Sau khi đám người Trương Bình An đi, Lưu Vĩ Hồng không thực sự viết bản thảo, mà nằm trên giường, đốt một điếu thuốc, chậm rãi rít một ngụm.
Mấy phút sau, chuông điện thoại reo.
-Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.
- Bí thư Lưu, tôi Đặng Trọng Hòa...
Đặng Trọng Hòa xưng tên trong điện thoại xong, liền trầm mặc. Hiển nhiên, Đặng Trọng Hòa muốn giải thích. Chuyện này, do Mã Cát Xương và Khâu Đức Viễn xử lý, Đặng Trọng Hòa cũng đã bỏ ra không ít tâm huyết, lúc này thấy bắt đầu có thành công, Lưu Vĩ Hồng lại chọn lúc này để từ bỏ bầu cử, trong lòng Đặng Trọng Hòa cảm thấy rất buồn bực.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Chủ tịch, Bí thư Lục vừa gọi điện thoại đến, bảo tôi phải tuân thủ kỷ luật của tổ chức.
Đặng Trọng Hòa liền mỉm cười, thở phào:
-Đúng đúng, tuân thủ kỷ luật của tổ chức, chúng tôi đều là Đảng viên mà, nên tuân thủ kỷ luật của tổ chức.
-Cảm ơn Chủ tịch Đặng.
Lúc này, có sự xếp đặt từ phía sau, đương nhiên không nên giấu Đặng Trọng Hòa nữa, nếu không sẽ làm tổn thương người khác. Con người Đặng Trọng Hòa, thật sự rất tuân thủ quy tắc, quyết định dựa vào Lục Đại Dũng, công việc liền làm rất tốt. Đại biểu Hội đồng nhân dân có ý định ‘phá hỏng’ quy trình bầu cử, nếu như truy cứu, không lớn thì nhỏ cũng sẽ có sự cố, Đặng Trọng Hòa nhất định quá mạo hiểm.
Đặng Trọng Hòa buông điện thoại, khối đá lớn trong đầu như được bỏ xuống, cảm thấy toàn thân như nhẹ hẳn.
Lúc sắp đến hai giờ chiều, Khâu Đức Viễn quay lại, vừa vào cửa mặt đã xám xịt, nói với vẻ không vui:
-Cậu em, cậu thật sự vứt anh sang một bên rồi! Nếu cậu không muốn làm Phó chủ tịch huyện thì cứ nói thẳng ra. Như vậy chẳng phải khiến chúng tôi làm người ác không công rồi sao?
Xem ra, ‘tin tức’ Lưu Vĩ Hồng tự động rời bỏ khỏi vị trí bầu cử Phó chủ tịch huyện này đã truyền ra ngoài. Điều này cũng đương nhiên, Mộ Tân Dân còn không muốn nhanh chóng loan truyền tin tức ra ngoài hay sao? Để những Đại biểu đều biết được, đồng chí Lưu Vĩ Hồng tự mình không muốn làm Phó chủ tịch huyện, mọi người đừng làm ầm ĩ nữa, có làm ầm ĩ nữa cũng vô dụng.
Khâu Đức Viễn vừa nghe tin này, quả thực tức giận vô cùng.
Lưu Vĩ Hồng cũng quá không trượng nghĩa rồi? Bản thân mình đã vượt qua bao nhiêu nguy hiểm, ‘phát động quần chúng’ giúp hắn. Hắn lại hay lắm, việc đã gần xong lại chỉ nói một câu nhẹ nhàng liền hủy hết những công sức mọi người đã bỏ ra. Không phải chơi đùa như vậy chứ!
Lưu Vĩ Hồng vội vàng rút thuốc ra, đưa cho Khâu Đức Viễn, cười ha hả nói:
-Anh Khâu, anh thật sự đã hiểu lầm rồi, tôi không có ý đừa giỡn anh. Vừa rồi Trương Bình An, lão Mộ và Chủ tịch Đặng đã đến tìm tôi, Chủ tịch Đặng đã đích thân làm công tác tư tưởng cho tôi, bảo tôi phải tuân thủ kỷ luật của tổ chức, kiên quyết quán triệt ý đồ của Đảng cấp trên. Tôi còn có thể làm gì được đây?
-Chủ tịch Đặng đích thân làm công tác tư tưởng?
Khâu Đức Viễn liền trố mắt, tiện tay nhận lấy điếu thuốc Lưu Vĩ Hồng đưa cho. Trương Bình An và Mộ Tân Dân làm công tác tư tưởng cho Lưu Vĩ Hồng thì còn có lý. Đặng Trọng Hòa cũng làm công tác tư tưởng thì không biết có ý đồ gì!
-Đúng vậy, nếu anh không tin, thì điện thoại đây, anh gọi hỏi anh ấy xem.
Lưu Vĩ Hồng nói chuyện cũng phải xem người, nói với Đặng Trọng Hòa, hắn có thể nói do Lục Đại Dũng sắp xếp, còn đối với Khâu Đức Viễn, lại không thể nói như vậy. Dù sao hai người có cấp bậc khác nhau, hơn nữa Khâu Đức Viễn có tiếng là quả pháo Khâu, nói cho gã biết thì xong rồi, sẽ rất bị động.
-Thôi đi, tôi cũng lười gọi điện thoại.
Khâu Đức Viễn đốt thuốc, ngồi trên giường, miệng lẩm bẩm:
-Chủ tịch Đặng làm trò gì vậy…
Cũng khó trách Khâu Đức Viễn cảm thấy không hiểu. Người đẩy Lưu Vĩ Hồng lên cũng là gã, người bảo Lưu Vĩ Hồng xuống cũng là gã. Tâm tình của vị đại ca này cũng thật khó nắm bắt.
Lưu Vĩ Hồng vỗ vỗ vai gã, nói:
-Anh Khâu, bất luận thế nào, tôi cũng rất cảm ơn sự trượng nghĩa của anh.
Khâu Đức Viễn cười nói:
-Nói thật, tôi cũng rất khâm phục cậu. Những việc cậu làm ở khu Giáp Sơn, thật sự mang lại những lợi ích thực tế cho quần chúng. Lão Khâu tôi đây, cậu cũng biết rồi, tâm thẳng miệng nhanh, nhưng tôi không phải là một người không biết tình biết nghĩa. Trong lòng thật sự cũng muốn làm những việc thật ý nghĩa cho những người nông dân đó. Những đạo lý quá lớn chúng ta không cần nói, nhưng ít nhất cũng nên có một cái thanh danh tốt phải không? Làm quan không phải việc một đời, nhưng làm người là việc suốt một đời. Tôi nghĩ, nếu cậu được tiến cử thì cũng là cái phúc của nhân dân huyện Lâm Khánh chúng tôi.
Lưu Vĩ Hồng có chút cảm động, có thể nhận thấy, những điều Khâu Đức Viễn nói đều là thật lòng.
-Anh Khâu, quần chúng ở khu Kinh Loan có anh, thật là may mắn.
Lưu Vĩ Hồng đưa tay về phía Khâu Đức Viễn.
Khâu Đức Viễn cũng đưa tay ra, hai người bắt tay thật chặt.
Hai giờ rưỡi chiều, trong phòng họp huyện Lâm Khánh chật ních người, Đại biểu Hội đồng nhân dân đã đến từ sớm.
Có nhiều Đại biểu đã nghe tin Lưu Vĩ Hồng sẽ từ bỏ quyền được bầu cử, ai cũng cảm thấy kinh ngạc, đồng thời muốn biết rốt cục có chuyện gì xảy ra. Đây là chuyện xảy ra lần đầu tiên trong nhiều năm nay, Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện Lâm Khánh đề cử người được bẩu cử, nhưng trước mắt lại thấy ‘chết không nguyên nhân’, tóm lại có thể xem đây là một tin tức không lớn cũng không nhỏ.
Hàng ghế chủ tịch cũng đã ngồi đông đủ, các lãnh đạo đều đến rất đúng giờ.
Lưu Vĩ Hồng vẫn ngồi ở hàng ghế đầu tiên cách sân khấu như trước, những Đoàn trưởng của Đoàn đại biểu, đều được ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Hội nghị ngày hôm qua, là do Chủ tọa hội nghị Lý Học Trí chủ trì.
Mọi người đều biết, Tôn Văn Các của Hội đồng nhân dân huyện về hưu, sẽ do Lý Học Trí tiếp nhận chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân. Còn việc ai sẽ đảm trách chức vụ trước đây của Lý Học Trí, tạm thời còn chưa biết được, mà chắc chắn Địa ủy cũng sẽ sắp xếp cả thôi. Chiều hôm nay, lại do Mộ Tân Dân chủ trì hội nghị.
Mộ Tân Dân có khuôn mặt chữ điền, bộ dáng rất uy nghiêm, nói mấy câu lan man để bắt đầu hội nghị, rồi lớn tiếng nói:
-Tiếp theo, mời Đoàn trưởng đoàn Đại biểu khu Giáp Sơn Lưu Vĩ Hồng bước lên phát biểu, mọi người cùng vỗ tay!
Nói xong câu đó, Mộ Tân Dân vỗ tay trước, sau đó tiếng vỗ tay mới vang lên vang dội trong phòng họp. Bất luận Lưu Vĩ Hồng có rời khỏi cuộc bầu cử hay không, ít nhất tràng pháo tay này cũng thay cho sự khẳng định của mọi người đối với hắn. Những người bình thường, mọi người cũng không muốn người đó bước lên.
Lưu Vĩ Hồng ở hàng ghế trước đứng lên, cúi đầu chào mọi người, chậm rãi đi lên Đài chủ tịch, gật đầu với các vị lãnh đạo, sau đó mới bước lên bục.
Mọi người đều nhìn thấy, trong tay Lưu Vĩ Hồng, không hề có bản nháp, cứ tay không như vậy bước lên.
-Xin chào các đồng chí!
Lưu Vĩ Hồng đứng trên bục, giọng nói vang vọng.
Dưới đài lại vang lên những tiếng vỗ tay.
-Cảm ơn Đoàn chủ tịch Hội nghị đã cho tôi cơ hội này, để tôi có thể đứng ở đây nói những lời thật lòng với các vị Đại biểu ngồi đây. Bởi vì lý do thời gian, tôi chỉ nói hai vấn đề. Vấn đề thứ nhất là, cái gì có thể gọi là liên tục phát triển. Mọi người đều biết, trước đây khu Giáp Sơn là một khu nghèo nhất huyện Lâm Khánh, núi nhiều đất ít, giao thông khó khăn, tám mươi ngàn dân, nhưng số diện tích đất canh tác bình quân chỉ một mẫu/người. Khu có một thị trấn năm xã, có một xã thuộc xã nghèo khó cấp quốc gia, một xã thuộc diện xã nghèo khó cấp tỉnh. Trước đây chỉ cần nhắc đến khu Giáp Sơn, đều có thói quen nói khu Giáp Sơn là khu nông nghiệp, nông nghiệp là ngành nghề chủ lực của Giáp Sơn, nhưng thật ra cứ định vị như vậy là không đúng. Một khu mà đất canh tác nông nghiệp bình quân của dân chỉ là một mẫu/người, bất luận thế nào cũng không thể nói là một khu nông nghiệp. Thực tế, nhiều năm nay, khu Giáp Sơn đều phải ăn lương thực cứu tế. Tài chính của Khu không đủ để trợ cấp cán bộ, hàng năm đều phải cần đến Huyện chuyển tài chính xuống. Người dân trong Khu cũng hàng năm phải ăn lương thực mùa trước. Nhưng, với tình hình như vậy, nông nghiệp vẫn có thể trở thành ngành chủ đạo của khu Giáp Sơn. Để thực hiện mục tiêu đó, nhất định phải nghĩ cách, xét đến cùng cũng chỉ có một câu, phải nghĩ cách để thực hiện đa dạng hóa kinh doanh nông thôn …
Lưu Vĩ Hồng đứng đó, chậm rãi nói, không hề sai câu chữ nào. Hội trường mấy trăm người hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người, bao gồm những lãnh đạo ngồi trên hàng ghế chủ tịch, cũng rất chăm chú lắng nghe Lưu Vĩ Hồng nói.
-Trước mắt khu Giáp Sơn đang tìm mô hình đa dạng hóa kinh doanh nông thôn. Lúa nước, chúng tôi phải kiên trì gieo giống, còn phải tìm cách để cải tạo những thửa ruộng khô thành những thửa ruộng có nước. Sở Nam chúng ta từ xưa đến nay được gọi là một vùng đất tốt, lúa nước có thể có một năm hai vụ hoặc hai năm ba vụ, trồng lúa nước là thế mạnh của chúng ta, không thể bỏ nó được. Ngoài việc trồng lúa nước ra, còn phải trồng trọt những loại cây công nghiệp cao sản. Ngành chăn nuôi cũng cần được đẩy mạnh. Nhưng, nếu chỉ làm những việc này không thì chưa đủ, đây phải là một công trình mang tính hệ thống. Ví dụ phải trồng những cây công nghiệp gì mới phù hợp nhất? Điều này thì còn chưa chắc, cũng không phải khi đã quyết định rồi thì không thể thay đổi, nhất định phải tùy vào thị trường để quyết định. Hai năm nay, ngành dệt may trong nước đang ở trong giai đoạn cao trào, nhu cầu về bông tương đối lớn, nên chúng tôi phá núi trồng bông, không cần lo về việc tiêu thụ. Mấy năm nữa, ngành dệt may trong nước không còn mạnh mẽ như vậy nữa, nếu còn trồng bông trên diện tích lớn thì phải cẩn thận, không thể hàm hồ. Muốn trồng cái gì, trước tiên phải điều tra, thử xem thị trường có đang cần hay không, sau đó mới quyết định có nên trồng hay không. Nếu cứ trồng mù quáng, thì không tiêu thụ được, như vậy sẽ thiệt hại rất nhiều cho nông dân. Nhân dân chúng ta cũng chưa giàu, không thể vượt qua nổi những thách thức đó. Ngành chăn nuôi cũng vậy. Mọi người đừng nghĩ rằng cứ nuôi lợn bò dê là có thể bán được, điều đó còn chưa chắc, cũng phải tùy theo nhu cầu thị trường để sắp xếp thật hợp lý. Vì vậy, huyện chúng ta thành lập Công ty Kinh doanh dịch vụ nông sản, khu Giáp Sơn cũng thành lập một công ty chi nhánh, mục đích chính là làm những việc này: điều tra thị trường, phân tích thị trường, phát triển thị trường, giúp người dân trồng đúng và nuôi đúng. Bây giờ heo hơi của khu Giáp Sơn đã bắt đầu tiêu thụ đến tất cả những thành phố trong tỉnh rồi, đặc biệt là những thành phố như Đại Ninh, Hạo Dương. Nguồn tiêu thụ ở tỉnh Lĩnh Nam cũng đang được tích cực khai thác. Chỉ cần có nguồn tiêu thụ thì ngành chăn nuôi không cần phải lo lắng nữa. Đó mới là sự liên tục phát triển, tám năm mười năm, thậm chí hai mươi ba mươi năm, vẫn còn có thể tiếp tục làm.
Cái gọi là phát triển liên tục, Lưu Vĩ Hồng cũng là mượn từ ngữ của đời sau, đời sau nếu có liên tục phát triển, cũng không phải đơn giản như vậy. Nhưng bây giờ, chỉ cần nói về sự phát triển của khu Giáp Sơn là được rồi, những danh từ mới khác, không nhất thiết phải nói ra.
-Nói tóm lại, có thể liên tục phát triển tức là phải có tác dụng lâu dài, không thể chỉ nghĩ đến một năm. Thời gian một năm, không đủ để thay đổi diện mạo một Khu, càng không đủ để thay đổi diện mạo của một Huyện. Chỉ có liên tục phát triển, mói là con đường cơ bản nhất.
Lưu Vĩ Hồng vung tay, lớn tiếng nói.
Phía dưới bỗng vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt.