Hồ Ngạn Bác hướng về phía Hồ Vĩ Thành, nhẹ nhàng gật gật đầu.
- Toàn Thanh Hoa và công ty mậu dịch quốc tế Bắc Cương của ông ta, năm gần đây vi phạm rất nhiều quy định hoạt động kinh doanh, hơn nữa bản thân Toàn Thanh Hoa cũng dính líu đến rất nhiều sự vụ. Cụ thể là hành vi nào, con không nói ở đây. Phòng Giám sát 1 đã nắm giữ căn cứ chính xác tương đương. Trước khi phát sinh sự việc ở khách sạn Côn Luân, ông ta đã thông qua rất nhiều con đường cá nhân, mời con ăn cơm, đều bị con cự tuyệt. Buổi tối hôm đó, con cùng phó cục trưởng Lưu đến khách sạn Côn Luân ăn cơm, còn có Lý Hâm con của Chủ tịch tỉnh Sở Nam Lý Dật Phong. Ba người chúng con...
Hồ Ngạn Bác không vội vàng không hấp tấp, giải thích tình hình phát sinh ở khách sạn Côn Luân với Hồ Vĩ Thành.
Hồ Vĩ Thành không hé răng, nâng tách trà lên, uống một ngụm.
Chu Lệ Phân cũng rất giật mình, nói:
- Có chuyện như vậy? Là bọn họ không đúng, vì sao bọn họ còn nói như vậy? Toàn là bịa đặt thôi! Làm sao có thể như vậy!
Nói xong, Chu Lệ Phân còn có chút tức giận.
Người mẹ là thế. Vừa mới nhịn không được mà oán giận Hồ Ngạn Bác, nói anh ta không nên tranh giành tình nhân, không nên vì một người phụ nữ ở khách sạn mà mất thể diện, hiện tại vừa nghe đứa con biện giải, thái độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
Người khác muốn hãm hại con trai của cô, đều không chấp nhận được
Hồ Ngạn Bác cười khổ nói:
- Mẹ, vốn là bịa đặt. Đến mẹ, vừa nghe cũng đã kinh ngạc.
- Mẹ chỉ quan tâm con thôi...
Chu Lệ Phân liền trừng mắt, lập tức trong đầu lóe lên một ý tưởng, lại nhớ lại sự tình vô cùng quan trọng, lập tức nói:
- Ngạn Bác, vậy... cô gái, tên là Tạ Vũ Hân là sao? Cô ấy... cô ấy đúng là bạn gái con?
- Vâng.
Hồ Ngạn Bác gật gật đầu, xác nhận chuyện lạ. Trong khoảng thời gian này, cảm tình giữa Hồ Ngạn Bác và Tạ Vũ Hân tiến triển rất nhanh, Hồ Ngạn Bác vốn chuẩn bị đem việc này nói cho cha mẹ.
- Không được, không được...
Chu Lệ Phân lập tức lắc đầu liên hồi, mười hai lần cũng không đáp ứng.
- Mẹ, vừa rồi con cũng đã giải thích Tạ Vũ Hân là cô gái tốt, việc này tất cả đều do Toàn Thanh Hoa và Cổ Hiểu Lượng gây ra, mục đích là nhắm vào con, cô ấy là người bị hại.
Đối mặt với người mẹ kiên quyết phản đối, Hồ Ngạn Bác cũng có chút đau đầu. Tuy rằng trước đó, anh ta cũng suy xét đến việc cha mẹ sẽ phản đối hôn sự này, nhất là mẹ sẽ phản đối, nhưng không nghĩ là lại phản đối kiên quyết như thế.
- Không đúng Ngạn Bác, con đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa mẹ, mẹ chưa già đến mức hồ đồ đâu. Đó là hai chuyện khác nhau. Toàn Thanh Hoa và người kia... Bọn họ hại con, là bọn họ không đúng, bọn họ bịa đặt. Nhưng cũng không có nghĩa là, Tạ Vũ Hân có thể làm bạn gái con. Hai việc khác nhau, hai việc khác nhau, con không nên lôi vào cùng một chỗ.
Đụng tới chuyện như vậy, Chu Lệ Phân thật đúng là không “Hồ đồ”. Hơn nữa khi nói đến Cổ Hiểu Lượng, tuy rằng là ở nhà, Chu Lệ Phân cũng lướt qua tên Cổ Hiểu Lượng không đề cập tới. Dù sao Cổ Hiểu Lượng quyền cao chức trọng. Trong tiềm thức Chu Lệ Phân, cũng không hy vọng Hồ Ngạn Bác “Đối nghịch” với ông ta.
Hồ Ngạn Bác một mình chống lại hai người như vậy, nhưng vẫn rất ngoan cường vì Tạ Vũ Hân mà biện giải, Tạ Vũ Hân là cô gái tốt, giữ mình trong sạch, xinh đẹp hoạt bát, lại không mưu đồ tiền vàng, không mưu đồ vinh hoa phú quý...
- Được được…
Không đợi Hồ Ngạn Bác nói xong, Chu Lệ Phân lập tức liền ngắt lời anh ta, vươn tay lên, liên tục lay động, thần thái vô cùng không kiên nhẫn.
- Ngạn Bác, cho dù con nói đúng, cái cô Tạ Vũ Hân kia là cô gái tốt, nhưng cô gái tốt đâu hiếm có, vì sao nhất định phải là cô ta? Xung quanh gia đình chúng ta, như con nói, cô gái giữ mình trong sạch, xinh đẹp hoạt bát, chẳng lẽ thiếu ư? Gia đình các cô này, ai còn mưu đồ tiền vàng, mưu đồ vinh hoa phú quý?
Bởi vì các cô đều có mọi thứ, gì cũng không thiếu.
- Mẹ, đừng bàn chuyện này, quan trọng chính là duyên phận, nhìn thấy vừa ý là được.
- Không được không được, kiên quyết không được. Như vậy đi, ngày mai, con cùng mẹ đến nhà bác Trương, chúng ta xem con gái bác Trương thế nào? Cô ấy, còn xinh đẹp hơn, nghiên cứu sinh đây chẳng lẽ không thể so với sinh viên đại học?
Người được gọi bác Trương này, tất nhiên cũng là cán bộ lãnh đạo không kém gì Hồ Vĩ Thành.
Hồ Ngạn Bác kiềm chế tức giận, ngang ngạnh nói:
- Mẹ, mẹ đừng hao tâm tổn trí, con chỉ biết Tạ Vũ Hân. Cô gái khác, con không nhìn. Việc này, mẹ không thể miễn cưỡng con.
- À, thằng bé này, sao có thể nói như thế?
Chu Lệ Phân lại trừng mắt.
Đang lúc hai mẹ con “Biện luận” khí thế ngất trời là lúc, Hồ Vĩ Thành đứng lên, nói:
- Đi theo ba!
Nói xong, hướng đến phòng sách.
Bốn phòng hai sảnh, trong đó có ba phòng ngủ, vừa vặn còn một phòng sách. Nếu có khách quan trọng đến nhà, có sự tình công tác phải trao đổi, Hồ Vĩ Thành sẽ mời đến phòng sách, đóng cửa lại mà nghiên cứu thảo luận.
Xem như một cách giữ bí mật.
- Ơ ơ, bố nó, chuyện của tôi còn chưa nói xong đâu...
Chu Lệ Phân liền nóng nảy, đứng lên đi theo, kêu lên.
Khi một người phụ nữ đang nói, bỗng nhiên đưa đối tượng cô ta nói chuyện lôi đi, thì sẽ “Sinh hận”.
Hồ Vĩ Thành tất nhiên không để ý tới.
Hồ Ngạn Bác khẩn trương đứng dậy, quay về phía mẹ làm cái mặt quỷ, vội vàng theo sau Hồ Vĩ Thành, vào phòng sách.
Chu Lệ Phân ngồi một mình ở sô pha hờn dỗi, cũng không theo vào phòng sách, biết hai cha con phải bàn chuyện đại sự, không thể tùy tiện quấy rầy.
Hồ Vĩ Thành và Hồ Ngạn Bác ngồi trong phòng sách, Hồ Ngạn Bác lấy thuốc ra, đưa Hồ Vĩ Thành một điếu, tự mình cũng lấy một điếu.
- Sự việc Toàn Thanh Hoa, ai cho các con làm?
Hồ Vĩ Thành nhả khói, trầm giọng hỏi.
Ông ấy và bà xã tất nhiên có lối suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, điểm chú ý cũng không giống nhau. Vừa rồi Hồ Ngạn Bác giải thích, Hồ Vĩ Thành cơ bản sẽ tin. Đối chiếu nguyên nhân hậu quả, sự tình nhất định là như vậy. Thật hay giả, không thể giấu diếm Hồ Vĩ Thành.
Rất hiển nhiên, Hồ Vĩ Thành đã vô cùng mẫn cảm đánh hơi được có kẻ đứng giữa.
- Lưu Vĩ Hồng.
Hồ Ngạn Bác đúng là con trai ông ta, cũng không hề giấu diếm, gọn gàng dứt khoát nói.
Hồ Vĩ Thành nhìn anh ta, không hé răng.
Hồ Ngạn Bác tất nhiên hiểu được ý tứ của cha, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Lưu Vĩ Hồng lúc trước bảo con điều tra từ công ty mậu dịch quốc tế Bắc Cương, cũng không nói lý do, chỉ nói Toàn Thanh Hoa và công ty mậu dịch quốc tế Bắc Cương của ông ta có khả năng tồn tại vấn đề khá nghiêm trọng, có thể mượn chuyện này để chỉnh đốn, mở ra điểm đột phá cho việc doanh nghiệp nhà trung ương thay đổi chế độ. Hiện tại xem ra, điềm đột phá này quả thật có tồn tại.
- Hừ!
Hồ Vĩ Thành lạnh lùng địa “Hừ” một tiếng, mặt trở nên hơi nặng nề.
- Cha, có gì không đúng sao?
- Tự con biết.
Hồ Vĩ Thành bình thường khá trầm mặc ít lời, thân là lãnh đạo chủ yếu, cũng không thể nói bừa. Xem như trong căn phòng kín, chỉ có cha con, không có bên thứ ba ở đây, cách nói của Hồ Vĩ Thành vẫn vậy, cũng luôn lời ít mà ý nhiều như vậy.
Hồ Ngạn Bác lại cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, mặt dần dần nghiêm trọng đứng lên, hạ giọng nói:
- Cha, căn cứ vào những tình huống thời gian gần đây mà phân tích, khả năng Lưu Vĩ Hồng đã sớm nhìn ra Toàn Thanh Hoa, dường như cũng vẫn luôn có ác cảm với Cổ Hiểu Lượng. Con cảm thấy, mục đích của anh ta khả năng không chỉ có Toàn Thanh Hoa, Toàn Thanh Hoa chỉ là một kẻ thay thế. Thông qua Toàn Thanh Hoa, đánh hồi chuông cảnh báo cho một số người nào đó, mục tiêu thực sự của hắn, có lẽ là Cổ Hiểu Lượng...
- Còn gì không?
Hồ Vĩ Thành nhìn đứa con, sắc mặt bất động, trong mắt lại hiện lên một chút vừa kinh ngạc, vừa thưởng thức và cổ vũ. Hồ Ngạn Bác có thể phân tích đến bước này, thật sự không đơn giản, Hồ Vĩ Thành còn có chút không dự kiến đến.
Thẳng con trai này, về chính trị quả nhiên rất có tư chất thiên phú.
- Cha, đây là ở nhà…
Hồ Ngạn Bác bỗng nhiên cười cười, nói một câu không hề liên quan.
- Ừ, con nói đi.
Ánh mắt Hồ Vĩ Thành, lại dịu dàng, sự cổ vũ càng thêm rõ ràng.
Hồ Ngạn Bác cắn chặt răng, hạ giọng nói:
- Còn có là, con cảm thấy, có thể là có người sau lưng Cổ Hiểu Lượng.
Hồ Vĩ Thành thở nhẹ, trầm giọng hỏi:
- Đây cũng là Lưu Vĩ Hồng nói với con?
Hồ Ngạn Bác lắc đầu, nói:
- Không phải, con đoán, nhưng con cảm thấy khả năng này không nhỏ. Nghe nói Kim Thu Viên bên kia, đối với Bí thư Cổ có ý kiến rất lớn.
Hồ Vĩ Thành bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc, sa sầm mặt nói:
- Chuyện như vậy, có thể tùy tiện đoán sao?
Hồ Ngạn Bác cũng không bị vẻ mặt nghiêm khắc của cha dọa, ánh mắt càng trở nên thần thái sáng láng. Đây cũng là đặc điểm của Hồ Ngạn Bác, khi đầu óc anh ta hoạt động với tốc độ cao, ánh mắt sẽ trở nên đặc biệt lóe sáng.
- Con nghĩ, vì sao bác Lưu Thành Thắng không ngăn Lưu Vĩ Hồng lại.
Hồ Vĩ Thành theo dõi anh ta, hỏi:
- Vì sao?
Hồ Ngạn Bác liền mỉm cười, nói:
- Bởi vì chúng con còn trẻ tuổi.
Trên mặt Hồ Vĩ Thành cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.
Những lời này của Hồ Ngạn Bác, xem như thực sự đi vào trọng điểm. Kim Thu Viên và Cổ Ích Hoa có mâu thuẫn, không có gì bí mật, không cần nói đến gia thế nhà quyền quý, cho dù là cán bộ cấp bộ bình thường, thậm chí một số lãnh đạo cấp bậc khá cao ở tỉnh ngoài, cũng biết. Nhất là Cổ Ích Hoa biểu hiện hai năm gần đây càng thêm “Thể hiện” mâu thuẫn càng ngày càng sâu, lúc này đã như nước với lửa.
Người sáng suốt đều biết rằng, việc này sớm hay muộn cũng phải giải quyết.
Về phần giải quyết theo phương thức nào, khi nào thì giải quyết, cũng không biết được.
Tại thời điểm mẫn cảm này, Lưu Vĩ Hồng, Hồ Ngạn Bác tự động tự giác đứng ra, đảm đương “ cây dao” nói trắng ra là, chính là một loại đánh cuộc, nếu đúng sẽ toàn thắng. Nếu sai lầm, có phải sẽ thất bại thảm hại hay không, thì cũng khó nói.
Chính như lời Hồ Ngạn Bác nói: bọn họ còn trẻ tuổi.
Cho tới bây giờ, bất kể Lưu Thành Thắng, hay là Hồ Vĩ Thành, không ai công khai ra mặt ủng hộ Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác. Nếu chẳng may tình hình không đúng, có thể đúng lúc ngăn lại. Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng nhất định, nhưng chỉ cần lão gia bề trên không ngã, bọn họ trước sau đều có thể Đông Sơn tái khởi.
Hồ Ngạn Bác nói, Lưu Thành Thắng không ngăn Lưu Vĩ Hồng lại, chính là vì nguyên nhân này.
- Cái cô gái kia, Tạ Vũ Hân, con thật sự cảm thấy cô ta ổn?
Hồ Vĩ Thành bỗng nhiên chuyển đề tài.
Hồ Ngạn Bác hơi bất ngờ không kịp đề phòng, hơi đỏ mặt, lại vẫn gật gật đầu.
- Như vậy đi, hai ngày nữa, con đưa cô ấy về nhà ăn bữa cơm.
- Cha, cha nói thật?
Hồ Ngạn Bác lập tức vui mừng quá đỗi, lập tức lo lắng nói: