Quan Gia

Chương 731: Chương 731: Nhà chúng ta còn có nhà đại tư bản




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 731: Nhà chúng ta còn có nhà đại tư bản 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

 

 

 

 

- Vĩ Hồng, Quỳnh Hải dù nhỏ nhưng cũng có tới hơn bảy trăm vạn nhân khẩu, hai ba mươi khu hành chính cấp huyện, chỉ dựa vào việc phát triển du lịch rất khó kéo lên kinh tế toàn tỉnh phát triển với tốc độ cao đi? 

Vân Hán Dân rõ ràng đã thật hứng thú, ngồi thẳng người, thật nghiêm túc nhìn Lưu Vĩ Hồng hỏi, vẻ uể oải khi vừa vào cửa tựa hồ đã biến mất từ lâu. 

Tuy rằng hắn muốn nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng không dự đoán được thậm chí Lưu Vĩ Hồng có thể có phương án phát triển kinh tế Quỳnh Hải trọn vẹn như vậy, hoặc là ít nhất cũng có được ý nghĩ đại khái. 

Thật sự mà nói, bây giờ Vân Hán Dân đã không còn phản cảm đối với Lưu Vĩ Hồng, ngược lại còn rất vừa lòng vui vẻ, nhưng đối với thành tựu về phương diện xây dựng kinh tế của Lưu Vĩ Hồng còn chưa hoàn toàn xác nhận. Dù sao Lưu Vĩ Hồng nắm quyền một phương, lớn nhất cũng chỉ là một thành phố cấp Huyện. Ở trong phạm vi nhỏ như vậy, Lưu Vĩ Hồng lợi dụng quan hệ của mình tại Ủy ban và các bộ trung ương, tranh thủ một ít tài chính đầu nhập, ở địa phương gom góp thêm một chút tài chính, thực hiện kinh tế phát triển tốc độ cao không phải là chuyện quá khó khăn. Cho nên Vân Hán Dân cũng không quá khẳng định khả năng của Lưu Vĩ Hồng. Ít nhất cũng không cho rằng hiện tại Lưu Vĩ Hồng đủ khả năng “chủ trì” phát triển kinh tế của khu hành chính cấp Tỉnh. 

Nhưng hiện tại xem ra, ý nghĩ của mình rõ ràng chưa cởi mở, Lưu Vĩ Hồng thật sự có bổn sự này. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Đối mặt với những khu hành chính cấp Tỉnh khác mà nói, chứng thật là không đủ. Nhưng đối với Quỳnh Hải mà nói, dù còn chưa hoàn toàn đầy đủ, ít nhất cũng đã là trụ cột lớn. 

Lời này của Lưu Vĩ Hồng còn chưa hoàn toàn thấu đáo. So sánh mà nói, Quỳnh Hải bất quá chỉ tương đương với một vài địa vực thành phố địa cấp trong nội địa, nhân số cũng tương đương. Lại có được quyền hạn phát triển kinh tế cấp tỉnh, còn có được chính sách ưu đãi lớn nhất của đặc khu kinh tế cùng tài chính nghiêng vào, nếu như vậy còn chưa xây dựng được kinh tế, người nắm quyền chỉ sợ không khỏi gặp phải đánh giá quá “bình thường”. Tự nhiên lời này không thể nói rõ, nếu không sẽ đắc tội với ông cha vợ. 

Vân Hán Dân mỉm cười, cũng không vạch ra. 

Người này, còn rất ngạo khí! 

Nhưng Vân Hán Dân cũng không cho rằng đây là tật xấu, mỗi một kỳ tài kiệt xuất tuổi trẻ tuấn ngạn, tính cách khẳng định đều khác nhau. Hạ Mạnh Cường thành thục ổn trọng là ưu điểm, Lưu Vĩ Hồng kiên quyết tiến htur chẳng phải cũng là ưu điểm sao? 

- Cha, ngoại trừ tài nguyên du lịch phong phú, tỉnh Quỳnh Hải còn là tỉnh lân cận khí hậu nhiệt đới duy nhất trong quốc gia, khí hậu ấm áp dễ chịu, lúa nước trong hai năm có thể chín năm lần, một số ít địa phương thiểu số nam bộ thậm chí còn có thể một năm chín ba lần. Mặt khác chu kỳ cây nông nghiệp sinh trưởng cũng rất nhanh. Cho nên Quỳnh Hải có thể phát triển mạnh gieo trồng, đặc biệt gieo trồng cây công nghiệp cùng rau cải. Thứ này làm tốt tiền đồ cũng cực kỳ rộng lớn. Nói như thế này, tỉnh Quỳnh Hải còn cần tranh thủ trở thành địa phương cung cấp rau xanh cùng gạo trong cả nước! 

Vân Hán Dân không khỏi mỉm cười, vẻ mặt lại có chút phấn chấn nói: 

- Trở thành túi gạo trong cả nước thì không quá hiện thực, dù sao ruộng nước trong Quỳnh Hải cũng có hạn, hơn nữa còn có rất nhiều vùng núi. Nhưng muốn trở thành địa phương cung cấp rau xanh trong cả nước…đây thật là một ý nghĩ tốt phi thường. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Là như vậy thưa cha. Hiện tại rất nhiều địa phương bắt đầu muốn gieo trồng nhà kính, trái lại lượng cung ứng rau cải cũng càng lúc càng lớn, nhưng hiện tại việc gieo trồng nhà kính vốn liếng tương đối cao, muốn mở rộng đại diện tích trong cả nước là điều không thực tế. Quỳnh Hải không tồn tại vấn đề này, nơi này đại bộ phận địa phương căn bản không cần nhà kính, cũng đã có thể sản xuất tuyện đại bộ phận rau xanh. Cho dù là vào mùa đông, yêu cầu nhà kính cũng không cao, tương đối mà nói, phí tổn kiến tạo nhà kính sẽ thấp hơn nhiều. Đây là ưu thế của chúng ta, nhất định phải tiến hành phát huy. 

Nghe Lưu Vĩ Hồng trong lơ đãng dùng từ “chúng ta”, Vân Thế Huy cảm thấy buồn cười, nhưng nghĩ lại tựa hồ như lĩnh ngộ được vì sao mỗi khi Lưu Vĩ Hồng đi tới nắm quyền địa phương nào, đều có thể sáng tạo kinh tế gầy dựng kỳ tích, trong lúc này bổn sự rành rành, đó chính là vì có lòng dụng tâm lương khổ. 

Chỉ có khi bản thân mình nhìn sự vật đều là của “chúng ta” mà xem, mà làm, đó mới có thể toàn tâm toàn ý. 

- Cha, chuyện này còn có khả năng giúp đỡ! 

Lúc này Vân Vũ Thường đang bưng trái cây đi tới, liền nói. 

Vân Hán Dân càng thêm hứng thú, cười hỏi: 

- Các con đúng thật là chồng xướng vợ theo a. Được, vậy con nói một chút, con có năng lực giúp đỡ cái gì nào? 

Vân Vũ Thường cười nói: 

- Cha, hiện tại con rất có tiền, cha không phải không biết. 

Vân Hán Dân cười ha ha, nói: 

- Nhé, đúng vậy, cha thiếu chút nữa đã quên rồi, nhà chúng ta có một nhà đại tư bản! 

Trong phòng khách lập tức vang lên một mảnh tiếng cười. 

Vân Thế Huy hài hước nói: 

- Nhà đại tư bản, giám đốc Vân, chị tính ở Quỳnh Hải đầu tư làm gì vậy? 

Dương Cầm vội vàng nói: 

- Thế Huy, đừng có nói bậy. 

Ở trong nhà mình, không có người ngoài, Vân Hán Dân ngẫu nhiên mở miệng nói đùa với con gái, như vậy không có gì. Chỉ sợ Vân Thế Huy còn nhỏ tuổi, không biết nặng nhẹ, sau này trong bất luân trường hợp nào đều chạy theo Vân Vũ Thường hô to nhà tư bản, vậy thật không tốt. 

Vân Thế Huy lại không thèm để ý, nói: 

- Chị, có phải chị định đầu tư vào Quỳnh Hải, giúp đỡ thôn dân làm sản nghiệp chăn nuôi cùng gieo trồng đi? 

Vân Vũ Thường cười nói: 

- Thế Huy, không ngờ trong mắt em, chị của em chỉ là một người chỉ biết lung tung tạp tiền thôi phải không? 

Vân Thế Huy vội vàng nói: 

- Không, tuyệt đối không phải ý tứ kia, em chủ yếu chỉ là muốn học tập thêm nhiều hơn mà thôi. 

- Cha, con muốn ở Quỳnh Hải mở một xí nghiệp gia công thực phẩm. Quỳnh Hải chúng ta hoa quả nhiệt đới nhiều, tài nguyên thật phong phú. Nhưng vấn đề lớn nhất chính là hoa quả không thể cất giữ lâu, không thể chứa đựng lâu, trong quá trình vận chuyển rất dễ dàng tạo thành đại lượng hao tổn. Hoa quả mới mẻ bán ra đương nhiên rất tốt, nhưng hao tổn quá lớn, thật là đại phiền toái. Hơn nữa một khi bán không được, không qua vài ngày liền hư hỏng toàn bộ, vậy càng tổn thất lớn hơn nữa. Nếu như nguồn tiêu thụ không nhanh, sẽ tổn thương tính tích cực của nông dân. Con suy nghĩ, nếu làm ra một xí nghiệp gia công nguyên liệu thực phẩm là hoa quả, sẽ phát huy đủ tác dụng. Ví như sản xuất nước trái cây, mứt gia công, có thể trợ giúp nông dân tiêu hóa đại lượng hoa quả tươi. 

Vân Vũ Thường ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, vừa đưa hoa quả cho mọi người vừa thuận miệng nói. 

Lưu Vĩ Hồng liền vươn ngón cái với vợ. Hắn vốn có ý tứ này, đang chuẩn bị nói với Vân Hán Dân, Vân Vũ Thường lại nói trước. Quả nhiên là vợ chồng đồng lòng, “anh hùng luôn có chính kiến giống nhau”! 

Vân Hán Dân liên tục gật đầu nói: 

- Vũ Thường, ý kiến này không tệ, cha hoàn toàn tán thành. 

Vân Vũ Thường thản nhiên cười nói: 

- Cha, đây kỳ thật cũng là chủ ý của Vệ Hồng, anh ấy luôn nhắc với con, kiếm tiền phải nghĩ biện pháp làm trong quốc nội, thực nghiệp, như vậy kiếm được tiền mới có thể vì quốc gia phát triển mà làm ra chân chính cống hiến, bằng không chỉ là một khoản lợi nhuận, không có ý nghĩa thực tế. 

Vân Vũ Thường chính là như vậy, luôn không mất thời cơ vì chồng “đánh bảng quảng cáo”! 

Đừng tưởng rằng giữa người một nhà, không cần “đánh quảng cáo”, kỳ thật cần phải làm. Làm cho trưởng bối của Vân gia đều có điều hiểu biết đối với tài thao lược của Lưu Vĩ Hồng, là chuyện phi thường trọng yếu. Có thể kiên định thêm quyết tâm các trưởng bối ủng hộ Lưu Vĩ Hồng. 

Quả nhiên Vân Hán Dân liền thật cao hứng, nói: 

- Nói rất đúng. Kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa, nếu không thể vì nước ra sức, thật không có ý nghĩa. Cả đời một người, có thể sử dụng bao nhiêu tiền? Có đem tiền trên toàn thế giới kiếm vào tay, cũng không có ý nghĩa. 

Lại nói tiếp, những cán bộ cấp cao đồng lứa với Vân Hán Dân, đại bộ phận tâm tính vẫn thật đoan chính, lấy quốc gia thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Nghe nói Lưu Vĩ Hồng có loại chí hướng này, tự nhiên càng thêm tán thưởng. 

Kỳ thật nói trắng ra là, quan chức trong nước, nhất là cán bộ cấp cao, họ vốn không quá cần tiền. Tiền tài đối với họ mà nói, không có ý nghĩa quá lớn. Ở trong nước, quan chức đi tới cấp bậc nhất định, sinh lão bệnh tử đều do quốc gia gánh vác, ở nhà của chính phủ, ra có xe công cộng, đi địa phương xa một chút thậm chí còn có chuyên cơ. Chỉ cần anh tới cấp bậc này, tiền đã không có gì dùng. Chủ yếu anh không tìm thấy cơ hội để tiêu tiền. Nhưng có rất nhiều cán bộ luôn liều mạng kiếm tiền, tựa như là bị bệnh bắt buộc. Cẩn thận ngẫm lại, hẳn còn có một loại tâm lý “cảm giác không an toàn” cùng “tâm lý có quyền nhưng sợ quá thời hạn” đang tác quái. Rõ ràng tiền tài đối với bản thân mình không có ý nghĩa quá lớn, nhưng vẫn cứ kiếm mãi. Quyền lực ở trong tay mình, mỗi khi sử dụng một lần, nếu không sinh ra một chút “lợi riêng”, tựa hồ mình sẽ thiệt thòi. 

Còn có một loại tâm lý, chính là không thăng bằng, một loại cảm giác không thăng bằng vì sự ưu việt cực độ. Rất nhiều quan chức luôn cảm giác mình rất ưu tú, lẽ ra nên hưởng thụ hết thảy sự xa hoa trên thế gian này. Mắt thấy một ít người kinh doanh, hay nhà giàu mới nổi tiêu tiền như nước, ngợp trong vàng son, tâm lý liền lập tức không được thăng bằng. 

Bọn hắn dựa vào cái gì? 

Những nhà giàu mới nổi kia, trước đó không lâu còn là những tên lưu manh dưới quyền mình cai trị, trong nháy mắt đã biến thành dạng chó hình người. Kết quả là quan chức sẽ nghĩ, bọn người kia đều có thể hưởng thụ, còn ta thân là quan chức, còn không nên càng phải hưởng thụ sao? 

Một loại tâm lý phi thường kỳ quái mà vặn vẹo. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Cha, nông nghiệp Quỳnh Hải là điều kiện kiêu ngạo, có thể làm tốt đều trở thành sản nghiệp cột trụ. Bởi vì nguyên nhân truyền thống, công nông nghiệp chúng ta đã làm vài chục năm, làm giá cả nông sản hạ thấp, hiệu quả và lợi ích nông nghiệp cũng hạ thấp. Cho nên mới biến thành sự hiểu lầm, cho rằng nông nghiệp chỉ là sản nghiệp cơ sở, kéo chân sau cho việc xây dựng kinh tế. Kỳ thật nghĩ thế là lầm to. Công nông nghiệp không khả năng tiếp tục bị xem thường trường kỳ, dù sao quốc gia chúng ta có tám triệu nông dân, giải quyết vấn đề nông thôn sớm hay muộn sẽ trở thành một trong những điểm tựa được trung ương chú ý. Nông sản trướng giá, cũng là chuyện tất nhiên. Một khi nông nghiệp đã hình thành quy mô, hiệu quả và lợi ích cũng phi thường khả quan. Hơn nữa quan trọng là nếu làm tốt nông nghiệp, diện tích bao phủ phổ biến nhất, có thể giúp tuyệt đại đa số quần chúng cùng giàu có. Hơn nữa nông nghiệp là sản nghiệp xanh, sẽ không tạo thành xung đột với ngành du lịch Quỳnh Hải, ngược lại sẽ bổ trợ cho nhau. Nếu khu sinh thái đặc sắc, có thể làm ngành phụ thuộc du lịch mà phát triển. Bây giờ chúng ta phải làm chính là đem hai sản nghiệp cột trụ này kết hợp cùng một chỗ, dung hợp làm một thể. Chỉ cần làm được điều này, tổng thể xây dựng kinh tế của Quỳnh Hải liền sống lại, càng chạy thì chiêu số càng rộng lớn. Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của con, phương hướng phát triển cụ thể, sách lược kinh doanh cần phải mời chuyên gia tới tiến hành luận chứng. Ngành nghiên cứu phát triển cũng rất trọng yếu. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.