Quan Gia

Chương 1178: Chương 1178: Vân Hán Dân vào Bắc Kinh




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1178 Vân Hán Dân vào Bắc Kinh  

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

 

Tại phòng chờ của sân bay Bắc Kinh. 

Hai người trẻ tuổi, cùng ngồi cạnh nhau ở ghế nghỉ. Đó là hai anh em Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng. Bọn họ là tới sân bay đón người. Bí thư Tỉnh ủy Quỳnh Hải Vân Hán Dân và vợ là Dương Cầm cùng với vợ của Lưu Vĩ Hồng - Vân Vũ Thường sắp đến. 

Vân Hán Dân bay đến Bắc Kinh tới gặp mặt Tổng bí thư Tùy An Đông để giải quyết việc công. 

Đồng chí Tùy An Đông người lãnh đạo của trung tâm đảng, gặp gỡ cán bộ lãnh đạo cao cấp của đảng và quân đội, là một trong những công tác hằng ngày của ông ấy. Việc tiếp kiến Vân Hán Dân, Trịnh Quảng Nghĩa, Hoàng Hữu Thành những Bí thư Tỉnh ủy, cùng với Lưu Thành Gia chủ quan đại quân khu của quân đội và chính phủ, càng là việc quan trọng trong quan trọng. 

Bí thư Tỉnh ủy tự mình tới Bắc Kinh, văn phòng tỉnh Quỳnh Hải tại Bắc Kinh khẳng định cũng muốn cho người tới sân bay để đón tiếp, đây là lễ tiết phải có. Giờ phút này, chủ nhiệm và một đám nhân viên công tác ở văn phòng tỉnh Quỳnh Hải tại Bắc Kinh, đang ngồi ở cách đó không xa, tự động tự giác tạo một khoảng cách với hai anh em Lưu Vĩ Đông Lưu Vĩ Hồng. 

Nhìn qua, dường như Chủ tịch thành phố Lưu và Phó cục trưởng Lưu có chuyện muốn nói. 

- Anh cả, nghe nói bí thư Hoàng trong lần yết kiến đồng chí Tùy An Đông, có nói tới một vài tình trạng vi phạm quy định trị an và chấp hành pháp luật ở Bắc Kinh? 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nhìn Lưu Vĩ Đông nói khá nhỏ. 

Bởi vì đang ở phòng chờ, tự nhiên không thể lớn tiếng ồn ào, căn bản vẫn phải chú ý chút. 

Lưu Vĩ Đông khẽ mỉm cười, nói: 

- Bí thư Hoàng đã đi tìm hiểu về tình hình thực tế, tất yếu cũng phải làm báo cáo giải thích về những tình huống đó với đồng chí Tùy An Đông. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu. 

Động tác này của Hoàng Hữu Thành, quả thật có chút nằm ngoài dự kiến của hắn, chắc hẳn sau lưng không phải không có sự tác động của Lưu Thành Thắng. Tuy rằng bên trong đồn đại rằng quan hệ giữa Lưu Thành Thắng và Hoàng Hữu Thành không được hòa thuận, nhưng là theo như nhu cầu chính trị từ xưa tới nay, Lưu Thành Thắng ngồi ngay ngắn ở vị trí Trưởng ban Tổ chức Trung ương, Bí thư Tỉnh ủy các tỉnh phải chứng thực ý đồ an bài bộ máy của mình, thì cánh cửa Lưu Thành Thắng này, bất kể như thế nào cũng không thể vòng qua được. 

Hoàng Hữu Thành báo cáo, chỉ là một cơ hội, bởi vậy đã bắt đầu dẫn tới việc Bắc Kinh chỉnh đốn lại hệ thống. Đồng chí Tùy An Đông vô cùng coi trọng báo cáo của Hoàng Hữu Thành, lập tức triệu kiến đồng chí phụ trách của bộ công an, đưa ra chỉ thị trọng yếu. Bắc Kinh chính là nơi quan trọng trong cả nước, trị an hỗn loạn, vi phạm quy định chấp hành luật pháp, tự không thể coi như không quan trọng. 

Đồng chí phụ trách của bộ công an tiếp nhận chỉ thị của đồng chí Tùy An Đông, lập tức bắt đầu tiến hành bố trí giám sát lại phong cách kỷ luật trong hệ thống công an ở Bắc Kinh. Nghe nói đã truyền ra tin tức sắp sửa thay đổi lãnh đạo chủ chốt của Cục công an ở Bắc Kinh. 

Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, ở thế giới song song kia, thời gian Cổ Ích Hoa lãnh đạo đoàn thể nhỏ kia phát động cuộc tổng tiến công, quả thật là gần vào lúc này. Thật giống như một chiến dịch lớn, nhất định phải mở rộng phạm vi đấu tranh, dọn sạch chướng ngại, cuối cùng mới có thể tiến hành phát động cuộc tổng tiến công ngay giữa trung tâm, một trận là thắng 

Hiện tại việc tiến hành chỉnh đốn hệ thống công an ở Bắc Kinh có thể coi như là đã bắt đầu mở rộng chiến đấu bên ngoài. 

Về phần có ăn khớp với cuộc chiến đấu ở thế giới song song kia hay không, thì còn không chắc. Ở thế giới kia, bên trong trận “Đại chiến dịch”, cũng không có một Phó cục trưởng Lưu Cục giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tham dự. 

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng tin tưởng rằng chỉ cần hắn không tác động theo hướng ngược lại thì kết quả cuối cùng, hẳn là vẫn không khác mấy. 

Hiện tại, điều Lưu Vĩ Hồng thực sự quan tâm, không phải là kết cục cuối cùng của đoàn thể nhỏ bên Cổ Ích Hoa, cái hắn quan tâm là bây giờ có thể lợi dụng chuyện này, đạt được nhu cầu của mình trong giai đoạn chính trị lớn nhất hay không. 

Nếu có liên quan đến phương thức phương pháp cải cách giáo dục và y tế, có thể tham khảo ý kiến đề xuất của hắn, tiến hành đổi mới, như vậy nhiều bi kịch nhìn đã quá quen thuộc cùng với sự bất mãn mãnh liệt trong dân chúng ở đời sau, cũng theo đó mà bị thay đổi. Có lẽ sự thay đổi này, bởi vì không có đối lập, mà bị dân chúng đời sau làm như là đương nhiên, cũng sẽ không có ai nhớ rõ, từng có một vị cán bộ cấp Phó giám đốc nho nhỏ gọi Lưu Vĩ Hồng, có tác dụng mấu chốt trong chuyện này. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cho rằng, điều này cũng không quan trọng. Quan trọng là..., có thể càng ngày càng đạt được sự công bình và chính nghĩa. Quần chúng có thể thật sự có được ưu đãi từ trong chính sách và cải cách của nhà nước. 

Đây là một kết quả tốt nhất mà một chính trị gia nào có tầm nhìn xa đều sẽ đem hết toàn lực ra sức tranh thủ đạt được. 

Đương nhiên, nếu muốn thực sự đạt được mục đích này, Lưu Vĩ Hồng phải toàn lực ứng phó, phải điều động tất cả những lực lượng có thể điều động. Đường lối tranh đấu, không có thỏa hiệp, chỉ có đấu tranh. 

Ước chừng sau hơn mười phút, Chủ nhiệm văn phòng tỉnh Quỳnh Hải tại Bắc Kinh đứng dậy, mỉm cười ra hiệu về phía Lưu Vĩ Đông Lưu Vĩ Hồng. Chuyến phi cơ từ Quỳnh Hải tới, đã đáp xuống sân bay Bắc Kinh, Vân Hán Dân sắp tới đây. Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Hồng cũng đồng loạt đứng dậy, cùng Chủ nhiệm Lê của văn phòng tỉnh Quỳnh Hải tại Bắc Kinh đứng gần nhau, mặt hướng ra con đường thông ra sân bay. 

Chỉ lát sau, Vân Hán Dân, Dương Cầm và Vân Vũ Thường cùng thư ký và nhân viên cảnh vệ, theo con đường kia đã chậm rãi đi tới. 

Vân Vũ Thường mặc một bộ thường phục rộng thùng thình màu vàng nhạt, bụng dưới hơi nhô cao. Dương Cầm dìu cô thật cẩn thận. Cô đã mang thai tới tháng thứ năm, quả thật cần phải đặc biệt cẩn thận. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười giơ cánh tay lên. 

Ánh mắt Vân Hán Dân thoáng nhìn về phía đám người đang chờ đón, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Không thể nghi ngờ gì, ông ta thấy Lưu Vĩ Đông. Lưu Vĩ Đông cùng với Lưu Vĩ Hồng, tự mình đến sân bay để đón ông ta. Điều này quả thật nằm ngoài dự kiến của Vân Hán Dân. Mặc dù hai nhà thân thích, nhưng lễ tiết này có chút ngoại lệ so với trước kia. Lần trước khi Vân Hán Dân tới Bắc Kinh, Lưu Vĩ Đông chưa bao giờ đến sân bay đón tiếp. 

Vân Hán Dân xem ra, điều này hẳn là ẩn chứa một ý nghĩa chính trị. Nhà họ Lưu làm vậy là để biểu đạt vận mệnh chính trị của tầng cao nhất trước mắt, đã tiến gần tới thời khắc tương đối mẫn cảm, tiến vào giai đoạn “Quyết thắng “. Nhà họ Lưu đã “Động viên” toàn bộ, và chuẩn bị động viên toàn bộ các lực lượng có thể lợi dụng khác, bảo đảm cho “Chiến dịch” giành được thắng lợi. 

Lưu Vĩ Đông với thân phận là cháu trai trưởng, thường thường có thể cho thấy rất nhiều hàm ý ở bên trong, với thân phận địa vị của Vân Hán Dân như vậy, trong lòng ai mà lại không biết rõ? 

- Chào chú Vân, chào cô Dương. 

Lưu Vĩ Đông bước nhanh tới đón Vân Hán Dân và Dương Cầm, hơi hơi cúi đầu chào hỏi. 

- Ha ha, Vĩ Đông, xin chào! 

Vân Hán Dân tươi cười, chủ động vươn tay nắm lấy tay của Lưu Vĩ Đông. 

Dương Cầm cũng mỉm cười gật đầu, nhà họ Lưu lễ nghi chu đáo như vậy khiến bà cảm thấy hài lòng. Trong mắt bà, Lưu Vĩ Đông xuất hiện ở sân bay, chỉ đại biểu cho một loại lễ tiết của nhà họ Lưu, hàm nghĩa sâu xa hơn, cô sẽ không muốn nghĩ tới. 

- Vũ Thường, xin chào. 

Chờ sau khi ra mắt hai vị bề trên Vân Hán Dân và Dương Cầm xong, Lưu Vĩ Đông lại mỉm cười nhìn về phía Vân Vũ Thường chào hỏi. 

Vân Vũ Thường mỉm cười đáp lễ. 

- Ba, mẹ, chào hai khỏe! 

Lưu Vĩ Hồng cung kính cúi đầu thỉnh an. 

- Ừ, tốt. 

Ngoài mặt, Vân Hán Dân cũng tươi cười bắt tay Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù lần này, theo Vân Hán Dân thấy, Lưu Vĩ Hồng lần này đã gây ra phiền toái thực sự không nhỏ, nhưng ngay trước mặt Lưu Vĩ Đông và các đồng chí của văn phòng tỉnh Quỳnh Hải tại Bắc Kinh, Vân Hán Dân cũng không thể khiến con rể mất mặt, phải giữ gìn tôn nghiêm của Lưu Vĩ Hồng. 

Hiện nay, Phó cục trưởng Lưu là cán bộ cao cấp, là nhân vật có uy tín danh dự lớn trong thành Bắc Kinh, Đồng chí Tùy An Đông thường ở khắp nơi nhắc tới tên hắn, trẻ tuổi tuấn kiệt, tài đức. 

- Vợ... 

Sau khi ra mắt cha vợ và mẹ vợ, Lưu Vĩ Hồng liền cười hì hì nhìn Vân Vũ Thường kêu một tiếng, rồi rất tự nhiên nhận lấy gánh nặng từ trong tay mẹ vợ, tiếp nhận từ tay Dương Cầm, nâng cánh tay Vân Vũ Thường, quan tâm chăm sóc cho vợ. 

Vân Vũ Thường lườm hắn một cái, lập tức mỉm cười, thân mình mềm mại khẽ dựa vào cánh tay mạnh mẽ của chồng. 

Đám người của văn phòng tại Bắc Kinh đi theo sau Chủ nhiệm Lê, cùng tiến tới chào Bí thư Vân, Giáo sư Dương, Chủ tịch Vân. Lúc này, tuy rằng thân phận của Vân Vũ Thường là người nhà, nhưng thân phận Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn quốc tế Hoành Du của cô, thật sự không phải là nhỏ. Trước mắt Tập đoàn quốc tế Hoành Du là nhà đầu tư tư nhân giàu nhất tỉnh Quỳnh Hải. Tổng kim ngạch đầu tư ở tỉnh Quỳnh Hải đã vượt qua con số hai trăm triệu, còn có vài hạng mục công trình đã được ký hợp đồng, sau này tài chính sẽ liên tục được rót vào đúng chỗ. Lĩnh vực đầu tư liên quan đến các ngành các nghề ở Quỳnh Hải, lấy sự đặc sắc nông nghiệp và khách du lịch làm trọng điểm đầu tư. Nhất là khách du lịch ở Cao Đoan tỉnh Quỳnh Hải, gần như đều do công ty con của Tập đoàn quốc tế Hoành Du ôm đồm hết, đang gắng sức tạo ra thánh địa du lịch quốc tế và tập đoàn du lịch quốc tế, đứng đầu thế giới cạnh tranh cao thấp với bãi biển ở Maldives, Hawaii, những thánh địa du lịch biển lâu đời và nổi tiếng. 

Cho dù không có Bí thư Tỉnh ủy Vân Hán Dân làm hậu thuẫn vững chắc, Chủ tịch Vân vẫn là tấm biển vàng, vang danh trong toàn tỉnh Quỳnh Hải và được mọi người ngưỡng mộ. 

Tuy rằng Chủ tịch Vân hiện đang mang thai, nhưng nét mặt vẫn toả sáng, phong độ tao nhã, cùng nụ cười mỉm khi chào hỏi, vẫn thể hiện bản sắc của trùm thương giới. 

- Ha ha, Chủ tịch Vân quả nhiên vẫn uy phong nghiêm nghị, có khí chất vương giả, làm người ta ngưỡng mộ cảm phục. 

Phó cục trưởng Lưu liền ghé sát vào tai vợ, cười hì hì nói, còn giơ ngón tay cái lên, vô cùng a dua nịnh hót. 

Vân Vũ Thường hung hăng trừng mắt nhìn hắn, chỉ tiếc đang mang thai, thân hình cồng kềnh, tay chân không linh hoạt bằng ngày xưa, bằng không, nhất định phải vươn ngón tay ngọc nhỏ và dài, dùng sức nhéo hắn mấy cái. 

Người này, cũng đã là cán bộ cao cấp cấp Phó giám đốc sở, vừa thấy vợ đến liền cợt nhả, giống đứa bé không nghe lời, không giống một cán bộ chút nào. 

Ở phòng chờ, sau khi cười nói ồn ào náo nhiệt được một hồi, mới xem như chào hỏi xong. Vân Hán Dân, Dương Cầm trong sự vây quanh của mọi người, đi ra khỏi phòng chờ. Một chiếc Mercedes-Benz màu đen bóng loáng và một chiếc xe con Audi, đã sớm đậu ở bên ngoài.  

- Chú Vân, cô Dương, mời! 

Lưu Vĩ Đông mỉm cười, lễ phép mời vợ chồng Vân Hán Dân đi lên chiếc Audi màu đen, chiếc xe mang biến số đặc thù của Bắc Kinh, thuộc quyền sở hữu của chính Trưởng ban Tổ chức Trung ương Lưu Thành Thắng. Lưu Vĩ Đông đã đặc biệt đưa tới đê nghênh đón Vân Hán Dân, có thể thấy được lễ nghĩa thực rất chu đáo. 

Ngoài mặt, Vân Hán Dân mỉm cười, nhưng trong đầu lại càng thêm cảnh giác, xem ra động tác của nhà họ Lưu lần này cũng không nhỏ. 

Chiếc thứ hai là xe Mercedes-Benz, là xe riêng của Lưu Vĩ Hồng, Phó cục trưởng Lưu tự mình lái xe, chở vợ trên xe nhà mình, không thêm người nào khác. Vân Vũ Thường vừa lên xe, liền nhè nhẹ dựa lưng vào ghế ngồi, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt. Nhìn qua, bụng của cô đã lớn hơn so với phụ nữ mang thai năm tháng bình thường, tất nhiên càng thêm mệt nhọc. 

Đoàn xe lập tức rời khỏi sân bay, chạy nhanh về phía khách sạn Yến Kinh. 

Lần này Vân Hán Dân vào Bắc Kinh, mục đích chính là để gặp mặt đồng chí Tùy An Đông, theo lệ cũ, vẫn ở tại khách sạn Yến Kinh. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.