Chương 732: Hòa bình, xưa nay đều là từ đánh nhau mà giành được!
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvandan
Đây cũng là quan điểm mới của một người.
Nhờ các chuyên gia tiến hành luận chứng, và phát triển ngành khoa học!
Mặc dù bây giờ Ủy ban nhân dân các tỉnh, đều có văn phòng nghiên cứu chính sách, văn phòng nghiên cứu kinh tế, đồng thời cũng mời các chuyên gia, học giả của các trường đại học, về đảm nhiệm chức vụ cố vấn, nhưng đa số những tình huống này, chỉ là một cái danh nghĩa mà thôi. Nước chúng ta có rất nhiều quan chức, nhất là những cán bộ lãnh đạo có tư tưởng bảo thủ, ít nhiều gì thì cũng đều có một chút chủ nghĩa kinh nghiệm, chung quy thường là cảm thấy kinh nghiệm nhiều năm của mình mới đáng tin nhất. Làm cán bộ lãnh đạo trong thời gian dài, bất tri giác còn có thể dưỡng thành thói quen coi trọng quyền lực, không chấp nhận được ý kiến bất đồng với quan điểm của mình.
Vân Hán Dân đang rơi vào trong cơn trầm tư.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, cần phải đi sâu vào cái quan điểm này hơn nữa, cho nên liền nói thêm vài lời:
- Cha, xã hội hiện đại, phân chia cũng càng ngày càng nhỏ đi. Lãnh đạo cán bộ chúng ta, cũng không phải là vạn năng, không có khả năng ở mỗi phương diện đều xâm nhập tiến hành nghiên cứu được. Mà quản lý ở địa phương, xây dựng kinh tế, lại là một sự việc quan trọng cần phải giải quyết ngay. Cho nên, con nghĩ rằng, mời chuyên gia tiến hành thâm nhập điều tra nghiên cứu, đi sâu vào luận chứng, chế định ra đường lối quy hoạch phát triển ngành khoa học một cách hợp lý, là chuyện rất cần phải làm. Có thể sẽ vẽ ra cho chúng ta đường lối quy hoạch phát triển càng thêm hợp lý, tránh được chuyện phải đi đường vòng. Chi phí khi mở ra cải cách, con thấy giao nộp càng ít càng tốt. Nói không khách khí, thì mỗi lần chúng ta giao nộp chi phí, đều là đang lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của vô số nhân dân quần chúng ah!
Vân Hán Dân thần sắc hơi trầm xuống, giống như Lưu Vĩ Hồng nói những lời này, đã đâm trúng nội tâm của ông ta rồi.
Bởi vì “sờ đá qua sông” và “Giao nộp chi phí”, đúng là từ ngữ dùng để trốn tránh trách nhiệm mà nhóm cán bộ lãnh đạo đương thời thích dùng nhất. Lưu Vĩ Hồng nói những lời này, đúng là một sự đả kích trầm trọng.
Hiển nhiên ông bố vợ cũng đã hơi tức giận rồi, Vân Vũ Thường sợ phá hủy bầu không khí hài hòa này, liền vội vàng nói:
- Vệ Hồng, cán bộ chúng ta cũng cần phải học tập không ngừng, có một số tình huống còn chưa rõ ràng, thì chuyện giao nộp chi phí cũng là rất khó tránh khỏi.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại quả quyết nói:
- Chi phí thì vẫn cần phải giao nộp thỏa đáng. Nhưng khi có danh nghĩa này, thì rất nhiều cán bộ có thể cũng không cần phải chịu trách nhiệm, nên mới làm ra nhiều quyết định tùy tiện như vậy!
Rất nhanh, sắc mặt của Vân Hán Dân đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, liền khoát tay áo nói:
- Con muốn mời chuyên gia luận chứng...Ý kiến này ta thấy cũng tương đối có đạo lý. Đương nhiên, càng ít đi đường quanh vo lòng vòng thì cũng càng tốt.
Hiển nhiên, Vân Hán Dân cũng không phải loại người có tính cách, nghe xong lại muốn ý kiến này nọ. Huống chi bây giờ đang là đầu tháng ba, ở trong nhà mình, bố vợ và con rể cùng nhau nói chuyện phiếm, tất nhiên là không cần phải cãi nhau, khiến cho tất cả mọi người đều không cảm thấy thoải mái rồi. Người con rể này của ông, tính tình vốn là mười phần mạnh mẽ. Vân Hán Dân thân là bố vợ, bí thư Tỉnh ủy, tự nhiên cũng là phải có tấm lòng bao dung.
Ngồi một bên, Vân Thế Huy trầm ngâm nói thêm:
- Anh rể, bên vùng biển thì làm sao đây? Ở trên biển, có phải cũng có thể tiến hành lợi dụng được hay không? Quỳnh Hải mặc dù là tỉnh nhỏ nhất trong lãnh thổ cả nước, nhưng diện tích lãnh hải cũng là lớn nhất trong cả nước. Lãnh hải rộng lớn như vậy, nếu không dùng đến, thì có phải là rất đáng tiếc hay không?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, tán thưởng nói:
- Thế Huy này, cậu học đại học ở thủ đô, thật đúng là nơi nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, ý tưởng này của cậu cũng phi thường toàn diện. Ngoài biển đương nhiên là cần quan tâm nhiều hơn. Ngành nông lâm, ngành Thủy Hải Sản ở tỉnh Quỳnh Hải, nhất là ngành Thủy Hải Sản cũng có mặt kinh tế rất lớn. Tài nguyên ở Hải Dương, có hai phương diện rất tiềm năng, đầu tiên là tài nguyên khoáng sản, khai thác dầu thô ở trong thiên nhiên. Thứ hai chính là nghề đánh bắt thủy sản. Nếu muốn khai thác khoáng sản ở Hải Dương, thì kỹ thuật sẽ yêu cầu rất cao, mà nguồn tài chính đầu tư cũng phải yêu cầu một con số khổng lồ. Nói như vậy, thì cần phải được nhà nước, hoặc chính quyền cấp tỉnh hỗ trợ....
Vân Vũ Thường cũng cười nói:
- Anh nha, thực đúng là muốn tận dụng hết mọi thứ. Ngay cả một con chim nhạn bay qua đầu, anh cũng muốn nhổ lấy vài sợi lông của nó sao! Em thấy, sẽ không có chủ ý nào mà anh không dám nghĩ tới đâu.
Khi Vân Vũ Thường nói ra những lời này, thì tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Cái gọi là “hiểu chồng không ai bằng vợ”, câu nói này thực đúng là không sai chút nào.
Lúc này, Vân Hán Dân cũng cười nói:
- Vũ Thường, cha thấy suy nghĩ này của Vĩ Hồng cũng là có ý tứ đấy. Đất nước đang khai phát, khi hợp tác cùng địa phương, xuất ra một chút tiền vốn, đồng thời ăn chia một chút tiền hoa hồng, cũng là chuyện thực bình thường mà thôi. Xưa nay lợi ích luôn dính dáng với nhau mà!
Vân Vũ Thường chép miệng nói:
- Cha, ngài cũng bị anh ấy lôi kéo, sắp biến trở thành một vị gian thương chuyên nghiệp rồi đó!
Nghe vậy, lúc này Dương Cầm liền sẵng giọng nói:
- Vũ Thường, làm sao con lại nói như thế đây chứ? Cái gì mà gian thương với lại không phải gian thương, thật đúng là khó nghe. Cha con nếu đã là Bí thư Tỉnh ủy, thì đương nhiên phải vì tỉnh nhà mà suy nghĩ lợi ích quan hệ trong chuyện này chứ. Lại nói, khai phát tài nguyên ở ngoài biển , phân chia một ít lợi nhuận để xây dựng cho tỉnh nhà, thì có gì mà không hợp lý đây chứ.
- Hợp lý, hợp lý! Con có nói là không hợp lý đâu. Chỉ là hai người ở đây bày ra bộ mặt gian thương, làm cho người ta nhìn thấy mà trong lòng sợ hãi không thôi ah!
Vân Vũ Thường thần tình tươi cười giải thích.
Trong phòng khách, một lần nữa lại dấy lên bầu không khí cười đùa vui vẻ.
Cười đùa một trận xong, Lưu Vĩ Hồng liền nói:
- Làm gian thương thì làm gian thương chứ sao. Chỉ cần đem tiền dùng vào công việc nhà nước, thì chính là hợp lý. Tài nguyên thiên nhiên như ngành đánh bắt thủy sản ở ngoài biển, cũng là có hai loại phương thức. Loại thứ nhất đương nhiên là đánh bắt theo kiểu truyền thống, một loại nữa chính là nuôi dưỡng thủy sản. Đơn giản mà nói, thì chính là nuôi nhốt các loại cá biển trân quý.
Vân Vũ Thường cũng phụ họa theo:
- Hình thức này không tệ, vài năm trước kia ở Giang Khẩu đã có người làm mô hình này rồi. Nghe nói sản lượng rất cao, mà hương vị cá nuôi cũng không tồi chút nào, chẳng khác cá sinh trưởng ở trong thiên nhiên bao nhiêu cả. Trước đây không lâu, giám đốc câu lạc bộ chúng em, đã từng trình bày một bản báo cáo, là chuẩn bị xây dựng một khu ngư trường ở ven biển, để tạo ra một khu vui chơi giải trí, bao gồm ẩm thực, câu cá, nghỉ mát, kết hợp thành một thể. Nhóm cổ đông đều cảm thấy kế hoạch này rất không tồi, cho nên đã phê chuẩn rồi. Tài nguyên biển ở tỉnh Quỳnh Hải, so sánh cùng bên phía Giang Khẩu, thì chất lượng cũng tốt hơn, hoàn toàn nắm giữ đủ yếu tố để phát triển kế hoạch này.
Vân Hán Dân liền gật đầu tán thưởng, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng không thôi. Con gái và con rể đều có tiền đồ như vậy, chính mình còn là bí thư Tỉnh ủy. Cuộc sống trong lúc này, quả thật cũng là không có gì mà không hài lòng cả.
Buổi tối ngày hôm nay, Lưu Vĩ Hồng nói đến chuyện này, trên thực tế thì cũng là đã xây dựng kế hoạch phát triển tỉnh Quỳnh Hải ở trong tương lai rồi.
- Cha, hiện giờ việc chúng ta đánh bắt ngoài biển, tình huống như thế nào ạ?
Lưu Vĩ Hồng chợt hỏi, dần dần thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Vân Hán Dân khẽ nhíu mày, nói:
- Đánh bắt gần bờ thì còn được, chứ tình hình hoạt động ở vùng biển xa bờ, thì không lạc quan cho lắm.
Lưu Vĩ Hồng nhìn chằm chằm vào Vân Hán Dân, hỏi thêm một câu:
- Ví dụ như....?
Vân Vũ Thường đang ngồi bên cạnh không khỏi liếc ánh mắt kỳ quái nhìn Lưu Vĩ Hồng. Chẳng hiểu vì sao, bỗng dưng hắn lại quan tâm đến tình hình của ngành thủy hải sản như vậy làm gì.
Vân Hán Dân chậm rãi nói:
- Đánh bắt ở vùng biển xa bờ, hiện tại chủ yếu là phát sinh ra hai vấn đề. Thứ nhất là trang thiết bị quá mức lạc hậu, nghề đánh bắt xa bờ của tỉnh Quỳnh Hải, cũng vừa mới phát triển, tàu thuyền đánh bắt cá công suất lớn còn quá ít, đồng thời cũng không có nhiều ngư dân thành thạo đi đánh bắt xa bờ. Vấn đề thứ hai, chính là muốn đề cập tới việc tranh chấp lãnh thổ, nếu đánh bắt xa bờ, thực dễ dàng nảy sinh tranh chấp.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói:
- Cha, con có cái nhìn khác về nghề đánh bắt thủy hải sản ở những vùng biển xa bờ, đó mới chính là điểm tựa để nghề đánh cá truyền thống phát triển. Tỷ như các loại cá có giá trị kinh tế cao, bình thường ở những vùng hải lưu gần bờ đều khó mà gặp được. Nếu Quỳnh Hải muốn nghề đánh bắt cá xa bờ phát triển, trừ bỏ cải tiến trang thiết bị, xây dựng công ty Thủy Hải Sản quốc hữu quy mô lớn, chấp hành đánh bắt cá theo luật pháp, thì nhất định là sẽ kiện toàn. Con cho rằng, phạm vi đánh bắt cá đúng theo pháp luật, cần phải mở rộng thêm, về hướng nam, hướng đông, khuếch trương phạm vi lớn dần ra. Đồng thời cũng phái thêm một số đoàn thuyền đi ra ngoài biển thay nhau tuần tra. Đuổi hết các thuyền đánh cá trái pháp luật ra khỏi lãnh hải của chúng ta!
Nói dứt lời, diễn cảm trên mặt của Lưu chủ tịch thoáng hiện ra một tia chân khí “lăng lệ”.
Thần sắc của Vân Hán Dân nhất thời cũng đã trở nên nghiêm túc, tuy nhiên lại không muốn nói tiếp về vấn đề này, mà thân hình hơi ngả về phía sau, trong đầu nhanh chóng vận chuyển suy nghĩ. Lời nói này của Lưu Vĩ Hồng, không thể nghi ngờ là muốn đề cập tới một chủ đề phi thường nghiêm túc....đó chính là chủ quyền lãnh hải!
Chiếu theo cách nói của Lưu Vĩ Hồng, nếu thuyền tuần tra ngư chính của tỉnh Quỳnh Hải chủ động mở rộng tiến về khu vực hải lưu ở phía Nam, thì nhất định là sẽ dễ dàng xảy ra xung đột, chuyện tình tranh cãi ngoại giao cũng khó mà tránh khỏi.
Hiển nhiên, Vân Vũ Thường cũng ý thức được điểm này, cho nên không khỏi lo lắng nói:
- Vệ Hồng, làm như thế sẽ không gây ra tranh cãi ngoại giao đó chứ?
Lưu Vĩ Hồng hờ hững nói:
- Gây ra tranh cãi ngoại giao thì cũng đâu có sao. Ngay cả những tiểu quốc gia còn không sợ tranh chấp ngoại giao, thì chúng ta làm sao mà phải sợ đây chứ?
Lúc này, Vân Thế Huy cũng phụ họa nói:
- Anh rể nói đúng lắm. Bọn họ còn không sợ, thì chúng ta cần gì phải sợ chứ? Nếu còn già mồm cãi láo, thì sẽ đánh gãy răng bọn chúng luôn!
Nguyên lai sinh viên của trường đại học ở trên thủ đô, không ngờ là cũng có tiềm chất như vậy!
- Nói bậy!
Vân Hán Dân thần tình trầm xuống, rất không vui “hừ” lạnh một tiếng.
- Chuyện quốc gia đại sự, trẻ ranh như anh thì hiểu được cái gì đây chứ?
Vân Thế Huy mặc dù không dám rên lên một tiếng nào, nhưng thoạt nhìn, cũng là rất không phục.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cầm lấy bao thuốc ở trên bàn lên, kính dâng cho Vân Hán Dân một điếu, cũng châm cho mình một điếu, rít sâu vào hai hơi, rồi mới bình tĩnh nói:
- Cha, con cảm thấy suy nghĩ của Thế Huy cũng không sai đâu. Nếu kẻ nào già mồm, thì đáng bị đánh đòn. Hòa bình, xưa nay đều là từ đánh nhau mà giành được, chứ không phải là từ kháng nghị mà giành được đâu!
Vân Hán Dân khẽ nhướng mày lên, trầm giọng nói:
- Vĩ Hồng, người trẻ tuổi dám nghĩ dám làm là chuyện tốt. Nhưng có một số thời điểm, cũng phải chú ý đến hoàn cảnh ở trong quốc nội và thế giới bên ngoài. Vừa trải qua chiến tranh không bao lâu! Giai đoạn hiện giờ, nhiệm vụ chủ yếu của đất nước chúng ta, là phải tập trung tinh lực để xây dựng và phát triển nền kinh tế.
Lời này chẳng khác nào là đang cảnh báo Lưu Vĩ Hồng, anh không cần phải xúc động nhất thời. Anh đưa ra cái chủ ý này, chính là muốn khơi gợi sự cực đoan, cùng với phương châm chính sách của nhà nước, là hoàn toàn đi ngược....
Lưu Vĩ Hồng thoáng mỉm cười, khẽ nói:
- Cha, nếu phân tích tình huống cụ thể. Bản thân con cảm thấy được, đồng chí Lý Trì Quốc ở trong những thời khắc mấu chốt, ánh mắt thực chuẩn xác, lòng quyết tâm cũng rất kiên cường. Có một số việc, ban chấp hành TW Đảng làm ra quyết định, đều sẽ gây ra tranh cãi rất lớn, nhưng khi chính quyền địa phương làm ra, thì lại không giống như vậy nữa rồi. Chuyện tình tranh chấp chủ quyền lãnh hải, là không có biện pháp nhượng bộ đâu. Bất kể xuất phát từ lý do nào, thì nó cũng là vấn đề mang tính chiến lược. Một khi đã như vậy, hiện giờ vùng lãnh hải ở tỉnh Quỳnh Hải, sao chúng ta không thử làm xem, thế nào?