-Ha ha, đồng chí Vĩ Hồng, không cần khiêm tốn như vậy. Chính sách của Đảng ta là nói thật làm thật. Cậu làm tốt thì nên được khen thưởng. Lần này, những đại biểu của khu Giáp Sơn và khu Kinh Loan cứ chọn cậu làm người đề cử cho chức vụ Phó chủ tịch huyện cũng đủ chứng minh rồi. Sự thật đã chứng minh, chỉ cần là những cán bộ có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng quần chúng nhân dân, thì đó là cán bộ tốt, quần chúng cũng không bao giờ quên họ.
Trương Bình An tiếp tục ‘lừa dối’, ‘mê hoặc’ Bí thư Lưu.
Xem ra Bí thư Trương cũng đã được thọ giáo, biết được vị Bí thư trẻ tuổi trước mặt là người thích mềm mỏng chứ không thích cứng nhắc. Nếu vừa bắt đầu đã dùng thân lãnh đạo để áp đảo hắn, chắc chắn không thành công. Người ta cũng không cần nói những điều gì quá đáng, chỉ cần kiên định không buông, kiên quyết tham gia bầu cử, thì Chủ nhiệm Trương cũng mặt xám như tro, không thể vui vẻ nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể dùng lời nói mềm mỏng để nói chuyện, rồi dùng quy tắc của tổ chức để nói chuyện.
Mỉm cười nói vài câu khiêm tốn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Sự bình tĩnh này của Lưu Vĩ Hồng lại nằm ngoài dự liệu của mấy người Trương Bình An, ngay cả Đặng Trọng Hòa cũng không kìm nổi liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng mấy lần. Theo lý mà nói, Lưu Vĩ Hồng không nên bình tĩnh như vậy. Hắn năm nay hai ba, chưa đến hai tư, lại sắp được bầu làm Phó chủ tịch huyện, không nói riêng gì huyện Lâm Khánh, nhìn khắp toàn bộ Sở Nam thậm chí nước Trung Hoa, e rằng cũng chỉ độc nhất vô nhị, nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy kích động? Rõ ràng Trương Bình An đang đến làm thuyết khách, để hắn bỏ chức vụ Phó chủ tịch Huyện này đi, lẽ nào Lưu Vĩ Hồng cũng cam tâm tình nguyện như vậy?
Thật khó hiểu!
Vốn dĩ Trương Bình An muốn nói thẳng đến những lời như Lưu Vĩ Hồng phải quán triệt ý đồ của tổ chức, nhưng lời ra đến đầu lưỡi liền nuốt ngược vào. Chưa biết được ý đồ thực sự của Lưu Vĩ Hồng, lại lật hẳn quân bài của mình ra, e rằng sẽ nếm mùi thất bại. Nghĩ vậy, Trương Bình An liền nháy mắt với Đặng Trọng Hòa.
Lưu Vĩ Hồng và Mộ Tân Dân không hợp nhau, điều này mọi người đều biết. Tin tức Lưu Vĩ Hồng thẳng tay chống đối lại Mộ Tân Dân đã truyền đến tai họ, chỉ e ngay cả Chủ tịch tỉnh Chúc Liên Thịnh cũng đều đã biết. Bây giờ chuyện Phó chủ tịch huyện này, có lẽ do Lưu Vĩ Hồng làm ra, mục đích chính là đối kháng Mộ Tân Dân. Một khi Lưu Vĩ Hồng thành công và được bầu lên chức Phó chủ tịch Huyện, thì quyền hạn cũng không do Địa khu quản nữa. Với mối quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng và Chu Kiến Quốc, Lục Đại Dũng chắc chắn sẽ quan tâm đến Lưu Vĩ Hồng, lúc đó Mộ Tân Dân còn muốn đụng đến Lưu Vĩ Hồng thì hơi khó. Nếu muốn người đứng sau gã ra mặt, thì cũng cần có một lý do. Vì vậy lúc này nếu để Mộ Tân Dân nói việc muốn Lưu Vĩ Hồng quán triệt ý đồ của tổ chức thì không phù hợp lắm, rõ ràng đang đi tìm sự thất bại, chỉ có thể cho Đặng Trọng Hòa nói mà thôi.
Nghe nói bây giờ Đặng Trọng Hòa rất che chở cho Lưu Vĩ Hồng, tốt lắm, người ác này sẽ để cho ông làm.
Đặng Trọng Hòa khẽ mỉm cười, tỏ vẻ đã hiểu ý của Trương Bình An. Khi Mộ Tân Dân bảo gã cùng đi thì Đặng Trọng Hòa cũng đã chuẩn bị tâm lý, biết chắc chuyện này cuối cùng cũng sẽ đổ lên đầu mình.
-Đồng chí Vĩ Hồng, các đại biểu bầu cậu làm người dự tuyển của chức Phó chủ tịch huyện, như vậy là một sự khẳng định chắc chắn với những thành tích của cậu. Bí thư Trương nói rất đúng, một cán bộ, chỉ cần thành tâm thành ý làm việc vì quần chúng, quần chúng chắc chắn sẽ không quên người đó.
Đặng Trọng Hòa cười nói.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Trương Bình An và Mộ Tân Dân cùng mỉm cười gật đầu.
-Thời gian trước đây, có những người hiểu lầm cậu nói cậu không biết quan tâm đến quần chúng. Bây giờ sự thật đã chứng minh, đó chỉ là những lời đồn, không đáng tin cậy. Những lời nói của những người không biết chịu trách nhiệm đó, cậu cũng đừng quan tâm.
Đặng Trọng Hòa tiếp tục mỉm cười nói.
Nụ cười giả tạo trên mặt Mộ Tân Dân đột nhiên cứng lại, chỉ cảm thấy mặt mình dường như nóng rát, khó chịu như bị ai đó tát thẳng vào mặt hai bạt tai. Nhưng lúc này, không thể nói gì được.
Châm chích Mộ Tân Dân vài câu, lúc này Đặng Trọng Hòa mới chuyển vào chủ đề chính:
-Đồng chí Vĩ Hồng, có được sự ủng hộ của những đại biểu thì rất tốt, rất đáng được ghi nhận. Đương nhiên bây giờ cậu còn trẻ, làm việc ở cơ sở thêm một thời gian nữa, tích lũy thêm một chút kinh nghiệm cũng không tồi. Tổ chức Đảng cấp trên sắp xếp chúng tôi vào bộ máy lãnh đạo huyện, cũng đã phải cân nhắc nhiều. Chúng ta đều là Đảng viên, hơn nữa cũng đã đảm nhận những chức vị lãnh đạo nhất định, chắc chắn là nhớ phải quán triệt ý thức kỷ luật của Tổ chức Đảng, cậu nói xem có đúng không?
Trương Bình An và Mộ Tân Dân lại liên tục gật đầu. Mộ Tân Dân nóng lòng nhìn Lưu Vĩ Hồng, bất chấp những lời châm chọc vừa rồi của Đặng Trọng Hòa đối với y. Thân là một người làm quan, có thể không quá để tâm là một tố chất nên có. Chịu một sự châm chọc nhỏ như vậy, đâu đáng là gì? Chỉ cần mọi việc có thể tiến hành thuận lợi là được rồi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:
-Chủ tịch huyện, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của anh, là Đảng viên thì phải tuân thủ kỷ luật Đảng. Tuy nhiên tôi nghĩ, ý đồ của tổ chức Đảng cấp trên có lẽ phải đồng nhất với mong muốn của quần chúng chứ? Chắc không nên có mâu thuẫn với nhau mới đúng?
Sắc mặt Trương Bình An và Mộ Tân Dân hơi thay đổi.
Lưu Vĩ Hồng quả nhiên không chịu buông tha cơ hội này.
Đặng Trọng Hòa cười nói:
-Đương nhiên, tôn chỉ của Đảng chúng ta là Vì nhân dân phục vụ. Lãnh đạo Đảng cấp trên đương nhiên phải đồng nhất với mong muốn của quần chúng. Chính là bầu cử ra những cán bộ mà quần chúng cảm thấy yên tâm và mãn nguyện nhất để dẫn dắt mọi người cùng tiến bộ. Nhưng, đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cũng không cần vội vàng nhất thời mà. Chỉ cần cậu có thành tích, thì lãnh đạo cấp trên nhất định sẽ để ý đến. Cậu xem, tiến trình của hội nghị này đã kéo dài thêm một ngày, cậu lại không tỏ thái độ rõ ràng với những đại biểu, để mọi người còn biết?
Lưu Vĩ Hồng lại cười thản nhiên, quay qua Trương Bình An, hỏi:
-Bí thư Trương, có phải nếu tôi không từ bỏ quyền được bầu cử này thì sẽ không đúng với tổ chức Đảng cấp trên?
Trương Bình An ngẩn ra, rồi liên tục xua tay, nói:
-Đồng chí Vĩ Hồng, cậu hiểu lầm rồi. Chúng tôi hoàn toàn không có ý đó, quyền bầu cử và được bầu cử là quyền lợi công bằng mà 《Hiến pháp》đã trao cho tất cả mọi người. Tôi nghĩ những điều vừa rồi Chủ tịch Đặng nói cũng có lý. Cậu còn trẻ tuổi, chỉ cần làm có thành tích, lãnh đạo Đảng cấp trên chắc chắn sẽ để mắt đến cậu, sẽ cho cậu một vũ đài đủ lớn. Đương nhiên, thân là một cán bộ Đảng viên lãnh đạo, quán triệt ý đồ của lãnh đạo Đảng cấp trên, cũng là nghĩa vụ nên làm. Đồng chí Vĩ Hồng, ngày còn dài tháng còn rộng mà…
Trương Bình An có ý nhấn mạnh trong từng lời nói, đặc biệt là bốn chữ cuối cùng, mơ hồ nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng, đừng thấy lần này cậu được chọn làm Phó chủ tịch Huyện, có vẻ như đã thăng chức lên một bậc, nhưng cậu cũng nên biết, như vậy là không tuân theo quy tắc, làm ngược lại với ý đồ của Đảng cấp trên, như vậy có tốt không? Cậu không nể mặt Địa ủy, Địa ủy không có cách gì đối phó với cậu sao? E rằng cậu ngồi cái ghế Phó bí thư huyện này chưa đến ba tháng, Địa ủy đã thuyên chuyển cậu đi, nơi nào lạnh lẽo sẽ chuyển cậu đến nơi đó. Cho cậu đến những nơi hoang vu, cho dù nơi hoang vu đó cậu cũng nằm ở cấp Phó, nhưng nơi hoang vu vẫn là nơi hoang vu, cậu có làm sao cũng không che chắn được nổi nắng gió.
Cũng đừng vì cái chức Phó chủ tịch huyện này mà hủy hoại hết những tiền đồ tốt đẹp trước mắt. Có thể không đến hai năm, cấp trên cũng sẽ sắp xếp cho cậu làm Phó chủ tịch huyện. Lúc đó danh chính ngôn thuận, chẳng phải tốt đẹp sao, hà tất lúc này phải đối đầu với Địa ủy?
Lưu Vĩ Hồng liền hơi trầm ngâm, một lúc sau liền nói:
-Bí thư Trương, Bí thư Mộ, Chủ tịch Đặng, tiến trình hội nghị theo dự định, là chiều hôm nay tiến hành nhỉ?
-Đúng.
Trương Bình An Mộ Tân Dân liền nhìn Lưu Vĩ Hồng chằm chằm, mắt cũng không hề nhấp nháy.
Nghe có vẻ như Lưu Vĩ Hồng đang định thỏa hiệp!
-Vậy được, tôi tôn trọng sự sắp xếp của tổ chức Đảng cấp trên, đồng ý từ bỏ bầu cử. Nhưng, tôi yêu cầu có một cơ hội lên tiếng công khai, để tôi có thể giải thích vài câu với những đại biểu, ít nhất cũng phải cảm ơn tâm ý của mọi người.
Lưu Vĩ Hồng quyết định xong, chậm rãi nói.
Trương Bình An không khỏi mừng rỡ, vội vàng nói:
-Điều này không thành vấn đề, hoàn toàn có thể sắp xếp được. Mà cũng nên làm như vậy.
Đại biểu quần chúng nhân dân thì chúng ta phải tôn trọng mà. Bí thư Mộ, Chủ tịch Đặng, hai người có ý kiến gì không?
Sự kinh ngạc lướt qua trong mắt Đặng Trọng Hòa, nhưng gã cũng lập tức gật đầu.
Mộ Tân Dân đương nhiên giống như Trương Bình An, quá đỗi vui mừng nên liên tục đồng ý. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng anh không làm Phó chủ tịch huyện, có mở hai buổi hội nghị, cũng mở choanh cậu, huyện Lâm Khánh, cũng vẫn do Mộ Tân Dân tôi làm chủ.
-Đồng chí Vĩ Hồng, hội nghị sẽ bắt đầu lúc hai giờ chiều.
Trương Bình An nhìn đồng hồ, nói:
-Bây giờ còn chút thời gian, có phải cậu cũng cần chuẩn bị bản nháp cho buổi phát biểu không? Bí thư Mộ, tôi thấy hội nghị buổi chiều, đầu tiên nên sắp xếp để đồng chí Lưu Vĩ Hồng phát biểu đi.
Trương Bình An cũng muốn thật chắc chắn. Đừng thấy bây giờ Lưu Vĩ Hồng đồng ý rồi, nếu chẳng may chỉ là ‘lừa dối’ họ thì sao? Đến lúc đó hắn lại không từ bỏ quyền được bầu cử thì phiền phức lắm. Sắp xếp cho Lưu Vĩ Hồng phát biểu trước, nếu hắn không thể hiện rõ ràng việc từ bỏ quyền được bầu cử, như vậy quy trình bầu cử sẽ lùi về phía sau.
Mộ Tân Dân đương nhiên hiểu ý Trương Bình An, liên tục gật đầu, nói:
-Được được, hội nghị buổi chiều sẽ bắt đầu bằng lời phát biểu của đồng chí Vĩ Hồng. Đồng chí Vĩ Hồng, vậy cậu chuẩn bị một chút đi.
Thấy bộ dạng Mộ Tân Dân như nơm nớp lo sợ, Lưu Vĩ Hồng cười thầm. Trình độ của đồng chí Mộ Tân Dân cũng chỉ có như vậy thôi, chỉ một chút chuyện nhỏ đã khiến gã luống cuống chân tay, với một đối thủ như vậy, có khả năng sẽ chiến thắng mà không cần đến vũ lực. Chỉ là cấp trên đã sắp xếp cho làm Bí thư Huyện ủy, Lưu Vĩ Hồng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận thôi. Tính ra, trong lòng cũng có chút phiền muộn, nhưng đương nhiên không thể hiện ra ngoài mặt.
-Được, Bí thư Trương Bí thư Mộ, Chủ tịch Đặng, tôi quả thật cũng cần chuẩn bị một chút, ít nhất cũng có bản nháp…
Mộ Tân Dân còn nói thêm:
-Đồng chí Vĩ Hồng, có cần điều hai người từ văn phòng Huyện ủy đến đây giúp cậu? Những đồng chí ở văn phòng Huyện ủy, rất quen với việc viết báo cáo.
Người này đang muốn cử hai người đến để ‘canh chừng’ Lưu Vĩ Hồng, dù sao cũng có chút lo lắng.
Đặng Trọng Hòa không khỏi cười nói:
-Bí thư Mộ, Bí thư Lưu trước kia là Phó văn phòng Huyện ủy, là một ngòi bút cứng rắn nhất của huyện Lâm Khánh chúng ta. Trước đây có rất nhiều bài phát biểu, đều từ ngòi bút của cậu ta mà ra.
-Ồ ồ, vậy được vậy được, vậy không cần phải phái người đến nữa.