không cần, có Chu bí thư ở đây càng tốt, tôi cũng đang muốn gặp hắn! 

Tô Chí Kiên nhìn qua thật sự rất nổi giận, không hề để ý lễ tiết căn bản quan trường cứ thế bước xăm xăm tới trước cửa phòng làm việc của Mộ Tân Dân, đang định đưa tay mở cửa thì chuyển thành tư thế gõ cửa. Bất kể Tô Chí Kiên tức giận như thế nào thì dù sao trong kia vẫn là Bí thư huyện ủy, nếu mất lịch sự quá thì cũng không hay. 

Tô Chí Kiên chưa thật mất đi lý trí. 

- Người nào? 

Giọng nói của Mộ Tân Dân vang lên, có chút không vui. 

Vào thời đó thì phòng làm việc của Bí thư huyện ủy cũng tương đối đơn giản, chỉ là một phòng đơn, không có phòng riêng cho thư ký. Tiểu Chu bình thường ở dưới tổ công vụ của Văn phòng huyện ủy, khi có chuyện gì thì Mộ Tân Dân sẽ điện thoại báo cho hắn. Bất quá những lúc Mộ Tân Dân triệu kiến thuộc hạ nói chuyện thì Tiểu Chu cũng biết để ngăn cản những người khác tới không báo trước. Tiểu Chu biết rõ ông ta và Chu Vân Đan đang nói chuyện vậy mà có người tới đây gõ cửa, chính là không hiểu chuyện rồi. 

- Mộ bí thư, là tôi, Tô Chí Kiên! 

Tô Chí Kiên cao giọng nói. 

- Mời vào! 

Một lát sau, Mộ Tân Dân nói, thanh âm hòa hoãn rất nhiều. Bất kể như thế nào thì đối với những cán bộ chủ động dựa vào như Chu Vân Đan, Tô Chí Kiên, lại là những cán bộ huyện tương đối có phân lượng thì Mộ Tân Dân vẫn đặc biệt chú ý để lung lạc. Làm người đứng đầu mà trong tay không có thủ hạ thân tín thì khó mà triển khai công tác. 

Tô Chí Kiên lập tức đẩy cửa đi vào, Mộ Tân Dân và Chu Vân Đan đang ngồi trong ghế sa lon đều đứng dậy, Mộ Tân Dân cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: 

- Đồng chí Chí Kiên, lại đây ngồi đi! 

Tô Chí Kiên đi tới, khẽ ngồi xuống, Tiểu Chu đi theo vào rót trà cho hắn và đổi trà mới cho Mộ Tân Dân cùng Chu Vân Đan rồi lại đi ra. 

- Như thế nào lão Tô, hình như tâm trạng không tốt? 

Chu Vân Đan cười nói. Hắn và Tô Chí Kiên giao tình không tệ nên nói năng cũng không cần giữ ý. 

- Hừ, tâm trạng tốt mới là quái sự...... Mộ bí thư, Chu bí thư, tôi đang bực đây, có phải Lưu Vĩ Hồng làm Trưởng ban tổ chức huyện ủy thì có thể muốn làm gì thì làm à? 

Lửa giận Tô Chí Kiên lập tức dâng lên, đỏ mặt tía tai, nếu không phải là e ngại ở phòng làm việc của Mộ Tân Dân thì e là đã đập bàn rồi. 

Mộ Tân Dân khẽ nhướng mày, đối với thái độ này của Tô Chí Kiên rất không hài lòng, ông ta là người quan cách, cấp dưới ở trước mặt ồn ào như vậy thì dĩ nhiên là bất mãn. Tuy nhiên chỉ thoáng sau đã khôi phục bình thường rồi bình thường, sắc mặt tương đối hòa hoãn. 

- Đồng chí Chí Kiên, không cần nổi giận, có tình hình gì có thể phản ánh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

Mộ Tân Dân hỏi vẻ điềm đạm. 

Tô Chí Kiên cả giận nói: 

- Mộ bí thư, có phải trong huyện đối với Liễu Thụ Lâm không hài lòng nên tính toán điều chỉnh hắn? 

Liễu Thụ Lâm chính là cục trưởng cục đất đai, có chút quan hệ thân thích với Tô Chí Kiên, là một tay Tô Chí Kiên đưa lên, coi như là tâm phúc. 

Mộ Tân Dân nhíu mày nói: 

- Không có, anh nghe ai nói? 

Tô Chí Kiên nói: 

- Nếu trong huyện không có tính toán điều chỉnh Liễu Thụ Lâm vậy thì Ban tổ chức huyện ủy khảo sát hắn làm gì? 

Mộ Tân Dân càng nhíu mày. Chu Vân Đan rút thuốc đưa cho Mộ Tân Dân cùng Tô Chí Kiên rồi tự mình châm lửa cho hai người, nói: 

- Lão Tô, không nên kích động. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, từ từ nói. 

- Hừ hừ, tôi còn tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng vừa thăng quan rồi sao, hắn là Bí thư huyện ủy rồi? 

Tô Chí Kiên căm giận đâm Lưu Vĩ Hồng một câu, mới bắt đầu kể rõ ngọn nguồn. 

Sắc mặt Mộ Tân Dân tối sầm, hiển nhiên là bị những lời của Tô Chí Kiên đâm tới. Lưu Vĩ Hồng thành Bí thư huyện ủy, vậy Mộ Tân Dân hắn sẽ đi đâu? Chu Vân Đan dĩ nhiên lại cảm thấy hứng thú. 

Thì ra là hai ngày trước, Lưu Vĩ Hồng triển khai một hội nghị liên quan đến công việc khu mỏ, yêu cầu Phó Chủ tịch huyện phân quản, cục trưởng than đá, cục trưởng khoáng sản, cục trưởng cục đất đai và toàn bộ cán bộ cấp Phó Trưởng phòng của các mỏ trong huyện tham dự. 

Đây là lần đầu tiên triển khai hội nghị về công tác mỏ của Lưu Vĩ Hồng sau khi nhận nhiệm vụ. Vào thời gian trước hắn đang bận rộn chuyện khảo sát cán bộ. Phần lớn cán bộ nhận được thông báo thì đều đến đúng giờ, bao gồm cả cục trưởng cục than đá Ngô Đống và cục trưởng cục khoáng sản Mao Thạch Như , duy chỉ có Tô Chí Kiên và cục trưởng cục đất đai Liễu Thụ Lâm vắng mặt. 

Tô Chí Kiên lấy lý do là đang chuẩn bị xuống nông thôn, không có thời gian. 

Lời này nghe rất chối tai. Lãnh đạo huyện ủy phân quản triển khai hội nghị, lão Tô ngươi đang chuẩn bị xuống nông thôn? Rốt cuộc cái gì nhẹ cái gì nặng, ngươi phân không rõ ràng lắm sao? Không nghi ngờ là Tô Chí Kiên cố ý, hơn nữa trong lòng Tô Chí Kiên có đầy đủ lý do để làm như vậy. Bởi vì triển khai hội nghị này, Lưu Vĩ Hồng cũng không thông qua trước với hắn. Thậm chí Lưu Vĩ Hồng nhận chức một thời gian ngắn rồi nhưng vẫn chưa tiến hành nói chuyện chính thức với hắn. Đây chính là rất rõ ràng không xem Tô Chí Kiên để vào trong mắt. 

Tô Chí Kiên cũng hết sức kiêu ngạo, Ngô Đống cùng Mao Thạch Như đã chủ động bỏ trạm kiểm soát, Tô Chí Kiên cũng rất không thoải mái, mắng cho hai người một trận, nói lập trường bọn họ không kiên định, như cỏ đầu tường gió thổi chiều nào ngã chiều ấy. Sau lưng dựa vào Bí thư huyện ủy, sợ cái gì? 

Thật ra thì Tô Chí Kiên cũng biết trạm kiểm tra này không triệt thoái không được, Chính phủ và trong tỉnh đều đã phê chuẩn tiến hành làm thí điểm, hắn cũng không dám to gan đối nghịch. Nhưng Ngô Đống và Mao Thạch Như cũng không nên đến nỗi quỵ lụy như thế. Hai người này, nghe nói Lưu Vĩ Hồng nhận chức thì vào ngày hôm sau đã vội vàng chạy tới biểu thị lòng trung thành. Không ngờ người đã đề bạt bọn họ lên là Tô Chí Kiên lại bị đá ra! Bây giờ Lưu Vĩ Hồng trước đó không thông báo với hắn mà trực tiếp triển khai hội nghị, còn bảo một thư ký nho nhỏ gọi điện thông báo cho hắn, nếu Tô Chí Kiên đi mới là chuyện lạ. 

Lưu Vĩ Hồng ngươi lấy cái gì ra mà ngạo khí? 

Tô Chí Kiên dĩ nhiên là muốn xuống nông thôn rồi. 

Liễu Thụ Lâm không thể xuống nông thôn, hắn chỉ có thể ngã bệnh. Vào lúc Lưu Trưởng ban mở đại hội thì cục trưởng Liễu vừa lúc nằm ở trong bệnh viện, nghe nói là truyền dịch. Nhưng rốt cuộc là ở truyền dịch hay là đang ngủ thì chỉ có hộ lý mới biết, cũng không có màn hình giám sát. 

Cũng không phải là nói Liễu Thụ Lâm không thể ngã bệnh, hoặc là thông đồng với hộ lý nhưng vấn đề là không hề phái cục phó đi qua đối phó, ngay cả một người phụ trách phòng cũng không, để trống toàn bộ vị trí cục đất đai. 

 

Lưu Vĩ Hồng thấy tình hình như vậy ở hội trường thì vẫn trấn định như thường, chỉ là Hướng Vân có chút mất hứng. Hắn đi theo Lưu Vĩ Hồng còn chưa lâu, nhưng chỉ mới qua mấy ngày đã càng ngày càng bội phục. Liễu Thụ Lâm dám làm như vậy nên hắn rất ấm ức báo cáo. 

Kết quả ngày hôm sau, tiểu tổ khảo sát cán bộ của Ban tổ chức huyện ủy đi xuống cục đất đai, Lưu Vĩ Hồng tự mình dẫn đội, trực tiếp tìm Liễu Thụ Lâm nói chuyện. 

Đến lúc này thì Liễu Thụ Lâm sợ hết hồn. 

Lưu Vĩ Hồng muốn hạ thủ hắn! 

Một cục trưởng nho nhỏ bị Trưởng ban tổ chức huyện ủy điểm danh, có thể không sợ hết hồn hết vía sao? Trước kia hắn có thể leo lên vị trí cục trưởng, ngoại trừ theo sát Tô Chí Kiên, nguyên nhân chủ yếu là có Trưởng ban tổ chức Chu Vân Đan ủng hộ. Trưởng ban tổ chức huyện ủy nếu có thể đem ngươi đẩy lên thì cũng có thể đem bắt lại. 

Lập tức Liễu Thụ Lâm khóc lóc cầu viện Tô Chí Kiên. 

Tô Chí Kiên vừa nghe thì giận sôi lên, hành động này của Lưu Vĩ Hồng là muốn chặt gốc rễ của hắn. 

Trong ba cục trưởng thuộc hắn quản thì Ngô Đống và Mao Thạch Như không thể tin cậy, Lưu Vĩ Hồng còn chưa đánh đã vội vàng giơ cờ trắng đầu hàng. Còn dư lại một Liễu Thụ Lâm coi như là trung kiên lại bị Lưu Vĩ Hồng bắt lại, Tô Chí Kiên chuẩn bị biến thành tư lệnh không quân. Cộng thêm Địa ủy đã chỉ đích danh Lưu Vĩ Hồng phân quản công nghiệp khoáng sản, hơn nữa Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa là cùng một dây với Lưu Vĩ Hồng, Tô Chí Kiên trừ mỗi ngày ở phòng làm việc uống chút trà xem báo thì không biết làm gì rồi. 

- Mộ bí thư, Chu bí thư, các anh phán xét công bằng, Lưu Vĩ Hồng mò mẫm làm loạn cái gì? Huyện ủy cũng không muốn điều chỉnh Liễu Thụ Lâm, hắn khảo sát cán bộ làm gì? Dọa người chắc! 

Tô Chí Kiên cực kỳ phẫn nộ. 

Ngày hôm nay, Mộ Tân Dân và Chu Vân Đan nếu không cho hắn một trả lời khẳng định chắc chắn, Tô Chí Kiên sẽ không đi! 

Mộ Tân Dân mặt chìm như nước. 

Chu Vân Đan cau mày: 

- Lão Tô, Lưu Vĩ Hồng trong hội nghị kia nói những nội dung gì? 

Tô Chí Kiên cả giận nói: 

- Còn có thể có nội dung gì, đơn giản chính là tiết kiệm chi, chú ý an toàn sản xuất ..., lời lẽ tầm thường. Anh còn tưởng rằng hắn có thể có biện pháp cao minh à? 

Chu Vân Đan nhẹ nhàng lắc đầu. 

Tô Chí Kiên này quá ngờ nghệch! 

Người ta nói những thứ này trên đại hội chính là chỉ thị, ngươi lại bảo là tầm thường? Không có đạo lý này sao! 

Chẳng qua trước mắt không phải là lúc giảng giải. Không nhìn Tô Phó Chủ tịch huyện tức giận rồi? Trầm ngâm một lát, Chu Vân Đan trầm giọng nói: 

- Bí thư, cách giải quyết này của Lưu Vĩ Hồng quả thật hơi quá, anh xem có nên đề tỉnh hắn một câu? 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.