Khi Kiều Hiền Bình và Bành Tông Minh ở trong phòng riêng ăn cơm nói chuyện, trong một căn phòng xa hoa ở lầu 6 khách sạn Ngân Yến, một đám người vây quanh chơi mạt chược
Bốn người chơi mạt chược, người xem còn nhiều hơn người chơi
Bành Anh An dựa vào tường ngồi, Thiệu Ngân Yến ngồi bên cạnh gã, trang điểm xinh đẹp, vết bầm tím trên mặt đã biến mất từ lâu, vẫn như trước xinh đẹp quyến rũ, cười tươi như hoa, dường như đã đi ra khỏi ám ảnh từ cái chết của Thiệu Minh Chính
Thẩm Vân Thiên ngồi ở tay trên của Bành Anh An, bên cạnh một trái một phải là hai cô gái 17, 18 tuổi, cách ăn mặc càng hở hang, liếc mắt nhìn qua một cái, trên người họ chỗ bị che lấp, tuyệt đối còn ít hơn nhiều so với chỗ không được che, gần như là áo hai mảnh
Tuy nhiên hai cô bé này trang điểm rất đậm, gần như lau sạch vẻ thanh thuần của các cô, chỉ có đậm chất phong trần
Hai người còn lại ở trên bàn, là hai người đàn ông 30, 40 tuổi đang ngồi, một trong hai người đó mặc quần lót lớn, cởi trần, trên ngực, bụng đều là thịt mỡ lớp lớp, còn xâm một hình đầu hổ chi chit, mồ hôi nhỏ giọt, có vẻ thật là buồn cười. Người còn lại thì gầy gò, mặc áo sơ mi lụa, mặt người dạng chó, xem qua là một ông chủ
Ngồi bên cạnh bọn họ, theo thường lệ có cô gái trẻ trang điểm đậm, ở nơi không xa có một nhân viên phục vụ đang đứng, chuyên môn bưng trà rót nước hầu hạ bọn họ
Trên bàn mạt chược, bày mấy đống tiền giấy, toàn là tiền có giá trị lớn 100 tệ, ngay cả một tờ 50 tệ cũng không thấy
- Con mẹ nó, đêm nay vận may thật thối! thêm 500!
Nhìn thấy ông gầy mặc áo sơ mi lụa lại tự mó, Bành Anh An sắc mặt liền trở nên rất không tốt, hùng hùng hổ hổ, cầm lên 5 tấm 100 tệ, quẳng lên bàn, mắt đỏ hồng, dường như tức giận rồi
Thẩm Vân Thiên cười nói:
- Anh An, đừng tức giận, vận may luôn là từng đợt, nói không chừng tiếp theo sẽ đến lượt anh, ha ha, tôi theo anh, thêm 500!
Nói xong, Thẩm Vân Thiên cũng đặt 500 tệ lên bàn, cũng là khí định thần nhàn. Kỳ thật Thẩm Vân Thiên mới là kẻ thua cuộc lớn nhất, còn thua nhiều hơn Bành Anh An, nhưng lại không vội không nóng nảy, dường như phẩm chất cờ bạc rất tốt
Ông mập hình xăm và ông gầy cũng cười ha ha, giống như không hề sợ anh An tức giận. Họ có thể cùng Thẩm Vân Thiên, Bành Anh An ngồi cùng một bàn chơi mạt chược, chắc chắn cũng là nhân vật rất có thực lực ở trong phố phường. Trên chiếu bạc không có cha mẹ, ai cũng sẽ không cố ý nhường Bành Anh An. Dù sao chơi mạt chược thì phải chơi thật, chơi giả thì không có ý nghĩa rồi, thắng tiền cũng không vui
- Anh An, nghe nói Cục trưởng mới Lưu Vĩ Hồng bên các anh rất lợi hại, làm động tác lớn ở cục công an của các anh, đổi không ít người. Còn muốn thành lập đại đội cảnh sát tuần tra và đại đội cơ động gì đó?
- Anh An, đây là việc đàng hoàng, không hỏi không được. Nếu hắn ta thật sự làm như vậy, đám huynh đệ có đường sống sao? Thực tại không được, chúng ta đều đi tránh nguy hiểm đi, đừng hướng lên họng súng…
Bành Anh An cả giận nói:
- Ông mập, ông có ý gì? Muốn trốn sao? Ông trốn được sao? Chạy trời không khỏi nắng. Trừ phi cả đời ông trốn ở bên ngoài không trở về!
Ông gầy áo sơ mi cũng phụ hoạ theo đuôi, nói:
- Đúng vậy, ông mập, ông chạy được, công ty của ông thì chạy không được
Ông mập xăm mình hai tay duỗi ra:
- Vậy làm thế nào? Không chạy, chờ hắn tới bắt sao? Rốt cuộc là tiền quan trọng hay mạng quan trọng?
Ông mập xăm mình xem qua toàn thân cọc cằn, so với Thẩm Vân Thiên càng giống đại ca xã hội đen, nhưng là người “kiến thức hiểu rõ”
Thẩm Vân Thiên liền cười, nói:
- Ông mập, đây cũng không giống lời ông nói. Dũng khí xông phố năm đó của ông đâu rồi? Một hơi chém tay chân của 6 người, sao bây giờ sợ rồi? Lưu Vĩ Hồng đáng sợ vậy sao?
Thiệu Ngân Yến ở một bên chen vào nói:
- Đúng vậy, anh mập theo tôi nói, dứt khoát anh mang theo mấy huynh đệ, đi chém Lưu Vĩ Hồng, xong hết mọi chuyện, vấn đề gì đều giải quyết rồi!
Ông mập xăm mình nhìn cô một cái, cười nói:
- Này, Ngân Yến, cô còn độc hơn cả tôi?
Thiệu Ngân Yến bĩu môi, oán hận nói:
- Hắn hại chết em trai của tôi, tôi hận không thể cho hắn chết mười ngàn lần!
Ông mập xăm mình nói:
- Vậy được, tôi cho cô đao, cô đi chém hắn đi!
Thiệu Ngân Yến cả giận nói:
- Anh cho rằng tôi không dám sao? Nếu tôi không phải phụ nữ, mạnh khỏe giống như anh, tôi lập tức thì đi chém hắn rồi, anh mập, lá gan của anh, không thể nhỏ hơn phụ nữ chúng tôi chứ?
Ông mập xăm mình không hề có chút hành động, vui cười nói:
- Ngân Yến, theo tôi, đàn ông có bản lĩnh của đàn ông, phụ nữ cũng có bản lĩnh của phụ nữ. Bản lĩnh của cô tốt như vậy, dứt khoát trực tiếp đi tìm Lưu Vĩ Hồng, lên giường với hắn, ở trên giường mài hắn chết, tôi không tin hắn chống đỡ được công phu trên giường của cô…
Tuy rằng ông mập xăm mình biết Thiệu Ngân Yến là người phụ nữ của Bành Anh An, nhưng không hề để ý. Phụ nữ của Bành Anh An nhiều vô số, dạng người nào cũng có, Thiệu Ngân Yến đáng là gì, Bành Anh An chẳng lẽ còn ghen tị vì cô?
Quả nhiên Bành Anh An cũng không tức giận, quay đầu quan sát Thiệu Ngân Yến một cái, bĩu môi, lộ ra vẻ khinh thường, nói:
- Thôi đi, mấy ông đó, chưa gặp qua vợ của Lưu Vĩ Hồng, ha ha, chỉ có như vậy, người ta có thể để mắt sao?
Thiệu Ngân Yến khuôn mặt lập tức đỏ bừng, oán hận trừng mắt nhìn Bành Anh An một cái, muốn trả lời lại một cách mỉa mai, cuối cùng vẫn không dám
Ông gầy lập tức lộ ra vẻ dâm loạn, cười đùa nói:
- Thế nào, anh An, vợ của Lưu Vĩ Hồng xinh đẹp vậy sao?
Bành Anh An nói:
- Rất xinh đẹp! Chí ít bao nhiêu năm nay, tôi chưa gặp qua người phụ nữ có khí chất và xinh đẹp hơn như vậy!
Ông gầy ung dung, nói:
- Không ngờ Lưu Vĩ Hồng có diễm phúc như vậy…
Tầm mắt của Bành Anh An, coi như rất cao, phụ nữ tuy nhiều, nhưng không ai không phải trẻ đẹp, Thiệu Ngân Yến tuổi này, ở trong mắt của Bành Anh An chính là già nua rồi. Gã tôn sùng vợ của Lưu Vĩ Hồng như vậy, có thể thấy nhất định là đại mỹ nhân khó gặp. Đáng tiếc, đó là vợ của Lưu Vĩ Hồng, ai dám đánh chủ ý gì? Chắc chắn là chán sống rồi!
Thẩm Vân Thiên thần sắc vừa động, cười ha hả nói:
- Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện vô dụng, mọi người yên tâm chơi đi
- Được được, chơi mạt chược…
Mọi người liền phụ hoạ theo đuôi, tiếp tục chơi mạt chược.
Gần như chơi tới 11 giờ, Bành Anh An vận may càng ngày càng thối, tiền như nước chảy thua hết, khi ông gầy áo sơ mi lại lần nữa tự mó, Bành Anh An đẩy mạnh bàn mạt chược, bực bội nói:
- Thôi đi, thôi đi, không chơi, không chơi, bực bội!
Thấy Bành Anh An tâm tình không vui, ông mập xăm mình và ông gầy áo sơ mi cũng không muốn chơi từ lâu, mong mỏi những lời này của gã, nghe vậy cũng đẩy mạt chược trước mặt, cười ha ha đứng dậy, khoác cô gái trẻ bên cạnh, cáo từ mà đi
Thiệu Ngân Yến cũng đứng dậy, nói:
- Anh An, em đi tắm trước…
Bành Anh An cũng không liếc cô một cái, phất tay, nói:
- Thôi đi, cô cũng đi đi, phiền chết rồi…
Thiệu Ngân Yến sắc mặt lại biến đổi, đang muốn nói chuyện, Thẩm Vân Thiên cười nói:
- Ngân Yến, Anh An tâm trạng không tốt, cô mặc kệ anh ta, về trước đi, để một mình anh ta nghỉ ngơi một đêm
- Vậy được rồi, tôi đi trước
Thiệu Ngân Yến cũng không kiên trì, cầm lấy bóp của mình thì rời khỏi
- Chờ một chút...
Bành Anh An gọi cô lại, tiện tay cầm lấy hai xấp tiền giấy 100 tệ ở trên bàn, đưa qua, nói:
- Cầm đi đi, chiếc nhẫn kim cương đã hứa với cô, cô tự đi mua, mấy ngày này tôi không thể đi với cô, phải đi làm
Thiệu Ngân Yến cũng không khách khí, thuận tay nhận lấy, nhét vào bóp, cười hì hì phất tay với gã, nhẹ nhàng mà đi
Thẩm Vân Thiên cười nói:
- Anh An, vậy thì đúng rồi. Phụ nữ phải luôn dụ dỗ, không thể chỉ đánh, vậy sẽ mắc lỗi. Thiệu Ngân Yến coi như là biết điều, dụ dỗ cô nhiều hơn cũng không xấu. Dù sao cô ta cũng là một cán bộ, thăm dò tin tức cũng được
Bành Anh An cười lạnh một tiếng, nói:
- Trời, tôi dựa vào cô ta thăm dò tin tức? Tôi thấy cô ta đáng thương thôi
Thẩm Vân Thiên gật gật đầu, lại khoát tay, hai cô gái trẻ luôn ở bên cạnh y, liền rời khỏi phòng, ở bên ngoài đóng cửa lại. Thẩm Vân Thiên trên mặt mỉm cười lập tức đã không thấy tăm hơi, hai hàng lông mày chau lại, cầm lấy thuốc lá trên mặt bàn, đưa cho Bành Anh An một điếu, tự mình cũng mồi một điếu, hút hai hơi, nói:
- Anh An, chúng ta không thể tiếp tục bị động như vậy, phải nghĩ cách, ông mập nói không sai, không thể ngồi chờ Lưu Vĩ Hồng tới thu thập chúng ta
Bành Anh An hung hăng hút thuốc, rầu rĩ nói:
- Hắn hiện tại nắm quyền, chúng ta có thể có cách gì tốt?
Thẩm Vân Thiên nói:
- Nắm quyền là nắm quyền, nhưng cũng không hẳn là không có cách nào. Vừa rồi ông mập nói, cũng đã nhắc nhở tôi…
Bành Anh An cũng không có vẻ nhiệt tình, nói:
- Anh Thiên, không phải anh thật sự muốn làm mỹ nhân kế chứ? Tôi nói với anh, không có tác dụng đâu. Lưu Vĩ Hồng sẽ không thiếu suy nghĩ như vậy
Thẩm Vân Thiên thản nhiên nói:
- Thử cũng chưa thử, sao biết không có tác dụng? Mỗi người đều có nhược điểm, tôi cũng không tin Lưu Vĩ Hồng là thánh nhân, con người toàn vẹn, một chút điểm yếu đều không có!
- Tôi cảm thấy mỹ nhân kế không thiết thực, thật đó
Bành Anh An nhìn Thẩm Vân Thiên, nói rất nghiêm túc:
- Nếu trông cậy vào cái này, làm không tốt chúng ta càng bị động
Thẩm Vân Thiên nói:
- Sẽ không càng bị động, nhiều lắm là hắn không mắc lừa, chúng ta cũng sẽ không tổn thất gì. Hơn nữa, tôi cũng không phải chỉ trông cậy vào cái này. Lưu Vĩ Hồng có bản lĩnh của hắn, chúng ta cũng có năng lực của chúng ta. Anh An, bây giờ mấu chốt nhất là chúng ta không thể chờ Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh hoàn thành bố cục của hắn, chờ sau khi hắn chuẩn bị xong mọi thứ, chúng ta mới nghĩ cách phản kích, vậy thì quá muộn rồi
Bành Anh An lập tức tinh thần tỉnh táo, ngồi thẳng thân mình, nhìn Thẩm Vân Thiên, hưng phấn mà nói:
- Thiên ca, lời nói này nói đến ý chính, anh nghĩ ra cách tốt gì rồi
- Ha hả, chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ, luôn có cách
Thẩm Vân Thiên kiêu ngạo cười, thần bí nói, dường như tính trước kỹ càng.