Trong phòng riêng của nhà hàng Trung Quốc khách sạn Ngân Yến. Nhân viên phục vụ qua lại không ngớt, đủ loại thức ăn tinh xảo không ngừng dâng lên, Phó tổng giám đốc khách sạn đích thân "Trông coi", ở một bên không ngừng thúc giục nhân viên phục vụ, bảo bọn họ nhanh tay chút, cử chỉ mau lẹ chút
Coi tư thế này, tức là nhà hàng đang tiếp đại một nhân vật lớn khó lường
Trong phòng riêng, tổng cộng chỉ có hai vị khách, nhưng lại có 7, 8 nữ nhân viên phục vụ trẻ trung xinh đẹp thân mặc sườn xám màu đỏ xẻ tà cao đứng hầu hạ. Hai vị khách này, quả thật cũng là khó lường. Trong đó có một vị, đúng là cha của An ca, cục trưởng Bành của cục Công an trước kia, hiện nay Bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự. Một vị khác, năm mươi mấy tuổi, tai to mặt lớn, cũng là khách quen của khách sạn Ngân Yến, Phó bí thư Thành ủy Kiều Hiền Bình.
Ông chủ lớn của ông chủ lớn đã tới, bên khách sạn, sao có thể không xốc lại toàn bộ tinh thần chứ?
Nếu là lỡ đắc tội bố của An ca, ai chịu trách nhiệm nổi đây!
Hai vị khách, rượu và thức ăn cũng bày đầy một bàn. Tuy nhiên Kiều Hiền Bình và Bành Tông Minh ai nầy đều không để ý, dường như đây là đương nhiên. Ăn hay không ăn hết cũng không sao, mấu chốt là cần phải xa hoa như vậy, mới có thể xứng với thân phận của hai vị quan gia
Như lời đời sau có nói, cán bộ không uống Mao Đài, uống cái gì?
Uống đây không phải là rượu, uống đây chính là một loại địa vị!
- Nào, anh Kiều, tôi kính anh, cạn một ly!
Bành Tông Minh nâng chén rượu lên, hướng Kiều Hiền Bình nói. Xưng hô này khá “kỳ quái”, mang theo hơi hướng giang hồ khá đậm. Thông thường khi chỉ có hai người với nhau, Bành Tông Minh mới có thể xưng hô như vậy với Kiều Hiền Bình. Kỳ quái chính là, quan hệ hai người bọn họ chặt chẽ như thế, nhưng người thật sự biết được mối quan hệ này, lại chẳng có bao nhiêu. Ở trường hợp công chúng, Kiều Hiền Bình từ trước đều là một bộ dáng giải quyết việc công, đối đãi với Bành Tông Minh cũng không thân thiện gì cho lắm
Đây cũng là tính cách của Kiều Hiền Bình quyết định, Bành Tông Minh đành nhân nhượng gã
Tuy nhiên Bành Tông Minh xác thực khá khâm phục Kiều Hiền Bình, đầu óc người này, đơn giản. Lấy thân phận của cán bộ điều từ trên xuống, chẳng những ở thành phố Cửu An đứng vững gót chân, hơn nữa còn rất có thực quyền, đến Tân Minh Lượng cũng coi trọng gã một bậc. Khi gặp phải những vấn đề đặc biệt khó khăn, Bành Tông Minh luôn thích mời Kiều Hiền Bình cùng nhau tụ hội, tìm chủ ý, chỉ cần Kiều Hiền Bình nói mấy câu, thì đã có thể khiến Bành Tông Minh có cảm giác hiểu ra mọi việc
Hai người âm thầm quan hệ cực tốt, bình thường vượt xa dự đoán của người khác
Kiều Hiền Bình nâng chén rượu lên, cùng y nhẹ nhàng chạm cốc, hai người uống một hơi cạn sạch.
Hai người uống được vài chén rượu, Bành Tông Minh liền nhẹ nhàng vung tay lên, nhân viên phục vụ khắp phòng toàn bộ kéo ra ngoài. Bành Tông Minh đặt chung rượu xuống, khe khẽ thở dài, trên mặt tươi cười lập tức biến mất dạng, lại hiện lên mây đen.
- Ôi, anh Kiều, tôi thật không ngờ tới, Lưu Vĩ Hồng có năng lực lớn như vậy…
Bành Tông Minh thở dài nói.
Tiếng thở dài này, là có nguyên nhân. Lần trước hội nghị thường vụ Thành ủy sau khi thảo luận qua đề tài có liên quan thành lập đại đội cảnh sát tuần tra và đại đội cơ động 110 của Đảng ủy Công an, Lưu Vĩ Hồng lập tức lấy danh nghĩa của Đảng ủy Công an thành phố Cửu An, hướng sở Công an tỉnh và Đảng ủy Công an tỉnh đánh một phần báo cáo, cũng báo lên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Phần báo cáo này, Bí thư Thành ủy Vương Thì Hằng và Chủ tịch thành phố Lục Mặc cũng chưa ký tên, Lưu Vĩ Hồng lập tức đưa lên. Tuy nhiên Vương Thì Hằng và Lục Mặc đều không nói gì thêm. Trên Hội nghị thường vụ, Lưu Vĩ Hồng nói rất rõ ràng, vấn đề biên chế và kinh phí, tự hắn giải quyết!
Lúc ấy Vương Thì Hằng Lục Mặc cũng không có phản đối, Đảng ủy Công an đánh ra bản báo cáo chính thức đưa lên, bọn họ tự nhiên cũng không tiện nói là không được. Dù sao lý do bọn họ đưa ra để phản đối, cũng là vấn đề biên chế và kinh phí.
Thông thường mà nói, một chương trình nghị sự nếu trên hội nghị thường vụ Thành ủy chưa từng đạt được thông qua, lãnh đạo phân công quản lý sẽ không tiếp tục nhắc lại. Đây cũng là thông lệ quan trường. Nếu tất cả mọi người phản đối, lãnh đạo phân công quản lý lại khư khư cố chấp, chính là muốn cùng đoàn người đối nghịch.
Trong quan trường, không thể đùa như vậy.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng là người ngoại lệ!
Nói ra thì, đây cũng không thể trách Lưu Vĩ Hồng. Tỉnh ủy cho hắn đến Cửu An, chính là để chỉnh đốn trật tự trị an, kết quả đồng chí Cửu An đều không phối hợp, động tác lớn đầu tiên của Lưu Vĩ Hồng, liền bị phủ quyết, vậy người ta sau này làm sao khai triển công tác?
Hơn nữa lý do các ông phản đối lại chỉ là việc biên chế và kinh phí không tiện giải quyết, vậy thì Lưu Vĩ Hồng chỉ còn cách trực tiếp hướng ở tỉnh giơ tay.
Nguyên tưởng rằng ở tỉnh cũng sẽ không có ý kiến gì rõ ràng, dù sao đây là sự tình của thành phố Cửu An, Đảng ủy Công an tỉnh và sở Công an tỉnh, chỉ sẽ ký kết với ý kiến mang tính nguyên tắc, cuối cùng vẫn phải trả về nội bộ thành phố Cửu An giải quyết. Không ngờ lần này, lại khiến đoàn người toàn bộ rớt mắt kính một lần
Chẳng những Đảng ủy Công an tỉnh và sở Công an tỉnh có phê duyệt rõ ràng, đồng ý thành lập đại đội cảnh sát tuần tra và đại đội cơ động 110 cục Công an thành phố Cửu An, đến Chủ tịch tỉnh Lý Dật Phong cũng có phê chỉ thị rõ ràng, vì để ủng hộ công tác trị an của thành phố Cửu An, Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định vì sự thành lập của đại đội cảnh sát tuần tra và đại đội cơ động cấp phát một khoản chi. Lý Dật Phong cũng phê chỉ thị nói, nếu sự thật chứng minh, cách tiến hành lần này mà có hiệu quả rõ ràng đối với việc duy trì xã hội trị an, thì có thể suy xét tiến hành mở rộng ở thành thị khác.
Kể từ đó, biên chế và tài chính, sẽ không còn trở thành vấn đề.
Đại đội cảnh sát tuần tra và đại đội cơ động 110 của cục Công an thành phố Cửu An, do Ủy ban nhân dân tỉnh trực tiếp cấp phát ngân sách, mà trang thiết bị liên quan đến cảnh sát, thì do sở Công an tỉnh phụ trách cung cấp, hoàn toàn không gia tăng gánh nặng tài chính cho thành phố Cửu An.
Có được phê duyệt chỉ thị rõ ràng ở tỉnh, Vương Thì Hằng và Lục Mặc không lời nào để nói, đành phải ký tên lên báo cáo, đồng ý thành lập đại đội cảnh sát tuần tra và đại đội cơ động 110 cục Công an thành phố Cửu An
Sự tình rõ ràng, ở tỉnh đã quyết định hạ quyết tâm, phải hoàn toàn xoay chuyển hiện trạng "Cửu An bất an", Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Cửu An nếu tiếp tục cứng rắn chống đối, không nghi ngờ sẽ hoàn toàn chọc giận lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh.
Các anh rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Cửu An các anh là kẻ giật dây của bọn lưu manh côn đồ?
Không cần nói Vương Thì Hằng Lục Mặc không có cái gan này, cho dù là Tân Minh Lượng, cũng không dám cứng rắn chống đối. Đây là chủ động đem cán dao giao vào tay lãnh đạo Tỉnh ủy
Có được chỉ thị phê duyệt này, “đội ngũ thân tín” đầu tiên của Lưu Vĩ Hồng ở thành phố Cửu An, có thể lập tức được thành lập. Mà danh sách nhân viên đợt đầu tới sở Công an tỉnh huấn luyện, cũng đã xác định xuống dưới. Lưu Vĩ Hồng hai ngày này đều ở tỉnh, cụ thể mà nói, chính là ngâm mình ở sở Công an tỉnh, để sở Công an tỉnh lập tức giao lưu cán bộ đắc lực tới cục Công an thành phố Cửu An, đồng thời ở trường học cảnh sát tỉnh Sở Nam chọn lựa học viên thích hợp, chuẩn bị tạo thành thành đội ngũ nòng cốt của đại đội cảnh sát tuần tra và đại đội cơ động 110 ở thành phố Cửu An
Động tác của tỉnh và Lưu Vĩ Hồng nhanh chóng như thế, khiến cho các sếp lớn của thành phố Cửu An, đều có chút không theo kịp. Nguyên tưởng rằng đám quan chức này, không có hai hai tháng thời gian là không giải quyết xong, ai ngờ chỉ mười ngày liền có kết quả.
Mắt thấy tâm phúc thân tín ở cục thành phố Cửu An mà mình trăm cay nghìn đắng đề bạt lên, sắp đối mặt với cục diện tẩy trừ, mạng lưới quan hệ kia nhìn qua rất dày đặt không gì phá nổi, trong nháy mắt sẽ bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, trong lòng Bành Tông Minh sao không nóng như lửa đốt được chứ?
Không có lực lượng này, Bành Tông Minh sẽ hoàn toàn đánh mất lợi thế “Đàm phán” với Lưu Vĩ Hồng, từ nay về sau sau khi, chỉ có thể bị động phòng ngự, hoàn cảnh hoàn toàn bị giảm ánh sáng, bị đánh không thể trả đòn
Bành Tông Minh trái lo phải nghĩ, khổ vô thiện sách (đau khổ vì không có sách lược hay), đành phải hẹn gặp Kiều Hiền Bình. Ban đầu cho rằng, dưới thế cục mẫn cảm này, Kiều Hiền Bình rất có khả năng sẽ không đồng ý đến khách sạn Ngân Yến dùng cơm. Không ngờ Kiều Hiền Bình lại rất hào sảng, một ngụm đáp ứng. Điều này khiến cho Bành Tông Minh rất là cảm động, cũng hơi có chút an tâm. Đây chứng minh, ở trong mắt Kiều Hiền Bình, hiện tại đến khách sạn Ngân Yến dùng cơm, cũng không quan trọng gì cho lắm. Dùng lời khác để nói, là ở trong mắt Kiều Hiền Bình, tình thế vẫn chưa đến mức đặc biệt nghiêm trọng.
Kiều Hiền Bình nếu cho là như vậy, cũng là có mấy điểm lý do.
- Lão Bành, nghe nói ông trước mấy ngày có đi tìm Lưu Vĩ Hồng?
Kiều Hiền Bình ung dung thản nhiên, gắp một miệng đồ ăn, mới chậm rãi nói
- Đúng vậy
Bành Tông Minh gật gật đầu
Kiều Hiền Bình cười cười, nói:
- Nghe nói Lưu Vĩ Hồng còn nói chuyện rất được, đồng ý cho con trai ông ở lại chi đội trị an, không đi huấn luyện ở tỉnh nữa, đúng không?
Bành Tông Minh lại gật gật đầu, nói:
- Là như thế. Tôi phỏng chừng, Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn đem quan hệ làm quá căng
Kiều Hiền Bình liền cười rộ lên, vừa cười vừa lắc đầu, lại không nói gì nữa, mà là nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe miệng hiện lên một chút ý trào phúng, dường như đối với "Chỉ số thông minh" của bí thư Bành rất không cho là đúng.
Bành Tông Minh lập tức liền nóng mắt, vội vàng đưa đầu kề sát trước mặt Kiều Hiền Bình, vội vàng nói:
- Anh Kiều, anh có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, đừng cất giấu. Tôi hiện tại thật là lòng người rối loạn!
Kiều An Bình liếc mắt nhìn y một cái, thản nhiên nói:
- Tôi thấy cũng là như thế này. Lão Bành, ông cảm thấy dưới tình huống như vậy, con trai ông có ở lại chi đội trị an không, là rất quan trọng sao? Đợi đại đội cảnh sát tuần tra và đại đội cơ động cục công an thành phố vừa thành lập, con trai ông ở chi đội trị an, còn có bao nhiêu phân lượng?
Chi đội trị an của Cục công an thành phố tính toán đâu ra đấy, cũng đến cả trăm người, còn bao gồm rất nhiều nhân viên làm việc. Mà biên chế chính thức của đại đội cảnh sát tuần tra và đại đội cơ động 110, là 256 người, chiếm ưu thế hoàn toàn. Đây là dòng chính của Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn, tuyệt sẽ không cho phép Bành Anh An và lãnh đạo khác của cục công an thành phố trộn lẫn vào đó. Rồi cộng thêm từ chi đội trị an điều động một nhóm người tham gia lớp huấn luyện, lại giao lưu trao đổi một đám nhân viên cảnh sát lại đây, Bành Anh An ở chi đội trị an, lập tức tựa như bạn cùng đường mà thôi, nói chuyện tựa như đánh rắm, ai sẽ nghe y chứ?
- Anh… anh là nói, Lưu Vĩ Hồng không giống rút dây động rừng, mà đang tung hỏa mù, mê hoặc chúng ta?
Kiều Hiền Bình lại nâng chén rượu lên uống một ngụm, từ chối cho ý kiến.
Nếu Bành Tông Minh đã tự hiểu ra mấu chốt trong đó, Kiều Hiền Bình không cần phải nói thêm gì nữa
- Vậy, anh Kiều, tôi bây giờ nên làm cái gì đây?
Bành Tông Minh vội vàng hỏi.
Kiều Hiền Bình cười cười, nói:
- Lão Bành, ông hiện tại đã không phải là Cục trưởng Công an, sự tình của cục Công an, tốt nhất không cần tiếp tục nhúng tay nữa. Ông vừa mới nói, Lưu Vĩ Hồng không muốn đem quan hệ làm căng, là nói rất đúng. Nhưng, không bao gồm ông. Quan hệ của hắn và ông không làm căng là không có khả năng. Lão Bành, Cửu An không phải là Cửu An của mình ông, là Cửu An của mọi người. Ông hiện giờ là nhân vật số một của khu Hỏa Cự, làm tốt sự tình bên khu Hỏa Cự là được rồi. Chuyện bên thành phố, vẫn là mời Bí thư Vương và Chủ tịch thành phố Lục bọn họ đi mà quan tâm
Bành Tông Minh sửng sốt, lập tức liền trở nên trầm ngâm, lát sau, ánh mắt sáng ngời, dường như đã hiểu rõ ý tứ của Kiều Hiền Bình, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia cười nhe răng độc ác.