Chương 733: Bệnh tình của lão gia tử, lại nguy kịch.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvandan
- Bà xã này....Căn nhà này, hình như anh mới chỉ đến có hai lần thôi ah!
Ngày mùng 5 đầu năm, Lưu chủ tịch cùng giám đốc Vân quay về thành phố Giang Khẩu, đi tới tòa biệt thự trước kia của Vân Vũ Thường, Lưu chủ tịch liền cảm khái nói.
Giám đốc Vân thoáng liếc mắt nhìn hắn, “hừ” một tiếng, làm ra vẻ như đang hờn giận, nói:
- Chuyện này thì còn phải hỏi chính bản thân Lưu chủ tịch à. Đâu phải vợ của anh không chào đón anh đâu cơ chứ!
Nghe vậy, Lưu chủ tịch liền nhăn mặt, cười hì hì ôm lấy bà xã, hôn xuống bờ má mềm mại một cái, ưỡng thẳng lưng, nghiêm mặt nói:
- Bà xã, chẳng phải là anh bận công tác hay sao?
- Em biết anh bận công tác, cho nên em cũng không có trách anh mà. Bất quá, Lưu chủ tịch, bây giờ anh làm chủ tịch thành phố mà đã bận như vậy, nếu sau này làm chủ tịch tỉnh, bí thư Tỉnh ủy, thì không biết mỗi năm anh dành được bao nhiêu thời gian, để bồi tiếp vợ con của anh đây nhỉ?
Vân Vũ Thường hóm hỉnh nói.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, song chưởng dang rộng ra, đem bà xã nhấc bổng lên, nhanh chân bước vào bên trong phòng ngủ.
- Này, anh làm gì vậy?
Vân Vũ Thường nhất thời kinh hô lên, dường như gã này lại đang có ý đồ xấu xa. Mấy ngày hôm nay, không có một buổi tối nào là yên tĩnh. Hiện giờ thì đã hoàn toàn thay đổi luôn rồi, ngay cả giữa trưa còn ban ngày ban mặt, mà cũng muốn làm chuyện xấu xa.
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì nói:
- Bà xã, chẳng phải em vừa mới nhắc đến trẻ con hay sao? Anh đã có vợ rồi, nhưng vẫn còn chưa có con. Cho nên chúng ta cần phải nắm chắc thời gian, sinh con đẻ cái, mới là chuyện đại sự hàng đầu ah!
- Đừng làm rộn nữa, đừng làm rộn nữa. Vừa về nhà xong, nhiều ít cũng phải tỏ ra đứng đắn một chút ah!
Vân Vũ Thường rất “hoảng hốt”, người này thực đúng là chẳng biết phân biệt được địa điểm và thời gian thích hợp. Vừa nghĩ tới thì đã muốn làm ngay rồi.
Nguyên bản đã nói là ban đầu ở thành phố Tân Hải nghỉ ngơi, sau đó bay thẳng về Đại Ninh, rồi chạy thẳng về Hạo Dương tham gia công tác. Sau đó, lại bàn bạc cùng Vân Vũ Thường, cảm thấy được ở bên phía Giang Khẩu, có mấy người nhất định cũng phải đến bái phỏng thăm hỏi. Tỷ như hai cha con Quý Tiểu Xuyên và Quý Thụy Lâm, tham mưu trưởng của Hạm đội Nam Hải, Mạnh Thanh Sơn. Hiện giờ Quý Thụy Lâm chân chính là phó chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam, Vân Vũ Thường kinh doanh ở Giang Khẩu, đã cấp cho không ít trợ giúp, những ngày lễ tết hàng năm, đáng lý là cần phải đến nhà bái phỏng. Cho nên, hôm nay mới chạy tới Giang Khẩu trước, buổi tối sẽ cùng mấy vị bằng hữu ở Giang Khẩu ăn một bữa cơm, rồi ngày mai sẽ khởi hành đến thành phố Nam Phương.
Nào ngờ, bỗng dưng người này lại muốn hồ nháo.
Ngay từ đầu, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không để ý tới sự “kháng nghị” của Vân Vũ Thường, mà trực tiếp nhấc bổng bà xã lên, đi vào trong phòng ngủ. Dù sao đi chăng nữa, thì hiện giờ hắn cũng đang ôm vợ mình, có cưới hỏi đàng hoàng, nếu muốn hồ nháo thì tuyệt đối cũng không hề phạm pháp.
Hai người trực tiếp ngã xuống chiếc giường lớn.
Lưu Vĩ Hồng cúi đầu xuống hôn loạn khắp nơi, ở trên bộ ngực cao ngất mềm mại của Vân Vũ Thường tàn phá bừa bãi một trận. Vân Vũ Thường khóe miệng thoáng mỉm cười, vuốt ve mái tóc đen nhánh ngắn củn của hắn, nhẹ nhàng thở dài.
Nếu hắn nhất định muốn hồ nháo, vậy thì liền tùy vào hắn đi!
Đối với Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường cho tới bây giờ đều chưa từng chân chính tức giận qua bao giờ. Thỉnh thoảng Vân Vũ Thường cũng có chút kỳ quái, vì sao chính mình đối với hắn lại luôn luôn không thể tức giận được vậy nhỉ?
Bất quá lần này Lưu Vĩ Hồng chỉ muốn hồ nháo qua một chút mà thôi. Chứ trong đầu còn chưa có “ý niệm cầm thú”.
- Bà xã, chúng ta nghỉ ngơi một lúc nhé. Thời gian ăn cơm buổi tối vẫn còn chưa tới đâu.
Vừa nói dứt lời, Lưu Vĩ Hồng liền đem đầu của mình dán lên trên ngực của Vân Vũ Thường, hai mắt nhắm nghiền. Ngửi mùi hương ở trên người bà xã, bộ dáng trông rất là thích thú.
Vốn dĩ lúc này Vân Vũ Thường cũng hơi động tình rồi, nhưng khi nhìn thấy hành động du côn vô lại của người kia, thì lại cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, khẽ nâng bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại lên, nhẹ nhàng đánh xuống bả vai của hắn hai cái.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động của Vân Vũ Thường lại đổ chuông. Vân Vũ Thường vội vàng cầm lấy máy điện thoại, ấn nút nghe máy nói:
- Alo, tôi xin nghe....
- Vũ Thường, Vĩ Hồng đang ở cùng con hả? Mau lên, hai con hãy quay về thủ đô ngay lập tức đi, ông nội lại vừa nhập viện rồi!
Trong điện thoại, truyền ra thanh âm vô cùng lo lắng của Lâm Mỹ Như.
- Hả?
Vân Vũ Thường sắc mặt cũng đột biến.
- Nhanh lên, nhanh lên! Chuyện tình lần này rất nghiêm trọng đấy. Bệnh viện đã thông báo là tình trạng bệnh tình đang rất nguy kịch...
Lâm Mỹ Như vội vàng kinh hô.
Lưu Vĩ Hồng mạnh mẽ vùng dậy, giành lấy điện thoại ở trong tay của Vân Vũ Thường, lập tức dò hỏi:
- Mẹ, sao lại thế chứ? Ông nội lại vừa nhập viện sao?
- Đúng vậy, vẫn là bệnh cũ tái phát, lần này nghiêm trọng hơn lần trước nhiều lắm....Đừng nói gì nữa, các con hãy lập tức khởi hành đi, quay về gấp nhé. Cha con đã gọi điện thoại cho Đổng tư lệnh không quân của quân khu Nam Phương rồi. Xế chiều hôm nay không có chuyến máy bay nào, hiện giờ các con hãy tức tốc đến thành phố Nam Phương, Đổng tư lệnh nói rằng vừa lúc có một cái chuyên cơ quân dụng muốn đi thủ đô, còn đang chờ các con đấy, mau chóng đi thôi!
Lâm Mỹ Như vô cùng lo lắng nói.
Lúc này, đầu óc của Lưu Vĩ Hồng đã hỗn loạn thành một đoàn. Xem ra lần này, bệnh tình của lão gia tử thực là nguy kịch, thậm chí ngay cả ngày mai cũng không chờ nổi nữa rồi. Cho nên, Lưu Thành Gia mới phải dùng đến chuyên cơ quân dụng!
- Này, này, Vĩ Hồng, đây là số điện thoại của Đổng tư lệnh.....
Lâm Mỹ Như hoảng hốt nói không ngừng.
Vân Vũ Thường vội vàng tiếp nhận điện thoại, nói:
- Dạ, mẹ, mẹ nói đi, con sẽ ghi nhớ....À, được rồi, con nhớ kỹ rồi! Mẹ yên tâm, con và Vĩ Hồng sẽ đến Nam Phương ngay lập tức.
- Đi thôi!
Chờ Vân Vũ Thường vừa đặt máy điện thoại xuống, thì Lưu Vĩ Hồng liền đứng ngay dậy, nói.
- Ưm!
Vân Vũ Thường vội vàng gật đầu, một bên vừa đi ra ngoài vừa bấm số điện thoại của Đổng tư lệnh, sau đó đem máy điện thoại di động, giao cho Lưu Vĩ Hồng.
- Xin chào!
Điện thoại vừa chuyển tiếp, thì từ đầu dây bên kia liền truyền ra thanh âm hùng hậu của một người đàn ông...Nghe có vẻ là rất uy nghiêm.
Lúc này, Lưu Vĩ Hồng cũng đã trấn định lại rồi, liền cung kính nói:
- Bác vẫn khỏe chứ, bác Đổng, cháu là Lưu Vĩ Hồng, con trai của Lưu Thành Gia, đang công tác ở quân khu Đông Nam...
Hắn và Đổng tư lệnh chưa từng gặp mặt, nhưng nghe thanh âm, thì niên kỷ của Đổng tư lệnh so với cha hắn chắc là lớn hơn. Vốn dĩ, hiện tại Lưu Thành Gia đang là tư lệnh viên trẻ tuổi nhất trong đại quân khu.
Đổng tư lệnh cũng lập tức nói:
- Xin chào, Tiểu Lưu. À, cha của cháu đã gọi điện cho ta rồi. Vừa đúng có một chuyến phi cơ muốn đi thủ đô, hiện giờ các cháu đến sân bay Nam Phương luôn đi, ta sẽ thu xếp người ra đón các cháu ở sân bay. Xe của các cháu mang biển số bao nhiêu? À, được rồi, ta đã biết rồi! Vậy các cháu chạy qua đây luôn đi!
- Cám ơn, bác Đổng!
Lưu Vĩ Hồng khách khí nói mấy câu cảm tạ cùng Đổng tư lệnh, sau đó cúp máy, nhanh chân bước ra ngoài cửa.
Vân Vũ Thường cũng không nói năng câu gì, mà trực tiếp bước lên ghế lái chính, không tính toán để cho Lưu Vĩ Hồng phụ trách lái xe. Bây giờ cảm xúc của Lưu Vĩ Hồng không ổn định lắm. Hơn nữa, quãng đường từ Giang Khẩu đến Nam Phương, Vân Vũ Thường cũng quen thuộc hơn so với Lưu Vĩ Hồng.
Đối với sự an bài này, Lưu Vĩ Hồng cũng không có phản đối. Bây giờ hắn đang cần một chút yên tĩnh.
Hơn hai tiếng chạy xe, Lưu Vĩ Hồng luôn luôn nhắm mắt dưỡng thần, thi thoảng mới kéo cửa kính xuống, hút một điếu thuốc. Trước đây, Vân Vũ Thường luôn phản đối Lưu Vĩ Hồng hút thuốc ở trên xe, nhưng lần này, tự nhiên là không dám phản đối. Chỉ hơi giảm chậm tốc độ chạy xe xuống mà thôi.
Khi chiếc BMW chạy đến sân bay Nam Phương, thì đã là khoảng hơn năm giờ chiều rồi.
- Reng...reng....
Máy điện thoại di động của Vân Vũ Thường, lại đổ chuông.
Lưu Vĩ Hồng nhấc điện thoại lên, trầm giọng nói:
- Xin chào...
- Xin hỏi anh có phải là Lưu Vĩ Hồng không vậy?
Trong điện thoại, truyền ra thanh âm của một người trẻ tuổi.
- Đúng là tôi. Xin hỏi anh là?
- Tôi tên là Đổng Vĩ, cha của tôi là Đổng Triêu Dương.
Đổng Triêu Dương chính là Đổng tư lệnh viên của quân khu không quân Nam Phương.
- Chào anh, Đổng Vĩ.
- Chào anh, Vĩ Hồng. Bây giờ hai người đã tới đâu rồi vậy? Tôi sẽ đứng ở lối vào sân bay Nam Phương chờ hai người nhé!
Trong lòng Lưu Vĩ Hồng không khỏi dâng lên một cỗ cảm động, Đổng tư lệnh làm việc thật đúng là tỉ tỉ tinh tế, thế nhưng lại phái hẳn con trai đi ra phi trường đón mình.
- Cám ơn anh, Đổng Vĩ. Chúng tôi sẽ đến ngay đây.
- Được rồi, tôi biết xe của anh rồi, là một chiếc BMW màu trắng ngà, biển số là....
Đổng Vĩ làm việc cũng tương đối cẩn thận. Ở trong điện thoại hỏi lại biển số xe của Lưu Vĩ Hồng, để tránh việc nhận lầm người.
Rất nhanh, chiếc BMW đã tới lối vào sân bay Nam Phương, từ xa đã trông thấy một chiếc xe màu trắng đeo biển số quân dụng, một người thanh niên cao lớn đang đứng ở bên cạnh xe, thân mình thẳng tắp giống như một ngọn thương, tràn đầy khí độ quân nhân. Nhưng trang phục trên người hắn lại không phải là quân trang, mà là một bộ đồ cảnh sát.
Chiếc BMW dừng lại ở trước người vị cảnh sát trẻ tuổi.
Vị cảnh sát trẻ tuổi nhanh chân bước lên, hướng Lưu Vĩ Hồng đang từ trên xe bước xuống, chào theo kiểu nghi thức quân đội, cất cao giọng nói:
- Chào anh, Vĩ Hồng!
Vừa nghe thanh âm này, Lưu Vĩ Hồng liền nhận ra hắn chính là Đổng Vĩ, hai người bắt chặt tay nhau. Lưu Vĩ Hồng thoáng để ý, Đồng Vĩ là đeo phù hiệu của cảnh sát an toàn quốc gia.
Đang trong lúc tình huống khẩn cấp, mọi người cũng không có kịp hàn huyên nhiều lời, Đổng Vĩ liền nói:
- Đi thôi, máy bay đã đợi lâu rồi. Ngồi xe của tôi đi vào nhé.
Lưu Vĩ Hồng cùng Vân Vũ Thường tự nhiên cũng không có dị nghị gì. Vân Vũ Thường liền đem chiếc BMW đỗ vào trong nhà gửi xe ở sân bay, làm xong thủ tục gửi đồ, liền cùng Lưu Vĩ Hồng bước lên xe cảnh sát của Đổng Vĩ, sau đó trực tiếp chạy thẳng vào trong sân bay Nam Phương....